Mấy ngày nay, hắn cứ sốt như thế làm nàng không yên tâm, lúc nào cũng thường trực ở Đông Cung điện. Đêm nào cũng cố gắng thức tròn, lau người rồi cho hắn uống thuốc. Thân thể nàng cũng đã mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Mấy ngày qua, nàng chỉ húp một ít cháo còn lại hầu như chưa đụng một thứ thức ăn gì. Hôm nay đã là ngày thứ 3, nàng không chịu được đành tựa đầu vào thành giường thiếp đi một lát.
Lý Khắc Minh cuối cùng cũn có phản ứng, hắn từ từ mở mắt, lại thấy bên bả vai trái của mình nhói đau mới nhớ ra hôm trước mình bị thích khách mưu hại. Muốn ngồi dậy lại thấy tay mình có vật gì đó đang nắm lấy. Quay ra nhìn thấy nàng đang say ngủ với dáng vẻ mệt mỏi. Hắn vẫn để nguyên tay, cúi xuống nhìn nàng. Đã bao ngày rồi hắn chưa được nhìn cái dáng vẻ của nàng khi ngủ cơ chứ? Tại sao nàng lại ở chỗ này? Chăm sóc hắn ư? Là vì lo cho hắn hay chỉ vì thương hại?
Hắn đang suy nghĩ thì Uyển Nhã cũng giật mình tỉnh lại, ngước lên nhìn hắn khẽ dụi mắt nhẹ nhàng:
- Chàng tỉnh rồi sao? Để.. để ta đi gọi Thái y.
Dáng vẻ nàng lúc này cực kì yêu đuối, mắt đã có phần sưng lên môi lại bạc đi tóc tai bù xù. Trông ra rất thảm hại. Nàng bê chậu nước ra phía cửa thì lại bị thanh âm ở phía hắn níu lại:
- Nàng làm như vậy để làm gì?
Nàng không có can đảm quay lại, miệng cố gượng cười hỏi:
- Chàng... nói vậy là có ý gì chứ? Ta... ở đây đương nhiên để chăm sóc cho chàng.
Hắn từ từ bước xuống giường nhưng không trụ được lại ngã xuống. Nàng nghe tiếng, bỏ hết suy nghĩ chạy ra đỡ hắn dậy nhưng lại bị hắn một tay hất ra,giọng khàn khàn:
- Chăm sóc? Không phải bây giờ nàng lên đi với nhân tình của nàng sao? Không phải mong ta chết đi để cùng nhân tình của nàng công khai ở một chỗ sao? Đừng thương hại ta cũng đừng tỏ ra thanh cao. Điều đó làm ta ghê tởm nàng!
Uyển Nhã bị hắn hất tay ra, khẽ chống ở thành bàn giọng run run hỏi hắn:
- Chàng... thật sự vẫn nghĩ... ta và hắn là nhân tình?
Lý Khắc Minh cười, cười thật to sau đó chỉ tay vào mặt nàng gầm lên:
- Chuyện đã quá rõ ràng! Nàng còn phủ nhận? Chính thái độ của nàng mấy ngày qua cũng cho ta thấy nàng không hề đặt ta dù chỉ một chút ở trong lòng. Ta bỏ mặc nàng cũng không một lời oán trách, ta gần gũi với nữ nhân khác cũng không ghen tuông thậm chí xa lánh ta. Nàng nói đi, không phải nàng và tên Lý Tước không có gì tại sao lại như thế với ta. Cả ngày đều mất tích, nàng thử nói ta làm sao tin nàng?
Uyển Nhã bây giờ tim như thế chết lặng, đứng im bất động ngay cả nước mắt cũng đã tuôn rơi sau một giây lại để nàng gạt đi:
- Rốt cuộc đến cuối cùng, chàng vẫn chưa hề tin ta dù chỉ một lần! Vậy thì được! Ta theo ý chàng rời đi! Sẽ không bao giờ để chàng đau khổ như bây giờ nữa!
Tiếng nói âm u của nàng vừa dứt cũng là lúc thân thể nàng rời khỏi Đông Cung điện. Nàng cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh để không ai trông thấy bộ dạng của nàng lúc này. Nhưng không đoán rằng từ nãy giờ tất cả thảy đều bị nha đầu Kim Ngân nghe hết không xót một lần nào.
Kim Ngân vừa bực vừa tức cho chủ không nhịn được đành liều mạng xông vào quỳ xuống khóc lóc van xin:
- Thái tử, người mau đuổi theo nương nương đi! Nô tì cầu xin người mau đuổi theo đi.
