S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 9 - Chương 11: Lễ cắt yết hầu




Chỉ thấy là cặp tình nhân vừa bị đuổi đi, cô gái đang ngồi dưới đất kêu thảm thiết, trên người trên tay đều là máu, mà chàng trai kia … đang té trên mặt đất ngửa mặt co quắp, cần cổ máu không ngừng phun ra, trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp, vô cùng quỷ dị.

“Bị thương không phải động mạch chủ!” Triển Khải Thiên lập tức đi qua, đưa tay đè lại chàng trai đang liên tục giãy dụa, Bạch Duẫn Văn cũng đi qua đè cậu ta xuống, không cho cử động, Triển Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Bạch Ngọc Đường hỏi nữ sinh kia, “Là ai làm?”

“Cháu… Cháu không biết… Vừa rồi có một người áo đen, đeo mặt nạ trắng…” Cô gái bị dọa đến nói năng lộn xộn.

“Người đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ở đó!” Cô gáo đưa một ngón tay chỉ vào trong rừng, Bạch Ngọc Đường móc ra súng đuổi theo, Bao Chửng, tiểu Đinh và Triệu Trinh cũng đã đuổi kịp, Bạch Trì cũng muốn đi theo, Triệu Trinh khoát tay chặn lại, “Mọi người ở chỗ này chờ.” Nói xong, bốn người biến mất vào trong rừng.

Triển Chiêu cũng có chút lo lắng, lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân, Công Tôn và Bạch Cẩm Đường bọn họ cũng đều nghe được động tĩnh chạy đến.

Công Tôn vừa nhìn tình huống chàng trai nằm trên mặt đất liền chau mày, chạy tới kiểm tra một chút, nói, “Rất chuyên nghiệp, cắt đúng vị trí giữa động mạch chủ và dây thanh đới, là tĩnh mạch cổ, đừng để cậu ta cử động, có thể cầm cự được hơn mười phút!” Nói rồi, đưa tay cố sức đè lại miệng vết cắt phía trên tĩnh mạch, trấn an chàng trai kia, “Đừng cử động, cậu có phải là có thể nghe được tiếng gió thổi hay không? Đừng cử động, bình tĩnh lại, cậu càng hoảng mất máu càng nhanh.”

Chàng trai kia chậm rãi bình tĩnh lại, tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau… Tiếng gió thổi… Kỳ thực đó là tiếng tĩnh mạch cậu ta đang chảy máu ra ngoài, có người nói ai bị cắt cổ, đều có thể nghe được một loại ô ô rung động giống như kiểu tiếng gió lớn luồn trong khe sâu, hoang liêu nhưng êm tai… Đó là âm thanh của cái chết trong truyền thuyết.

Bà Bạch gia đi tới, ôm lấy cô gái sợ đến vừa khóc lại có chút cuồng loạn kia, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, khiến cô ta bình tĩnh lại.

Lúc này, chợt nghe từ xa truyền đến một tiếng súng.

Victor quay về phía cánh rừng sủa, sau đó chạy vao trong rừng, Triển Chiêu thực sự có chút lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, đã định đi theo, mới đi về trước được vài bước, chỉ thấy có một bóng đen lao về phía mình, phía sau Bạch Ngọc Đường đuổi theo, hô to, “Miêu nhi, cẩn thận!”

Triển Chiêu đang sửng sốt thì kẻ đó đã nhào tới trước mặt, không kịp né tránh, Triển Chiêu liền thấy cạnh đó bóng người chợt lóe, bà Triển gia không biết khi nào đã tới bên cạnh anh, nhấc chân cho bóng đen vọt tới trước mắt một cú lên gối, người nọ đau đớn hự một tiếng, lập tức, hai tay bà giao nhau nắm trụ lấy vai kẻ đó, xoay người một cái, ném người ngã văng ra ngoài, đại Đinh tiến lên đè tên đó lại, Bạch Ngọc Đường và tiểu Đinh cũng chạy đến, đè người xuống.

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn mẹ mình, chỉ thấy bà Triển kéo anh hỏi, “Chiêu Chiêu, không có việc gì chứ?”

