Sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy cô không thấy Hàn Thiên Vũ. Nghĩ rằng anh
đã rời đi từ sớm không hiểu sao trong lòng cô đè nén khó chịu.
- Khả Khả?!
Như tổng lay mạnh người Lâm Khả Khả khiến cô giật mình ngơ ngác nhìn.
Trong phút chốc vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. - Sao vậy?
- Làm gì mà em thần người ra vậy? Tới giờ nghỉ trưa rồi.
Lâm Khả Khả đưa mắt nhìn đồng hồ mới phát giác ra mình đã ngồi thẫn thờ quá lâu.
Nhà hàng mà hai người tới nằm khá xa công ty. Bởi trong một lần đi phỏng vấn chủ tịch tập đoàn Hậu Mục cô vô tình phát hiên ra nhà hàng mới mở
này. Nghe mọi người đồn đồ ăn ở đây rất ngon nên cô vẫn muốn một lần nếm thử qua.
Như tổng hứng khởi đi vào, Lâm Khả Khả mỉm cười theo sao. Lúc đi tới
quầy lễ tân, vốn định sẽ hỏi chị Như muốn ăn gì nhưng trong khoảnh khắc
cô chết lặng, trái tim nhói lên một cơn đau không rõ lý do. Lâm Khả Khả
cảm thấy mình như đang hoa mắt, người cô đang thấy thật là Hàn Thiên
Vũ?!
Chính xác người trước mặt cô ngoài Hàn Thiên Vũ thì còn có thể là ai?!
Cách chỗ cô đứng không xa, Hàn Thiên Vũ tay ôm eo một người phụ nữ bước
vào bàn đặt sẵn, lại lịch sự giúp cô ta kéo ghế ngồi, trong một giây ánh mắt anh như có như không liếc về quầy lễ tân nhưng cũng không có dừng
lại quá lâu đã nhanh chóng rời đi.
Không phải giờ này anh nên ở công ty sao? Không phải anh nói ngoài cô ra anh không quen một ai khác sao? Vậy trước mắt cô là gì? Còn cô gái đang đi bên cạnh anh là ai? Rốt cuộc, anh coi cô là gì?
Một loạt câu hỏi đặt ra càng làm cô thêm khó chịu, nhưng lý do vì sao
mình không thích, cô đã mơ màng nhận ra. Thật buồn cười là, cô nhận ra
trái tim mình nhanh chóng đã lại rung động lần nữa nhưng lại với một
người chỉ coi cô là bèo dạt, qua đường.
- Khả Khả, em làm sao lại ngẩn người nữa rồi?
Lâm Khả Khả giật mình nhìn Như tổng. Dường như cô ấy vẫn chưa để ý qua trong nhà hàng này còn có Hàn Thiên Vũ.
Vẫn là không nên đụng mặt thì hơn.
- Chị Như, mình đi thôi. - Nói rồi cô kéo tay Như tổng bỏ đi, trước
những con mắt sững sờ của nhân viên tạp vụ. Cô không biết mình bị sao
nữa?! Cũng cảm thấy bản thân mình đang làm trò cười, vẫn biết Hàn Thiên
Vũ đẹp trai nhà có tiền, gái theo xếp hàng dài xuyên cả đại lục, thế
nhưng sao cô vẫn rung động chứ? Ngu ngốc, Lâm Khả Khả ngu ngốc. Cô
không nhịn được trong lòng mắng chửi bản thân ngu ngốc.
- Khả Khả, em làm sao vậy?... Khả Khả? - Như tổng hốt hoảng khi thấy nước mắt Lâm Khả Khả.
Lâm Khả Khả tròn mắt nhìn Hân Như, lại ngu ngốc phát hiện ra không biết
từ lúc nào mình đã khóc. Lâm Khả Khả hốt hoảng đưa tay quệt nước mắt, cô thế nhưng lại vì anh rơi lệ?!
- Em chợt nhớ đến có một nhà hàng khác cũng mới mở, hay mình qua đó ăn đi?!
Làm ơn, đừng hỏi cô gì cả!
Hân Như nhìn cô mất hai giây, không biết suy nghĩ gì đó lại gật đầu.
- Cảm ơn. - Cô biết chị ấy hiểu cô nghĩ gì, mấy năm nay, ngoài Lãnh Tử Dực ra, chỉ có Hân Như là hiểu cô nhất.
***
Tối đến Lâm Khả Khả mệt mỏi lê xác về nhà. Lúc này, cô chỉ muốn ngủ một
giấc thật sâu, quên đi tất cả những gì hôm nay mình nhìn thấy.
Lâm Khả Khả mở cửa bước vào, cũng chẳng mở đèn đi thẳng vào phòng ngủ,
lúc đi qua phòng khách, bước chân cô không tự chủ được dừng lại. Trong
đầu hốt hoảng với một suy nghĩ, trong nhà... có người!
Lâm Khả Khả sợ hãi lui dần về phía sau cho tới khi lưng chạm vào công
tắc đèn. Đèn bật sáng, trên sopha, Hàn Thiên Vũ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt màu trà khép hờ. Nghe tiếng động anh chậm rãi nâng hàng mi dài lên, như có điều muốn nói, lại im lặng không nói gì.
Mất một lúc để xác định người trước mặt không phải trộm, Lâm Khả Khả nén thở phào nhẹ nhõm, cùng với cảm giác vui mừng, cô càng hồi hộp hơn.
- Thiên...
Cô chưa nói hết câu, Hàn Thiên Vũ thế nhưng lại đứng dậy cầm áo khoác
tông cửa bỏ đi. Lâm Khả Khả không kìm được trái tim quặn đau, hàng mi
dài âm thầm rũ xuống che quá nửa đôi mắt.
***
Trong quán bar.
Hàn Thiên Vũ nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp gọi một lúc mười loại rượu đắt tiền nhất, mỗi loại hai chai.
Thiệu Duy Thực nhăn mày, cướp lấy ly rượu trên tay Hàn Thiên Vũ ngửa cổ uống cạn. - Tâm trạng anh không tốt sao?
Cậu rất ít khi thấy Hàn Thiên Vũ mất tự chủ mà buông thả mình ngập trong men rượu. Cũng chỉ có một lần duy nhất vào hai năm trước là lúc người
con gái ấy ra đi.
Hàn Thiên Vũ lờ mờ nhìn chai rượu trước mắt, trước mắt anh lại hiện ra
hình ảnh Lâm Khả Khả mỉm cười. Cảm xúc của anh mấy ngày hôm nay dường
như không còn là anh nữa. Và nó... khiến anh khó chịu. Thế nhưng anh đã
thử tiếp xúc với những người phụ nữ khác, người phụ nữ hôm nay ở nhà
hàng là một ví dụ điển hình, nhưng tại sao anh lại có cảm giác chán
ghét? Tại sao nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô lúc đó, trái tim anh lại
hung hăng quặn đau?
Đây là anh đã dần phản bội Kiều Kiều sao?
Hàn Thiên Vũ lắc mạnh đầu gạt bỏ suy nghĩ mới đó của mình. Anh... sẽ
không phản bội. Hàn Thiên Vũ lại tiếp tục khun một chai rượu mới ngửa cổ tu cạn.
- Mời các bạn đọc tiếp