Lý Khắc Minh cười khổ, tựa người vào ghế lắc đầu:
- Nương nương ngươi vốn trong lòng không có ta. Ta đi theo cũng thế, không có ích lợi gì.
Kim Ngân mang nước mắt quỳ xuống liên tục lắc đầu, giải thích:
- Thái tử! Người như vậy là hiểu lầm nương nương rồi. Nương nương rất yêu người quan tâm người và cũng mong người quan tâm nương nương nữa. Mấy ngày người bất tỉnh, nương một bước cũng không rời. Mấy ngày qua ngoài cháo với nước ra nương nương chưa đụng một chút gì cả. Người vẫn nghĩ nương nương phụ người ư?
Lý Khắc Minh nghe xong, tâm tư có phần rung động nhưng vẫn lắc đầu bất lực:
- Nàng ấy chỉ là thương hại ta thôi! Nếu không tại sao ta vô tình, ta ôm ấp nữ nhân khác ngay cả một chút buồn bực nàng cũng không có. Thử hỏi ta còn có ý nghĩa gì trong lòng nàng nữa? Hơn nữa nàng cũng có Lý Tước rồi! Ta cũng chỉ là người thừa!
- Thái tử, người trúng kế của nương nương rồi! Nương nương chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người thôi, đó là vũ khí của nương nương ở nơi hậu cung thôi. Hằng ngày khi nhìn thấy Thái tử thân thiết với nương nương khác, nương nương đều nín ở trong lòng để đêm nào về cung người cũng nằm khóc. Nô tì ở ngoài cửa cũng nghe được tiếng khóc của người nữa. Thái tử, nương nương không mạnh mẽ kiên cường như người nghĩ đâu.
- Lý Tước đâu? Hắn bỏ mặc nàng ư? - Lý Khắc Minh vẫn nghi hoặc, cười khổ.
Kim Ngân rốt cuộc không chịu được, hét lên:
- Thái tử, nương nương không có gì với Nhị vương gia. Hôm đó là Nhị vương gia cố tình làm thế để người hiểu nhầm Thái tử phi thôi! Người mau đuổi theo nương nương đi!
Lời nha hoàn kia vừa dứt, hắn giờ cũng đã thức tỉnh lại. Thì ra... đều là hắn tự mình đa nghi rồi đặt điều cho nàng. Thì ra... nàng vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong rốt cuộc chỉ là một con nhím yêu đuối đang chĩa mấy cái lông sắc nhọn về người khác để bảo vệ bản thân. Rốt cuộc, tất cả chuyện này đều là lỗi của hắn.
Chẳng chờ thêm một phút nào nữa, hắn lao mình ra khỏi Đông Cung điện, điên cuồng tìm kiếm. Phù công công nghe từ nãy giờ cũng đã hiểu hết mọi chuyện, lập tức sai thị vệ tìm kiếm.
------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------
Uyển Nhã chạy đi trong tuyệt vọng. Rốt cuộc là lỗi của nàng hay lỗi của hắn? Là vì nàng quá yêu hắn, nghĩ hắn sẽ tin nàng nên bây giờ mới khốn khổ như vậy. Bây giờ thì sao? Chỉ có nàng biết mình không làm gì cả, còn hắn.... vẫn chỉ nghĩ nàng phản bội, không quan tâm đến hắn. Nàng có nên tự cười chính bản thân mình không?
Đang ngồi bên hồ, một bàn tay từ sau lưng đẩy nàng. Mất thăng bằng và không phòng bị, nàng gieo mình xuống nước. Tất nhiên nàng có biết bơi... nhưng một người vốn đã mệt mỏi lại thức nguyên 3 ngày đêm, vào bụng cũng chỉ là vài miếng cháo trắng thì làm sao có sức để bơi lên.
Uyển Nhã cũng cố gắng bơi lên, nhưng quá mệt mỏi nên chỉ có thể vùng vẫy ở đó. Trong phút chốc trong đầu nàng hiện lên lời nói lúc nãy. Người nàng yêu cũng vứt bỏ nàng rồi. Cha mẹ thân thể này cũng không phải của nàng. Cha mẹ nàng đã chết lâu rồi! Hay nói cách khác, nàng đã không còn ai nữa! Vậy sống còn có ý nghĩa gì?
Suy nghĩ đó làm tay Uyển Nhã không còn đập nữa, cứ thế thả mình xuống đáy hồ. Bố! Mẹ! Uyển Nhã về với bố mẹ đây! Còn Lý Khắc Minh, hắn vẫn điên cuồng đi tìm. Hắn lao ra Ngự hoa viên vì hắn biết, nàng nhất định sẽ ở đây. Vừa đi đến cửa đã có một cung nữ quỳ rạp xuống chân hắn, khóc lóc:
- Thái.. Thái tử! Người mau ra hồ cứu Thái tử phi! Thái tử phi.... đang sắp chết đuối rồi!
