Scream Queens

Chương 5-2: The Detective 2




Thiên Kiệt đã thử quan sát Trúc Đào trong suốt chuyến đi của họ. Nếu như đây chỉ là một ngày thông thường ở trường học, cô ấy sẽ là một nữ sinh hoàn hảo điển hỉnh. Nhưng với cái thực tế bất thường rằng một cơn bão vẫn đang vần vũ trên đầu bọn họ, cộng thêm một kẻ điên loạn lẩn lút nào đó đang cố giết hại mọi người, tất cả điều đó đều khiến cho mọi hành động lúc này của cô ấy trở nên kì quặc. Cái cách mà cô ấy cười và đong đưa đôi mắt ra ngoài lan can, cái cách mà cô ấy nhún nhảy trên đôi giày đế xuồng và phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu lắc hông của mình... mọi thứ về cô ấy đều đẹp đẽ một cách sai trái.

- Vậy... chị đang cảm thấy thế nào?

Khuôn mặt Trúc Đào bỗng nhiên trở nên nhăn nhó, cô ta rít lên:

- Ôi trời, đừng có gọi tui là chị!

Cô ta đột ngột dừng bước và cứ đứng yên một chỗ như thế trong mấy giây. Thiên Kiệt cá rằng cô ta đang tự nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính. Có vẻ như đó là một cách để cô ta tự trấn an và xua đuổi sự phiền muộn của mình. Trúc Đào lại nở nụ cười thường trực của mình, và tiếp tục trò chuyện với cậu ta bằng cái giọng nũng nịu.

- Ý bồ là sao? Dĩ nhiên là vào lúc này một cô gái mảnh mai như tui sẽ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Tui không nghĩ mình có khả năng tự vệ trước mấy kẻ điên đó. Nhưng mặt khác, không những xinh đẹp, tui còn là một cô gái tử tế nữa. Tui đang lo lắng cho bạn bè mình. Bồ không thấy tui đang vội đến chỗ anh bạn kia sao?

Thiên Kiệt nhíu mày và trả lời cô ta một cách thành thật:

- Tui chẳng thấy sự hoảng sợ hay lo lắng nào trên gương mặt của bồ cả, thật kì lạ làm sao.

- Ồ! Có lẽ là tui có vẻ ngoài cứng rắn hơn mình nghĩ.

Hay có lẽ là do cô đã quá quen thuộc với cái vai diễn này rồi và chẳng thể nào cởi bỏ được lớp hóa trang này ra.

- Tui không muốn tỏ ra là người kém nhạy cảm. Nhưng tui có thắc mắc thế này: Bồ và Vĩ Diệp trông rất thân thiết với nhau, ý tui là khi cậu ta còn sống ấy. Nhưng trông bồ lúc này có vẻ như chẳng có gì là quá phiền muộn cả. Tui cứ nghĩ hai người là bạn thân chứ?

Chính xác thì sự thân thiết giữa bọn họ chỉ luôn được chứng minh từ một phía. Trúc Đào bám dính lấy Vĩ Diệp ở bất kì nơi nào có thể, bất chấp sự khó chịu của cậu ta. Cái chết của Vĩ Diệp lẽ ra phải có tác động lớn hơn đối với cô ta, chứ không thể chỉ là vài ba cái nhíu mày như thế này.

- Chắc hẳn bồ đang nghĩ rằng tui thật là một người bạn tồi tệ đúng không? Lẽ ra tui nên trưng ra một khuôn mặt nhòe nhoẹt của phấn son và nước mắt. Và để thuyết phục hơn, tui nên chuyển sang ăn chay với cái cớ cầu siêu cho linh hồn của cậu ta. Ôi, hay có lẽ tui nên ngồi bên cạnh xác cậu ta trong ba ngày tới. Những điều đó sẽ khiến bồ tin rằng tui là một người bạn tốt đúng không?

Thiên Kiệt chỉ nhún vai mà không đáp gì. Trúc Đào sẽ xem đó như là lời đồng thuận.

- Bồ biết không? Tui hoàn toàn có thể làm như thế. Tui là một diễn viên xuất sắc. Tui có thể khiến bất kì ai tin rằng tui yêu quý họ, nếu như tui muốn họ tin như thế.

- Bồ không muốn cho mọi người thấy bồ yêu quý Vĩ Diệp sao?

