S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 8 - Chương 30: Kết thúc và bắt đầu




“Thẩm vấn Kiều Vĩ Minh hay Vương Nhất Minh trước đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Vương Nhất Minh đi.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu cùng Triển Chiêu đi vào phòng thẩm vấn, những người khác đều đứng ở cửa thủy tinh nhìn vào, ngay cả Bạch Cẩm Đường, Triệu Trinh cùng hai anh em sinh đôi cũng đứng đó nghe, bọn họ thực sự rất có hứng thú với Ách đại thúc này.

“Vương Nhất Minh?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, nhìn hắn một chút.

Ách đại thúc gật đầu.

Triển Chiêu hỏi hắn, “Ông không bị câm, đúng không?”

Vương Nhất Minh gật đầu, “Không bị câm.”

Tất cả mọi người nhíu mày, tuy rằng không câm, thế nhưng thanh âm quả thực có chút dọa người.

“Lúc căn phòng nổ dây thanh quản đã bị thương.” Vương Nhất Minh thản nhiên nói, “Nghe có chút dọa người, sợ bị hiệu trưởng bọn họ phát hiện, nên mới giả vờ câm.”

“Đem sự tình năm đó kể chi tiết đi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Vương Nhất Minh nhìn bọn họ một lát, rồi không nhanh không chậm nói, “Cần Cần… là thanh mai trúc mã của tôi, em ấy ít tuổi hơn tôi một chút, tôi ở lại trường làm giảng viên, em ấy học tại học viện nghệ thuật, ngành mỹ thuật tạo hình, cái loại tranh mà xem không thể hiểu nổi ấy, gọi là trường phái trừu tượng, em ấy có đi làm ngoài giờ, sau khi học xong sẽ đi chuyển phát thư, bởi vì em ấy rất thích thành phố này, làm nhân viên chuyển phát có thể đi xung quanh, coi như đi thăm thú cũng được.”

Lúc Ách đại thúc hồi tưởng lại chuyện xưa, trên mặt còn mang theo nét tươi cười nhu hòa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau … Người này xem ra đối với Lý Cần là rất sâu đậm, đã trầm luân rất sâu không cách nào thoát ra được.

“Khi vụ nổ xảy ra, tôi thực sự không muốn sống nữa.” Vương Nhất Minh nói, “Thế giới như sụp đổ trước mắt, tôi chỉ muốn đi theo Cần Cần cho rồi, nhưng đến khi bình tĩnh hơn chợt phát hiện ra vụ nổ này có chút kì quặc.”

“Sao ông phát hiện ra?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ống dẫn gas kia tôi mới đổi không lâu, bởi vì Cần Cần cũng sống ở đó, nên tôi cẩn thận với tất cả những thứ dù nhỏ nhặt trong phòng.” Vương Nhất Minh nói, “Tôi vốn chỉ hoài nghi, thế nhưng những lúc Hà Khải nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy quỷ vậy… Cho nên tôi đã điều tra một chút.”

“Một thời gian dài sau đó tôi luôn theo dõi nó.” Vương Nhất Minh cười đến tàn nhẫn, “Một đêm nọ, nó uống say, rồi chạy đến bờ sông khai hết mọi chuyện… Còn hướng về phía dòng sông la hét cái gì mà xin lỗi này nọ, tưởng một câu xin lỗi là đủ sao?”

“Sao ông không giết hắn ngay lúc đó?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Không dễ dàng như vậy!” Ánh mắt Vương Nhất Minh trở nên lạnh lẽo, “Lúc đó nó đã say, giết nó ư, nó một điểm cảnh giác cũng không có, hơn nữa nó còn đang hối hận, giết nó lúc đó thì quá tiện nghi nó rồi......”

“Cho nên ông phải đợi nhiều như vậy mới giết hắn sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi muốn để nó sống… rồi dần dần quên mất chuyện đó, đối với cuộc sống bắt đầu có lưu luyến, muốn sống một cuộc đời thật tốt đẹp, lúc đó sẽ giết!” Vương Nhất Minh nói xong có chút điên cuồng, “Tựa như nó làm đối với Cần Cần của tôi, tôi cũng muốn nó phải không cam lòng mà chết đi, phải là chết cháy! Để nó càng thống khổ gấp trăm lần!”

