S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 6 - Chương 19: Bí mật




“Ừ… Tôi biết rồi.” Triển Khải Thiên một tay cầm vô lăng, một tay ôm điện thoại, “Những chỗ có thể đều đã tìm cả rồi, không có manh mối gì… Có cần nói cho tụi Chiêu với Ngọc Đường không?”

Xe chậm rãi đi vào bãi đỗ. Tháo dây an toàn ra, Triển Khải Thiên nghe người ở đầu bên kia nói mấy câu, ông khe khẽ thở dài, “Tôi sợ bọn nhỏ không rõ nội tình, nhỡ đâu gặp nguy hiểm.”

“Được rồi… Tôi biết rồi.” Đóng cửa xe, Triển Khải Thiên cúp điện thoại, đưa tay day day trán rồi đi về phía thang máy.

Triển Khải Thiên nhấn nút tầng 11, đưa tay cởi cúc áo sơmi, nới lỏng cà vạt, trong đầu hiện giờ đều là nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi, không khỏi cảm thấy phiền não.

Cửa thang máy từ từ mở ra, ông mới vừa bước được vài bước đã bị một cánh tay kéo mạnh sang bên, lôi vào trong hành lang cầu thang bộ.

Dưới ánh đèn mờ, Triển Khải Thiên trợn to hai mắt nhìn người vừa kéo mình.

Người nọ cũng nhìn ông một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi buông tay, lùi về phía sau một bước: “Đã lâu không gặp.”

Triển Khải Thiên không nói gì, xoay người muốn bỏ đi thì bị người nọ ngăn cản, “Chờ một chút… Tước có đến tìm cậu không?”

Triển Khải Thiên dừng bước, cau mày xoay mặt nhìn người nọ một cái, cười lạnh, “Tước là ai? Chưa từng nghe tên.”

Người nọ tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Khải Thiên, lúc này để Tước chạy lung tung rất nguy hiểm.”

Triển Khải Thiên đưa tay chỉnh lại quần áo, nhỏ giọng, “Nhân lúc Duẫn Văn còn chưa quay lại, đi nhanh đi.” Nói xong, đẩy tay người nọ ra rồi bỏ đi.

Người nọ ngây người mất một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Nếu có gặp, bảo Tước đừng chạy lung tung nữa.” Sau đó, xoay người cất bước.

Triển Khải Thiên đi tới cửa nhà mình, thấy người nọ đã xuống lầu mới thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt mở miệng, “Ra đi, Triệu Tước.”

Chỉ vài giây sau, từ hành lang bên kia, Triệu Tước nhô đầu ra, cười hì hì, “Tôi biết cậu sẽ không nói mà.”

Mở cửa phòng, Triển Khải Thiên đi vào, Triệu Tước bước nhanh theo, đóng cửa lại, ngắm nghía bốn phía, hỏi, “Đổi dép nha?”

Ném cho người này một cái nhìn bất lực, Triển Khải Thiên đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa, hỏi, “Vì sao lại chạy trốn?”

“Tôi có chút chuyện quan trọng phải làm.” Triệu Tước cười híp mắt, đi đến gần, ngồi vào bên cạnh ông, “Phu nhân không có nhà sao?”

“Đi rồi.” Triển Khải Thiên trả lời, “Cậu tới làm gì?”

“Chứa chấp tôi hai ngày đi.” Triệu Tước nói, “Hai ngày nữa tôi sẽ đi.”

“Ha…” Triển Khải Thiên cười lạnh, “Cậu có rất nhiều chỗ để trốn mà.”

“Chỗ khác hắn đều tìm được.” Triệu Tước bày ra vẻ mặt giảo hoạt, “Chỉ có chỗ cậu là hắn biết cũng không dám tới đòi người!”

“Chuyện của cậu, tôi không muốn can thiệp.” Triển Khải Thiên đứng lên, “Cậu đi đi.”