Triển Chiêu cười gượng hai tiếng, trên dưới quan sát người mẹ thanh tú dịu dàng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nhà mình, Bạch Trì ở một bên nói, “… Dì Triển thật là lợi hại!”

“À…” Mama Triển gia xấu hổ cười cười, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, làm một mặt quỷ.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn lão ba nhà mình, anh nhớ rõ, ba mình cơ bản không có thân thủ gì, là một người nhã nhặn, có chăng chỉ là biểu cảm khá là dọa người mà thôi.

Triển Khải Thiên đang ấn trụ chàng trai thụ thương kia nên không lên tiếng, chợt nghe Bạch Duẫn Văn cười, nói với Triển Chiêu, “Cháu chưa nghe nói qua sao? Mẹ cháu trước đây là hoa khôi giới cảnh sát, đai đen nhu đạo đấy.”

“A…” Triển Chiêu hít ngược một ngụm lãnh khí, anh vẫn cho rằng mẹ mình chỉ là bà chủ chuyên trách trong gia đình. Bạch Ngọc Đường còng kẻ đang bị đè lại, có chút giật mình nhìn mama Triển gia, “Dì à, khi nào rảnh rỗi xin thỉnh giáo vài chiêu?”

Bà Bạch liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, “Không có tôn ti gì cả.”

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng xe cứu thương, xe chạy đến gần đó thì dừng lại, bác sĩ xuống xem xét tình huống, thì có người thay thế Công Tôn đè vết thương, cẩn thận đưa chàng trai lên xe cứu thương, chạy đến bệnh viện cấp cứu, Bạch Trì và Triệu Trinh còn có đại Đinh tiểu Đinh đi trước hỗ trợ.

Bao Chửng gọi điện thoại báo nguy, gọi người đưa đội cảnh khuyển đến hỗ trợ lục soát ngọn núi.

Bạch Ngọc Đường áp người đứng lên, hỏi nữ sinh kia, “Là hắn sao?”

Cô gái lắc đầu, nói, “Không phải… Tên đó đeo mặt nạ… Hơn nữa vóc dáng người này cao hơn rất nhiều so với hắn.”

Mọi người lại nhìn người đàn ông, chỉ thấy anh ta mặc quần áo vải rất cũ, để đầu trọc bóng lưỡng, vóc dáng chắc nịch tráng kiện, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn có chút hung ác độc địa.

“Anh là ai? Đêm hôm khuya khoắt ở trong rừng làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Người nọ giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Anh là cảnh sát?”

“Đúng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Theo tôi thấy thì các anh muốn bắt người đó rồi.” Người nọ nói, “Hắn không cao lắm, đeo một mặt nạ màu trắng, trên mặt nạ có hai lỗ, mặc y phục đen từ đầu đến chân?”

“Đúng.” Cô gái nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.”

“Hắn chạy rồi.” Người đàn ông kia nói, “Đụng phải tôi, lão tử thiếu chút nữa bị hắn hù chết.”

Bao Chửng hỏi người đàn ông đó, “Cậu tên gì? Vì sao khuya khoắt lại xuất hiện chỗ này?”

Người nọ thở dài, nói, “Tôi là Tiễn Quý, trước có buôn lậu thuốc phiện, cảnh sát phát lệnh truy nã, tôi nghĩ tránh đầu sóng gió, ở trong núi trốn hai ngày, không nghĩ tới gặp phải cái tên ma quỷ vừa rồi dọa tôi sợ muốn chết, lại gặp các người, tôi chỉ còn biết chạy trốn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn, còn muốn vào rừng lục soát, thế nhưng hiện tại một mảnh đen kịt, hơn nữa người nọ hẳn là cũng đã trốn xa, không thể làm gì khác hơn là chờ chút nữa đội cảnh khuyển đến hỗ trợ. Triển Chiêu hỏi cô gái, “Hai người không phải là đang đi về nhà sao? Sao lại ở chỗ này?”

“Bọn em…” Cô gái hối hận vừa khóc vừa nói, “Em vốn là đã định về, thế nhưng A Cương nói, vừa nãy làm phân nửa không hạ hỏa được, khó chịu muốn chết, muốn vào trong rừng làm cho xong… Sau đó.”