- Để làm gì chứ? Đám tang là thứ dành cho những người ở lại. Có vẻ rất buồn cười, nhưng mọi hành động kệch cỡm của tui từng dành cho Vĩ Diệp thực sự chỉ là vì cậu ta mà thôi. Tui chẳng cần ai tin rằng tui yêu quý cậu ta cả.

Cậu ta mới là người quan trọng, đúng không? Trúc Đào tự hỏi bản thân mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô chẳng thấy buồn vì cái chết của cậu ta. Một cái chết trẻ thì giống như là một sự ban phước vậy. Người khác cứ thường nói quá lên về sự trớ trêu của nghịch cảnh, về sự nuối tiếc của những mầm non chưa kịp đâm chồi. Họ không thấy những đứa trẻ trong cỗ quan tài thì đẹp đẽ hơn những cái thân xác nhăn nheo già cỗi sao? Có thứ gì đáng nuối tiếc hơn là trở thành một bà lão và ngồi nhớ về những năm tháng tuổi trẻ chứ? Vĩ Diệp thật may mắn khi có thể thoát khỏi cái tương lai bi kịch đó. Và cô nên vui vẻ chúc mừng cho cậu. Trong lòng cô thực sự đang ngập tràn niềm hân hoan dành cho cậu. Còn nỗi buồn ư? Có lẽ vẫn có một chút nỗi buồn đang hiện hữu bên trong. Cô buồn cho chính mình, bởi vì cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi này. Không có cậu ấy, cô lại chỉ còn lại một mình ở cái nơi này.

- Nhưng bồ không hẳn là người duy nhất có biểu hiện lạ. Cả Quế Chi nữa. Cô ấy có vẻ hồi phục tinh thần rất nhanh. Mặc dù tui nghe nói cô ấy và Vĩ Diệp đã luôn là bạn tốt nhất của nhau.

- Về cơ bản thì Quế Chi rất khác thường. Bồ không thể nắm bắt được cảm xúc của cô ta đâu. Cô ta quá giỏi trong việc che dấu.

- Và giỏi trong việc đào bới nữa chứ. Đến giờ tui vẫn cảm thấy hoang mang về lời đồn xung quanh cô ta.

Trúc Đào làm ra vẻ nghĩ ngợi một chút rồi đáp lời:

- Lời đồn nào nhỉ? Ở đây chúng ta có quá nhiều những lời bàn tán không rõ thực hư. Nhưng tui nghĩ rằng tui hiểu ý bồ là gì. Quế Chi biết mọi thứ ư? Vậy cô ấy liệu có biết trước chuyện hôm nay không?

- Tui nghi ngờ chuyện đó đấy.

- Nhưng dù sao thì sự thật đúng là cô ấy biết kha khá thứ thú vị đấy. Vậy nên, sao bồ không đến hỏi cô ấy thay vì ở đây mà phí thời gian với tui nhỉ?

Trúc Đào quay lại và bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt giả vờ ngơ ngác của cậu ta.

- Đừng có làm bộ mặt đần đó với tui. Có lí do gì khác để bồ đi theo tui ngoài việc moi tin nào?

- Thử suy nghĩ về khả năng tui thực sự muốn bảo vệ bồ xem. Sự thật thì bồ đúng là một cô gái xinh đẹp và có vẻ yếu đuối.

Tiếng cười của cô gái càng lớn hơn bao giờ hết. Dãy hành lang trống trải lại càng có tác dụng khiến cho tiếng cười của cô vang vọng khắp nơi, bủa vây lấy Thiên Kiệt như một lời thách thức.

- Thám tử, bồ thật biết cách hạ gục tui đấy! Nhưng tui ngờ rằng mình có thể giúp gì được cho bồ.

- Thông tin! Tất cả những gì tui cần là những mẩu chuyện trong quá khứ. Tui không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra lúc này nếu như không tìm ra được những mối chỉ trong quá khứ. Tui không tin vào chuyện có ai đó biết tất cả mọi thứ. Tui nghĩ mỗi người đều có những hiểu biết nho nhỏ, những góc nhìn khác nhau về chuyện đã xảy ra. Vậy câu chuyện nhỏ của bồ là gì hả?

