S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 6 - Chương 25: Bí mật




Năm giờ sáng, Bạch Ngọc Đường bị đánh thức. Đúng vậy, bạn Tiểu Bạch bị một tràng âm thanh soàn soạt cùng tiếng xoay người kẽo kẹt làm tỉnh cả ngủ.

Mơ mơ màng màng mở mắt, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu tay chân không ngừng ngọ nguậy bên cạnh, “Miêu Nhi, cậu đang làm gì vậy?”

Triển Chiêu lúc này nằm xiên lệch, tư thế rất kỳ quái. Hai mắt nhắm chặt – cái này thì Bạch Ngọc Đường cũng không ngạc nhiên, có nằm mơ anh cũng chẳng tưởng tượng ra cảnh Triển Chiêu tự thức dậy vào sáng sớm được. Chỉ có điều, trước mắt anh bây giờ là một Triển Chiêu dụi dụi đầu vào gối đầu mềm mại, người hết lật bên này lại xoay bên kia, tay trong vô thức cọ cọ xuống dưới chân mình.

Bạch Ngọc Đường càng nhìn càng thấy thú vị, ngắm người ta đến tỉnh cả ngủ, thậm chí còn xoay hẳn người sang quan sát con mèo hoạt động.

Triển Chiêu hoàn toàn không có ý thức, vẫn không ngừng cựa quậy cựa quậy.

Hay là con mèo này đang mơ gì đó? Bạch Ngọc Đường tự hỏi, bèn đẩy đẩy Triển Chiêu, “Miêu Nhi, sao vậy?”

Triển Chiêu lại xoay người, miệng nói mớ, “Ngứa…”

“Ngứa?” Bạch Ngọc Đường giật mình, ôm lấy Triển Chiêu kiểm tra từ trên xuống dưới, “Ngứa làm sao? Bị muỗi cắn hay sao?”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm lấy một lúc vẫn không chịu nằm ngoan, Bạch Ngọc Đường cẩn thận quan sát anh một hồi mới nhận ra – Triển Chiêu muốn với tay xuống gãi chân. Vậy tức là bị ngứa dưới chân sao? Quan sát người ta một lúc nữa, Bạch Ngọc Đường mới hiểu, hóa ra miệng vết thương dưới bàn chân Triển Chiêu đã bắt đầu liền miệng kết vảy, nên con mèo này mới kêu ngứa. Bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Ngọc Đường rời giường, tới tủ lạnh lấy ra một túi chườm đá, nhẹ nhàng chậm lên vùng xung quanh miệng vết thương của Triển Chiêu, cẩn thận từng li từng tí.

Quả nhiên, Triển Chiêu lập tức ngoan ngoãn nằm yên trở lại. Bạch Ngọc Đường nằm xuống, đặt túi nước đá vào cốc trên mặt tủ đầu giường, rồi vươn tay ôm lấy Triển Chiêu, không cho anh tiếp tục động vào chân. Cứ như thế, Triển Chiêu cứ động đậy một chút, Bạch Ngọc Đường lại chườm nước đá cho anh một hồi, cho tới khi Triển Chiêu tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

“Tỉnh rồi sao?” Bạch Ngọc Đường chọc chọc má Triển Chiêu, “Sáng nay muốn ăn gì?”

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, sau một hồi mới tỉnh táo hoàn toàn, liền mở to mắt, giật bắn mình, “Mau lên! Mấy giờ rồi?!”

“Oa… Miêu Nhi, bình thường cậu tỉnh dậy mà tích cực như vậy có phải đỡ cho tôi không?” Bạch Ngọc Đường chật vật tránh mới không bị đụng vào Triển Chiêu

“Đi thôi! Chúng ta đi về quê chú An.” Triển Chiêu nhanh chóng phóng ra khỏi giường, sửa soạn mặc quần áo.

“Giờ mới bảy giờ thôi mà.” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Sáng sớm đi hỏi han được cái gì?”

“Quê chú An ở nông thôn cơ.” Triển Chiêu vừa mặc quần áo vừa nói, “Mình phải đến tận đó.”

“Bố mẹ chú An hình như đã qua đời lâu rồi mà?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

“Không phải tìm bố mẹ chú An.” Triển Chiêu cười, “Chúng ta đi gặp bố mẹ vợ chú ấy.”

