Kim Ngân từ trong nhà bếp đi ra, thấy Lý Khắc Minh đang đứng đó thì ngạc nhiên vô cùng, miệng cất tiếng gọi Chấn Phong:
- Chấn Phong! Chàng mau ra xem có ai đến này!
Sau tiếng gọi, Chấn Phong lớn giọng vọng từ trong bếp ra:
- Được! Đến đây!
Kim Ngân gượng gạo nở nụ cười với Lý Khắc Minh. Đã lâu ngày không gặp, hắn đúng là lạnh lùng hơn rồi.
- Hoàng thượng! Sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy?
Lúc lướt qua Lý Tước, Kim Ngân có nói nhỏ:
- Uyển Nhã hôm nay lên đường về phủ rồi!
Lý Tước nghe có vẻ hiểu ra vấn đề. Thường thường cứ tầm 1 tháng gì đó là nàng lại trở về thăm cha mẹ. Năm năm trước, Tạ phu nhân đã cực kì suy sụp vì mất đi đứa con gái. Nhưng sau đó một thời gian ngắn, bà được Lý Tước báo tin, đã nhanh chóng cùng Tạ lão gia khởi hành đến Tam Xuyên. Gặp được nhau nhưng chả bên nhau được bao lâu. Cha mẹ nàng rất yêu thương nàng, nghe nàng nói nàng không muốn ở lại trong cung nữa cũng gấp rút trở về phủ, sợ sẽ làm phiền nàng. Nhưng nàng cứ mỗi tháng lại về thăm họ một lần, dù gì họ cũng đã mất Tạ Quang Thiếu rồi! Nàng không nỡ nhìn họ cứ cô đơn như vậy.
Kim Ngân mới Lý Khắc Minh ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ còn mình đi lấy nước. Hắn nhìn vào hai đứa bé đang núp sau Lý Tước, hỏi:
- Hai đứa bé này là con của Kim Ngân và Chấn Phong sao?
Lý Tước còn chưa kịp trả lời, Tiểu An đã đứng ra dõng dạc lên tiếng:
- Đúng vậy! Con và muội là con của mẹ Tô Hoa nữa.
Mày của Lý Khắc Minh chau lại, nhìn cô bé:
- Mẹ Tô Hoa?
Cái tên Tô Hoa này khi nhắc đến giống như quét lại một phần ký ức của Lý Khắc Minh về nàng. Đã có lần vu vơ, hắn hỏi nàng rằng nếu sau này sinh con nàng sẽ đặt tên con là gì. Nàng trả lời hắn rằng con trai sẽ đặt Lý Hàn còn con gái sẽ đặt Lý Tô Hoa. Có lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp?
Kim Ngân bước ra, tình cờ nghe thấy lời nói của bé Tiểu Hạ mới đánh trống lảng đi:
- À! Là hàng xóm nhà ta thôi! Quán ăn này cũng là của cô ấy. Nhưng mà bây giờ cô ấy đi vắng rồi! - nói rồi Kim Ngân lại nhìn Tiểu An và Tiểu Hạ, giọng đầy âu yếm - Hai con ra ngoài chơi với Lý thúc thúc đi. Cha mẹ có chuyện muốn nói với Điện hạ.
Hai đứa bé này từ ngày còn bé đã qua lại với Lý Tước, được Lý Tước kể về Lý Khắc Minh rất rất nhiều. Cũng có lần chúng được nhìn thấy Lý Khắc Minh, nhưng chúng chỉ được nhìn từ xa chứ không được lại gần. Ấn tượng của chúng về Hoàng thượng qua lời kể của mọi người rất tốt, kể cả là lời của Uyển Nhã. Nhưng chúng thì lại nghĩ hơi khác. Vì cứ mỗi khi có ai nhắc đến Hoàng thượng là mẹ Tô Hoa của chúng lại lủi thủi khóc một mình . Trong đầu óc của chúng, chúng nghĩ là Hoàng thượng đang bắt nạt mẹ chúng.
Suy nghĩ là thế nhưng đứng trước một người với vị thế cao cao thượng tại, chúng vẫn rất nhút nhát hay nói cách khác là sợ hãi. Nghe mẹ nói Lý thúc thúc sẽ cho đi chơi, đương nhiên chúng vui vẻ đồng ý. Lý Tước thấy mình ở đây cũng chẳng làm gì nên chiều ý tụi nhỏ, dẫn chúng ra ngoài chơi.Chấn Phong cũng từ đó đi ra, còn mang theo cả bát cháo ra nữa, giọng điệu vui vẻ:
- Ra rồi! Ra rồi!