Trúc Đào vẫn giữ im lặng. Cô cần phải suy nghĩ một chút, để sắp xếp lại những thứ nên và không nên tiết lộ. Thiên Kiệt thì lại nghĩ rằng cô ta cần thêm một chút khích lệ nữa.

- Bồ đã sống sót qua chuyện đó đúng không? Tui có nghe nói rằng bồ cũng là một trong các nạn nhân.

Trúc Đào cười thầm, cậu ta biết cũng kha khá đấy chứ.

- Không phải thế đâu. Tui suýt chút nữa thì trở thành nạn nhân thôi. Cô ta đã đặt bẫy tui vì lúc đó tui vẫn còn là tay sai của Khiết Đường. Nhưng do vài chuyện không lường được, người đặt chân vào bẫy của cô ta lại là Vĩ Diệp.

- Cậu ta vẫn sống đấy thôi.

- Phải. Có lẽ tui nên cám ơn cô ta vì đã dành cho tui một cái bẫy nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ trong tất cả những kẻ cô ta căm ghét, tui không phải là người nổi bật gì.

Đó có vẻ là một chuyện may mắn khi Trúc Đào nhớ lại. Nhưng nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô lại cảm thấy tất cả lại như là một sự sắp đặt trớ trêu của số phận.

- Đó là cùng một câu: A là cho Amy, kẻ đã ngã khỏi cầu thang. Lần trước, bọn tui cũng được gửi cho câu đó. Vĩ Diệp có thể thoát được một lần, nhưng cậu ta lại không thoát được lần thứ hai.

Thiên Kiệt làm ra vẻ như đang nghĩ ngợi. Có vẻ như vụ tai nạn của Vĩ Diệp là thứ mà hắn đã đặc biệt dành sẵn cho cậu ta. Nhưng làm thế nào hắn kiểm soát được mọi thứ? Vĩ Diệp có mặt ở hành lang. Mọi người kéo đến và chứng kiến. Vĩ Diệp bước đến và chạm tay vào thành lan can. Và cậu ta ngã xuống... Mọi thứ xảy ra trơn tru như một kịch bản được sắp đặt vậy.

- Còn những người khác? Có ai khác từng là nạn nhân mà vẫn đang ở đây không?

- Cũng thú vị thật, Bách Du là một kẻ sống sót khác. R là cho Rhoda, kẻ đã bị thiêu rụi trong lửa. Cậu ta suýt chút nữa đã thành ngọn đuốc sống nếu như... không thoát khỏi chỗ đó.

Thiên Kiệt có chút khó hiểu. Cậu chưa từng nói chuyện với Bách Du, nhưng ấn tượng của cậu về anh ta nhìn chung là rất lãnh đạm. Khác với nhiều kẻ khác, những kẻ mà về căn bản luôn khiến cậu thấy ác cảm và e ngại ngay từ đầu, Bách Du quá mức trầm tính. Có thể anh ta khá là khó hiểu, và hơi khó gần, nhưng anh ta không gây cho đối phương cảm giác khó chịu hay đe dọa. Tại sao anh ta lại là mục tiêu nhỉ?

- Chẳng lẽ Bách Du từng... bắt nạt Tuyết Lê hay gì đó à?

Trúc Đào không suy nghĩ gì mà vội lắc đầu.

- Không. Tui còn không nghĩ họ từng nói chuyện với nhau nữa là. Ý bồ là sao?

- Thật kì lạ khi Tuyết Lê lại dành cho anh ta cái bẫy đó, nó nguy hiểm hơn nhiều so với vụ của bồ. Tui không hiểu lí do gì mà cô ta lại ưu ái bồ hơn anh ta.

- Nghĩ lại tui cảm thấy an ủi thật đấy. Về chuyện của Bách Du, có lẽ anh ta dính vào rắc rối với Tuyết Lê vì anh ta là bạn thân của Đức Tòng.

- Ai? Hình như tui có biết cái tên này. Anh ta là người chết cuối cùng đúng không?

- Phải. Và đại khái thì đó chính là cái gã đã gây ra toàn bộ chuyện đó. Tui nghĩ bồ từng nghe Khiết Đường nói qua rồi đúng không?