Bên ngoài Bạch Trì nghe được liền toàn thân nổi da gà, Triệu Trinh nhẹ nhàng ôm lấy nhóc, bất đắc dĩ lắc đầu, “Người này hận ý quá sâu.”

“Cũng khó trách hắn.” Đại Đinh nhún nhún vai “Sao có thể cam tâm được… Chỉ là cách làm của hắn đối với con mắt của người ngoài cuộc thì quá tàn nhẫn.”

Tất cả mọi người thở dài.

“Tôi cần thời gian để suy nghĩ ra một kế hoạch thật hoàn hảo.” Vương Nhất Minh nói, “Sau đó, tôi ở bên phần mộ của Cần Cần thì gặp được Lưu Phương… A.” Nói đến đây, Vương Nhất Minh đột nhiên nở nụ cười, “Lần đầu thấy hắn, tôi đã biết chúng tôi giống nhau, đều là những người không có trái tim… Trái tim của hắn, hẳn là đã nằm trong ngôi mộ kia rồi.”

“Ông nghe được câu chuyện của Trần Kiến Tiên nên đã nảy sinh kế hoạch trả thù trong đầu?” Triển Chiêu hỏi.

“Không sai.” Vương Nhất Minh gật đầu, “Cách tốt nhất để giám sát Hà Khải chính là làm bảo vệ cho ký túc xá nam, tôi dùng tiền tích cóp đi sửa lại khuôn mặt để giống Trần Kiến Tiên một chút, rồi ăn mặc lôi thôi trà trộn vào trường.”

“Sau đó thế nào?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Sau đó, Hà Khải như đã thay đổi hoàn toàn, hảo hảo học tập, vui vẻ giúp đỡ mọi người… Mọi người nói nó như vừa sống lại.” Vương Nhất Minh mỉm cười nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai người nói xem, người như nó có thể sống lại, vì sao hài tử tốt như Cần Cần lại chỉ còn đống tro tàn nằm trong lòng đất?”

“Kế tiếp?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể tự hỏi, ông trời đang muốn trêu chọc người ta sao?

“Sau đó, nó tốt nghiệp, được giữ lại làm giảng viên… Dần dần, tôi thấy nó đã trở nên vui vẻ hưởng thụ, còn có cả bạn gái, tôi liền biết, thời cơ đã chín muồi rồi!” Vương Nhất Minh thở dài, “Đồng thời, trong lúc ở lại ký túc xá, tôi đã phát hiện một thằng nhóc nhìn rất giống Cần Cần.”

“Hác Mạt?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Phải.” Biểu tình trên khuôn mặt Vương Nhất Minh dần dần dịu lại, “Mạt Mạt là một đứa trẻ tốt, thông minh lại hiền lành, cậu nhóc không giống những nam sinh khác trêu chọc tôi, cậu nhóc rất tốt với tôi, thường mua đồ ăn giúp tôi, tôi thậm chí có lúc đã nghĩ là Cần Cần sống lại.”

“Sau đó sao?” Triển Chiêu hỏi, “Ông phát hiện ra quan hệ của Hác Mạt cùng Trương Hoa?”

“Trương Hoa căn bản không xứng với Mạt Mạt.” Ách đại thúc cười nhạt một tiếng, “Hắn rõ ràng thích Mạt Mạt, nhưng hắn cũng là con của hiệu trưởng, tương lai rất có tiền đồ, hắn bắt Mạt Mạt chờ hắn, chờ hắn sau khi sự nghiệp thành công rồi mới có thể ở cùng nhau… bản thân biết rõ Mạt Mạt ở trong ký túc xá nhất định sẽ bị nam sinh khác khi dễ hắn cũng không quản… Mà mấy nam sinh chết tiệt kia khi dễ Mạt Mạt đơn giản chỉ vì cậu bé thích con trai. Sau đó tin đồn ngày một nhiều, Trương Hoa lại vô sỉ nói muốn Mạt Mạt phải nghĩ cách gì đó đi, tốt nhất là tìm một người bạn gái, như vậy lời đồn đại sẽ không còn, lúc này, Diệp Linh xuất hiện.”