Lý Khắc Minh nhìn Chấn Phong hồi trước cầm kiếm đánh giặc là thế mà giờ lại trong bếp lủi thủi nấu cháo, nghĩ đến là thấy buồn cười:
- Chấn Phong? Cháo là do ngươi làm à?
Chấn Phong có vẻ không ngờ được vị khách mà Kim Ngân nói là Lý Khắc Minh. Bê tô cháo trên tay, Chấn Phong có vẻ lưỡng lự. Lỡ như ăn được, Lý Khắc Minh nhớ lại mùi vị mà Tạ Uyển Nhã vẫn hay nấu thì lớn chuyện rồi.
Hắn cười gượng gạo,xoay người định bê tô cháo vào:
- Đúng vậy là ta nấu! Cho nên điện hạ, tốt hơn người đừng ăn....
- Không! Cháo ngươi nấu đương nhiên ta phải ăn thử rồi. Mang lại đây đi.
Cả Kim Ngân và Chấn Phong đều ngơ ngẩn nhìn nhau. Mãi một lúc sau, hắn mới đặt tô cháo xuống bàn. Lý Khắc Minh chăm chú nhìn bát cháo trong khi đó 2 người bên cạnh thì cãi nhau không một tiếng động:
- Chàng làm cái gì thế? Sao lại mang cháo ra?
- Ta đâu có biết là Điện hạ đến? Tại sao nàng không nhắc ta?
- Tự dưng chàng mang cháo ra làm gì? Có ai nhờ mang ra đâu?
- Ai đề ra luật khách đến nhà thì phải mới cháo?
Mỗi người một lời, cãi nhau xong đành đưa mắt chăm chú nhìn vào hành động của Lý Khắc Minh. Thía cháo vừa đưa đến miệng, Lý Khắc Minh chợt cảm thấy những ánh mắt là lạ đang nhìn mình. Ngước lên thấy hai người nhìn mình như thể mình là vật thể lạ vậy:
- Hai người nhìn cái gì vậy? Không nỡ để ta ăn sao?
Cả hai người phía đối diện đều xua tay cười cười:
- Không không!
Chờ đến lúc Lý Khắc Minh ăn thìa cháo đầu tiên, ý thức hắn như thể bùng nổ vậy. Chính là cái mùi vị khi xưa hắn vẫn thường ăn. Chính là mùi cháo thân quen mà nàng vẫn hay nấu. Tô cháo này... chính là nàng nấu. Hai người này nói tiệm ăn này là người hàng xóm làm chủ. Vậy có khi nào người đó là nàng không?
Hắn trầm giọng nhìn hai người kia, đôi mắt có vài phần xúc động:
- Người hàng xóm mấy ngươi nói... đang ở đâu?
Nhìn vào ánh mắt đầy tâm tình của hắn, cả hai người đều nhất thời bối rối, không cất được tiếng nói. Hắn nhìn tô cháo, ánh mắt đượm buồn, giọng nói thậm chí còn run run:
- Cầu xin mấy người nói cho ta biết! Đó có phải nàng không? Là nàng đúng không?
---
Tạ Uyển Nhã ngồi trong phủ nhìn mẹ mình, ánh mắt ngờ vực:
- Vậy là con còn một người ca ca đã mất cách đây 24 năm trước sao mẹ?
Mẹ nàng ánh mắt đượm buồn, không kìm nén được xúc động:
- Ừ! Năm đó mẹ sinh đôi Quang Thiếu và Quang Minh, nhưng hai đứa nó khuôn mặt lại không hề giống nhau. Chúng chỉ có điểm chung ở chỗ trên cổ bên trái có một vết bớt hình ngôi sao màu đỏ. Giờ Quang Minh chết rồi, số phận cũng đưa Quang Thiếu ra khỏi mẹ nữa. Mẹ chỉ còn có mình con thôi. Nhìn nước mắt bà rơi, thâm tâm Uyển Nhã cũng co rút lại. Liệu suy đoán của nàng có đúng không? Có phải Lý Tước chính là huynh trưởng của nàng không?
Nàng đến bê Tạ phu nhân, ngồi xuống cạnh bà, hỏi nhẹ nhàng:
- Mẹ! Có khi nào Quang Minh huynh còn sống không?
