9h30 sáng…Tại học viện zodiac …
Lớp 11 Z đang học Toán , giờ học mà học sinh lớp này ghét nhất vì nó quá khó lại thêm bà cô già khó tính.Lớp bây giờ đang ồn như cái chợ.
Nó không quan tâm những gì xung quanh, tai đeo earphone, bật nhạc cỡ lớn nhất, mắt dán vào cái laptop trước mặt.
Ngôi sao ấy tỏa sáng trên bầu trời
Ánh sáng lấp lánh của ngối sao ấy xa xôi quá
Như em vừa bước vào trái tim anh
Ngôi sao ấy đã khắc sâu vào trái tim anh
Ngôi sao ấy luôn tỏa sáng trong lòng anh
Em có nghe thấy một giọng nói run run không?
Oh ngôi sao
Em có cảm nhận được trái tim đam mê của anh?
Em chính là ngôi sao của anh,
Đã từ lâu lắm rồi,
Anh đã biết em chính là tình yêu,
Mà anh hằng mong ước,
Hãy cho anh được ở bên cạnh em,
Dù thời gian có trôi đi,
Anh hy vọng em sẽ mãi tỏa sáng như thế,
Trái tim anh nguyện sẽ chỉ trao riêng em mà thôi,
Ngôi sao ấy đã khắc sâu vào trái tim anh
Ngôi sao ấy luôn tỏa sáng trong lòng anh
Anh nghĩ ngôi sao đó chính là em
(Star- Kang min Hyuk)
Đang tập trung vào việc , bỗng điện thoại Nó reo lên. Nhìn vào điện thoại thấy rõ cô bạn thân mình gọi , Nó mới bắt máy
– Chuyện gì ? – Mặc dù là bạn thân gọi, nó vẫn giữ nguyên cái giọng lạnh lùng của mình
– Hic , mày lạ thật đấy, chả nhẽ cứ có chuyện gì tao mới được gọi cho mày à ? _ Đầu dây bên kia vang lên giọng nhõng nhẽo.
– Vậy thôi tao đang bận cúp máy đây – Nó vẫn lạnh lùng, gì chứ cô bạn này cô đâu còn lạ lẫm gì, chắc chắn có việc gì đó , chỉ là muốn nhõng nhẽo thôi.
– Ấy ấy đừng ! – Diệp hoảng hốt – Mày ra đón tao đi đang ở sân bay nè
– Mày về VN ? Tại sao?
– Nhớ mày chứ sao ? Không có mày làm gì có ai chơi đâu
– Được , vậy chờ đó tao đến đón – Nó nghe vậy , có chút vui. Thực sự nó cũng đang rất nhớ cô bạn này. Từ nhỏ đến lớn, ngoài bố cô, anh trai cô và Nhật Anh ra thì Diệp là người đầu tiên có thể tiếp xúc và nói chuyện vs cô.
– Nhanh lên đấy máy bay sắp hạ cánh rồi- Diệp nhõng nhẽo
– Biết. – Nó nói rồi cúp máy . Nó đứng thẳng dậy , cho cái laptop vào trong cặp rồi ngang nhiên đứng dậy đi ra khỏi lớp trước mặt cô giáo và bạn bè.
– Em kia đứng lại cho tôi – Giọng nói ‘’oanh vàng’’ của bà cô dạy toán vang lên.
Nó nghe thấy nhưng không nói gì cứ thản nhiên đi ra khỏi cửa.
– Nếu em không đứng lại tôi sẽ phạt em đó – Bà cô đe dọa
– Tùy – Nó vẫn không thèm quay mặt lại , lạnh lùng nói rồi bỏ đi
– Tôi sẽ nói hiệu trưởng đuổi học em – Bà cô đe dọa lần 2
– Sao cũng đc – Nó vẫn tiếp tục điệp khúc lạnh lùng
– Hân en đứng lại quay vào lớp đi – Bảo lên tiếng
– Không thích – Nó vẫn lạnh lùng làm cho cả lớp há hốc mồm. Người nói vs Gia Bảo như vậy từ trước đến nay ngoài hắn ra thì chưa hề có ai. Đến cả Vũ và Nhật Anh cũng chưa từng làm vậy .Vậy mà con bé mới vào trường này dám….
– Hân em không thích cũng được nhưng em nghĩ mà xem nếu ba biết được chuyện này ba sẽ bắt em về bên đó đó. Em quên mình về đây để làm gì rồi sao ? – Bảo thuyết phục
– Cô ơi chắc bạn ấy có việc cô tha cho bạn ấy đi ạ – Nhật Anh thuyết phục
– Nếu em còn mở miệng ra nói 1 lời nào nữa cô sẽ phạt luôn cả em – Bà giáo tức giận .- Tha cũng được , nếu em muốn thì có thể đi nhưng phải làm đc bài toán trên bảng kia trong vòng 15 phút đã – Nghĩ 1 lúc, bà giáo nói rồi chỉ vào bài toán đánh đố trên bảng.