Thật ra thì mọi thứ vẫn khá là mơ hồ. Thiên Kiệt vẫn luôn suy nghĩ về động cơ trả thù của Tuyết Lê. Mọi người bàn tán rất nhiều về nguyên nhân thực sự đã khiến cô ta phát điên lên và vạch ra cái kế hoạch đó. Họ nói rằng cô ta cho rằng Đức Tòng đùa giỡn với mình, mặc dù chẳng ai biết hai người đó đã bắt đầu quen nhau như thế nào. Một số lại nói rằng cô ta giận dữ vì bị Khiết Đường bắt nạt, nhưng rốt cuộc thì cô ả đó vẫn sống nhăn đấy thôi, trong khi Đức Tòng thì không may mắn như thế. Thậm chí, một số ít ý kiến còn chỉa mũi dùi về phía Quế Chi và nhóm bạn của họ. Tuyết Lê đã bị bạn bè bỏ rơi và phản bội chăng? Thật rối rắm! Mọi người đều biết câu chuyện đẫm máu này và kết cục của nó, nhưng chẳng ai biết gì về khởi đầu cả. Tuyết Lê đã nghĩ gì trong đầu nhỉ? Chuyện quái gì đã xảy ra với cô ta?

- Tại sao bồ lại hỏi tui về Tuyết Lê? Qua những gì bồ từng nói lúc nãy, tui cứ tưởng bồ không nghĩ cô ta là thủ phạm?

- Có lẽ... Tui cứ có cảm giác rằng nếu như tui lật ngược lại vụ việc trước đây, tui sẽ hiểu được động cơ của vụ việc lần này.

Trúc Đào khẽ cười. Bọn họ đã đặt chân lên tầng lầu cần đến. Cô ta nhìn quanh để tìm số phòng của Bách Du.

- Trực giác của thám tử ư? Mà bồ biết điều mà tui thích nhất ở các nhân vật thám tử trong truyện trinh thám là gì không?

- Anh ta không bao giờ là hung thủ?

Cô ta mỉm cười đồng tình, nhưng lại bổ sung thêm vào:

- Mặt khác, anh ta sẽ chẳng bao giờ chết trong tay hung thủ.

Trúc Đào đưa tay lên gõ vào cánh cửa phòng. Trong lúc chờ đợi, cô ta lại tiếp tục nói:

- Nói về động cơ, dù có phải là Tuyết Lê hay không, tui nghĩ kẻ đó đang cố hoàn thành bài thơ và tiếp tục cuộc báo thù còn đang dang dở đó...

Chẳng ai nói thêm lời nào, và Trúc Đào nhanh chóng nhận ra tình huống im ắng kì quặc này xuất phát từ đâu. Cô ta liếc nhìn tay nắm cửa trong mấy giây ngắn ngủi rồi mạnh dạn cầm lấy nó và mở cửa bước vào trong. Y như cô dự đoán, chẳng có ai trong phòng cả. Một cái xác hay một vệt máu cũng không.

- Anh ta đi đâu thế không biết?

