Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 29: Nắm ngón tay




[Omegas trong thời kỳ động dục ăn rất nhiều và đặc biệt thích thức ăn có hàm lượng đường cao và calo cao. Các Alpha phải luôn chú ý đến tình trạng Omega nhà mình, và phải nhớ rõ uy chính xác đồ ăn kịp thời cho họ nha(??????)??]

Mặc dù một số bài đăng trên Internet luôn sử dụng một số từ ngữ và ký hiệu khó hiểu, nhưng Trác Du phải thừa nhận rằng những gì được viết ở đây vẫn có vài phần đúng.

Trác Du im lặng nhìn Đàm Đinh vùi đầu cắn miếng thịt cuối cùng của miếng cánh gà rán, đặt viên ngói cuối cùng lên ngọn núi xương gà hùng vĩ bên cạnh.

Ngay lập tức, cậu cắn cắn đầu ngón tay, lại lay lay túi giấy bên cạnh một chút, thấy bên trong trống rỗng mới có chút lưu luyến mà thu tay về.

“Cậu hài lòng không?”

Trác Du hỏi: “Không chỉ có đùi gà lớn mà cậu tâm tâm niệm niệm, mà còn có cả cánh gà lớn, ức gà lớn, thịt gà rán nguyên miếng, khi ghép chúng lại thì đó gần như là nguyên một con gà a.”

Đàm Đinh gật gật đầu.

Nhưng mà sau khi cậu thỏa mãn liếm liếm dư vị trên môi dưới, thì cậu lại ngước mắt lên và hướng ánh mắt khao khát của mình lên chiếc cốc ngô mà Trác Du đang cầm.

“… Có thể chứ?” Đàm Đinh thận trọng thăm dò.

Trác Du: “…”

Sức ăn này thật sự là có chút quá dọa người. Trác Du nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn là vội vàng mà lấy cái thìa nhựa ra, nhanh chóng đưa cả thìa lẫn cốc ngô cho Đàm Đinh.

Đàm Đinh nhẹ nhàng nói cảm ơn, thật cao hứng mà nhét vào miệng một thìa hạt ngô lớn, sau đó cúi đầu, hai má phồng lên, nỗ lực mà nhai nhai.

Năm, bốn, ba, hai….

Trác Du bình tĩnh đếm ngược trong lòng.

“Thật thần kỳ a, Trác Du.”

Quả nhiên, Đàm Đinh kinh hỉ ngẩng đầu lên: “Ngô này quả thực rất ngọt, nhai nhai trong miệng thơm ngọt, mềm mại…”

Lần nào cũng vậy, mỗi khi ăn một thứ mới mẻ đều như vậy, Trác Du nghĩ.

Tuy nhiên, tác động của kỳ động dục này đối với Đàm Đinh cũng không hề nhỏ – cằm của cậu có vẻ gầy hơn và nhọn hơn, hai bên má vẫn còn ửng đỏ nhẹ, đáy mắt tựa hồ ươn ướt như chứa một vũng nước. Trác Du nhìn cậu co quắp trên giường giống như một động vật nhỏ, ngoan ngoãn bảo vệ cốc ngô yêu quý của mình, an tĩnh nhưng không gián đoạn mà tiếp tục nhét vào miệng một thìa mới.

Hơn nữa, mùi lê của Đàm Đinh vẫn còn lưu lại rất nồng nặc quanh người, tuy không nồng như buổi sáng hôm đó nhưng ngửi ngửi vẫn khiến lòng người ngứa ngáy.

Trác Du mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, muốn che giấu nên đứng dậy, nhặt rác bên cạnh, đi về phía thùng rác bên cạnh cửa.

Kết quả, mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có động tĩnh khác, Trác Du sửng sốt một chút, quay đầu lại liền thấy Đàm Đinh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thậm chí còn ném nửa cái cốc ngô trong tay để xuống giường.

Cậu sợ hãi mà bám vào giường để đứng lên, có chút tay chân luống cuống mà đứng ở phía sau lưng Trác Du, rụt rè hỏi: “… Trác Du, cậu đi đâu vậy?”

“… Tôi chỉ đi vứt rác thôi.”

Trác Du có chút dở khóc dở cười: “Cậu mau nằm xuống, sư huynh không đi nữa.”

Đàm Đinh chậm rì rì mà ồ một tiếng, có chút chần chờ mà liếc nhìn Trác Du một cái, sau đó mới ngồi lại trên giường, cầm lấy cốc ngô, tiếp tục một muỗng lại một muỗng nhét vào trong miệng.