“Trương Hoa để Hác Mạt tìm bạn gái để che giấu sao?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Phải.” Ách đại thúc thở dài, “Mạt Mạt không còn người thân, bình thường đều tâm sự với tôi, nói đến chuyện này cậu bé rất khó chịu, về phần Diệp Linh, tôi biết rất rõ, bởi vì bình thường đều có thể thấy, cô ta kỳ thực là bạn ăn chơi của bốn nam sinh kia, là một nữ sinh rất không có giáo dục. Ban đầu, cô ta ở bên Mạt Mạt chỉ vì muốn lén chụp ảnh Mạt Mạt cùng Trương Hoa, như vậy có thể uy hiếp Trương Hoa, thậm chí uy hiếp cả hiệu trưởng.”

“Ông nói là ban đầu?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Sau đó thì khác sao?”

“Tôi đã nói rồi, Mạt Mạt là một đứa trẻ vô cùng tốt.” Ách đại thúc thản nhiên nói, “Cậu nhóc lúc đó tình cảm đối với Trương Hoa đã có chút lạnh dần, mà đối với Diệp Linh lại thấy được những tính cách tốt mà người khác không thấy, cho nên Mạt Mạt đối xử với cô ta rất ôn nhu, còn có thể vì cô ta mà suy nghĩ… Loại con gái như Diệp Linh, có mấy người đối xử với cô ta thật tâm như vậy? Một hai tháng sau, cô ta đã thật lòng nảy sinh tình cảm với Mạt Mạt, sau đó trăm phương nghìn kế muốn giành lấy Mạt Mạt… Trương Hoa lúc đó chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què. Vì vậy, hắn đã mua chuộc bốn nam sinh trong ký túc xá để đuổi Diệp Linh đi, cướp Mạt Mạt về.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, không nói gì lắc đầu.

“Mạt Mạt lúc đó rất buồn, mà kế hoạch trong đầu tôi đã dần dần hình thành, tôi muốn vừa giết chết Hà Khải vừa cứu Mạt Mạt ra, cậu nhóc không thích hợp với cuộc sống như vậy!” Vương Nhất Minh nói, “Bởi vì chúng tôi canh cửa theo ca, tôi hay dùng thời gian rảnh theo dõi bọn họ. Tôi lúc đó còn trẻ, tóc với mấy thứ linh tinh đều là đồ giả hết, vết sẹo trên mặt này cũng thế… Thay đổi y phục sạch sẽ, căn bản sẽ không ai có thể nhận ra.”

“Ông theo bọn họ đến câu lạc bộ?” Triển Chiêu hỏi.

“Không sai, sau đó gặp người kia.” Ách đại thúc cười cười, “Thực sự là ông trời ban cho tôi cơ hội tốt, cái người mang số hiệu 11 kia là một kẻ rất kì quái, hơn nữa y đối với chữ số 11 này đặc biệt mẫn cảm, giống như bị bệnh vậy.”

Triển Chiêu gật đầu, “Kiều Vĩ Minh đúng là có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” Vừa nói vừa quay sang Bạch Ngọc Đường, “Lần trước đến nhà y, tôi thấy sách trên bàn làm việc của y đều được chồng thành mười một quyển một.”

“Không biết y đang nghiên cứu cái gì mà chế ra trò tìm kiếm sát nhân bí ẩn đó.” Vương Nhất Minh nói, “Tôi liền biết cơ hội của tôi tới rồi. Tôi theo chân bọn họ cùng tham gia hoạt động này, buổi tối hôm đó, tôi biết bọn họ hẹn nhau đi nhậu, Trương Hoa như mọi ngày không có về ký túc xá, tôi liền đưa cho bọn kia bốn lon nước, nói rằng trường học phát… Bọn họ uống vào chỉ ngất đi thôi. Đúng lúc đó Mạt Mạt trở về, thấy tình cảnh như thế vô cùng hoảng sợ, tôi kéo cậu nhóc ra ngoài, không dùng điện thoại nữa mà trực tiếp hỏi cậu nhóc, có muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi Diệp Linh Trương Hoa, bắt đầu một cuộc sống mới?”