XXX

Đa số mọi người đều không ưa thích sự đơn độc, đó là một chuyện vô lí mà Đắc Thành chưa bao giờ hiểu được. Có lẽ đó là biểu hiện của một bọn người yếu đuối lúc nào cũng chỉ biết lo sợ. Chúng sợ mọi thứ. Từ những thứ lạ lùng mà chúng không thể hiểu, đến những thứ ám ảnh đã đeo bám chúng từ tấm bé. Chúng sợ những kẻ khác, những kẻ bên ngoài, và chúng cũng sợ phải đối diện với duy nhất chính bản thân mình nữa. Và vì những nỗi sợ đó, chúng chẳng bao giờ dám chọn cho mình một khoảng không đơn độc. Chúng thà từ bỏ sự tự do của mình, thà ngày ngày phải bám theo những kẻ mà chúng ghét, nhưng chúng chả bao giờ dám là một kẻ vô phái. Luôn luôn phải chọn cho mình một nhóm, và tự trấn an bản thân mình rằng chúng đã an toàn trong cái vòng tròn phe phái đó. Thật là một cuộc sống nhàm chán. Phải đấy, Đắc Thành xem cuộc sống của bọn chúng là nhàm chán. Chúng có thể cười nói suốt ngày, tụ tập với nhau và làm đủ trò mà chúng tự tán dương là vui thú, nhưng đối với cậu, chúng chỉ là đang phí phạm thời gian mà thôi. Thật bất công khi bọn chúng lại có quá nhiều thời gian như vậy, trong khi cậu lúc nào cũng thiếu thốn. Và giờ đây, hãy nói qua về cuộc sống của cậu. Nếu ví một ngày của cái đám vô tích sự kia là một vòng lặp vô nghĩa, thì cuộc đời của cậu giống như một cái tên lửa đang được đổ đầy thuốc nổ. Có lẽ cậu hơi nói quá rồi... Nhưng ít ra thì đại khái cuộc sống của cậu giống như một cái mô hình thử nghiệm, luôn tìm tòi và học hỏi, luôn trên đà phát triển và hứa hẹn đến một ngày mai tươi sáng nào đó. Sẽ có một ngày mà cậu vút bay lên và bỏ lại cái chốn trung học ngu ngốc này. Đắc Thành lại cảm thấy cơn tức giận đang dần trào dâng bên trong mình. Nhưng chả sao cả, cậu đã quen với việc kiềm nén nó rồi. Cứ để bọn chúng cười nhạo niềm đam mê vui thú của cậu đi. Chẳng phải hiện giờ chúng đang phải nhờ vả đến khả năng của cậu hay sao? Đúng là một lũ vô ơn! Chúng thậm chí còn chẳng tỏ ra chút cảm kích nào cho hành động giúp đỡ của cậu. Chính cậu đã sửa lại cả hệ thống cho chúng! Và cậu đã nghe được bất kì một lời khen ngợi hay cám ơn chưa? Tất cả những gì mấy con khốn đó nói với cậu là: “Này! Hãy sửa tiếp cái kia đi! Rồi cả cái này nữa!” Cậu là thợ máy cho chúng chắc?

Quay về chủ đề cũ, Đắc Thành không sợ sự đơn độc. Ngay cả lúc này, khi một tên điên nào đó đang lảng vảng quanh trường và chực chờ cắt cổ mấy đứa ngu ngạo mạn đó, cậu vẫn có thể bình thản mà làm việc của mình. Trong căn phòng máy tối tăm và đầy bụi bẩn này, chỉ có mỗi mình cậu là vị cứu tinh đang cố hết sức sửa chữa mấy cái đường dây rối rắm quá mức cần thiết này. Cậu yêu thích sự yên tĩnh. Nó giúp cậu tập trung vào công việc, nó giúp cậu tự do khám phá các giải pháp, và hơn hết, nó cho cậu cơ hội được là chính mình. Một thiên tài không được ai công nhận, luôn luôn bị chối bỏ và chế nhạo. Nhưng đó có lẽ cũng không phải là một điều tồi tệ vào lúc này. Với vị thế của mình, Đắc Thành không lo lắng về việc gã sát nhân kia sẽ tìm đến cậu. Mặc dù cậu cũng là một thành viên trong hội đồng, nhưng cậu không phải là một thằng khốn. Cậu không thuộc bất kì phe nhóm nào. Cậu chưa bao giờ bắt nạt Tuyết Lê, và cậu cũng chẳng phải bạn cô ta nữa. Thậm chí cậu đã quên mất mặt cô ta, vì hình như cậu chưa từng ghé mắt nhìn cô ta quá năm giây. Thấy chưa, cậu chẳng có mối liên hệ nào với cô ta. Kẻ đó chẳng có bất kì lí do gì để mà nhắm vào cậu cả.

