1h chiều tại trường Bách Diên. Hai cô gái xinh đẹp, tỏa sáng giữa đám đông làm mọi người không thể không nhìn. Mà ở một góc nào đó một người toàn thân là màu đen tuyền bao phủ từ đầu đến chân, áo choàng che đi một nửa khuôn mặt trông rất bí ẩn, xung quanh chẳng có một ai hoàn toàn ngược lại với hai cô gái đó. Cô gái toàn thân màu đen đó là Vũ Lăng Uyên, là bạn thân cũ của một trong số hai cô gái xinh đẹp đó. Cô gái có bộ mặt lạnh lùng là Hàn Băng Li và cũng là bạn thân cũ của Lăng Uyên còn cô gái bên cạnh là Hoàng Thiên Vi, là bạn thân hiện tại của Hàn Băng Li.
Bỗng có một chiếc xe ô tô đứng lại, tất cả bọn họ đều quay lại nhìn. Cửa xe mở ra, từ trong xe bước ra một chàng trai, mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách mặc áo trắng quần đen khá đơn giản nhưng cũng toát lên vẻ đẹp của một mỹ nam. Cậu ta tên là Vương Bạch Hàn, đẹp trai nhất trường, hắn vừa bước vào trường thì cả đám con gái vậy quanh túm tụm lại đông đúc, hắn cười lên để lộ ra má lúm đồng tiền trông rất tỏa sáng. Vũ Lăng Uyên nhìn Hàn Băng Li rồi quay đi.
Vào lớp
Vừa mở cửa, một bịch bột mì rơi xuống đầu Vũ Lăng Uyên, may mà cái áo khoác nên không có bị gì bên trong cả, cô liếc mắt nhìn bọn họ đang cười liền phun ra hai chữ " Ấu trĩ ". Bọn họ ngừng cười trên khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Vũ Lăng Uyên mà bàn tán đủ thứ về cô, nhưng cô chẳng thèm quan tâm ngồi một góc cuối lớp nơi quen thuộc của cô hằng ngày.
Một lúc sau hắn vào ngồi cạnh cô, ngạc nhiên hỏi:
-Lại bị ăn hiếp nữa à
Chắc nếu hắn hỏi câu này nữ sinh nào cũng sẽ cảm động nhưng đối với cô, cô lại đề phòng:
-Uk
-Quả báo đấy
Hắn cười châm chọc, Vũ Lăng Uyên đầu chảy đầy vạch đen, 'biết ngay mà' cô tức giận nói:
-Cút
-Đây chỗ tao mà
-Sao mày cứ nhất thiết phải ngồi đây đi mà ngồi với người yêu mà í
-Tao thích ngồi đâu kệ tao
Cô gằn giọng:
-Thằng chó chết
-Súc vật học
-Phế vật
-Phế thải
-Gia súc
-Nghiệp súc
...
Sau một hồi cuối cùng Vũ Lăng Uyên phải cạn lời với hắn, hắn thì cười đắc ý. Hết tiết đầu Vũ Lăng Uyên mệt mỏi ra sau trường, gần tới nơi thì Vũ Lăng Uyên nghe được những lời đe dọa của bọn đầu gấu của trường:
-Tốt nhất mày nên chia tay với Hàn ca không thì mày đừng hòng rời khỏi đây an toàn
Hàn Băng Li dựa người vào một góc lo sợ, trước mặt là Nhã Phi người cầm đầu của đám đàn em phía sau, cô ta từ đầu đã chú ý tới Vương Bạch Hàn rồi nhưng hắn và Hàn Băng Li là người yêu cho nên cô ta sinh lòng thù hận với Hàn Băng Li. Hàn Băng Li run rẩy từ chối:
-Tôi... không... thể
-Mày
Cô ta giơ tay định tát Hàn Băng Li thì một cánh tay khác chụp lấy làm vang lên một tiếng *bộp*. Cô ta trợn mắt nhìn người trước mặt:
-Mày là ai?
-Loại người như mày còn xứng hỏi tên tao?
Vũ Lăng Uyện vặn cánh tay của cô ta một vòng, cô ta la lên một cách đau đớn rồi lùi về phía sau. Hàn Băng Li vừa cảnh giác vừa ngạc nhiên hỏi:
-Vũ... Vũ Lăng Uyên sao cô lại ở đây?
Vũ Lăng Uyên quay mặt lại cười:
-Đây là số mệnh đã định sẵn
Vũ Lăng Uyên nhìn bọn đàn em đầy sát khí làm trong chúng bỏ chạy. Khi bọn họ vừa đi Hàn Băng Li cười quỷ dị, nói:
-Đúng, là do số mệnh đã cho hai chúng ta gặp nhau. Nhưng giờ chúng ta không còn là bạn mà là kẻ thù, cô muốn làm vậy để lấy lòng tôi?
Vũ Lăng Uyên nói:
-Lý do?
- Giờ mà cô còn hỏi lý do? Chính là do cô làm cho tôi không còn muốn làm bạn với cô nữa chỉ vì cô không nổi tiếng được như tôi
-Tớ biết mà
Cô cười khổ rồi từ từ rời đi, hình bóng cô vừa khuất cả hai người hai nơi ngồi xuống mà khóc để thay cho những lời cảm ơn và xin lỗi của hai người dành cho nhau.