Lời nói kia tựa như làm hắn nhói tim. Hắn chạy thật nhanh về phía hồ tâm trạng lo âu. Nhã Nhi... Nhã Nhi của hắn nhất định không sao! Nhất định không sao!
- Nhã Nhi,.... Bảo bối. Uyển Nhã... nàng lên tiếng đi nàng ở đâu?
Hắn cư nhiên biết nàng đang ở đây. Nhưng mặt hồ vắng lặng như vậy...
Tùm! Lý Khắc Minh lao mình xuống nước, cố gắng tìm kiếm. Hình như ông trời thương hắn nên trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày. Làm cho hắn vừa xuống nước đã nhìn thấy nàng. Hắn bơi về phía nàng kéo nàng vào lòng, vỗ nhẹ hai má xem nàng còn tỉnh táo không. Ngay khi đó, hắn trồi lên đem nàng đặt nằm xuống bên bờ.
Tiếp theo đó công công cùng đám thị vệ với Kim Ngân cũng chạy đến. Hắn vừa ấn lồng ngực,miệng vừa hô to:
- Uyển Nhã... Nàng không được có chuyện gì cả. mau tỉnh lại cho ta, mau tỉnh lại!
Ấn một lúc, nàng vẫn nằm im đó không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn đành áp đôi môi hắn vào đôi môi nàng, thổi. Tuy chỉ là hô hấp nhân tạo nhưng cảm giác khi hắn hôn nàng... rất tuyệt. Đã bao lâu rồi... hắn chưa hôn nàng cơ chứ?
Làm lần thứ nhất, lần thứ 2 nàng vẫn nằm im. Có lẽ vì ướt người nên không ai nhận ra hắn đã rơi nước mắt từ khi nào. Hắn vẫn điên cuồng gào thét nhưng động tác lại ôn nhu sợ nàng đau. Một lúc sau, nàng mới ho khán rồi nôn hết nước ra ngoài. Lý Khắc Minh mừng rỡ, hắn vuốt lưng cho nàng sau đó để nàng dựa vào người mình. Lòng hắn bây giờ vui khôn xiết, nàng mà có mệnh hệ gì hắn sẽ không sống nổi mất.
- Người đâu! Mau truyền Thái y đến Đông Cung điện!
Phù công công theo bóng hắn, mạnh miệng hô to. Hắn ôm nàng trong ngực mà bế đi, dường như không mất một chút sức lực nào! Nàng như vậy là quá gầy rồi! Mấy ngày kia rốt cuộc nàng ăn uống ra sao mà lại gầy như vậy? Là lỗi của hắn hết! Vì hắn nên bây giờ nàng mới như thế này.
Uyển Nhã tuy là đã nôn được nước nhưng người không còn chút sức lực nào, tựa vào người kia lại có cảm giác quen thuộc. Môi chợt nói mấy từ:
- Trước khi chết.... thượng đế cho ta mơ thật đẹp!
Nghe tiếng người kia mơ màng, trái tim Lý Khắc Minh như bị bóp chặt. Hẳn nàng đau lòng vì hắn nhiều lắm.
Hắn ghé tai nàng, nhẹ nhàng thì thầm:
- Bảo bối! Đây là sự thật!
Nàng nghe được, khóe môi cũng mỉm cười mãn nguyện theo. Hắn cũng đỡ lo âu phần nào.
------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------
- Bẩm Thái tử! Thái tử phi dính nước nên giờ đang bị nhiễm phong hàn hơn nữa thân thể ngay từ đầu không được khỏe nên phải tĩnh dưỡng ít nhất 5 ngày mới có thể khỏe lại. Thần đã kê thuốc cho nương nương, mỗi ngày uống 2 lần. Như vậy là được rồi ạ!
Thái y bẩm báo nhưng Lý Khắc Minh cũng không thèm nhìn một lần, mắt toàn tâm toàn ý nhìn nàng. Thái hậu ở bên cạnh lắc đầu nhìn cháu mình, thay hắn hỏi lại:
- Vậy bao giờ Thái tử phi có thể tỉnh lại?
Thái y vẫn cúi đầu cung kính, đáp lời:
- Bẩm Thái hậu! Nương nương mấy ngày qua thân thể quá mệt mỏi nên tạm thời chưa thể tỉnh ngay. chờ đến khi cơ thể hồi phục có thể tỉnh lại rồi!