Mẹ Uyển Nhã nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe, tâm sự:
- Ta làm mẹ mà ngay cả mặt con mình cũng không biết. Năm đó, ngày ta sinh ra 2 huynh của con, có một phù thủy nói hai huynh con sinh vào giờ xấu, cần đưa lên chùa làm phép. Cha con lập tức cho người cẩn thận đưa hai huynh con lên núi. Sau đó, khi sức khỏe ta hồi phục muốn nhanh chóng đón hai huynh con về thì mới nghe tin, Quang Minh huynh của con đã mất vì sức khỏe yếu. Hôm đó, ôm đứa trẻ lạnh ngắt trong tay, ta vẫn cảm thấy có lỗi! Cho đến giờ lòng vẫn không thôi day dứt.
Nàng ôm mẹ mình vào lòng, không dám nói về suy nghĩ của mình. Chuyện còn chưa chắc chắn, cho bà hy vọng sẽ không có ích lợi gì cả.
Đúng lúc một giai nhân đi vào, tay cầm trên tay một con chim bồ câu, báo:
- Bẩm tiểu thư! Có thư gửi cho người.
Uyển Nhã buông mẹ mình ra, tiến về phía chỗ người giai nhân, nhận lấy con chim bồ câu rồi cho anh ta lui xuống. Rút mảnh giấy ở dưới chân chim ra, trong đó có dòng chữ: “ Uyển Nhã! Người làng kế bên không xong rồi! Mau về đi! “
Nàng chợt nhớ ra, đại dịch bùng phát, nàng chưa khắc phục mà đã chạy đến đây, đúng là vô tâm rồi. Nàng lấy vội chiếc áo choàng vắt trên ghế, vừa mặc vừa nhìn mẹ mình:
- Mẹ! Con có việc phải đi rồi! Khi khác con lại về thăm cha mẹ sau!
Khi nàng vừa quay bước đi, Tạ phu nhân gọi lại hỏi:
- Uyển Nhã! Con không định quay lại với Điện hạ sao? Chẳng phải con biết được tấm lòng thật sự của người rồi mà?
Bước chân nàng khựng lại, trong lòng có phần lưỡng lự. Nàng quay lại nhìn mẹ, nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Con sẽ trở về với chàng, nhưng... còn một chuyện con phải xác minh đã!
Quả thật, nếu Lý Tước không phải huynh trưởng của nàng, nàng sẽ không tài nào để lương tâm mình cho phép mình quay lại với Lý Khắc MInh. Nàng nợ Lý Tước quá nhiều!
---
Do kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng tốt nên buổi chiều đã có thể về đến nhà rồi. Quán ăn hôm nay vắng khách, có vẻ như Kim Ngân và Chấn Phong đã chạy sang làng bên xem xét tình hình ra sao rồi. Uyển Nhã buộc ngựa vào cột phía sau nhà sau đó từ cửa sau, bước thẳng vào phòng đựng thuốc của mình. Nàng cho những dược liệu hôm qua vừa lấy được, cẩn thận phân loại ra từng thứ một. Nàng cất tiếng gọi:
- Lý Tước, Lý Tước! Huynh ở đâu? Có thể ra đây muội nhờ tý không?
Lý Tước vừa mới dỗ được Tiểu An và Tiểu Hạ ngủ, nghe tiếng nàng vội vàng chạy ra:
- Suỵt! Suỵt! Nhỏ thôi! Hai bạn nhỏ ấy khó khăn lắm mới ngủ được mà!
Nàng cười tươi nhìn Lý Tước, buộc tay nải và tư trang vác lên người, bảo:- Muội sang làng bên trị bệnh cho họ, chắc mấy hôm mới về. Nếu huynh có việc gì gấp, có thể đóng quán ăn rồi gửi Tiểu An và Tiểu Hạ cho bác Tư bên cạnh. Còn nếu không huynh chỉ cần trông bọn nhóc thôi. Quán ăn tạm thời đóng của đi! Dù sao nguyên liệu cũng sắp hết mà ta chưa kịp mua!
Lý Tước vẫn không hề biết chuyện giữa 3 người hồi sáng nói chuyện. Lúc hắn dẫn 2 đứa trẻ về, đã thấy Lý Khắc Minh rời khỏi đó, nói đi tìm Từ Phi. Sau đó 2 vợ chồng nhà kia cũng lần lượt lên đường sang làng bên, nói là xem xét tình hình trong lúc chờ nàng về. x
Hắn chợt nghĩ về Tô Hạ. Chuyến này hắn đi lâu như vậy, sợ Tô Hạ lo lắng bất an. Hắn quay sang nhìn nàng bảo:
- Uyển Nhã? Hay ta dắt Tiểu An và Tiểu Hạ về phủ ta chơi mấy hôm nhé! Đằng nào chúng nó cũng lớn rồi! Cho tụi nó đến phủ sau này sẽ quen hơn.
