Nghiêm Tiểu Tiểu mang thai, tất nhiên không thể ký hợp đồng với George. George nghe thấy Dragon Band từ chối ký hợp đồng, thiếu chút nữa nuốt tươi cục tức mà chết.
George cứ nghĩ bọn Nghiêm Tiểu Tiểu cho rằng điều kiện đãi ngộ không đủ tốt, hắn cam chịu để cho bọn cậu ra giá, đâu ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu vẫn không đồng ý. George định dùng Lars để uy hiếp, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em không hề sợ, hắn hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn cậu chạy đi.
Nghiêm Tiểu Tiểu đem gửi chi phiếu tiền thưởng 500.000 bảng Anh về nước, thực hiện kế hoạch quyên góp toàn bộ cho đồng bào gặp nạn, truyền thông, các mặt báo trong nước đều ca ngợi việc làm này, khiến cho Dragon Band nổi như cồn tại nước nhà.
Phát hiện mình và hai anh em càng ngày càng nổi tiếng, thế nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu chả hề có tí cao hứng nào, không những sợ ba mẹ phát hiện phát hiện, lo truyền thông tra ra cậu là người song tính có thai, mà còn là vì bạn thân An Tư.
Mặc dù cậu không nói cho hai bạn trai biết cậu ngất xỉu trên đường là do Tương An Tư làm, nhưng chỉ cần là người thông minh thì đều biết chuyện này có liên quan với Tương An Tư, định tìm Tương An Tư tính sổ, lại nghe được tin tức Tương An Tư bị đuổi học về nước.
Biết bạn thân An Tư đột nhiên nghỉ học về nước, Nghiêm Tiểu Tiểu khổ sở biết bao nhiêu, tưởng bạn thân cảm thấy có lỗi, ái ngại với cậu nên làm như thế, hoàn toàn không biết vì ba mẹ cùng đường thành thử cậu ta không thể không về nước.
Càng kinh ngạc hơn, Phùng Khải cũng theo chân An Tư trở về, thành ra trong lớp chỉ còn mỗi cậu là người Hoa, nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể lên lớp, bụng cậu càng ngày càng lớn, sớm muốn gì mọi người cũng sẽ phát hiện cậu mang thai.
Nghĩ đến chuyện mang thai, Nghiêm Tiểu Tiểu liền rầu, cậu vẫn chưa biết nên như thế nào với mẹ, vì để tiện, cậu còn đòi ngủ chung với mẹ, định bụng khi ngủ sẽ tâm sự, sau đó sẽ nói cho mẹ biết, nhưng làm thế nào vẫn không thể mở miệng được.
Nháy mắt, từ khi biết mình mang thai đến nay đã một tuần, cậu vẫn chưa nói với ba mẹ cậu mang thai, mọi người đều mất kiên nhẫn không muốn đợi nữa, muốn dẫn phụ huynh đến nhà cậu cầu hôn.
Cậu xin mọi người hãy chờ một chút, nhưng mà hai bạn trai lại cho rằng sớm muộn gì cũng phải nói, nói càng sớm càng tốt, hơn nữa họ phát hiện muốn cậu đích thân nói chuyện mang thai với ba mẹ mình rất khó, cậu căn bản không thể mở miệng, họ nói sẽ tốt hơn.
Anh em nhà Thiệu sau khi thượng lượng với ba Thiệu xong, đặc biệt chọn ngày tốt để đến nhà Nghiêm cầu hôn.
Ngày cầu hôn, thời tiết rất tốt, có điều khó mà thấy được ánh mặt trời.
Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu đến nhà Nghiêm trước, ba Thiệu phải đợi cha Thiệu cho nên sẽ đến trễ.
Cha của anh em nhà Thiệu - Thiệu Thành Long, không hề có bất kì phản đối nào với chuyện cưới hỏi của hai đứa con. Hắn hận đám con không thể nhanh cút cho khuất mắt, đừng có ở nhà gây trở ngại cho thế giới của hắn và ba Thiệu, chỉ cần hai đứa nó kết hôn sinh con, là có thể đá chúng nó ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Tiểu trước đó cũng không thông báo cho ba mẹ cậu sẽ dẫn hai người yêu đến nhà để cầu hôn, cho nên Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc hoàn toàn không có chút chuẩn bị, mà bây giờ họ đang ở trong phòng, ôm nhau ngọt ngào chuẩn bị "giao cấu"....
