Nằm trong bệnh viện đầy mùi sát trùng, Thiên Ngọc khó chịu đi ra khỏi phòng bệnh. Dọc theo hành lang cô ra khỏi bệnh viện và đi ra ngoài đường. cô đi rất lâu, rất lâu. Bất chợt, cô gặp một vụ tai nạn giao thông. Cô nhìn và kí ức chợt ùa về, cơn nhức đầu từ đâu tới khiến cô đau chịu không nổi. cô vùng mình bỏ chạy, cô cấm đầu chạy mà không biết mình đi đâu. Cô dừng lại cố nhớ những gì xảy ra với mình nhưng cô không tài nào nhớ được. Thế là cố bước đi trong vô thức. Gần đâu đó, có một chiếc xe hơi đi trên đường, bắt gặp một cái bóng nhỏ của cô, chiếc xe dừng lại. Đang đi bỗng cô nghe 1 tiếng két xe, theo phản xạ cô quay lại nhìn. Trước mặt cô là một chiếc xe phân khối lớn, chiếc xe có kiểu dáng hiện đại, có màu đen nhìn rất sang trọng. Người trong xe từ từ bước ra, là một người đàn ông với thân hình cao to, nhìn ông tầm khoảng 30 mấy tuổi. Cô tò mò nhìn người đàn ông này chăm chú. Nhận thấy rằng cô bé trước mặt đang nhìn mình chăm chú nên ông lên tiếng chào hỏi:
- Chào cô bé, con làm gì mà đứng đây một mình thế, cha mẹ con đâu? – Thiên Ngọc vô thức trả lời theo suy nghĩ của mình:
- Cháu không biết cha mẹ cháu là ai. Cháu tỉnh lại trong bệnh viện thì thấy rất nhiều người nhưng cháu hông biêt đó là ai cả, mà cháu có nghe bọn họ gọi cháu là Thiên Ngọc gì gì đó. – Người đàn ông nghe thế liền hỏi lại:
- Thế cháu có biết mình đi ra từ bệnh viện nào không, để chú đưa cháu về. Đi một mình ngoài đướng như thế này nguy hiểm lắm.
- Cháu không biết, khi ra khỏi bệnh viện thì cháu đã chạy tới đây.
- Thế cháu đừng đứng đây nữa, cháu theo chú, chú đưa cháu đi kiếm cha mẹ nhé – người đàn ông nhẹ nhàng nói. Cô bé ngây thơ hồn nhiên hỏi ngược lại người đàng ông đó:
- Thế chú đưa cháu đi đâu để kiếm cha mẹ, mặt cha mẹ cháu còn không nhớ đi dậu mà kiếm đây hả chú – sự hồn nhiên ngây thơ của Tiên Ngọc cũng khiến cho người đàn ông này thương xót:
- Vậy đi, cháu về với chú, chú sẽ nhận cháu làm con nuôi chịu không, chờ khi cháu lớn lên nhớ lại mọi chuyện chú sẽ giúp cháu kiếm cha mẹ cháu nhé – cô bé hiểu được những gì người đàn ông này nói, tỏ ra rất vui mừng, phấn khích vì cũng có người quan tâm cô như vậy:
- Thật hả chú, chú sẽ nhận nuôi cháu sao, cháu vui quá! – Người đàn ông nghe thế nghiêm nghị hỏi lại cô bé:
- Vui thế sao còn gọi là chú nữa – Nghe người đàn ông trước mặt tỏ vẻ trách móc, Thiên Ngọc liền đổi cáh xưng hô của mình và nói với giọng nũng nịu:
- papa. - Nghe thế người đàn ông cũng vui hơn, ông đưa cô bé lên xe và kêu tài xế lái xe đi. Chiếc xe lên ga và chạy đi chen vào long đường tấp nập. Không nói thì ai cũng biết người đàn ông đó là ai. Ông chính là Mạc Gia Vĩ chủ tịch tập đoàn Mạc thị lớn thứ 2 thế giới. Thiên Ngọc được ông nhận nuôi, vì sau này cho gười thân của cô dễ nhận ra con mình ông đã giữ lại caái tên Thiên Ngọc chỉ thêm họ cho cô thôi, thế nên tên của cô khi sống với ông là Mạc Thiên Ngọc. Vì Thiên Ngọc không thích nói chuyện nhiều với mọi người nên rất ít ra ngoài chủ yếu là ở trong nhà và mời gia sư đến dạy học cho cô, thế mà cố có 2 người bạn thân đấy chứ ( chắc mọi người cũng biết là ai rồi)
-------------------------------------- HẾT CHƯƠNG 4 -------------------------------------