Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 39: Hạch Đào Tô




Lúc Đàm Đinh đẩy cửa phòng bếp ra, Trác Du đang mồ hôi nhễ nhại đầy đầu đấu tranh với cục bột nhão dính trong tay.

Đổ nước quá nhiều, nên cục bột kia ướt nhẹp ngoan cố mà dính tại trong lòng bàn tay Trác Du, nhưng mà Trác Du chỉ có một bàn tay có thể cử động vì thế vô cùng lao lực mà vẩy vẩy cánh tay kia ý đồ đem cục bột ném vào trong nồi, trông hắn vô cùng buồn cười.

Cuối cùng cũng ném được xuống, nhưng là cục bột nhảy nhót lăn trở về trong nồi, làm nồi lảo đảo.

Đàm Đinh bất lực mà nhìn kia cục bột kia cùng cái nồi kéo theo bột mì còn dư ở ngoài cùng nhau cất cánh bay lên, sau đó giống như là dùng pháp thuật liền nghe ầm một tiếng, bột mì đầy trời bụi mù lên, cục bột cùng cái nồi cuối cùng toàn bộ dừng ở trên đất.

Đàm Đinh trầm mặc.

Trác Du ngốc lăng lăng mà giơ giơ cái tay còn dính đầy bột nhão dính kia, trợn tròn mắt.

Hắn xoay người, vừa định đi cái đống trên mặt đất còn có thể cứu được chút nào không, giây tiếp theo liền thấy Đàm Đinh đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy được ba phần xấu hổ, một tia mờ mịt trong mắt đối phương.

“Cậu, sao cậu lại xuống đây.”

Trác Du theo bản năng mà giấu đi cánh tay kia của mình, hoang mang rối loạn hỏi: “Không phải tôi bảo cậu đi nghỉ ngơi trước sao, cậu…”

Đàm Đinh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Cậu đi rửa tay trước đi.”

Trác Du trì độn mà ồ một tiếng.

Hắn cọ xát đi đến chỗ bồn rửa, vừa mở vòi nước hướng về phía bột nhão dính trong lòng bàn tay, vừa dùng dư quang trộm nhìn Đàm Đinh bên cạnh.

Đàm Đinh không nói chuyện, chỉ là thực lưu loát mà cúi người, nhặt cục bột cùng cái nồi trên mặt đất lên.

Cậu nghiêm túc nhìn bụi trên cục bột nhão nhoẹt, dừng một chút, trực tiếp đi đến thùng rác ở cửa sau, đưa cái cục bột trải qua lao lực này về tây thiên.

Dù sao, dù sao tôi cũng nhào mất mười mấy phút đó…

Trác Du ngượng ngùng mà hít hít cái mũi.

Sau đó hắn quay đầu, tiếp tục cạo cạo bột nhão trong tay, nhưng mà ngay sau đó hắn phát hiện, hiện tại đến việc đơn giản như cạo cạo bột này hắn cũng không thể làm được.

Bột dính dính ở mu bàn tay cùng móng tay, Trác Du cố đến mặt đỏ bừng, cọ cọ, nhưng mà đám bột dính kia sống chết không chịu rơi ra.

Trác Du trong nháy mắt có chút oán hận mà nghĩ, nếu không thì mình dứt khoát đem băng gạc trên cánh tay phải bóc ra, cái này làm hắn như người tàn tật mà mất hết mặt mũi trước mặt Đàm Đinh, bây giờ ngay cả…

Một bàn tay nhẹ nhàng mà cầm lấy tay Trác Du.

Đàm Đinh rũ mắt, thực ôn nhu mà cầm cánh tay kia của Trác Du, dùng đầu ngón tay theo dòng nước mà nhẹ nhàng cạo cạo chỗ bột nhão trên mu bàn tay hắn, sau đó còn tinh tế mà rửa sạch tay cho hắn.

Trác Du ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mặt cậu.

“Vì sao lại không gọi dì Hứa giúp?.” Đàm Đinh hỏi.

Trác Du lại hít hít cái mũi.

“Dì không biết cậu muốn ăn cái gì.”

Trác Du rầu rĩ mà nói: “Kỳ thật tôi làm rất tốt, thật sự—cậu xem chỗ kia, không phải cậu muốn ăn dưa chuột cùng cam sao, tôi cắt cho cậu rồi, tôi còn cắt lát thịt, vừa rồi muốn làm chút mì sợi, lát nữa hai chút ta sẽ cùng nhau ăn…”

Đàm Đinh ngây người một chút.