Cả lớp há hốc mồm, có 1 số đứa đang rất vui, con bé ấy chết chắc rồi, đến cả hắn học toán siêu nhất lớp thì cũng phải 20 phút mới xong cái bài chết người ấy vậy mà đằng này con bé ấy chỉ có 15 phút. Bà giáo nhếch miệng , thầm nghĩ ‘’tha cho cô sao k bao h bài toán này bà ấy còn mất tới tận 60 phút để giải thì cô bé này với 15 phút sao có thể ?’’ .
– Cô ơi cô tha cho bạn ấy đi ạ – Nhật Anh vẫn lên tiếng.
– Em ngồi im đó cho tôi – bà giáo tỏ vẻ tức giận nhưng khẽ nhếch môi với vẻ đắc thắng.
Nó khẽ thấy phản ứng của bà giáo như thế , nó hiểu ngay được ý định đen tối này. Bà ta muốn dìm nó sao ? Chưa đủ tuổi . Được . Nếu muốn thế nó sẽ cho bà ta xem .
– Nhưng cô…. _ Nhật Anh vẫn nài nỉ
– Không cần – Nó lên tiếng cắt ngang lời Nhật Anh rồi quay sang bà giáo, giọng điệu thách thức – Nếu giải được thì sao?
– Nếu được em có thể ra khỏi đây. _ Bà giáo hơi bất ngờ. Cô gái này quả là có khí phách hơn người. Dường như cô ta không biết sợ là gì.
– Chỉ có thế ? Không đáng – Nó vẫn lạnh lùng
– Được nếu em có thể giải xong bài toán này thì từ nay về sau giờ của tôi em muốn đi đâu, làm gì tùy ý em, tôi sẽ không phản ứng gì – Bà cô hơi lúng túng trước hành động đó nhưng rồi cũng giữ lại được bình tĩnh mà trả lời
– Chỉ có vậy ? – Nó vẫn lạnh lùng
– Cô sẽ dọn vệ sinh trường cho em nếu em làm trong 10 phút – Bà giáo nói . Bà không tin cô ta có thể giải với tốc độ nhanh gấp đôi của hắn và gấp 6 của bà.
– Được . Bà nhớ đấy _ Nó khẽ nhếch môi cười nữa miệng, hiên ngang đi lến bục giải bài, quay sang cô giáo – Tính giờ đi
Cô giáo bấm giờ , cả lớp lo lắng cho nó .
Quả nhiên sau 10 phút Nó đã giải xong bài tập này. Cả lớp há hốc mồm. Cô gái đó thực sự rất rất thông minh. Nó không quan tâm quay sang bà giáo nói với vẻ thách thức : ‘’Nhớ giữ đúng lời ‘’ . Rồi bỏ đi
– Hân em không ở lại xem kết quả sao ? – Bảo hỏi
– Biết rồi thì xem làm gì ? – Nói rồi nó bỏ đi. Chắc Diệp đang đợi nó lâu lắm rồi.
Tại sân bay …. Phi cơ riêng nhà Diệp hạ cánh cũng là lúc nó đến nơi.Bước xuống xe là 1 cô bé rất xinh đẹp , nở 1 nụ cười thiên thần vs bạn mình , cô nói
– Đợi tao lâu chưa ? Dạo này mày thế nào ?
– Vừa đến. Cũng ổn – Nó nói mặt không chút cảm xúc
– Mày không hỏi tao thế nào sao ?
– Biết rồi hỏi làm gì ? – Nó nói
– Được rồi đi nhanh lên bọn họ đang nhìn mình kìa – Diệp nói rồi chỉ vào đám người ở sân bay
– Đi đâu ?
– Về trường. Tao đăng kí nhập học ở trường mày từ hôm qua rồi
– Được . Đi về thôi.
Diệp và Nó về đến trường chỉ sau 10 phút . Nó lên lớp , Diệp lên phòng hiệu trưởng, nó quay về lớp
– Hân em vừa đi đâu vậy ? – Bảo hỏi
– Đón bạn – Nó trả lời giọng vẫn lạnh lùng
– Vậy bạn đâu – Hắn lên tiếng
– Tí nữa vào – Nó trả lời cộc lốc
– Các em hôm nay chúng ta có thêm 1 bạn mới .- Cô giáo lên tiếng – Em vào đi
– Chào các bạn mình là Diệp bạn thân của Hân mới chuyển từ Anh về mong các bạn giúp đỡ.
– aaaaaa ! Diệp mày về lúc nào thế ? – Nhật Anh hét lên
– aaaa bỏ tao ra đi . Nghẹn chết tao rồi
– Hì hì tao xin lỗi
– Thưa cô em ngồi với bạn Hân được không ạ?
– Không được em ạ chỗ đó có người khác ngồi rồi em ngồi bàn cuối cạnh Vũ nhé.
– Dạ vâng vậy cũng được ạ.
– Chào bạn mình là Diệp rất vui đc gặp bạn.
– Chào. Ban mình là Vũ.
– Có gì bạn giúp đỡ mình nhé – Diệp cười tươi
– Uk chắc chắn rồi