Nhưng thực sự chuyện đang xảy ra ở đây là vì Tuyết Lê sao? Đắc Thành không chắc lắm, nhưng có vẻ như Khiết Đường rất quả quyết về chuyện đó. Bản thân cậu cũng chẳng muốn phí sức suy nghĩ về thủ phạm nữa. Hãy sửa thứ này cho nhanh và quay lại với thí nghiệm của cậu thôi nào. Sự chú tâm của Đắc Thành bị gián đoạn bởi tiếng rít lên của một con vật nào đó. Đến lúc này cậu ta mới nhận ra chân mình đang giẫm lên một thứ đáng ngờ... Nó nhỏ bé, nhưng cậu vẫn cảm nhận được thứ sự sống đang quẫy đạp bên dưới chân mình qua từng nhịp thở phập phồng của nó. Đắc Thành nhấc chân và thứ đó nhanh chóng lẩn nhanh vào một góc tối trong phòng. Cậu chỉ kịp nhìn thấy một bộ lông đen bẩn thỉu cùng một thứ trông có vẻ là cái đuôi của nó, trước khi tất cả biến mất vào bóng tối, như thể nó đã tan biến vào cái lỗ đen đó. Không bận tâm thêm với sự hiếu kỳ vô bổ, Đắc Thành quay trở lại với mớ dây nhợ của mình. Mọi thứ mà hắn đã làm ở đây thật rối rắm, nhưng lại là một sự rối rắm có chủ đích. Đắc Thành phải thừa nhận kẻ đang gây chuyện ở đây thực sự là một tay cừ khôi về mấy thứ máy móc công nghệ này. Cậu không biết rằng Tuyết Lê và bạn bè cô ta có khả năng đó. Trong trí nhớ của cậu, Tuyết Lê chỉ là một con bé dở hơi hay đến thư viện và tìm đọc các thể loại tiểu thuyết khác nhau. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô ta bước tới các kệ sách về khoa học hay kỹ thuật... Ai mới là kẻ đang gây nhiễu loạn đường dây thông tin nhỉ? Sao hắn không đơn giản là dùng dao cắt đứt hết tất cả? Sao hắn không đốt cháy căn phòng này? Tất cả những gì hắn làm chỉ là làm cho mấy đường dây bị nhiễu loạn, vừa đủ để khiến ngôi trường tê liệt một thời gian, nhưng vẫn chưa đủ để ngắt hoàn toàn khả năng sửa chữa. Hắn vẫn muốn mọi người liên lạc với bên ngoài chăng?

Mấy tiếng loạt soạt khe khẽ đang phát ra từ trong góc tối khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Đắc Thành chiếu đèn về phía đó nhưng chẳng thấy gì ngoài trừ mấy cái ổ điện. Tiếng động đang phát ra từ một hướng khác, con vật đó đã di chuyển. Đắc Thành quay đầu lại và tiếp tục hướng ánh đèn về phía đang phát ra thứ âm thanh đó. Bây giờ thì cậu đã nhận ra tiếng động đó lớn tới mức nào. Nó không thể nào phát ra từ một cá thể được. Một cái ổ, cậu nghĩ mình nên gọi như thế mới đúng, một cái ổ chuột đúng nghĩa đang chen chúc nhau trong góc phòng. Bị ánh đèn của cậu dọa, chúng chạy tản ra khắp phía dưới ánh mắt ghê tởm của cậu. Đắc Thành vội quay về vị trí của mình. Hơn bao giờ hết, cậu muốn mau chóng hoàn thành việc này. Tay cậu di chuyển thoăn thoắt trên các mối nối, và khi cậu gỡ được cái mớ bòng bong đó ra thì một cái đầu nhỏ nhắn bỗng chui ra từ cái lỗ đen ngòm phía sau. Cậu giật mình hét khẽ lên một tiếng, và đánh rơi mấy thứ trên tay mình xuống đất. Con vật nhỏ bé cũng bị hoảng hốt và nhảy phốc lên vai cậu trước khi tiếp đất và chạy biến đi. Đắc Thành thề rằng mình không hề tưởng tượng. Rõ ràng cậu đang nghe thấy nhiều tiếng sột soạt hơn cả lúc nãy. Tiếng rít của những cái răng gặm nhắm, tiếng cào xé những cái chân nhỏ bé, tất cả nghe như một cuộc hành quân bí mật của đạo quân xâm lăng nhỏ bé. Đắc Thành ngước đầu lên trần nhà và thảng thốt nhìn chúng đang tràn ra từ những ống thông hơi trên đó.