Cậu tắt vòi nước, đầu tiên là lấy một tấm khăn giấy nhét vào trong lòng bàn tay Trác Du, ngay sau đó liền xoay người, nhìn về phía mấy cái đĩa có giá trị sáu con số mà dì Hứa nói.

Không đề cập tới mấy miếng dưa chuột cùng cam hình dạng có bao nhiêu kì quái, liền mấy “lát thịt” dày bằng một ngón tay kia cũng có chút quá lố rồi.

Trong đầu Đàm Đinh đại khái có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc ấy củaTrác Du: một tay xách dao, lại cau mày, như lâm đại địch vụng về mà thái thịt.

Trác Du nhìn cậu hồi lâu cũng không nói lời nào, chính mình cũng có chút ngượng ngùng.

“Kỳ thật, kỳ thật kỹ thuật cầm dao ngày thường của tôi đều rất tốt.”

Trác Du nỗ lực vì chính mình biện giải: “Chính là hiện tại chỉ có một tay nên có chút khó khăn thôi, hơn nữa nơi này dao ở chỗ này thật sự có chút không vừa tay, nên…”

“Trác Du.”

Đàm Đinh nâng mắt lên. Tròng mắt cậu đen nhánh sáng ngời, lại an tĩnh như là một cái hồ nước mỹ lệ, trong trẻo, sạch sẽ, như là trực tiếp có thể nhìn thẳng vào trong lòng Trác Du.

“Hơn nữa này số lượng thịt bò này cũng thật là kỳ quái.”

Trác Du làm như không có việc gì mà tiếp tục huyên tthuyên: “Đóng gói đặc biệt tốt, kết quả mở ra liền chỉ có một khối như vậy, sao mà đủ ăn chứ ——”

“Cậu làm sao vậy.” Đàm Đinh hỏi.

Trác Du cứng đờ.

Người này thật là, thật là tinh mắt a. Trác Du rầu rĩ mà nghĩ.

“Tôi chính là vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của Khương Đại Nhân cùng Hứa Linh, sư huynh liền, liền nhớ tới lần trước….….”

Trác Du cúi đầu, đem khăn giấy trong tay xoa xoa thành cái viên tròn nhăn nheo: “Hứa sẽ bảo vệ cậu chu toàn là tôi, nhưng mà vào lúc đó, tôi thậm chí còn không bằng người đầu óc đơn giản như Khương Đại Nhân kia.”

Đàm Đinh không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.

Cậu ngơ ngẩn, trong nháy mắt, có chút sững sờ mà nhìn chằm chằm Trác Du.

Trác Du nói xong mặt cũng đỏ lên, hắn có chút thẹn quá hóa giận mà xoay người, cầm lấy đĩa dưa chuột mà mình cắt, tay chân luống cuống mà nhét vào miệng.

“Tôi liền muốn, muốn đền bù cho cậu…”

Trác Du hàm hàm hồ hồ mà nói: “Kết quả vẫn là không làm được.”

Đàm Đinh chớp chớp mắt.

“Cậu không cần đền bù bất cứ thứ gì, Trác Du.”

Sau một lúc lâu Đàm Đinh nhẹ nhàng mà nói, “Từ trước đến nay cậu đều không có nợ tôi cái gì.”

Chính là hiện tại tôi muốn đối tốt với cậu a.

Trác Du uể oải mà nghĩ, bởi vì hiện tại tôi… thích cậu a, cậu cái đồ ngốc này sao có thể hiểu được chứ.

Hai người trong lòng đều có tâm sự, trầm mặc thật lâu cũng chưa nói chuyện.

Cuối cùng, Đàm Đinh thu dọn đống thịt và rau lộn xộn còn lại trên bàn ăn, nói: “Tôi nấu ăn không giỏi, tôi chỉ biết làm một ít bánh ngọt, sau đó mấy cái này… để dì Hứa xử lý, được không?”

Trác Du có chút tiếc hận, nhưng chung quy vẫn là gật gật đầu.

Dì Hứa ở ngoài cửa không nghĩ tới Đàm Đinh thật sự khuyên được Trác Du.

Bà cảm ơn Đàm Đinh như cậu vừa cứu mạnh mình vậy, nắm lấy hai gọng hành cùng mấy lọ gia vị, nhanh chóng chạy tới nhà bếp giải cứu thịt bò A5 Wagyu thượng hạng*đang lâm nguy.

(*1 kg thịt bò A5 Wagyu thượng hạng có giá khoảng 18 triệu VNĐ.)