“Cậu ta đồng ý?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Mạt Mạt hỏi tôi làm sao để xây dựng cuộc sống mới? Tôi chỉ nói cho cậu nhóc biết, tôi có thể tạo một trận hỏa hoạn giả, tôi lại có một ít tiền tích cóp có thể đưa cậu nhóc đến một nơi khác, tránh xa khỏi cái thành phố này, hảo hảo sống một cuộc sống khác.” Ách đại thúc thản nhiên nói

“Mạt Mạt liền đồng ý, cậu nhóc không biết tôi muốn giết người, chỉ nghĩ là tôi đang muốn giúp đỡ, hơn nữa cậu nhóc thực sự muốn đào thoát khỏi nơi này. Tôi liền cho cậu ta tiền để rời khỏi đây… Về sau tôi mới biết, Mạt Mạt đêm đó đã đi thật, chỉ mang theo một ít quần áo, đi đến một thành phố khác, bởi vì trường đại học sư phạm có ý định giấu diếm tin tức, cho nên đa số mọi người đều không biết ở đây có hoả hoạn, Mạt Mạt ở quá xa lại càng không thể biết, hơn nữa cậu nhóc cũng có ý định cắt đứt mọi liên hệ với nơi này. Sau đó, cậu nhóc tìm được một cửa hàng làm bánh ga tô, Mạt Mạt rất thích làm điểm tâm, vài năm gần đây chúng tôi vẫn thư từ qua lại, cậu nhóc hiện tại đã quay về, đang mở một cửa hàng bánh ngọt, làm ăn rất khá, cũng đã tìm được người yêu thương cậu. Người nọ là một doanh nhân thành công, sau khi ăn bánh cậu làm liền yêu cậu, mỗi ngày đều đến quán giúp đỡ này nọ, bọn họ đã kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc.” Ách đại thúc mỉm cười, “Tôi cả đời hại người, cuối cùng cũng đã cứu được một người tốt.”

“Sau đó, ông giết cả bốn người đang bị hôn mê đó?” Triển Chiêu hỏi.

“Trước tiên tôi giết hết bốn kẻ đó, sau đó đánh thuốc mê Hà Khải.” Ách đại thúc nói, “Tôi dùng điện thoại gọi nó đến ký túc xá nam, nói rằng có một sinh viên của nó đang ở trong phòng nghỉ, hình như muốn tự sát, nó liền sốt ruột chạy đến, sau đó tôi chụp thuốc mê nó.”

“Đến khi trời tối, tôi đưa Hà Khải lên trên phòng, tưới xăng lên người bọn họ, rồi đóng cửa rời đi. Tôi cố ý trốn ở rất xa, bởi vì tối đó Hác Mạt không đi ăn uống cùng, Trương Hoa nhất định sẽ trở về tìm.” Ách đại thúc lạnh lùng nói, “Điện thoại của Hác Mạt ở chỗ tôi, đêm đó Trương Hoa nhắn tới ít nhất mười tin, gọi hơn chục cuộc điện thoại, cuối cùng tôi nhắn lại cho hắn nói muốn chia tay, Trương Hoa liền hốt hoảng chạy về, Diệp Linh cũng về theo.”

Mọi chuyện kế tiếp, mọi người đều rõ ràng, thảo nào Diệp Linh cùng Trương Hoa lại thành ra như vậy, bọn họ cho rằng chính tay mình đã giết chết người thân ái nhất, cho nên mới phát điên…

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Kiều Vĩ Minh với ông gặp nhau khi nào?”

“Cậu nói cái người số hiệu 11 sao?” Vương Nhất Minh gật đầu, “Y rất thông minh, sau lại phát hiện ra manh mối liền đến tìm tôi, ra điều kiện nếu tôi kể rõ mọi chuyện y sẽ không tố giác tôi, tôi liền đem mọi chuyện kể ra.”