Tất cả mọi người lắc đầu, hai người trẻ tuổi này quá không biết tiết chế.

“Sau đó…” Cô gái khóc sướt mướt tiếp tục, “Bọn em vừa đến bìa rừng… Lúc đang hôn, A Cương đến gần một cái cây, sau đó người nọ đột nhiên xuất hiện, cầm một con dao rất nhanh nhoáng cái, cắt cổ A Cương, em sợ đến kêu lớn lên, hắn xoay người bỏ chạy.

“Cô là nói, lúc hai người đến đó, người nọ đã ở sẵn sau cái cây?” Triển Chiêu hỏi.

“Vâng.” Nữ sinh gật đầu, “Bọn em không phát hiện có người tới gần, hẳn là núp phía sau cái cây.”

“Nói cách khác, lúc chúng ta tới chỗ này, hắn cũng đã ở gần đây.” Bao Chửng nói, “Là ai? Vì sao vô duyên vô cớ đi giết một sinh viên?”

Mọi người lắc đầu, Công Tôn vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, nói, “Thi thể người kiểm lâm đâu? Tôi đi khám nghiệm tử thi.”

“Được.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, đưa Công Tôn cùng trở về nhà gỗ, Bạch Cẩm Đường chờ tất cả mọi người rồi thu hết lều trại, dập lửa, cùng nhau đến bên cạnh căn nhà gỗ tụ tập.

Lisbon mang theo Lỗ Ban và Lilya vừa đi vừa đùa giỡn đến nhà gỗ, sự chú ý của Lỗ Ban hình như luôn luôn bị cái gì đó ven đường hấp dẫn, Lisbon dùng miệng cắn sau cổ nó, đặt cho đi đầu.

Không bao lâu, xe cảnh sát tới, Triệu Hổ cũng ngáp ngáp chạy đến.

Mã Hân mang theo cái hòm lảo đảo đi vào phòng, cùng Công Tôn khám nghiệm tử thi.

Triệu Hổ nói với Bạch Ngọc Đường, “Em nói sếp này, anh là cái cơ chế quái gì a, đi tới chỗ nào thì hung án đáp đến chỗ đó?”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, hỏi “Lắm lời cái gì? Đưa đội cảnh khuyển đến chưa?”

“Đến rồi.” Triệu Hổ gật đầu, ngoắc người phía sau.

Mấy người đội viên mang theo cảnh khuyển tới.

Bạch Ngọc Đường phân người vào trong rừng, lục soát một chút, mấy người đội viên đội cảnh khuyển hỏi, “Bạch đội trưởng, có mùi gốc không? Nếu không thì cảnh khuyển không nhận rõ được phương hướng mà truy lùng.”

“Mùi gốc?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Cháo Bát Bảo hay nước trái cây?” [1]

Nói còn chưa dứt lời liền bị Mã Hán túm áo lôi vào trong nhà gỗ, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, mang theo đội viên đội cảnh khuyển tới trước cái cây vừa rồi, nói, “Hắn đã đứng ở chỗ này.”

Mấy con cảnh khuyển ngửi ngửi bốn phía, hình như không chắc chắn lắm, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn người.

“Có gì đó cụ thể hơn một chút hay không?” Đội viên đội cảnh khuyển hỏi, “Tốt nhất là quần áo và đồ dùng hàng ngày.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên chạy về bên trong nhà gỗ, lấy ra một cái chén và một quyển sách, đều khá mới, đưa cho người đội viên kia, “Những cái này được không?”

“Có thể.” Viên cảnh sát đem đồ vật đưa ấy con cảnh khuyển ngửi, cảnh khuyển ngửi qua xong, liền ngửi thử bốn phía, ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn một hướng, chính là hướng vừa Bạch Ngọc Đường bọn họ đuổi theo.

“Tìm được rồi!” Cảnh viên nói với Bạch Ngọc Đường, “Truy không?”

“Được.” Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên và Vương Triều với Trương Long, Triển Chiêu ở một bên, mọi người cùng nhau đi theo cảnh khuyển, vào trong rừng cây u tối.