(Lé: "giao cấu" là của tác giả:))))
Mấy ngày nay Nghiêm Tiểu Tiểu cứ đòi ngủ chung với Điền Vũ Mặc miết, thành ra đã vài ngày không cùng Nghiêm Kí Hạo làm chuyện yêu đương, vất vả lắm mới lấy được một ngày con nó ra ngoài, Nghiêm Kí Hạo rốt cục nhịn không nổi nữa, thừa cơ hội này mà cùng Điền Vũ Mặc lăn giường...
Bên ngoài vẫn là nắng trưa rạng rỡ, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, nhưng phòng ngủ của chủ gia đình nhà Nghiêm lại kéo rèm, trong phòng trở nên cực kỳ u tối, hoàn toàn không có một chút ánh sáng, chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ kiều mỵ vang trong bóng tối...
"A a.... Đừng.... A a a.... Nga nga.... Đừng làm nữa.... Ân a a.... Phía dưới sắp bị làm thủng.... Nga nga..... A a.... Từ bỏ...."
Âm thanh tuyệt vời dễ nghe tựa như tiếng ca đau khổ quát to cầu xin, tạo ý nghĩ kỳ quái cho người khác.
Trả lời âm thanh ấy là tiếng thở dốc trầm đục và tiếng thân thể va chạm, cái nơi kiều mỹ kia càng lúc càng cơ khát, cho ra nhiều nước....
"Nha nha.... A úc... Đâm chết con.... Ngô ân.... Phía dưới ướt quá.... A a.... Không được... Úc a a.... Ra mất... A a... Ba, ra đi... A a a—"
Sau một tiếng thét chói tai tưởng chừng như tắt thở, tiếng rên rỉ yêu mị câu hồn người đình chỉ, sau đó có một luồng ánh sáng chói lên, đèn ngủ đã được mở....
Dưới đèn ngủ màu vàng, có thể nhìn thấy trên giường lớn có hai người, cả hạ người họ đều toàn thân trần trụi không mặc quần áo, cực kỳ thân mật dính lấy nhau, tư thế rất..... ái muội, thậm chí còn có thể nghe thấy trong phòng chứa đựng một bầu không khí dâm uế...
"Tiểu Mặc, làm thêm một lần nữa đi! Tôi chưa thấy đã, làm thêm một lần nữa đi...." Nghiêm Kí Hạo nói với người vợ "con riêng" trong lòng.
"Đừng, Tiểu Tiểu sắp tan học rồi, không khéo bị con nó nhìn thấy! Mau đứng lên...." Điền Vũ Mặc lắc đầu, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ như âm điệu của mình, anh vẫn còn cho rằng con trai thật sự đi đến trường, không hề biết thật chất cậu đi đến nhà bạn trai, còn sắp dẫn họ đến nhà kết thân.
"Không cần lo cho Tiểu Tiểu, tụi mình làm thêm một lần nữa đi! Đã một tuần rồi em không có làm với tôi, làm một lần sao mà đủ!" Nghiêm Kí Hạo bất mãn, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán bạn đời. Tinh thần ông vẫn còn ngon, làm mười lần cũng không thành vấn đề!
"Không biết sao dạo này Tiểu Tiểu cứ muốn ngủ chung với tôi, tôi cũng đâu còn cách nào! Không thể làm được, Tiểu Tiểu sắp về rồi, phải mau chóng chuẩn bị cơm trưa!" Điền Vũ Mặc ngượng ngùng trả lời, anh biết ông nhịn rất vất vả, tuần này quả thật đã uỷ khuất ông, con trai tự dưng đòi ngủ chung với anh, mà anh lại không thể từ chối Tiểu Tiểu.....