“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Y làm cái gì ông có biết không?”

“Sau khi các cậu tới tìm tôi tôi mới biết được y đã giết nhiều người như vậy… Bất quá, hình như y đã làm gì đó với Diệp Linh… Ừhm, nói đúng ra, là người phụ nữ đi theo y làm.” Ách đại thúc nhớ lại.

“Phụ nữ?” Triển Chiêu thất kinh, “Người phụ nữ nào?”

“Một người khoảng ba mươi tuổi, rất đẹp, mặc một thân hắc phục.” Ách đại thúc nói, “Lúc đầu tôi tưởng đó là vợ của số hiệu 11, cũng không nói gì. Diệp Linh lúc đó thần kinh có chút không bình thường, ngày nào cũng trốn về đây, nói muốn tìm “Mạt Mạt” Có một ngày Kiều Vĩ Minh cùng người phụ nữ kia cùng cô ta ở trong phòng rất lâu, vì tôi rất ghét Diệp Linh nên bọn họ nói cái gì tôi cũng không muốn quản.”

“Vậy sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Diệp Linh có cái gì kỳ quái không?”

“Có.” Ách đại thúc gật đầu, “Cả ngày biến mình thành một thằng con trai, rồi trở nên điên điên khùng khùng, luôn ăn mặc một thân bạch y ở trong ký túc xá đi tới đi lui.”

“Cô ta có tự đối thoại một mình không?” Triển Chiêu hỏi.

“Không có.” Ách đại thúc lắc đầu “Mà cũng không rõ nữa, nói chung rất quái lạ.”.

“Lưu Mai thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ông vì muốn bảo vệ Lữ Tề bọn họ mà giết cô bé?”

“Đúng.” Ách đại thúc gật đầu, “Bây giờ tôi còn ở đây mục đích duy nhất là muốn bảo vệ những đôi tình nhân thế này, để bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau.”

Ách đại thúc vừa dứt lời, Triển Chiêu đột ngột đứng lên, chạy vội vào phòng thẩm vấn sát vách.

Bạch Ngọc Đường cũng lập tức chạy theo.

Đẩy cửa ra, Triển Chiêu nhìn Kiều Vĩ Minh đang bị khóa trên ghế, “Người phụ nữ kia là ai?”

Kiều Vĩ Minh nhìn Triển Chiêu một chút, rồi lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, cười cười nói, “Một người bạn.”

“Bạn?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống nói, “Diệp Linh phát điên, có dấu hiệu bị thôi miên rất rõ ràng… Thế nhưng ông không thể thôi miên, còn có bình thuốc đó, là ai đưa cho ông?”

Kiều Vĩ Minh hơi nở nụ cười, nhàn nhạt phun ra, “Bạn …”

Triển Chiêu nhíu mày, lại nghe Kiều Vĩ Minh hỏi, “Tiến sỹ Triển … Cậu nghĩ nhân cách chuyển di, người chết chuyển thế sống lại, có tồn tại không?”

“Nhân cách chuyển di hay người chết chuyển thế sống lại căn bản đều không tồn tại, con người nếu đã chết, tư duy cũng sẽ chết theo.” Triển Chiêu nói, “Mặc dù là một người sống có được nhân cách của người đã chết cũng vậy thôi, loại tồn tại này, cũng chỉ là một loại phim âm bản của người đã chết chứ không phải là người đó.”

“Ha hả a…” Kiều Vĩ Minh lắc đầu cười nhẹ, “Tôi không cho rằng như thế.”

“Cái gì?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Vậy cậu nói xem… Vì sao tôi lại yêu Lưu Phương đến phát cuồng như vậy?” Kiều Vĩ Minh đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu sửng sốt, một lúc lâu mới nói, “Ông … Ông là nói, ông có nhân cách của Trần Kiến Tiên …”

“Ha ha ha…” Kiều Vĩ Minh vui vẻ nở nụ cười, “Cậu xem có bao nhiêu thần kỳ? Tôi vừa mở mắt tỉnh dậy, phát hiện chính mình lại đi yêu một người chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa yêu đến chết đi sống lại… Ha ha.”