Thái hậu nghe xong quay ra nhìn Uyển Nhã. Bà đúng là có phúc khi có được đứa cháu dâu này. Vốn đã nghe loáng thoáng chuyện của 2 vợ chồng nhà này nhưng không ngờ cãi nhau như thế, nàng bị đối xử như thế vẫn một mực hết mình chăn sóc cho Minh Nhi của bà. Con mắt bà chọn người không hề sai một chút nào.
Phù công công biết Thái hậu đã hỏi xong, lên tiếng bảo Thái y lui sau đó hạ lệnh tất cả nha hoàn ra ngoài chỉ để 3 người kia ở lại.
Thái hậu từ từ đi đến bên Lý Khắc Minh, khẽ nắm tay hắn an ủi:
- Minh Nhi, Nhã Nhi sẽ không sao đâu con đừng quá lo. Rồi nó cũng sẽ tỉnh lại thôi!
Lý Khắc Minh trầm giọng, cúi đầu giấu đi biểu cảm đau lòng của mình lúc này:
- Tất cả là tại con nên nàng mới như vậy! Là lỗi của con.
- Ta tin Nhã Nhi nhất định sẽ không giận con. Ta nghĩ nó biết con chỉ là vô tình nên mới làm như vậy. Được rồi! Con cũng vừa mới ốm dậy, tranh thủ nghỉ ngơi đi. Ngày mốt đã là yến hội rồi. Đừng để thân thể nhiễm bệnh.
Hắn chỉ gật đầu rồi lại trầm tư nhìn về phía nàng. Thái hậu chỉ lắc đầu, từ từ rời khỏi Đông Cung điện.
Giờ đây, chỉ có hắn và nàng. Hắn khẽ cầm lấy tay nàng, tay còn lại vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Bảo Bối! Mau tỉnh lại được không? Ta biết, tất cả đều là lỗi của ta. Đều là ta nghi oan cho nàng. Để nàng chịu khổ thời gian qua là lỗi của ta. Ta biết, vào vị trí Thái tử phi đã là khó cho nàng. Vào trong cung này, nàng rất cô đơn. Nhưng... nàng vẫn đồng ý về bên ta vậy mà ta lại đối xử như vậy với nàng. Nàng mau tỉnh dậy đi! Nàng muốn gì ta đều sẽ đồng ý.
Thấy biểu hiện nàng không có gì khác, hắn khẽ cúi đầu:
- Ta thật vô dụng! Ngay cả nương tử của mình cũng không bảo vệ được! Vô dụng!
Mi Uyển Nhã khẽ động đậy, mắt cũng dần dần mở ra, yếu ớt nhìn người bên cạnh cố gắng cười:
- Ngốc quá! Ta đã chết đâu mà chàng lại nói mình vô dụng!
Lý Khắc Minh ngạc nhiên nghe được giọng nàng ngước lên, vui mừng:
- Nhã Nhi! Bảo Bối! Nàng tỉnh rồi.
Nàng yếu ớt gật đầu, cố gắng nói được mấy từ:
- Phải! Ta chưa có chết đâu!
Hắn lấy tay che nhẹ miệng nàng lại, hằn học:
- Không được nói chết chóc!
Ánh mắt nàng khẽ cười, yêu kiều nhìn hắn. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, trông xanh xao đến lạ thường. Không nhịn được truyền:
- Bảo Ngự thiện phòng mang đồ ăn lên đây.
- Ta vừa mới tỉnh, chàng định vỗ béo ta luôn sao?
Hắn cưng chiều nhìn nàng, tay nắm lấy tay nàng đưa lên miệng thơm một cái:
- Nàng đó! Có vỗ mãi cũng chẳng thể béo được. Ta chỉ muốn làm nàng no bụng thôi.
Nàng cũng chẳng còn sức đâu mà cãi với hắn đành cười trừ. Rất nhanh sau đó, Kim Ngân bê đồ ăn lên kèm theo chén thuốc:
- Thái tử phi, đây là canh gà nô tì làm. Người ăn rồi uống thuốc nha!
Uyển Nhã nhìn nha đầu kia, gật đầu cười. Vẫn là Kim Ngân lo lắng cho nàng.
- Được rồi! Ngươi lui trước đi để ta chăm sóc nàng ấy là được. Đừng lo.
Kim Ngân dĩ nhiên muốn giúp 2 người kia bồi đắp tình cảm, hành lễ rồi đi luôn.
Uyển Nhã nhìn Lý Khắc Minh, nheo mày:
- Chàng làm có được không đó?
- Được! Đương nhiên được. Vì nàng cái gì ta cũng làm được!