Sẽ Có Ngày Em Phải Nói Lời Yêu Tôi

Chương 5: Chương 5






*Bệnh viện*
"Bác sĩ kiểm tra vết thương cho tôi"Anh lạnh nhạt nói với bác sĩ
"Dạ vâng, nhưng vết thương này chỉ là ngoài da thôi không có gì đáng lo ngại"Bác sĩ ngước mắt lên nhìn người đàn ông điển trai kia.

Vâng dễ dàng để nhận ra vị thanh niên này rất nổi tiếng lại còn được biết tới là người giàu có nhất đại hàn dân quốc nữa chứ
"Vậy nếu nó để lại sẹo ông đền nổi"Mặt anh lúc này đen kịt lại thái độ bực tức khi có người không chấp hành lời anh nói
"Hảo thôi được rồi sẽ không sao đâu mà cảm ơn bác sĩ" Cô cảm nhận được bầu không khí u ám đang kéo đến liền cắt ngang ngăn cảng cái bầu không khí đó
"Không sao cái gì chứ nhỡ"
"Em đảm bảo k sao không có sẹo ok về thôi"
Anh chưa nói hết câu cô đã cắt ngang hình như dạo này gan cô càng ngày càng lớn hơn rồi đến cả lời của anh cũng dám cắt ngang được
"Được về" Vừa nói vừa kéo cô chạy ra ngoài không nhanh để báo chí nó kéo đến thì không hay tí nào lao vào trong xe anh phóng về nhà nhanh kinh khủng
"Á anh bị điên hả? Lái xe chậm thôi chứ"Cô la hét dù dì cũng vẫn còn trẻ cô chưa muốn chết
"Em câm miệng cho tôi"Vẫn chăm chú lái xe không thèm để ý đến cô
"Huhu tôi vẫn còn trẻ mà mới có 18 huhu" Cô gào khóc toáng lên
Anh thấy vậy liền kít xe lại

"Á anh lại bị điên à đang đi tự nhiên kít lại đau chết đầu tôi rồi"Nhìn sang anh với ánh mắt ân hận
Thấy vậy anh cũng chả nói gì ngoái người sang giữ lấy đầu cô đặt 1 nụ hôn lên môi cô rất nhẹ nhàng ngọt ngào sâu lặng môi lưỡi dây dưa với cô sắp như không thở nổi cố đẩy anh ra nhưng với anh có là gì chỉ như gãi ngứa thôi
"B.

.

u.

.

ô.

.

n.

.

g! r! a"
Lúc cô cảm tưởng như đang thật sự tắc thở anh mới chịu buông ra, vừa buông cô ra cô như người thiếu không khí sắp chết vậy vội vàng hít thở những luồng không khí thật trong lành dần dần lấy lại hơi thở
"Mũi em để làm gì vậy"Nhìn cô và nở nụ cười
"Để thở chứ làm gì anh hỏi thừa" Vẫn đang trong tình trạng thiếu không khí nặng nề
"Vậy tại sao nãy không dùng để thở đi"Vẫn cười chắc anh thấy cô buồn cười lắm
"Ờ thì!.

vớ vẩn đ về đang ở ngoài đường mà anh làm cái quái j thế hả"
Thế rồi anh vẫn cười vừa lái xe vừa nhìn cô gái bên cạnh vẫn đang hít thở không khí nhanh chóng sợ như ai cướp mất vậy

"Xuống xe lên phòng nghỉ ngơi đi"
"anh không về nhà hả"
"Em mong đợi tôi vậy sao yên tâm tối nay tôi phục vụ em"
"Anh nói cái quái gì thế đi đi đi luôn đi""Ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi giải quyết công việc xong sẽ về lát tôi kêu Yoseob với mấy người kia qua ăn cơm với em cho đỡ chán
"Biết rồi anh đi đi" nói xong chạy tót lên phòng mở điện thoại ra gọi
"Alo Su Min"
"HyunJi à nay dc nghỉ mình muốn ngủ"Su Min vẫn đang say giấc nồng thì bị cô phá
"Ngủ j nữa đã sắp trưa rồi" Cô hét lớn vô điện thoại
"Sao cậu muốn sao hay mình sang nhà cậu chơi nha" Su Min bật dậy đôi mắt sáng lên
"Hả? Không được hay để mình qua đó gặp cậu"
"Sao không được muốn nhìn nhà cậu lắm luôn đó" Nũng nịu
"Cái này mình!.

.

: Ngập ngừng
"Hyun Ji à cậu nỡ để người ta nghìn năm không biết nhà cậu" Vẫn dở trò nũng nịu
"Hay hôm khác đi" vẫn khéo néo từ chối
"Hứ tớ giận cậu cúp máy đây nói vậy thôi hôm nay tớ có việc đến đây 1 chuyến rồi"
"Đi đâu thế"

"K biết nữa nghe ba tớ nói đi gặp 1 nhóm nhạc nào đó để mời về buổi tiệc tuần sau diễn".

Ngôn Tình Hài
"Uk vậy đi đi bye bye"
"Bye"
Vừa cúp điện thoại cô đã thấy có mấy người la hét ầm ĩ dưới nhà
"Em dâu cùng họ không cùng huyết thống em đâu rồi"Yoseob hét to gọi
"Sao gọi thế được chứ! Em dâu à em đâu bọn anh đến ăn cơm với em này" DuJun hét lớn hơn
"Hay em ý không có nhà nhỉ?" Kiwang ngây thơ hỏi
"Cậu bị dở hơi à không có nhà thì tên mặt lạnh kia kêu tụi mình sang làm j" Vừa nói vừa cốc đầu Kiwang
"a đau"Kiwang hét toáng lên
Lúc này như cô đang xem mấy người diễn phim vậy đường đường là Highlight bảnh trai trên sân khấu mà ở ngoài sao có thể lầy lội thế này
"Đừng ồn nữa em xin các anh đấy" Cô bước từ cầu thang xuống
"Á em dâu cùng họ mà không cùng huyết thống em đây rồi" Mặt Yoseob hí hửng nói