Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Quyển 2 - Chương 62




Ngày hôm sau, Nghiêm Tiểu Tiểu đúng hẹn cùng hai người yêu đến văn phòng của George tìm hắn, nhưng không phải để từ chối, mà thay vào đó là đồng ý ký hợp đồng, vì đã có một sự kiện làm thay đổi quyết định của Nghiêm Tiểu Tiểu.

Sáng nay, Nghiêm Tiểu Tiểu nghe được một tin tức, Trung Quốc tối qua đã xảy ra động đất, rất nhiều địa phương bị thiệt hại, rất nhiều người không có nhà để về, họ cần được nhận sự giúp đỡ cấp bách từ người dân.

Nghiêm Tiểu Tiểu cực kỳ muốn giúp đỡ đồng bào gặp nạn, nhưng cậu chẳng hề muốn ba cho cậu tiền để quyên góp cho mọi người, cậu muốn dựa vào chính thực lực của mình, mà để có được một số tiền lớn, ngoại trừ trúng số, thì cách nhanh nhất chính là trở thành ca sĩ.

Nghe nói làm ngôi sao có thể kiếm nhiều tiền, lúc nào cũng có thể kiếm ra tiền, cho dù rất không muốn trở thành người trong giới giải trí lẩn quẩn, luôn bị truyền thông truy đuổi, bí mật của bản thân có thể bị phơi bày bất cứ lúc nào, nhưng vì giúp đồng bào gặp nạn trong nước, cậu chỉ có thể cố gắng mà thôi!

"Tiểu Tiểu, em đã suy nghĩ kỹ chưa?" Một chiếc siêu xe thể thao màu bạc dừng ở trước Lion Records của George, trong xe, Thiệu Tiểu Hổ xác nhận lại với bé con.

"Đúng đấy Tiểu Tiểu! Em nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, nếu muốn giúp đỡ đồng bào gặp nạn trong nước, hai anh em tụi anh có thể giúp sức chút tiền, nếu không được nữa thì bán chiếc xe thể thao lão già cho cũng được." Thiệu Đại Hổ cũng nói.

Tự dưng hôm nay bé con nói thay đổi quyết định, ký hợp đồng trở thành ca sĩ, hai anh em bọn họ đều giật mình, biết được lý do xong cả hai đều cảm động vì tính thiện lương của bé con. Cậu bao dung, vì đồng bào chưa bao giờ gặp mặt mà mặc kệ bí mật bản thân có thể bị lôi ra ngoài ánh sáng, đi làm chuyện căn bản cậu không muốn làm!

"Em muốn dựa vào thực lực của chính mình giúp đồng bào gặp nạn trong nước. Em không muốn cái gì cũng phải dựa vào người khác, em đã nói với bản thân mình phải mạnh lên. Em muốn độc lập." Nghiêm Tiểu Tiểu cố chấp lắc đầu.

Cậu không thể cứ hễ có chuyện gì là dựa vào người khác, cứ thế cậu vĩnh viễn không thể mạnh lên, cậu muốn có thể dựa vào một mình bản thân mà giải quyết hết tất cả khó khăn, đàn ông con trai là phải đội trời đạp đất!

"Thôi được! Nếu em đã quyết định, tụi anh chỉ còn cách liều mạng bồi quân tử!" Thiệu Tiểu Hổ thở dài, cùng gật đầu với anh trai.

Cùng bé con lập nhóm sau đó tiến vào vòng giải trí, đối với bọn họ là do họ hàng gần loạn luân sinh ra, có người cha là người song tính mà nói là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng bọn họ không thể nào để Tiểu Tiểu một thân một mình mạo hiểm, tiến vào vòng giải trí vừa phức tạp vừa đen tối, bé con bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Quan trọng nhất, bé con có dung mạo xinh đẹp, mang nét phong tình đặc biệt của ngoại quốc, tính tình đáng yêu rất dễ bị người ta dụ đi mất, cướp bé con đi, đây là điều bọn họ tuyệt đối không cho phép!

"Liều mạng bồi quân tử gì chứ, đâu đến nỗi khoa trương như vậy! Nhưng vẫn rất cảm ơn hai anh, em yêu hai người bọn anh nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu cười nói vui vẻ, cậu biết dù cậu có làm chuyện gì, họ vẫn luôn ủng hộ cậu.

"Muốn cảm ơn thì phải dùng hành động thực tế, không chỉ nói bằng miệng thôi nha!" Thiệu Tiểu Hổ cười, dâm đãng nói, bàn tay to cọ xát hạ thể của người yêu, không cần nói cũng biết tạ lễ của hắn là gì.

