Cách nhau?- Chị hai ngẩng mặt lên nhìn cô với nụ cười thân thiện
Cô bối rối, đoán mò:
-2 tuổi
-thật là 2 tuổi sao?
-là...là...
-Thưa tiểu thư có người muốn gặp người- Giọng nói của cô người làm vang lên cứu lấy tâm trạng bối rối của Lăng Uyên.
-Được rồi cô cứ cho người vào đi, lát tôi xuống ngay
Sau khi cô người làm vừa rời đi, cô liền cười tươi quay sang nói với chị hai của mình:
-Chị Hai, bỏ em ra để em tiếp khách, lúc nãy chị nghe rồi đấy
-à...umk- Chị cô miễn cưỡng bỏ tay ra và cũng không quên hỏi lại-Uyên nhi, chúng ta cách....Ể người đâu
"3600 kế chuồn là thượng sách"bên này cô đang vừa chạy xuống lầu và tự nhủ. Đột nhiên, cô va vào một thứ gì rắn chắc khiến cô ôm trán lùi về phía sau:
-Các người đi mà không nhìn đường cái gì cả, đầu tui đau muốn chết
-mày đâm vào tao là may rồi đấy, nếu mà đâm vô tường thì tha hồ mà kêu lẽ ra mày phải cảm ơn tao mới đúng chứ
Thấy giọng nói quen tai, cô ngẩng đầu lên, 4 mắt nhìn nhau một hồi thì hắn kiêu ngạo hất tóc:
-Tao biết tao đẹp rồi, đừng nhìn nữa mà giảm sắc đẹp của tao
-Chó chết? sao mày lại ở đây?
-Còn ghen với Tuyền Anh nữa không? tao có số điện thoại của nó đây này, để tao gọi- Hắn trực tiếp lờ đi câu hỏi của cô mà đưa chiếc điện thoại ra định gọi
-TIỂU UYÊN~~
Giọng nói của chị cô vang lên làm cho hắn quay đầu nhìn, thấy một cô gái nhỏ nhắn, hắn giở trò ra tán gái:
-chào người đẹp,em...-Vừa nói xong 4 từ hắn đã "đổ" sau 1 tiếng "rắc"
-tí tuổi còn giở trò tán gái với chị đây,hừ-chị hai cô hừ nhẹ rồi đi vào bếp bỏ lại hắn nằm la liệt trên sàn nhà với nỗi đau
-Nè, cần tao gọi xe cứu thương cứu tiểu đệ đệ của mày không, tao nghĩ nó không có tồn tại được đâu, nên cắt đi không thì sẽ tổn hại thân thể đấy- trong lúc đó cô thể không châm trọc hắn, có cơ hội phải tận dụng ngay
Hắn cười ngượng:
-A...không có gì đâu lát nữa sẽ hết thoi, không cần mày quan tâm đâu-mà trong lòng hắn đang gào thét nổi sóng nổi bão