Cảnh khuyển một đường vừa ngửi vừa truy, đi ra ngoại vi rừng cây, mọi người ra khỏi cánh rừng, thấy đường cái trước mắt, mới ngừng lại. Mấy con cảnh khuyển, ngồi xuống chỗ một đống gì đó cạnh đấy.

Bạch Ngọc Đường đi qua, ngồi xổm xuống dùng đèn pin chiếu, nói, “Là y phục.”

Chỉ thấy trên mặt đất có một cái áo so mi màu đen, còn có một mặt nạ bảo hộ màu trắng, là loại mặt nạ thông thường màu trắng, trên đó không có bất luận hình trang trí gì, chỉ có hai cái lỗ.

“Hắn vì sao lại để quần áo ở chỗ này?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Sếp, nơi này có dấu xe rất mới.” Lạc Thiên nói với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn, cả kinh nói, “Xe đạp?”

“Đúng.” Lạc Thiên gật đầu, “Nhìn hình dạng vết bánh xe, hẳn là xe đạp.”

Mọi người nhìn nhau… Cưỡi xe đạp vào trong rừng nơi thôn quê hoang vu thế này để giết người?

“Xe đạp có thể không phải của hắn.” Triển Chiêu nói, “Kiểm lâm có thể là dùng xe đạp đi làm.”

Tất cả mọi người gật đầu, Vương Triều hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sếp, dùng xe đạp hẳn là không có cách nào chạy được xa, bằng không tôi cho người phong tỏa vùng này nhé.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Vương Triều đi gọi điện thoại.

“Miêu nhi…” Bạch Ngọc Đường thở dài, nhún nhún vai, “Quá tà môn.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, hỏi, “Vừa rồi thi thể người kiểm lâm kia, là bị rút máu sao?”

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, “Tôi không thấy rõ lắm, phía dưới tối như mực, tôi cầm đèn pin chuyển quyển, chỉ thấy hé ra khuôn mặt trắng bệch quay về phía tôi, mắt mở lớn.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, nói, “Cậu mà cũng có lúc sợ?”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Nghiêm túc đó, tình cảnh ấy, đến quỷ cũng bị dọa cho chết khiếp, tôi không chết đứng ngay tại đó đã là rất lợi hại rồi.”

Sau đó, để nhân viên cảnh sát ở lại chỗ này thu thập dấu săm lốp xe, mọi người về lại nhà gỗ.

Gia trưởng hai nhà Triển Bạch mang theo một đám thú cưng về trước, không ở chỗ này gây trở ngại cảnh sát phá án, Bạch Cẩm Đường ngồi ở trong nhà gỗ xem đống sách cũ, Công Tôn và Mã Hân, ở tầng hầm ngầm thắp đèn rất sáng, tiến hành sơ bộ kiểm tra thi thể.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi hai người.

“Đã chết hai ngày, hiện tại thời tiết không nóng, nên không quá thối, cũng là bị cắt cổ mà chết, thủ pháp giống như cách đã hạ thủ trên người cậu sinh viên kia.” Công Tôn trả lời, “Trên tay người này có phù hiệu!” Nói rồi, cầm lấy một cái phù hiệu màu đỏ ọi người nhìn, bên trên ghi hai chữ: kiểm lâm.

Tất cả mọi người gật đầu, sau khi kết thúc việc thu chứng, Công Tôn đưa thi thể về làm thêm một bước kiểm tra nữa.

Bận rộn liền một đợt, trời cũng đã sáng.

Nhìn cảnh bình minh trong sơn cốc hoang sơ, Triển Chiêu đi tới bên cạnh căn nhà gỗ, chỉ thấy nhà gỗ nằm trên một sườn núi nhỏ, phía dưới là đường núi ngoằn ngoèo, xa xa, là từng mảng từng mảng cây cải dầu, cây dâu, còn có khu dân cư ngói đen tường trắng. Nông dân đa số rất chăm chỉ, từ sớm đã thức dậy lao động, toàn bộ thôn trang, sự yên lặng cùng hiền hòa nói không nên lời.

“Ngôi làng kia, và nhà gỗ này, thực sự không hợp.” Bạch Ngọc Đường nhăn mặt nhíu mày.