"Em đã hai ngày không cho tụi anh làm chỗ đó của em, hôm nay nên để tụi anh làm thật đã. Chỗ đó nhất định cũng rất nhớ tụi anh!" Thiệu Đại Hổ cúi đầu, kề sát tai cậu cười nói, tiếng cười khàn khàn mê người còn dâm đãng hạ lưu hơn em trai.

"Sắc hổ! Đã nói là ban ngày ban mặt đừng có làm cái chuyện hạ lưu này, xấu lắm! Mặc kệ hai anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu gắt giọng, đẩy hai người yêu ra, mở cửa xuống xe.

"Tiểu Tiểu, đợi tụi anh với!" Hai anh em nhà Thiệu mau chóng chạy xuống xe đuổi theo.

Ba người vừa tiến vào Lion Records là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu hai ngày nay đã khiến cho cả công ty phải đau đầu đột nhiên xuất hiện, người người đều cực kỳ kinh ngạc, không rõ tại sao cậu lại đến đây, hơn nữa bên cạnh còn có hai anh chàng người phương Đông đẹp trai xuất chúng.

Ba người coi như không thấy những tiếng xì xầm của những người xung quanh, không hề chần chừ, sau khi đến quầy hỏi được tiếp tân văn phòng của George nằm ở tầng cao nhất, trực tiếp bắt thang máy đi lên trên đó.

Geroge đã ở trong văn phòng đợi bọn cậu, nhìn thấy hai anh em họ Thiệu sau lưng Nghiêm Tiểu Tiểu dung mạo xuất chúng, khí chất cao quý, mắt lam loé loé, mở miệng mời bọn họ ngồi.

"Ông George, đây chính là hai vị đàn anh mà hôm qua tôi đã nói sẽ lập nhóm cùng tôi, Anse Thiệu và Al Thiệu." Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ vào hai bạn trai và giới thiệu, hai người này vừa xuất sắc vừa sáng chói, nhất định George sẽ đồng ý!

"Chào ông!" Thiệu Đại Hổ tao nhã mỉm cười lịch sự.

Còn Thiệu Tiểu Hổ chỉ hừ lạnh một tiếng, xem như thông báo đã biết. Vừa nhìn là biết người này là một tên gian thương chỉ biết có tiền, mỗi việc nhìn thôi mà đã thấy không thích.

"Tại sao tất cả đều là người phương Đông hết vậy!" George nhìn hai anh em họ Thiệu, khẽ nhíu mày.

Người quả thật không tồi, nhưng nếu tất cả đều là người phương Đông mà lại không có lấy một người bản địa, vậy thành ra đây là một nhóm nhạc người nước ngoài, một nhóm nhạc ngoại quốc vô danh muốn được nổi tiếng trong nền ca nhạc nước Anh, cơ hồ không thể nào.

Nghiêm Tiểu Tiểu và hai người kia có chút tức giận, nhưng bọn cậu cố gắng nhịn xuống không cáu bẳng, bởi vì bọn cậu muốn George ký hợp đồng với mình.

"Nếu ông George không hài lòng, thì có thể nghe chúng tôi thể hiện một ca khúc chăng?" Thiệu Đại Hổ cười với George, suy nghĩ trong lòng tên gian thương này anh đều biết, muốn thuyết phục ông ta ký hợp đồng thì chỉ còn cách dùng thực lực.

George gật đầu, trước hết thử xem thực lực của bọn chúng rồi hẵng tiếp tục quyết định nên liệu có cho chúng lập nhóm hay không, nếu thực lực không tốt thì giữ nguyên kế hoạch ký hợp đồng với Dana Nghiêm.

George dẫn hai anh em họ Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu xuống lầu, đi vào phòng luyện tập của công ty. Trong căn phòng luyện tập rộng lớn này thứ gì cũng có, những nhóm nhạc George vừa ký hợp đồng và các thực tập sinh cũng đang luyện tập tại nơi đây.

Nhóm người mới nhìn thấy bọn họ đều kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu, cũng như đám nhân nhân viên trong công ty, chỉ chỏ vào cậu và xì xầm, họ đều biết chuyện xảy ra vào đêm biểu diễn.

"Các cậu muốn dùng nhạc cụ nào thì cứ việc chọn lấy!" George cũng không bảo đám người đang luyện tập rời đi, mà còn cho phép họ ở lại cùng mình nghe Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em nhà Thiệu biểu diễn.

Nghiêm Tiểu Tiểu cầm lấy guitar, trước đây bọn cậu đã phân công công việc cho nhau, cậu là guitar kiêm vocal chính, anh Đại Hổ chơi bass, còn anh Tiểu Hổ thì đánh trống.