Một giờ sau, Bạch Ngọc Đường lái xe, đưa Triển Chiêu về quê chú An. Đó là một huyện nhỏ ở ngoại ô thành phố S.

“Vợ chú An họ Thường, tên Thường Hiểu Nghiên, mẹ bà ấy đã mất, giờ chỉ còn một cha già ở quê, tại phía nam huyện này.” Bạch Ngọc Đường đọc tư liệu điều tra Tưởng Bình cung cấp, bổ sung cho Triển Chiêu, “Ông cụ năm nay cũng đã 77 tuổi, Miêu Nhi, chúng ta cũng không nên kích động cụ, có khi cụ còn chưa biết chuyện An Linh Lệ đã chết đâu.”

“Tôi biết mà.” Triển Chiêu gật đầu, “Tôi chỉ muốn hỏi ông ấy chuyện khác thôi.

Phòng pháp y cục cảnh sát.

Công Tôn đang xem lại toàn bộ tài liệu các vụ án phân thây cùng án mổ bụng trước đây, bỗng nghe có người gõ cửa; Triệu Hổ và Mã Hán nhanh chóng bước vào.

Hai người vừa định mở miệng, lại nhìn thấy một thứ chất lỏng sền sệt màu trắng trong cái chén đặt trên đĩa trước mặt Công Tôn… Hai người run run hỏi anh, “Công Tôn, đó…”

“Cái gì?” Công Tôn cầm lấy cái chén, dùng thìa múc một muỗng đầy bỏ vào miệng, nhai nhai nhai, rồi nuốt gọn.

Hai người liền có cảm giác dạ dày mình nhộn nhạo, nhìn chằm chằm cái chén của Công Tôn, “Cái đó… là cái gì?”

Công Tôn lạnh lùng liếc bọn họ, “Não.”

“Não…” Hai người căng thẳng nuốt nước miếng, “… của ai thế…”

Công Tôn dở khóc dở cười nhìn hai người, “Đậu phụ thôi.”

“Trời ạ…” Hai người nản chí thở dài một hơi.

“Hai người thậm thà thậm thụt đến đây làm gì?” Công Tôn đẩy kính mắt, hỏi cả hai.

“À… Vừa nãy bọn em lượn qua phòng thay đồ của chú An một lát, tìm được một cái mũ của chú ấy bỏ quên.” Triệu Hổ nói rồi, đưa ra từ sau lưng một cái mũ, loại của người già hay mang khi đi ngủ, “Chắc là chú ấy đội cái này khi ở lại trực đêm.”

“Đem cái này tới đây làm gì?” Công Tôn vẫn không hiểu.

Mã Hán đưa bàn tay giấu sau lưng ra, giơ tới trước mặt Công Tôn, trong lòng bàn tay anh chỉ có một sợi tóc, “Bọn em tìm được một ít tóc của chú ấy trong mũ… Mà chúng ta vẫn giữ thi thể của An Linh Lệ phải không?”

Công Tôn hơi nhíu mày, “Hai cậu muốn tôi đối chiếu ADN của An Hữu Câu và An Linh Lệ?”

Triệu Hổ và Mã Hán gật đầu.

“Tại sao?” Công Tôn vẫn không hiểu ý hai người, “Hai cậu hoài nghi hai người bọn họ không phải cha con ruột?”

“Tiến sỹ Triển có vẻ đặc biệt chú ý tới chú An.” Triệu Hổ nhỏ giọng nói, “Có điều làm như thế này thực ra không đúng quy định cho lắm…”

Công Tôn lạnh lùng nhìn hai người, cầm lấy sợi tóc, đẩy kính mắt, “Quy định? Quy định nào? Ở trong phòng pháp y này, tôi chính là quy định!” Nói xong, quay người lập tức tiến hành đối chiếu ADN.

Hai người còn lại vừa định bước ra khỏi phòng, Mã Hán đột nhiên đứng khựng lại, chỉ tay vào chiếc tủ kính mới mua, “Hổ Tử, nhìn này!”