- Được thôi! Ta sẽ bảo lại với Kim Ngân và Chấn Phong!
Nàng đi qua Lý Tước, rồi chợt nhớ lại chuyện sáng nay nàng nói với mẹ thì chạy vào gần sát hắn, hạ giọng:
- Lý Tước! Huynh cúi xuống muội bảo!
Lý Tước cũng chiều theo ý nàng, nàng bảo cúi hắn sẽ cúi. Lúc hắn cúi xuống, nàng tranh thủ lấy ánh sáng từ đèn dầu, nhìn kĩ trong cổ hắn. Thực sự... thực sự có vết bớt hình ngôi sao. Nàng vui sướng giống như vỡ òa lên vậy. Nàng cứ nhìn vết đó, cười mãn nguyện.
Nhìn nàng cứ nhìn cổ mình rồi cười cười, Lý Tước lấy làm lạ. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái, hỏi:
- Muội làm cái gì thế?
Tạ Uyển Nhã chợt nhớ ra, cách xa hắn ra một tiếng, lúng túng giải thích:
- À.. à thực ra cũng không có gì! Không có gì!
Tránh để hắn thắc mắc, nàng chạy đi, đánh trống lảng:
- Muội đi đây! Khi khác gặp lại huynh sau! Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu An và Tiểu Hạ đấy!
Lý Tước cũng giơ tay lên chào, đáp “ Ừ! “ một tiếng.
---
Lúc Tạ Uyển Nhã sang đến làng bên cạnh, tâm trạng từ vui bỗng chuyển sang thương cảm. Nàng bước vào làng, đâu đâu cũng mùi bệnh tật. Làng này lấy nước từ ngọn suối chảy dài, không biết bắt nguồn từ đâu nên rất hay gặp nạn bệnh. Theo bản năng, làng vào ngôi đình to lớn giữa làng.
Quả thật, Kim Ngân và Chấn Phong đang tất bật ở đó, loay hoay khám cho mọi người. Nàng chạy đến, bỏ tay nải sang một bên, giọng sốt sắng:
- Những người ở đây sao rồi? Có ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều không? Còn chịu đựng được lâu nữa không?
Kim Ngân đang bắt mạch cho một người phụ nữ, nhìn thấy nàng tỏ vẻ trách mắng:
- Sao người bây giờ mới đến chứ? Người mau vào căn phòng bên trong đi! Có một bệnh nhân nguy kịch lắm rồi!
Nghe đến 2 chữ nguy kịch, Uyển Nhã nhanh nhảu chạy đi ngay. Lúc nàng đi rồi, Chấn Phong với Kim Ngân mới ngồi bàn lại với nhau:
- Chàng nghĩ nương nương người liệu có giận ta không?
- Làm sao giận được chứ? Chúng ta chỉ gián tiếp đưa đẩy họ nhanh hơn thôi mà! Đằng nào họ cũng sẽ gặp nhau! Với lại nương nương cũng có ý muốn gặp điện hạ mà!
Thấy có vẻ đúng, Kim Ngân gật gật đầu tán thành. Sau mấy giây, lại nhắc nhở Chấn Phong tiếp tục bắt mạch cho người dân.
Uyển Nhã đi vào căn phòng đó. Căn phòng tối đen, làm nàng chẳng phân biệt được thứ gì với thứ gì. Nàng lên tiếng để yêu cầu người trong phòng mở đèn:
- Này! Ai ở trong phòng này làm ơn mở đèn đi!
Giọng nói vừa dứt, nàng liền bị ai đó từ đằng sau ôm chặt lấy. Người đó ghì đầu vào hõm cổ nàng, có vẻ xúc động. Nàng định hét lên thì người đằng sau lên tiếng:
- Cuối cùng... cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!
Câu nói này, giọng điệu này... mỗi lúc phát ra đều khiến nàng cứng người, ngơ ngác. Tim nàng, đầu óc nàng giống như là ngừng hoạt động trong lúc này. Trong căn phòng yên tĩnh, nàng thậm chí còn có thể cảm thấy được hơi thở của hắn... có phần nức nở!
---
E hèm! Hôm nay dành riêng món quà tặng mấy nàng đấy nhé! Phải ra net đánh vì máy tính bị hỏng >< cho nên mấy nàng yêu thương tôi thì vote cho tôi đi