"Không! Tiểu Mặc, con trai ngoan bảo bối của ba, xin con đấy! Con thương ba đi, cho ba làm thêm một lần đi, ba hứa sẽ làm nhanh thôi..." Nghiêm Kí Hạo lắc đầu, năn nỉ một cách đáng thương.
Dạo này Tiểu Tiểu vô cùng quấn quít Tiểu Mặc, cố tình Tiểu Mặc lại rất thương Tiểu Tiểu, quả thật có con là quên mất ông xã, ông bi thảm trở thành người bị vứt bỏ, ông không chịu đâu....
"Đừng như vậy, đợi buổi chiều Tiểu Tiểu lên lớp, tôi cho ông làm nhé? Còn bây giờ ông phải đứng dậy đi, mau tranh thủ đi nấu cơm.... Ba à, xin ba đấy...." Điền Vũ Mặc dịu đang dỗ dành, không còn cách nào khác đành phải ngượng ngùng hôn lên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp hiện lên một tia lo lắng. Nếu vẫn không mau đứng dậy, Tiểu Tiểu sẽ thật sự về đến nhà...
Nghiêm Kí Hạo thật sự bị nghẹn hỏng rồi, dù con riêng có làm nũng nhưng ông vẫn không đồng ý, đang định lắc đầu bá vương ngạnh thượng cung*, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Ba, mẹ, ba mẹ có ở trong phòng không?"
"Không xong, Tiểu Tiểu đã về mất rồi!" Điền Vũ Mặc hoảng hồn đẩy mạnh cha kế, nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo mở cửa.
Nghiêm Kí Hạo chửi thề một tiếng, bất đắc dĩ cũng vội đứng dậy mặc quần áo, trong lòng ảo não nghĩ: Sao Tiểu Tiểu lại về sớm thế? Nó mà trở về trễ chút nữa là ông đã có thể thừa cơ hội làm được thêm một lần...
"Tiểu Tiểu, học về rồi à?" Điền Vũ Mặc mở cửa, hiền lành nhìn con trai rồi từ ái mỉm cười, có hơi xấu hổ, hy vọng con trai trăm ngàn đừng phát hiện anh và ông xã vừa mới làm chuyện gì.
"Dạ thưa mẹ, con đã về!" Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra tiểu dung* ngọt ngào, trông ba mẹ thế này là khẳng định ngay hai người hồi nãy ở trong phòng hoan ái, bọn cậu đến không đúng lúc gì cả. Đều tại hai bạn trai, bảo họ chờ thêm ít thời gian nữa, vậy mà họ không muốn là không muốn, quả thật không nên đến vào lúc này.
"Ba, mẹ, ban ngày ban mặt mà ba mẹ kéo rèm phòng ngủ làm chi thế?" Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn căn phòng u ám ái muội, cố ý nhíu mày liễu tỏ vẻ nghi hoặc, vờ chưa phát hiện ra ba mẹ vừa rồi đã làm chuyện tà ác....
"Ba mẹ, ba mẹ.... không có gì hết! Tiểu Tiểu, xin lỗi con, ba mẹ vẫn chưa chuẩn bị cơm trưa, mẹ lập tức đi nấu, con ra phòng khách nằm nghỉ tí nhé...." Mặt Điền Vũ Mặc đỏ bừng ngay, vội lái sang chuyện khác, xin lỗi, rồi quay đầu lặng lẽ liếc cha kế một cái. Đều do ông làm hại, mắc cỡ chết đi được!
"Mẹ, không sao đâu! Thật ra thì con.... có dẫn hai bạn về nhà, định kêu ba mẹ xuống gặp mặt!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn ba và mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng. Ba mẹ sắp gặp mặt hai bạn trai của mình rồi, thiệt là khẩn trương!
Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc lập tức nhìn nhau, cả hai đều phát hiện con trai không bình thường, cơ thể đặc thù khiến cho con trai dù đã lớn như thế nhưng chưa bao giờ dắt bạn về nhà chơi. Hôm nay cậu đột nhiên dẫn hai người bạn về, mà họ trước đây chưa bao giờ thấy hai người bạn đó, thật kỳ quái, lại nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng, biểu tình thẹn thùng, chắc hẳn hai người bạn này không phải là bạn bè bình thường....