Triệu Hổ tiến sát về phía cái tủ mới nhận thấy rõ, chiếc tủ kính này được thiết kế vô cùng tinh xảo, bên trong xếp vài tập tài liệu vô cùng ngăn nắp, xen kẽ một vài “tác phẩm nghệ thuật” — một cái gạt tàn hình quả tim; một chiếc bật lửa hình động mạch chủ, bên trên cắm một ngón tay; một chậu hoa hình xương sọ, hai sợi dây cuốn thủy trúc “mọc” ra từ hai hốc mắt tối om; một khay hoa quả dáng xương chậu, phía trên bày bốn quả cam, mỗi quả đều được vẽ bằng bút dạ đen hình đầu lâu với đủ loại biểu cảm; còn có một hàng dài hình nhân cổ sắp xếp theo các hình thái kỳ dị, đằng sau tủ còn dán cả những tấm bùa chú lớn.

Mã Hán và Triệu Hổ không hẹn mà cùng xóa bỏ toàn bộ trí nhớ của bản thân, lột sạch cảnh tượng vừa nhìn thấy trong đầu, xoay người ra khỏi phòng… Trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, gu thẩm mỹ của Công Tôn không phải là thứ người thường có thể lý giải được.

Vết thương của Triển Chiêu hồi phục rất nhanh, giờ anh đã có thể tự mình đi bộ trên đất bằng, dù sao cũng chỉ bị thương phần mềm, miệng vết thương cũng đã khép lại, chỉ có lúc bước đi hơi dùng sức sẽ thoáng đau một chút.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ một lúc lâu mới tìm được nhà của cụ Thường… Đó là một khu nhà tập thể ba tầng cũ kỹ, ông cụ sống ở phòng 101.

Hành lang tối tăm chất đầy đồ đạc cũ, có một cái xe đạp lâu năm nằm im một góc. Triển Chiêu thoáng thấy trong đống đồ tạp phế kia, có lẫn một quả bóng đá cũ nát, hơi nhíu mày.

Hai người bấm chuông cửa, mãi lâu sau mới có một giọng nói già nua đáp lại, “Ai thế?”

Trên đường tới đây, hai người đã mua một chút hoa quả ven đường. Bạch Ngọc Đường hướng tới cánh cửa gọi to, “Cụ ơi, chú An bảo chúng cháu qua, biếu cụ một ít hoa quả.”

Từ trong cánh cửa truyền ra tiếng mở khóa lạch cạch, ngay sau đó, cánh cửa mở ra, một ông cụ tóc bạc trắng nhô đầu ra nhìn, hỏi: “Các cậu tìm ai?”

Bạch Ngọc Đường lặp lại lần nữa, “Chú An bảo bọn cháu tới thăm cụ ạ.”

“À…” Ông cụ bình thản gật đầu, nhường đường cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào nhà, đóng cửa, “Là bạn của Hữu Câu hả?”

“Vâng ạ.” Bạch Ngọc Đường để hoa quả lên bàn, “Dạo này chú ấy bận quá, bọn cháu đi ngang qua tiện đường vào thăm cụ.”

Ông cụ lại gật đầu, động tác tuy chậm chạp, nhưng không hề lẩm cẩm chút nào. Thấy vậy, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, quay sang bên cạnh, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm vào khung ảnh treo trên tường, vẻ mặt nghi ngại.

Bạch Ngọc Đường tiến tới gần bức ảnh. Đó là một tấm ảnh đen trắng từ lâu lắm, chụp một ông cụ ôm một đứa bé gái, cô bé ôm một quả bóng đá, khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng nụ cười vô cùng hạnh phúc… Đứa bé gái ấy, có nét phảng phất giống An Linh Lệ.

Triển Chiêu lại nhìn những tấm ảnh chụp kẹp dưới mặt bàn thủy tinh, nét mặt càng lúc càng trở nên nghi hoặc.

“Miêu Nhi, sao thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu vừa định nói, cụ Thường đã bưng hai ly nước đi ra. Hai người chỉ kịp trao đổi một ánh mắt, rồi nhanh chân tiếp lấy cái ly.

“Nơi này đã lâu không có người ngoài tới.” Ông cụ ngồi xuống, đánh giá Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ đầu tới chân, “Hữu Câu có bạn trẻ tuổi thật đấy. Hai cậu không nói, tôi còn nghĩ là bạn của Linh Linh.”

Triển Chiêu nghe ông cụ nói xong, liền cười xòa, “Cụ ơi, bọn cháu cũng biết Linh Linh, chúng cháu còn hay đá bóng với nhau kia.”

“Thật không?” Ông cụ cười ha hả, “Vậy hai cậu đến chậm chân rồi, hôm qua con bé vẫn còn ở đây đấy.”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường sặc nguyên một ngụm trà nóng, ho sù sụ, vừa lau miệng vừa ngó Triển Chiêu — Sao lại quái như thế?