Triển Chiêu gật đầu, nhìn quyển sách trên tay, nói, “Tên kia hẳn là đã sớm đến đây, hắn ở trong gian nhà đã bỏ hoang, giết kiểm lâm. Sau đó vừa lúc nãy hẳn là lúc hắn vừa mới ra ngoài, khi trở về, phát hiện có người ở trong phòng, nên không có tiến đến gần mà ở xa quan sát, đồng thời tập kích cậu sinh viên kia.”

“Vì sao phải tập kích cậu ta?” Mã Hán có chút khó hiểu, “Hắn nếu chỉ trốn tránh là được rồi, hẳn là sẽ không bị người phát hiện.”

Triển Chiêu cũng lắc đầu, “Thời điểm hắn xuất hiện cũng quá trùng khớp, khiến chúng ta không có đầu mối.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Thủ pháp giết người của hắn, rất đặc biệt.”

“Cậu là nói, cắt cổ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vừa rồi Công Tôn cũng nói, góc độ hai người nạn nhân bị cắt cổ, vết thương gần như giống nhau như đúc… Loại thủ pháp này rất chuyên nghiệp.”

“Cậu là nói, không có cắt động mạch cổ mà là cắt đứt dây thanh đới cùng tĩnh mạch?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Vị trí động mạch nếu như bị cắt đứt, máu sẽ phun ra như suối, cuộn trào mãnh liệt phun ra ngoài, hơn nữa nạn nhân vẫn có thể phát ra âm thanh… Thế nhưng vị trí đó, cùng lúc cắt luôn dây thanh đới, đầu tiên, nạn nhân không thể kêu, mặt khác lại cắt tĩnh mạch… Nạn nhân có thể có khoảng vài giờ chờ chết… Đây không giống như cắt cổ.”

“Là lễ cắt yết hầu sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Lễ cắt yết hầu?” Triệu Hổ khó hiểu nhìn Triển Chiêu, “Cái gì là lễ cắt yết hầu?”

“Người phương Tây có đôi khi sẽ dùng, giống như hành động dựng thẳng ngón giữa là có chứa sự sỉ nhục và uy hiếp.” Triển Chiêu nói, “Nguồn gốc là từ Đấu trường La Mã cổ đại, khi các nô lệ đang chém giết, khán giả nếu không hài lòng với biểu hiện của nô lệ, sẽ chỉ ngón cái xuống phía dưới, người chủ trì cuộc thi đấu, sẽ hô lớn ra lệnh cắt yết hầu người nô lệ.” [2]

Mọi người nghe vậy nhìn nhau.

“Loại phương pháp sát nhân này có ý nghĩa tượng trưng nhất định, đồng thời không phải một sớm một chiều mà có thể luyện thành.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói, “Nhìn thủ pháp của hắn thành thạo như vậy, tôi nghi hắn đã được huấn luyện qua.”

Đang nói, điện thoại reo, Bạch Ngọc Đường tiếp lên nghe xong, cúp máy, nói với mọi người, “Bạch Trì nói, cậu sinh viên kia được cứu sống rồi.”

Tất cả mọi người thở dài một hơi, cuối cùng cũng không có việc gì.

[1] Ở đây từ “mùi gốc” tiếng Hán Việt là “vị nguyên”. Ý của Triểu Hổ là loại cháo đóng hộp như dưới hoặc loại nước quả gì đó hiệu “Vị Nguyên”.

[2] Giữa thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên, võ sĩ giác đấu trở thành môn chơi thế tục. Bên cạnh các trận giác đấu giữa các võ sĩ, còn có loại hình giác đấu giữa người với thú hoặc thú dữ đấu với nhau.

Trong trận đánh, nhiều đôi võ sĩ cùng lúc giáp chiến trong tiếng hò la của đám đông để hâm nóng không khí. Trọng tài mặc áo trắng mang băng đỏ hoặc xanh dương và kiểm tra xem võ sĩ đánh đúng luật hay không. Võ sĩ thua cuộc phải giơ tay lên hỏi ý kiến dân chúng và sẽ sống nếu đám đông chỉ ngón tay cái lên trời hoặc bị giết tại chỗ nếu đám đông chỉ ngón cái xuống đất.