Nghiêm Kí Hạo đi đến trước mặt con trai, hiếu kỳ cười hỏi: "Tiểu Tiểu, là bạn nào vậy?"
"Là hai anh lớp trên chung trường, mọi khi hai anh đó rất chiếu cố con." Nghiêm Tiểu Tiểu né tránh ánh mắt khôn khéo của ba, cúi đầu lí nhí đáp. Cậu lo nhất chính là ba, cậu sợ ba sau khi nhìn thấy hai bạn trai sẽ nổi sùng lên chửi người.
"Vậy à, ba và mẹ phải cảm ơn hai anh đó thật đàng hoàng mới được." Nghiêm Kí Hạo mỉm cười nhìn con, bí mật ra dấu với con riêng.
Điền Vũ Mặc hiểu ý gật đầu, họ trước hết nên gặp mặt hai đàn anh của con trai, sau đó đánh giá xem bọn nó có thể làm hại gì đến con hay không, có nên cho phép con tiếp tục tiếp xúc với bọn họ nó không.
Bởi vì cơ thể con quá đặc thù, anh và cha kế vẫn luôn rất lo lắng, luôn bảo vệ cậu rất kỹ, hy vọng cậu không bị bất kỳ ai hay điều gì tổn thương....
Nghiêm Kí Hạo cùng Điền Vũ Mặc theo Nghiêm Tiểu Tiểu xuống lầu, vừa tiến vào phòng khách là lập tức nhìn thấy một cặp sinh đôi cực kỳ đẹp trai xán lán, vóc người cao to ngồi trên sô pha, người sáng suốt vừa thấy là biết họ không phải vật trong ao.
"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, đây là..." Nghiêm Tiểu Tiểu bước qua nhìn hai mỹ thiếu niên vương tử trông giống hệt nhau, đôi mắt đẹp hiện lên một tia tình yêu ái ngại, lên tiếng giới thiệu ba mẹ cho hai người yêu của mình, nhưng mới nói được một nửa thì đã bị hai người yêu đánh gãy.
"Tụi anh biết rồi, vị này chắc chắn là dì Nghiêm. Chào dì Nghiêm ạ, con là Thiệu Đại Hổ. Dì thiệt xinh đẹp, vả lại trông rất trẻ...." Thiệu Đại Hổ vội vàng đứng lên chào hỏi lễ phép với mẹ vợ tương lai! Mỉm cười, phong độ làm người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.
"Đúng ạ! Dì trông rất trẻ, giống như chị Tiểu Tiểu hơn! Chào dì Nghiêm, con là Thiệu Tiểu Hổ..." Thiệu Tiểu Hổ cũng lập tức đứng dậy chào hỏi Điền Vũ Mặc một cách lễ phép.
"Cảm ơn, chào hai con." Hai gò má của Điền Vũ Mặc ửng hồng, cảm thấy cực kì mắc cỡ. Anh sắp ba mươi, được khen như thế vẫn thấy rất mắc cỡ.
"Vị này chắc chắn là ông nội của Tiểu Tiểu! Con chào ông ạ!" Thiệu Tiểu Hổ xoay người nhìn Nghiêm Kí Hạo, cung kính mà nhiệt tình cười nói. Vừa rồi đã bị Thiệu Đại Hổ giành trước, lần này nhất quyết không để ổng giành nữa, hắn nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho người nhà Tiểu Tiểu!
Nghiêm Kí Hạo nghe vậy lập tức sửng sốt, gân xanh cũng nổi lên. Ông nội? Ông không có nghe lầm đúng không!
Điền Vũ Mặc và Nghiêm Tiểu Tiểu cũng nhất thời ngu người, kinh ngạc nhìn Thiệu Tiểu Hổ, không ngờ hắn lại gọi Nghiêm Kí Hạo là ông, thôi rồi hổ ơi....
Hết chương 76.
•Chú thích•
*bá vương ngạnh thượng cung = hấp diêm.
*tiểu dung: khuôn mặt nhỏ tươi cười.