Sẽ Có Một Ngày Em Thích Tôi

Chương 4: Ngũ lôi oanh đỉnh*:




*Mọi người sẽ bị phạt khi làm điều xấu.

Trời ơi!

Hạ Úc Huân bị sốc khi nghe một tiếng bảo bối thân yêu, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.

“Em… em… xin lỗi xin lỗi! Tối qua em say rượu…”

Trời ơi! Tối qua rốt cuộc cô đã gọi hắn là gì?

Hạ Húc Huân đã hoàn toàn tỉnh táo, buồn bực cố gắng nhích ra xa hắn một chút, nhưng bất lực vì cả người bị hắn ràng buộc, không thể di chuyển.

“Tối qua, em gọi tôi là người đẹp…” Âu Minh Hiên nói vào tai cô, giọng điệu có nghiến răng.

Trời ơi, cô thực sự trêu đùa học trưởng!

Hạ Úc Huân hận không thể đào một cái hố chôn mình “Xin lỗi xin lỗi! Thất lễ rồi! Em không hề cố ý! Trừ chuyện đó ra, tối qua em… có làm gì khác không?”

Cô vừa nói vừa cúi đầu xem quần áo của mình trong chăn, phát hiện quần áo được thay mới, tâm trí đột nhiên trở nên lộn xộn.

AAA! Cô rốt cuộc cuộc đã làm điều gì khủng khiếp rồi?

Đêm qua cô đã uống say và nhảy múa trong quán bar, tại sao sáng sớm tỉnh lại lại nằm cùng trên một chiếc giường với học trưởng?

Thế giới này thật kì ảo…

“Có chuyện gì?” Âu Minh Hiên ngây thơ hỏi.

Rõ ràng biết cô vừa hỏi gì, hắn lại giả vờ không biết.

“Chính là… chính là… chúng ta có hay không… có… cái đó…” âm thanh của Hạ Úc Huân bé dần.

Âu Minh Hiên Thở dài, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh, sau đó nói với giọng điệu nặng nề “Hôm qua tôi đến quán bar, tình cờ gặp em say khướt, tôi không biết nhà em ở đâu, nên đem em vào khách sạn, đến khách sạn rồi, em kéo tôi không buông, sống chết đòi ngủ cùng tôi…”

Sét—Giáng—Xuống—Đầu

Trời ơi! Cô thực sự đã làm một chuyện xấu hổ như vậy.

Khuôn mặt Hạ Úc Huân đỏ lên, lẩm bẩm “Sau.. sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi chỉ còn cách ngủ cùng em thôi! Em cũng biết sức lực em lớn, tôi căn bản không thể chống lại được” Âu Minh Hiên bày ra vẻ mặt đáng thương.

Hạ Úc Huân cúi đầu thấp đến nỗi sắp chạm vào ngực cô, đương nhiên cô biết cô có bao nhiêu sức lực, vì vậy sau khi say chắc chắn sẽ cưỡng ép học trưởng, không cần phải nói, cô thực sự có thể làm điều đó!

“Học trưởng… học trưởng em xin lỗi anh… em xin lỗi anh…” Hạ Úc Huân như sắp khóc đến nơi.

“Pốc hahaha..” Âu Min Hiên không nhịn được, cười lăn từ trên giường xuống,

Nhỏ ngốc này thật dễ thương, thật sự muốn trêu cô thêm một lúc.

Tại sao học trưởng bị mình xâm phạm lại cười rất hạnh phúc?

“Học trưởng, anh có sao không? Tinh thần không bị sốc là không phải bình nhường nha…” Hạ Úc Huân lo lắng.

Âu Minh Hiên cuối cùng không nhịn được cười, tốt bụng nói cho cô sự thật “Yên tâm yên tâm… chúng ta chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ, em say rượu không có làm gì tôi, vì vậy tôi vẫn còn trong trắng!”

Hạ Úc Huân nghe xong, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra có điều gì không ổn, sau đó xuống khỏi chăn, nhếch mép cười với Âu Minh Hiên, đỏ mặt, lười hắn “Âu Minh Hiên! Anh chơi tôi!”

“Bây giờ em mới biết sao! Cô bé ngốc!”

Giọng điệu thân mật của anh ta khiến Hạ Úc Huân nổi ra gà “Nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế, tối qua anh cũng đi quán bar?”

“Em còn nói được câu này! Nếu không phải tôi cứu em, em đã sớm uống đến mờ mắt, đem một người đàn ông xấu xí dung tục coi thành trai đẹp mà chà đạp rồi”

Nếu không phải hôm qua hắn ở đó, khó khăn nhận ra cô, hắn thực sự không tưởng tượng được kết quả.

“Có không...”

Hạ Úc Huân đang cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng không nhớ được cái gì, hình ảnh cuối cùng còn lại trong tâm trí cô là khuôn mặt thờ ơ không kiên nhẫn và sự từ chối tàn nhẫn của Lãnh Tư Thần.

“Hạ Úc Huân! Cô quá đáng quá rồi! Mau xin lỗi Thiên Ngưng!”

“Hạ Úc Huân! Ngoài việc quấn lấy tôi, lẽ nào cô không còn chuyện gì khác để làm?”

“Hạ Úc Huân! Cô đủ rồi! Phải để tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu! Tôi không có cảm giác gì với cô!”

“Hạ Úc Huân! Cô biết rõ thân phận của mình! Nếu không, tôi cho cô rời khỏi công ty ngay lập tức! Tôi không cần một cấp dưới không phân biệt chuyện công chuyện tư”

...

“Tiểu Hạ, em có biết tối qua chuyện em làm đối với tôi rất quá đáng không!” Âu Minh Hiên khoanh tay, nhìn chằm chằm cô bằng khuôn mặt trang nghiêm.

“Há?” Hạ Úc Huân đột nhiên hồi phục tinh thần, trái tim một lần nữa lại như sắp nhảy ra khỏi cổ.

Vừa nãy không phải nói bọn họ không như thế sao?