Nhưng mà tốc độ ăn của cậu rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, đang ăn còn thường thường liếc nhìn Trác Du một cái, giống như sợ hắn đột nhiên co chân bỏ chạy.

[…Người biên tập mách cho bạn một mẹo nhỏ, những Omega trong kỳ động dục sẽ nhạy cảm và mỏng manh hơn, việc luôn luôn bầu bạn với họ sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều(* ^ ω ^ *)?】

Mặc dù không biết người biên tập này là ai, nhưng Trác Du nghĩ những gì người này viết trên mạng là thực sự chính xác, tất cả mọi thứ đều không trật đi đâu cả.

Đàm Đinh dùng thìa múc nốt hạt ngô cuối cùng, đào rỗng cốc ngô, vui vẻ ợ một cái.

Trác Du xoa xoa đầu, ho khan ba cái, cảm thấy mình nên nói gì đó, dứt khoát mở miệng: “Cậu… khó chịu không?”

Vừa dứt lời, Trác Du hận không thể tát một phát vào cái miệng vụng của mình.

Hỏi cái quái gì vậy? Sợ bầu không khí chưa đủ căng thẳng mà mịa nó còn hỏi?

Quả nhiên Đàm Đinh trầm mặc một lúc.

“… Đêm đó hơi khó chịu.”

Một lúc lâu sau, Đàm Đinh mới chậm rãi nói: “Lúc đầu tôi chỉ choáng váng, sau đó thì thấy cả người nóng lên, cảm thấy mùi trên người không thể kiểm soát được, thậm chí máu cũng nóng như muốn bốc hơi – sau đó, sau đó đột nhiên có một nam sinh đến đập cửa phòng tôi, thần trí hắn không tỉnh táo, tôi thấy không thể giảng đạo lý với hắn nên đã đánh hắn ngất xỉu.”

“Sau đó tôi phát hiện ra rằng đó dường như là do mùi hương của tôi dẫn hắn tới.”

Đàm Đinh chán nản rũ mắt: “Không biết bam sinh kia bây giờ như thế nào, tôi thật sự không phải cố ý, chẳng qua là vì cái bệnh này, lúc đó tôi thật sự rất sợ hãi…”

Trác Du không nói nên lời.

Hắn dường như hít một hơi thật sâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Tôi đã tra mạng, đây không phải là cậu bị bệnh, chỉ là một đoạn thời gian mà Omega nào cũng có, đối với người ở đây thì chuyện này rất bình thường. Cậu, cậu không phải sợ. “

Đàm Đinh cắn cắn ống hút, hút một ngụm lại một ngụm Coca lạnh trong ly, ngốc ngốc mà gật đầu.

Lúc đầu, Trác Du còn có thể bình tĩnh mà nói, nhưng cuối cùng hắn không kìm được cảm xúc nữa, không kìm được mà tuôn ra hết những lời trong lòng: “Cậu có biết là lần này cậu dọa tôi suýt phát điên không, sau một giấc tỉnh dậy liền không thấy cậu đâu, cả căn nhà đều là mùi của cậu nhưng lại không thấy cậu đâu, vừa ra khỏi cửa thì mọi người đều nói cậu hôn mê bị người ta đưa đi rồi, lúc ấy linh hồn nhỏ bé của tôi đều sắp bị dọa đến tan biến…”

“Hôm nay tôi gần như quỳ gối mà cầu xin Chu Tùng cho tôi đến gặp cậu, tôi hướng sư tỷ xin đồ ăn cũng chưa có hèn mọn được như vậy.”

Trác Du ôm ngực, ngàn vạn cảm khái: “Làm tôi sợ chết khiếp, thật sự là làm tôi sợ chết khiếp.”

Đàm Đinh nhìn chằm chằm Trác Du hồi lâu.

Thật lâu sau, cậu quay đầu lại, yên lặng nuốt ngụm Coca trong miệng, sau đó nhìn chằm chằm lọ thuốc trên tủ, ngây ngốc tầm ba giây.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Sau đó Đàm Đinh đột nhiên bật cười.

Cậu cũng không nói lời nào, chỉ là nhấp miệng cong con mắt trộm cười, Trác Du liền nhìn lông mi cậu run run, đáy mắt như có tuyết đọng sạch sẽ sáng ngời, cậu cười làm cho trái tim của Trác Du cũng run theo.