“Khụ khụ…” Kiều Vĩ Minh đang cười vang bỗng nhiên ho lên vài tiếng, vừa ho vừa ói ra một búng máu.

“Ông làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường kinh hãi, Công Tôn cũng vọt vào kiểm tra mạch đập của y, “Không đập!”

“Cái gì?” Triển Chiêu nắm áo y, “Kiều Vĩ Minh, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Cô ta đã làm gì với ông?”

Kiều Vĩ Minh trên mặt mang theo ý cười, nói với Triển Chiêu hai chữ cuối cùng, “11…” Rồi đi đời nhà ma.

“Nguy rồi!” Triển Chiêu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Diệp Linh có khả năng gặp nguy hiểm!”

Mọi người lập tức xông ra ngoài chạy thẳng đến trại an dưỡng, trên đường đi gặp một chiếc xe Audi màu xám đi ngược chiều chạy vụt qua, Triển Chiêu cũng có nhìn thoáng qua chiếc xe, nhưng lúc này tâm anh loạn như ma, hơn nữa lái xe là một người đàn ông, nên không để ý nhiều.

Đi tới trại an dưỡng thì thấy Diệp Linh vẫn đang ngồi yên ổn trong phòng bệnh, Triển Chiêu bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

“Diệp Linh.” Triển Chiêu gọi cô ta.

“Anh là ai?” Diệp Linh khó hiểu nhìn Triển Chiêu rồi dáo dác nhìn ra bên ngoài, “Tôi vì sao lại ở đây a? Này, có ai ngoài đó không? Tôi muốn về nhà!”

Mọi người ngây ngẩn cả người, Triển Chiêu bước lên trước nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta thật lâu, sau đó thở dài nói với Ngọc Đường, “Thôi miên đã được giải trừ.”

“Giải trừ rồi?” Bạch Ngọc Đường giật mình.

“Diệp Linh, cô năm nay bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi hai mươi a.” Diệp Linh trả lời, “Đang học đại học.”

Mọi người trái phải nhìn nhau… Tới chậm một bước rồi.

Dưới chân núi, chiếc xe Audi bạc đỗ lại ở ven đường, lúc này, ghế phó lái vốn đang ngả xuống bỗng từ từ dựng lên, một người phụ nữ đang ngồi đó, một thân hắc y cùng mái tóc quăn màu đỏ, cô ta hỏi người lái xe, “Này… Đó là con trai của Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn sao?”

“Phải.” Nam nhân gật đầu, “Mang bộ gien hoàn mỹ của Triệu Tước, tiềm lực vô hạn.”

“Ồ…” Người phụ nữ nọ cảm thấy rất hứng thú dựa vào cửa sổ cười, “Còn thừa hưởng khuôn mặt hoàn mĩ của hai ông bố nữa, ừm, thực sự là hai hài tử khả ái.”

“Bây giờ không phải lúc động vào bọn họ, cô nên tránh xa chút đi, cẩn thận chủ nhân mất hứng.” Nam nhân nói xong khởi động xe rời đi.

Đêm đó, báo cáo khám nghiệm của Kiều Vĩ Minh đã làm xong, kết quả chẩn đoán làm mọi người líu lưỡi, trong lồng ngực Kiều Vĩ Minh có một quả bom cùng máy nghe trộm mini, tương đối phức tạp, quả bom được điều khiển từ xa, cho nên tim của y đã vỡ nát.

Từ trại an dưỡng trở về, Triển Chiêu cả ngày đều rầu rĩ không vui, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai anh, “Miêu Nhi … Xem ra đằng sau còn chút rắc rối khó giải quyết, thế nhưng đầu mối đều đã bị chặt đứt, chúng ta muốn tra đến cùng cũng phải kiên trì, đúng không?”

“Nói thì nói thế.” Triển Chiêu vẫn có chút ấm ức.