Vì thế Trác Du cùng Đàm Đinh tiếp tục nhìn chằm chằm vào nửa túi bột mì trên bàn sững sờ.

“Cái này nên làm gì bây giờ.”

Trác Du cảm thán nói: “Kỳ thật sư huynh biết nhào bột, nhưng là chỉ có một cánh tay nên có chút lao lực, nếu không thì tôi làm cho cậu mấy cái bánh rán hành…”

“Cậu đừng nhúc nhích.”

Tiểu sư đệ Đàm Đinh uyển chuyển mà đánh gãy hắn.

Trác Du: “……”

Trác Du vì tỏ vẻ chính mình rất bất mãn, quay đầu đi rầm rì mà tiếp tục nhét dưa chuột vào trong miệng.

Thẳng đến khi non nửa đĩa rơi xuống bụng, mới lại lén lút mà quay đầu lại, nhìn về phía cái thớt trước mặt Đàm Đinh.

Đàm Đinh cũng đang nhào bột.

Động tác của cậu kỳ thật cũng không tính là quen thuộc, nhìn ra được tới không phải là người thường xuyên xuống bếp, nhưng mà động tác lại rất chuẩn, tỉ lệ nước và bột vô cùng hoàn hảo.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Nhưng mà Trác Du liền nhìn hắn nhíu mày nhìn một đống chai lọ vại bình trước mặt, giống như động vật nhỏ, lấy từng lọ từng lọ mà cẩn thận ngửi ngửi, cuối cùng mới múc một thìa tinh thể màu trắng lớn rải lên trên mặt một mì.

Trác Du da đầu tê rần.

Đây là muốn độc chết người sao, cho nhiều muối như vậy.

Trác Du sắp đứng không vững, hồn phi phách tán mà chạy nhanh tới cầm lấy cái bình kia, rồi sau đó là một đạo sét đánh giữa trời quang.

Này không phải muối, đây là đường.

Trác Du nơm nớp lo sợ, còn không có tới kịp nói cái gì, liền nhìn Đàm Đinh lại lấy từ tủ lạnh bên cạnh ra hai quả trứng gà.

Ở trước ánh nhìn trợn mắt há mồm của Trác Du, Đàm Đinh lưu loát mà đập trứng rồi đánh trứng, sau trực tiếp đem non nửa cái bát đựng dịch trứng màu vàng kia đổ vào đám bột, rồi lại tiếp tục nhào.

“Đàm Đinh…”

Trác Du nhìn cái đống bột vàng vàng, trắng trắng kia, im lặng thật lâu, sau một lúc mới gian nan nói: “Nếu sư huynh làm sai chuyện gì thì cậu cứ việc nói thẳng, cậu, cậu không cần làm như vậy…”

Đàm Đinh mờ mịt mà ngẩng đầu a một tiếng.

“Mì thế này có thể ăn sao?”

Trác Du nuốt nuốt nước miếng, rồi lại sợ Đàm Đinh thương tâm, nhanh chóng cẩn thận bổ sung nói: “Không có việc gì, sư huynh còn chưa có ăn qua mì ngọt đâu, cũng khá tốt, khá tốt…”

Đàm Đinh ngẩn ra một chút: “Tôi không làm mì a?”

“A?”

Trác Du choáng váng: “Vậy cậu đây là làm gì, làm bánh nướng lớn sao, nhưng bánh nướng lớn cũng cũng cũng cũng cũng không thể thêm đường đi….”

Thần sắc trên mặt Đàm Đinh lập tức liền trở nên phi thường vi diệu.

Cậu cúi đầu, tiếp tục nhào bột, sau một lúc lâu mới nnói: “Là hạch đào tô.”

Trác Du: “Di?”

Nói lên hạch đào tô Trác Du liền lập tức hứng thú.

“Cậu cũng biết làm sao?”

Trác Du rất có hứng thú nói: “Cũng tốt, chốc lát tôi sẽ đánh giá, để xem đến tột cùng là cậu làm ngon hay vẫn là sư tỷ làm ngon.”

Đàm Đinh xoa mặt tay dừng một chút, không nói chuyện.

“Phải biết rằng sư tỷ làm hạch đào tô thật sự là ăn rất ngon.”

Trác Du tấm tắc nói: “Đáng tiếc, chị ấy thật sự là quá lười, tôi rất nhiều lần đều thèm muốn chết, đến cầu tới cầu lui mà chị ấy đều không phản ứng tôi, mỗi nửa tháng mới bằng lòng cho đưa cho tôi một lần.”