Triển Chiêu lại hoàn toàn không để ý, mà vẫn tiếp tục nói chuyện với ông cụ, “Linh Linh vẫn thường xuyên kể về cụ với chúng cháu, nói Linh Linh đá bóng giỏi thế toàn là học từ cụ mà ra đấy ạ.”

“Ha ha…” Ông cụ phá lên cười, “Linh Linh từ nhỏ đã thích chơi bóng, nó còn nói, nếu mà ngày xưa nó tham gia đội tuyển quốc gia thì giờ đội nước ta đã vào chung kết thế giới.”

Triển Chiêu mỉm cười, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường đầy ý nhị. Bạch Ngọc Đường nghe hai người bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy có một điều gì đó thật khác thường.

Bạch Trì mấy ngày này vẫn đi theo Triệu Trinh, chiêm ngưỡng đủ những thứ nhìn thấy mà rợn người, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt thấy cái gọi là “Quá trình tập luyện ảo thuật”. Bạch Trì vẫn chẳng hiểu trò ảo thuật lợi hại nhất mà Triệu Trinh nói là cái gì, bởi vì toàn bộ quá trình luyện tập của anh, đa số là lặn xuống nước, nếu không cũng là tập thoát thân.

Bạch Trì tận mắt nhìn Triệu Trinh tự trói mình như cái bánh chưng, nhốt vào trong rương lớn, nhưng chỉ trong một phút có thể tự thoát ra ngoài. Thế nhưng khi lại gần cậu mới thấy, khắp người Triệu Trinh rải đầy những vết thương lớn nhỏ. Có đôi lúc, Bạch Trì thật sự nghĩ không ra, đành hỏi Triệu Trinh, “Nhà anh giàu như vậy, anh cũng giỏi như thế, sao lại cứ phải đi biểu diễn ảo thuật… Mà kể cả biểu diễn ảo thuật đi nữa, cứ diễn mấy trò biến tiền xu hay tờ báo không phải là được rồi sao, sao phải thử những thứ nguy hiểm như vậy…”

Triệu Trinh cười cười, nhéo cằm Bạch Trì, “Trì Trì, em có muốn đi Sahara không?”

Bạch Trì chán nản nhìn trời, “Anh nói gì thế? Lại đánh trống lảng rồi!”

Triệu Trinh vẫn nghiêm túc hỏi lại, “Anh hỏi thật đấy, em có muốn đi không?”

“Đến đó làm gì, cái nơi khỉ ho cò gáy, chim không thèm đi vệ sinh ấy!” Bạch Trì cau mày.

Triệu Trinh cười không nói, tiếp tục vào phòng luyện tập. Ngay lúc đó, có ba người tiến vào.

Bạch Trì quay đầu lại nhìn, nhận ra ba nhà ảo thuật gia trong bữa tiệc lần trước. Người đại diện của Triệu Trinh nhanh chóng chạy ra, nói với họ, “Các vị, chúng tôi không cho phép người ngoài vào khi tập luyện!”

“Có ảnh hưởng gì đâu?” Ngoài cửa lại tiến vào một bóng người, Ngôn Giai Giai.

Bạch Trì có ấn tượng cực kỳ không tốt với Ngôn Giai Giai, hơn nữa cô ta trước mắt vẫn là đối tượng hiềm nghi lớn nhất của cảnh sát; cậu lập tức cảm thấy lo lắng, một bên quan sát bọn họ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại câu nói của Triệu Tước, “Nói với Triệu Trinh giúp tôi, khi làm ảo thuật nhớ chú ý an toàn.”

“Rất xin lỗi, cô Ngôn.” Trợ lý của Triệu Trinh cùng người đại diện, lại thêm cả phụ tá của anh cũng tiến ra cản lại, “Nơi này không được phép thăm quan.”

Ngôn Giai Giai có vẻ mất kiên nhẫn, “Làm gì mà nhỏ mọn vậy, biểu diễn ảo thuật không phải để cho người ta xem sao?”

“Nhưng…” Vị trợ lý khó xử, nhưng từ trong bể nước cách đó không xa, Triệu Trinh nổi lên, tháo kính lặn, lắc lắc đầu cho nước rơi khỏi tóc, thản nhiên nói với người đại diện, “Không sao đâu, cứ cho họ xem.”