“Vậy chúng ta đi làm chút chuyện vui vẻ đi.” Bạch Ngọc Đường lôi anh xuống lầu, rồi lấy xe chạy đi.

Rất nhanh, xe dừng lại ở một khu phố náo nhiệt.

“Nhìn chỗ đó kìa!” Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ về phía một dãy nhà ở ven đường, thì thấy một trong số đó là cửa hàng mang tên “Cửa hàng bánh ngọt Mạt Mạt”

“Là Hác Mạt sao?” Triển Chiêu kinh hỉ.

“Hẳn là thế.” Bạch Ngọc Đường cười, “Tôi nhờ người điều tra một chút, Hác Mạt đã trở về cách đây không lâu, có lẽ Trương Hoa phát hiện ra sự tồn tại của anh ta nên mới bình thường trở lại.”

Triển Chiêu xuống xe cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới xếp hàng, nhân tiện hỏi mấy nữ sinh đứng đằng trước, “Ở đây bán gì thế, xếp hàng dài như vậy?”

“Bánh puffs nguyên kem.” Một nữ sinh cười tủm tỉm trả lời, “Ăn rất ngon a, còn có, anh thợ làm bánh với anh phụ việc đều rất đẹp trai nha, tôi phát hiện trên cổ bọn họ còn có đeo dây chuyền đôi, cũng có đeo nhẫn cưới nữa, thật xứng đôi a!” Nói xong, còn đưa mắt liếc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, trong lòng gào thét, hai người này còn đẹp hơn a~~.

Xếp hàng một lúc, hai người bọn họ mua một túi lớn bánh puffs kem, thấy Hác Mạt cùng một người đàn ông cao lớn đứng cùng một chỗ, người này phụ trách đóng gói và giúp Hác Mạt đổ sữa vào, tay chân tuy có chút vụng về, thế nhưng làm việc vô cùng nghiêm túc, lâu lâu lại ngẩng lên hỏi, “Mạt Mạt, như vậy có đúng không? Mạt Mạt, em có khát không? Mạt Mạt, buổi tối muốn ăn gì…”

“Ui chao!” Triển Chiêu vừa gặm bánh vừa cùng Bạch Ngọc Đường trở về, “Bánh puffs này ngon thật a.”

“Thật không?” Bạch Ngọc Đường cười cười đi tới bên cạnh xe, đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy, Triển Chiêu ngẩng đầu thì thấy Trương Hoa đang đứng cách đó không xa. Thấy Bạch Ngọc Đường vẫy tay với mình hắn liền chậm chạp đi tới, “Tôi chỉ muốn xem cậu ấy có ổn không thôi … Tôi sẽ không quấy rầy cậu ấy!”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau cười, Triển Chiêu đưa cho hắn túi bánh trong tay, “Nếu còn sống, cũng tìm một cơ hội để bắt đầu lại đi.” Nói rồi, cùng Bạch Ngọc Đường leo lên xe, nhanh chóng rời đi.



Đêm khuya, Bao Chửng ở trong phòng làm việc coi video quay lại cảnh thẩm vấn Kiều Vĩ Minh, trên tay cầm một ít tư liệu. Ông nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp một người phụ nữ một hồi lâu rồi nhấc điện thoại lên.

“A lô? Khải Thiên, là tôi.” Bao Chửng khe khẽ thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, “Bọn họ đã xuất hiện.”

“Cậu chắc không?” Triển Khải Thiên trầm mặc một hồi rồi hỏi.

“Chắc.” Bao Chửng trầm giọng trả lời, “Hơn nữa lần này đến rất gần hai thằng nhóc, giống như đang thăm dò, Tiểu Chiêu hình như cũng có chút phát hiện.”

“Tôi biết rồi.” Triển Khải Thiên gật đầu, “Tôi sẽ cùng Duẫn Văn nghĩ biện pháp, đừng kinh động đến hai thằng bé, còn có…”

“Cậu yên tâm đi.” Bao Chửng nói, “Tôi sẽ nói cậu ta trông chừng Triệu Tước, không cho hắn làm bậy.”



— KẾT ÁN —