Thật đáng khâm phục! Làm thế quái nào hắn ta điều khiển được lũ chuột thế nhỉ? Đắc Thành muốn tìm một cái ghế để leo lên và nhìn cho rõ mấy cái ống đó. Có lẽ hắn đã dụ bọn chuột bằng thức ăn... Không đâu, chắc phương thức của hắn phải phức tạp hơn thế. Một thứ mùi hương hay hooc-môn gì đó, hoặc cũng có thể là một cái thiết bị tí hon phát ra sóng điều khiển bọn thú vật? Thật đáng kinh ngạc! Đắc Thành phải nén lại sự hào hứng của mình khi nhận ra bọn chuột đang kéo đến quá đông. Chúng có vẻ đói và ai mà biết chúng có mắc bệnh gì không cơ chứ? Không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là cậu cũng nằm trong danh sách của hắn. Đắc Thành thấy có đôi chút tự hào. Có lẽ vì cậu là người duy nhất có thể sửa chữa hệ thống, nên hắn muốn trừ bỏ cậu chăng? Mặc dù vậy, cậu cảm thấy có chút phật ý về cái bẫy của hắn. Một lũ chuột bệnh? Hắn muốn giết cậu bằng mấy con vật bé nhỏ này sao? Thật là mất mặt! Đắc Thành bực nhọc dùng chân đá bọn chuột sang một bên và rón rén bước lên bậc thang. Có lẽ hắn đã khóa trái cửa nhưng dù sao thì cậu vẫn nên kiểm tra trước khi thử ngó qua các cửa sổ.

Đắc Thành xoay nhẹ nắm đấm và ngơ ngác nhận ra cánh cửa không hề bị khóa. Loại bẫy ngu ngốc gì thế này? Cậu thắc mắc đẩy cánh cửa ra và nhận ngay một nhát dao vào bụng. Ồ, hắn đã đợi cậu sẵn nơi ngưỡng cửa suốt từ nãy giờ. Sự kiên nhẫn chắc hẳn đã rời bỏ hắn rồi, cậu cảm nhận được sự nóng nảy của hắn khi nhận lấy cú đá vào lồng ngực mình. Đắc Thành rơi xuống mấy bậc thang và nằm lăn ra trên sàn nhà, ở giữa cái lũ chuột bẩn thỉu đó. Hi vọng là cậu không đè chết con nào vì cú ngã này.

X là cho Xerxes, kẻ đã bị nghiến ngấu bởi chuột.

Bây giờ thì cậu đã nhớ ra câu đó rồi. Thật là chẳng có câu nào tệ hơn câu đó nữa. Đắc Thành muốn dùng chút hơi sức cuối cùng của mình để mắng chửi hắn nhưng cái bóng của hắn đã biến mất ở nơi cánh cửa. Chỉ còn lại một mình, cậu nằm đó và nghe ngóng tiếng bước chân của hắn đang xa dần. Mặt khác, mấy cái tiếng chút chít đang vây quanh cậu thì lại chẳng có dấu hiệu sẽ giảm bớt. Chuyện này không thể nào xảy ra được, đúng không? Lũ chuột không ăn người, đặc biệt là khi người đó còn đang sống! Trời ạ, cậu đã làm cái quái gì mà khiến cho hắn ta ghét cậu đến thế!

Trong lúc đang trải nghiệm cảm giác thoi thóp, Đắc Thành lại nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần. Hắn đã quay trở lại chăng? Có lẽ hắn đã đổi ý, có lẽ lòng nhân đạo trong hắn đã trỗi dậy. Hắn muốn quay lại cho cậu thêm mấy nhát dao nữa để bảo đảm là cậu sẽ được chết một cách thanh thản, thay vì nằm đây và phó mặc tất cả vào cái bụng đói của lũ chuột. Đắc Thành đã sẵn sàng để đối mặt với hắn, nhưng dáng người xuất hiện ở cánh cửa lại là một người khác. Ả ta không mặc áo choàng, cũng chẳng đeo mặt nạ, ả ta có vẻ như không phải là hắn.

- Tú Cầu!

Cô ta thận trọng bước xuống mấy bậc thang để nhìn cho rõ hơn cảnh tượng bên dưới. Nó chẳng có gì đẹp cả. Nhưng Tú Cầu vẫn cảm thấy có chút cao hứng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của kẻ đang nằm đó. Cô ta khúc khích cười, tiếng cười của ả còn rợn người hơn cả tiếng nghiến răng của lũ gặm nhắm nhỏ bé quanh đây.

- Chưa bao giờ mừng như thế khi gặp tui đúng không?

Đắc Thành thầm mỉa mai trong lòng, cậu chẳng vui chút nào khi gặp mặt cô ả đâu. Nhưng khi đã lọt vào tình cảnh thế này, cậu vẫn phải liều lĩnh thử một phen. Cậu muốn biết, rốt cuộc thì cô ta là loại người nào.

- Giúp tui!