Ngôn Giai Giai liếc mắt nhìn anh một lát, mỉm cười, “Ảo thuật gia Triệu, xin hãy tiếp tục.”

Bạch Trì nhìn thấy tia hứng thú ánh lên trong mắt Ngôn Giai Giai, ngay lập tức cảnh giác, tiến tới gần bể nước tìm chỗ ngồi, để có thể tự mình quan sát Triệu Trinh trong toàn bộ quá trình tập luyện.

Triệu Trinh lúc này vẫn chưa lặn hoàn toàn xuống nước, từ dưới bể nhìn lên, anh thấy khuôn mặt lo lắng không thôi của Bạch Trì, liền mỉm cười… Mặt nước bị những bọt bong bóng nho nhỏ phá vỡ, nứt ra thành một hình cánh hoa, chầm chậm xòe nở…

Triển Chiêu vẫn ngồi nói chuyện với cụ Thường, hết việc nhà việc cửa, lại tới những chuyện vụn vặt, không đầu không đuôi. Bạch Ngọc Đường ngồi nghe càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết điều đó chính xác là gì, chỉ cảm giác tựa như có một ý nghĩ muốn thoát ra mà không nổi.

Cuối cùng, Triển Chiêu đứng dậy cáo từ.

Lôi Bạch Ngọc Đường mặt cau mày có ra khỏi cửa, Triển Chiêu đột ngột quay lại, hỏi ông cụ, “Cụ ơi, Linh Linh có người yêu đấy, cụ biết không?”

“Thật sao?” Ông cụ giật mình, vội vàng giữ chặt Triển Chiêu, không cho anh đi, “Cô bé đó ra sao? Xinh xắn không? Ngoan ngoãn không? Đứa nhóc này, sao lại không đưa về gặp tôi chứ?!”

“Lần sau Linh Linh về nhà, cụ cứ tự hỏi đi vậy.” Triển Chiêu tạm biệt cụ Thường, giúp cụ đóng cửa, quay lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường há miệng đứng sững tại chỗ.

“Sao thế?” Triển Chiêu cười hỏi anh.

“Miêu Nhi… Cậu vừa nói “người yêu” mà…” Bạch Ngọc Đường cân nhắc một hồi mới nói được thành lời, “Ông cụ hỏi đó là một… “cô gái” như thế nào phải không? Ông cụ nói An Linh Lệ là đồng tính nữ, hay là…”

Triển Chiêu lắc đầu, vừa đi vừa nói, “Ông cụ vẫn chỉ gọi An Linh Lệ là Linh Linh, chứ không phải là Lệ Lệ hay Linh Lệ.”

Bạch Ngọc Đường nhăn mày sâu hoắm, “Có thể ông cụ nói là Lâm Lâm chẳng hạn…”

Triển Chiêu gật đầu, “Vợ chú An khóc gọi con cũng chỉ gọi là “con ơi”, chứ cũng không có “con gái ơi”.”

“Vậy con của An Hữu Câu có thể là con trai?” Bạch Ngọc Đường kinh hãi, “Vậy…”

Triển Chiêu cười lạnh, “Kẻ tình nghi vô danh kia, xem ra đã tìm ra rồi!”

========

*note: Trong bản gốc, khi nói tới Linh Linh trong các đoạn thoại, Nhĩ Nhã dùng chữ 她 chỉ “cô ấy”. Đến cuối Triển Chiêu nói lại dùng chữ 他 chỉ “anh ấy”. Nhưng trên thực tế, “cô ấy” và “anh ấy” trong tiếng Trung là từ đồng âm, nên trong khi nói chuyện, cả ông cụ và Triển Chiêu không hề đề cập “Linh Linh” là nam hay nữ.

Đoạn cuối, điều Triển Chiêu nói về vợ An Hữu Câu khóc con, thực ra bà khóc gọi 孩子 – “Hài tử”, vừa có nghĩa là “con”, vừa có nghĩa là “con trai”. Con gái gọi là 女儿 – “Nữ nhi”. Vậy nên trên thực tế, khi bà gọi “hài tử”, không ai rõ là bà có con trai hay con gái. Nhưng dịch để làm rõ mẹo chơi chữ này không thoát ý khi vào tiếng Việt, nên nhóm biên tập thay đổi một chút cho phù hợp.