Đợi Thiệu Đại Hổ đeo bass, Thiệu Tiểu Hổ ngồi xuống dàn trống phía sau và cầm lấy dùi, xong thì George bảo bọn cậu bắt đầu. Ba người đã lâu không luyện tập nên Nghiêm Tiểu Tiểu có chút khẩn trương.

Hai anh em gật đầu an ủi Nghiêm Tiểu Tiểu, Thiệu Đại Hổ ra hiệu với cậu, bảo cậu hát bài hát tiếng Anh trước đây bọn cậu thích biểu diễn nhất, đó là bài Spring Wind. Bài này do một nhạc sĩ nông thôn không mấy tiếng tăm sáng tác, nhưng bài này rất hay, từ ca từ vui vẻ, đến khúc nhạc trữ tình du dương, miêu tả hoàn toàn mùa xuân đến vạn vật sống lại, trăm hoa đua nở, mọi người vui sướng...

Giọng hát của Nghiêm Tiểu Tiểu cực kỳ mát tai, anh em họ Thiệu phối âm với cậu rất hay, tiếng ca hoàn mỹ kết hợp với phối nhạc tuyệt vời hiện ra trước mắt mọi người. George vừa lòng gật đầu, còn đám người mới thì cảm nhận được một nguy cơ đáng sợ, nhất là ban nhạc vừa ký hợp đồng với George.

Cùng là ban nhạc, nhưng họ biết cho dù là phương diện gì họ cũng đều kém hơn so với ban nhạc trước mắt, ban nhạc người phương Đông mới này năng lực rất mạnh.

"Không tồi!" George nghe xong lập tức vỗ tay, còn những người khác chỉ có thể không cam tâm vỗ tay, nếu ông chủ đã vỗ thì họ cũng phải huà theo, nếu không ông ta sẽ phật lòng và công việc sau này sẽ trở nên khó khăn.

"Cảm ơn!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng cúi đầu, bọn cậu ít khi người khác biểu diễn trước mặt, thật là ngại quá.

"Tuy là các cậu rất tuyệt, nhưng tôi không thể lập tức ký hợp đồng với các cậu được." Câu tiếp theo của George càng khiến cho mọi người sửng sốt.

Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em cũng không hiểu tại sao nhìn hắn, nếu đã nói bọn cậu rất tuyệt, vậy tại sao không thể lập tức ký hợp đồng?

"Cả ba người các cậu đều là người ngoại quốc, nước Anh luôn có thói quen bài ngoại*, không chắc liệu mọi người có thể chấp nhận các cậu được hay không, tôi cần phải xem xét phản ứng của dân chúng thế nào. Thứ sáu tuần sau đài truyền hình STS sẽ tổ chức cuộc thi giữa các ca sĩ mới, tôi sẽ báo danh cho các cậu tham gia. Nếu các cậu đoạt được giải quán quân, tôi sẽ lập tức ký hợp đồng. Nếu ngược lại, tôi sẽ theo kế hoạch ban đầu chỉ ký hợp đồng với Dana Nghiêm, cho cậu ta thay thế Lars trở thành ca sĩ chính của Dream Band."

George không bao giờ làm chuyện không chắc chắn, lập tức ký hợp đồng để chúng trở thành một nhóm nhạc người ngoại quốc thật sự rất mạo hiểm, nhưng không thể phủ nhận chúng cực kỳ tuyệt vời, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này.

Tính tình luôn luôn bực bội, Thiệu Tiểu Hổ nghe thế thật rất muốn đấm ông ta một quyền, bọn hắn chịu gia nhập công ty là vinh hạnh của tên gian thương này, vậy mà ông ta còn dám được voi đòi tiên, muốn thử nghiệm bọn họ. Nếu không phải Tiểu Tiểu đã năn nỉ hắn, hắn cũng không muốn đến đây.

Thiệu Đại Hổ ngược lại rất bình tĩnh, tên gian thương này thật sự lợi hại, nghĩ ra được cách này, quả thật không thể coi thường ông ta.

"Được!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, lập tức đồng ý.

Anh em họ Thiệu nhíu mày, bé con ngu ngốc sao lại mau đồng ý chứ, bọn họ còn đang định cò kè mặc cả với gian thương!

"Các cậu theo tôi lên văn phòng điền thông tin cá nhân, rồi tôi sẽ cho người đến đài truyền hình STS báo danh." George vừa lòng gật đầu, dẫn hai anh em và Nghiêm Tiểu Tiểu rời đi....

Hết chương 62.

•Chú thích•

*bài ngoại: không sử dụng bất kỳ thứ gì của ngoại quốc.

Lé: thụ ơi là thụ.... orz em nghĩ hai anh nên chơi twincest đi:>