“Cậu, cậu cười cái gì?”

Trác Dật đỏ mặt, hung ác nói: “Tôi lo lắng cho cậu như vậy, thế mà cậu còn cười được như vậy sao? Cậu chính là cái đồ bạch nhãn lang, cậu, cậu..”

Lúc này Đàm Đinh mới nỗ lực thu lại nụ cười trên mặt, giả bộ bình tĩnh cúi đầu uống Coca.

Không biết có phải là bộ dáng luống cuống, tức đến hộc máu của Trác Du thực sự quá buồn cười hay không mà Đàm Đinh cúi đầu ngốc ba giây, nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được, lại phá lên cười.

——Lần này phun nguyên một ngụm lượng lớn Coca lên khăn trải giường.

Hai người hoảng hốt thu dọn hồi lâu, nhưng kết quả chị ý tá lại đúng lúc đi vào, lập tức giáo huấn Trác Du một tràng dài, lại tiêm cho Đàm Đinh một lượng nhỏ thuốc ức chế rồi mới đẩy xe đi ra ngoài.

Lần này Đàm Đinh cũng chịu thành thật, che miệng ngáp một cái, lại dụi dụi mắt, chột dạ mà rúc trong ổ chăn mới, lén lút nhìn chằm chằm mặt Trác Du.

Trác Du bận rộn một hồi mới mặt xám mày tro mà ngồi xuống.

Mặc dù không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại là người bị y tá mắng, nhưng nhìn người trong ổ chăn đang ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt nhập nhèm ngập nước, Trác Du nghiến răng nghiến lợi, gánh lấy cái nồi này.

“Cậu ngủ đi.” Trác Du nói.

Đàm Đinh không nói lời nào, chỉ ở trong chăn mấp máy một chút rồi lắc đầu.

Trác Du vắt hết óc mà hồi tưởng lại nội dung của mấy bài đăng trên mạng, lại liếc nhìn đuôi mắt ửng đỏ cùng con ngươi ôn nhuận của Đàm Đinh, trong lòng giống như mơ hồ có cái đáp án.

Hắn khẽ dừng lại một chút, đầu tiên là cầm lấy sách vật lý trên tủ đầu giường rồi để lên đùi, sao đó nâng tay lên, đem ngón trỏ của mình duỗi đến viền gối của Đàm Đinh.

“Tôi sẽ ngồi đây và đọc sách của cậu, tôi sẽ không đi.”

Trác Du mất tự nhiên nói: “Cậu … nếu thật sự không tin thì cứ cầm lấy ngón tay này rồi ngủ đi, dù sao thì một tay…”

Hắn chưa kịp nói xong, một bàn tay thon dài hơi nóng đột nhiên từ trong ổ chăn vụt ra, nắm chặt ngón trỏ của Trác Du.

Đàm Đinh nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon Trác Du.”

Trác Du: “…”

Trác Du hàm hồ đáp lại, cúi đầu giả vờ bình tĩnh, giơ bàn tay còn lại ra dáng ra hình mà mở quyển sách vật lý trên đùi.

Đương nhiên là hắn không có khả năng xem hiểu, vì thế sau khi xem hết được đống tranh ảnh trên sách, lúc này Trác Du mới bất động thanh sắc mà nâng mắt lên liếc liếc người trên giường

Đàm Đinh dường như vô cùng mệt mỏi, hàng mi rậm rạp rũ xuống nhu hòa, cậu ngủ rất say, thậm chí hô hấp còn nhỏ đến nỗi không thể thấy.

“Đàm Đinh?” Trác Du ngập ngừng gọi.

Đàm Đinh ngô một tiếng, lại rụt rụt vào ổ chăn, chỉ là bàn tay nắm lấy ngón trỏ của Trác Du không những không buông lỏng ra mà còn nắm chặt hơn.

[(* / ω\ *) Cuối cùng biên tập sẽ mách cho mọi người một bí mật nho nhỏ, Omega trong kỳ động dục không chỉ nhạy cảm với người yêu mà còn dễ thương và mềm mại hơn bình thường rất nhiều nga. 】

Hình như…đúng thật là như vậy.

Trác Du biệt biệt nữu nữu mà nghĩ.

*( Biệt nữu công/thụ: “Biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).

Ở đây cụ thể là công/ thụ tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.) [nguồn: dembuon.vn]