Tú Cầu vẫn đứng yên nơi những bậc thang của cô ta, tránh xa khỏi những thứ bẩn thỉu bên dưới. Trông cô ta chẳng có vẻ gì là động lòng trước những lời cầu khẩn của cậu. Con khốn đó chẳng bao giờ tử tế với ai cả, cậu biết điều đó. Và bây giờ, cậu đã hiểu rằng mình nên đẩy cao mức thang khốn nạn của con ả đó nhiều hơn nữa.

- Dĩ nhiên là tui sẽ chẳng giúp anh! Không có anh, câu lạc bộ sẽ là của tui! Không có anh, sẽ có một cái ghế còn trống! Có quá nhiều ích lợi, trong khi tất cả những gì tui cần làm là vờ như chưa bao giờ bước vào căn phòng này.

Cô ta bắt đầu quay lưng lại và bước trở lên một cách từ tốn. Cô ta xem điều đó như là một sự tra tấn nho nhỏ cuối cùng dành cho anh ta.

- Mặt khác, lí do chủ yếu tui không cứu anh là vì: tui ghét anh.

Đắc Thành không thể để cho cô ả thoải mái bỏ đi như vậy. Cậu phải giữ cô ta ở lại, để cô ta chứng kiến cái sự ngu ngốc của mình cũng như cái sự vĩ đại của chính cậu. Đắc Thành đã lường trước tất cả. Cậu ta cười lớn, và khiến Tú Cầu phải hoang mang quay trở lại.

- Tui biết mà! Thật ra, tui chẳng cần bồ giúp đâu. Tui chỉ thử bồ mà thôi. Và giờ thì tui đã biết bồ là ai.

- Ý anh là sao?

Đắc Thành ngạo nghễ nhìn cô ả, cậu muốn kéo dài khoảng thời gian sung sướng này ra thêm một chút. Nhưng vì nhận ra lượng máu mà mình đang mất dần, Đắc Thành buộc phải kết thúc nó bằng cách đút tay vào túi và bấm vào một cái nút nho nhỏ.

Cả căn phòng đều đột ngột rung chuyển vì chấn động. Lũ gặm nhắm và Tú Cầu đều hốt hoảng không hiểu chuyện gì. Cô ta ngơ ngác nhìn cậu sau khi mọi thứ yên ắng trở lại. Tất cả những gì mà cậu muốn là đây, một khuôn mặt ngưỡng mộ cậu và đồng thời trông rất ngu ngốc. Không phải ngày nào cũng có kẻ chịu thừa nhận điều đó với cậu. Vết thương và mấy vết cắn này hoàn toàn xứng đáng.

- Bồ nghĩ tui ngu ngốc đến độ ở đây một mình mà không chuẩn bị gì sao? Tui vừa kích nổ một căn phòng trong khu nhà này. Sẽ sớm thôi, một ai đó nhất định sẽ đến đây tìm tui. Mọi người đều biết tui đang ở đây. Tui sẽ được cứu, và sống sót.

- Trừ khi tui làm ra chuyện gì đó trước khi ai đó đến...

Đắc Thành cảm thấy giọng điệu đe dọa của cô ta rất buồn cười.

- Bồ sẽ không muốn mạo hiểm thế đâu. Ai biết rằng mất bao lâu để họ đến đây chứ? Bồ đâu có muốn bị ai đó bắt gặp bước ra khỏi đây với những vết máu trên người đâu đúng không? Mà thật ra, bây giờ đã là quá trễ cho bồ rồi. Dù cho ngay bây giờ bồ chạy ra khỏi đây, tui vẫn sẽ nói với mọi người về những gì bồ vừa nói lúc nãy.

- Vậy thì tui càng có lí do để khiến anh ngậm miệng. Tui có thể chịu một chút rủi ro...

- Hoặc bồ nên chọn một cách khôn ngoan hơn. Cứu tui ra khỏi chỗ này. Và bồ sẽ là người hùng được mọi người yêu mến. Đó là điều mà bồ chưa bao giờ có đúng không?

- Tui không cần ai yêu mến mình cả!

- Nhưng bồ cần những lá phiếu của mấy kẻ đó nếu muốn một cái ghế cho riêng mình.

Nhìn vào đôi mắt của ả kìa, Đắc Thành biết mình đã nói trúng vấn đề chính yếu rồi đấy.