Đàm Đinh sửng sốt: “Chị ấy vì sao không ——”

Trác Du còn đang khó hiểu, liền thấy Đàm Đinh quay đầu đi, gian nan mà ấp ủ thật lâu, thật lâu sau mới nói: “…Ý tôi là, vì sao chị ấy không cho tôi ăn.”

“Tôi cũng không biết.”

Trác Du nhún vai: “Nói đến cũng kỳ quái, cậu đừng nhìn ngày thường sư tỷ đều hung dữ với tôi, nhưng mà hạch đào tô này, trên núi chỉ có mình tôi được ăn.”

“Tôi nhớ rõ có một lần chị ấy cầm đến phòng tôi, đám đệ tử kia la hét ầm ĩ muốn ăn, đều bị chị ấy mắng, rồi đuổi đi, sau đó nhìn tôi ăn hết đĩa hạch đào tô kia đi thì chị ấy đi ra ngoài.”

Trác Du vui sướng nói: “Đám đệ tử kia về sau nói sư tỷ bất công, kỳ thật tôi cũng rõ là vì sao, ai nha, có thể là bởi vì kiếm pháp của tôi xuất sắc đi…”

Trác Du còn đang thao thao bất tuyệt mà phỏng đoán, Đàm Đinh lại rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay ở chọc chọc vào cục bột mềm mại, chọc ra một đống lỗ nhỏ tròn tròn, gồ ghề lồi lõm.

Cậu không tiếp lời Trác Du, chỉ là nhỏ giọng nói: “Trác Du, cậu tìm cho tôi chút hạch đào đến đây đi.”

—–

Nhưng mà trong nhà không có hạch đào.

Cuối cùng Trác Du mất rất nhiều công sức mới lấy được ra một bao khô khô bẹp bẹp hạnh nhân, Đàm Đinh có chút thất vọng, nhưng vẫn là tạm chấp nhận mà dùng, vì thế hạch đào tô liền cứ như vậy mà biến thành hạnh nhân tô.

Dì Hứa rất nhiệt tình giúp bọn họ chuẩn bị lò nướng.

Hai người liền cứ như vậy mà ngồi xổm trước lò nướng, hai mắt trợn tròn, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm mấy cái bánh xếp thành hàng chỉnh chỉnh tề tề bên trong, nhìn chúng chậm rãi nở ra tạo những vết nứt hình thành nên hoa văn xinh đẹp, bắt đầu chín dần tỏa ra mùi thơm ngọt.

Cuối cùng lúc ra lò, Trác Du thèm vô cùng, không nhịn được mà trực tiếp thò tay ra lấy một cái mà nhét vào trong miệng.

“Ăn ngon…”

Hắn bị nóng nên chút mồm miệng có chút không rõ: “Quá thơm…..”

Đàm Đinh nói: “Đều cho cậu ăn.”

Trác Du mơ hồ không rõ mà hừ hai tiếng, lăn lộn cả một buổi trưa hắn thật sự đói đến hoảng, một miếng vừa vào bụng, không nhịn được lại cầm lên một miếng nhét vào miệng.

“Ai, nếu là trong nhà có hạch đào thì tốt rồi.”

Trác Du bẹp bẹp nói.

“Nhất định sẽ thơm hơn so với dùng hạnh nhân một chút.”

Trác Du nói đến một nửa đột nhiên phát giác ra chỗ không đúng, điên cuồng sửa lời nói: “—— tôi, tôi không phải nói cậu làm không ngon bằng sư tỷ…. Ai nha, cái miệng này của tôi, ý tôi không phải thế kia, cậu cậu cậu làm rất ngon, nhưng mà sư tỷ làm cũng rất ngon….”

Đàm Đinh lại đột nhiên bật cười.

Trác Du nhìn cậu cong cong đôi mắt, lắc lắc đầu. Miệng Trác Du hết đóng lại mở hồi lâu vẫn không nói ra được từ nào, liền thấy Đàm Đinh nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng mà mở miệng: “Nếu như sư tỷ biết, hóa ra cậu thích hạch đào tô mà mấy năm nay chị ấy làm như vậy——”

“—cậu ấy* nhất định sẽ rất cao hứng, Trác Du.” Đàm Đinh nói.

(*Tác giả dùng từ ‘他’ là đại từ nhân xưng, ngôi thứ ba, số ít: nó, y, hắn…, sau này thường dùng để chỉ nam giới, nên mình để là ‘cậu ấy’, với lại người làm bánh chính là Đinh Đinh nha~)

—–