Triệu Tước ngồi trên sofa, chậm rãi nói, “Con mèo nhỏ trúng đạn rồi… Cậu đã biết chưa?”

Triển Khải Thiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triệu Tước.

Khẽ mỉm cười, Triệu Tước thấp giọng nói tiếp, “Hai ngày trước còn có người tống bom SCI… Nếu không giao thứ đó ra, người chết sẽ càng ngày càng nhiều.”

Triển Khải Thiên trầm mặc một hồi, cầm lấy chìa khóa, xoay người bước ra, trước khi đóng cửa biến mất đầy lạnh lùng còn buông một câu, “Ở xong hai ngày thì biến đi!”

Không còn ai nữa, Triệu Tước dạo vài vòng quanh nhà, rón rén mở một cánh cửa phòng. Gian phòng bố trí thật ấm áp sạch sẽ, nhìn giống như của học sinh trung học vậy. Trên tường toàn là giá sách, bày rất nhiều sách; trên giường và sàn nhà đặt mấy món đồ chơi; góc tường có một con lật đật cực to; bàn học thì bài trí các món văn phòng phẩm rất chỉnh tề, bên trên còn có một cặp mắt kính… Một tấm ảnh gia đình, Triển Chiêu ở trong hình chỉ khoảng năm sáu tuổi, hình hài bé nhỏ được ôm trong lòng cha mẹ; người cha anh tuấn, người mẹ xinh đẹp, cả nhà đều cười vô cùng hạnh phúc. Bên cạnh là một tấm hình nữa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chụp chung hồi trung học, bên kiêu ngạo, bên nhu hòa, trên mặt cũng có nụ cười hạnh phúc.

Triệu Tước nhìn chằm chằm hai tấm hình một lúc lâu, sau đó đi tới bên giường, bò lên, nằm xuống. Lúc này, một con mèo béo đột nhiên nhảy lên giường, tới bên cạnh Triệu Tước cọ cọ, liếm liếm lên tay ông rồi dựa người nằm xuống, bắt đầu liếm lông.

Triệu Tước cười, sờ sờ cái tai mèo, tự nhủ: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, có đúng không? Đây chính là chân lý…”.

Phòng làm việc của SCI chẳng mấy chốc được thu dọn xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng mọi người trở lại trong phòng, tiếp tục xử lý công việc.

“Con bé kia thế nào rồi anh?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lư Phương vừa chạy đến.

“Nó còn vị thành niên, hơn nữa chứng cớ chưa đầy đủ, chỉ có thể thả người.” Lư Phương đáp, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm, “Kỳ quái ở chỗ, người đến bảo lãnh là luật sư chứ không phải bà Ngôn Lệ, mẹ con bé.”

Triển Chiêu gật đầu. Lúc này, Mã Hán cùng Triệu Hổ trở lại, hùng hục xông vào cửa. Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Phải rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, “Không phải là đi thẩm vấn hai cha con họ Bàng sao? Có thu hoạch gì không?”

“Giả bộ mất trí nhớ.” Triệu Hổ cười lạnh, “Nhưng mà lần này đừng nói mất trí nhớ, có giả chết cũng vô dụng, nhân chứng vật chứng rành rành, để xem chúng chạy tội thế nào?!”

“Bọn họ giả bộ mất trí nhớ ra sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Tôi có đem băng ghi hình lại đây.” Mã Hán đưa băng cho Tưởng Bình, “Lão Bàng làm bộ điên khùng loạn trí, giống như chạm dây thần kinh. Còn thằng con lão bị thương rất nặng, giả bộ mất trí nhớ, hắn nói rằng không có ấn tượng gì cả.”

Tưởng Bình bật hai đoạn băng ghi hình thẩm vấn cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem. Hai người im lặng xem xong, Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, Bàng Cát điên điên khùng khùng thế này có phải giả vờ hay không?”

“Ừm…” Triển Chiêu gãi gãi đầu, tự nhủ, “Chẳng biết là học được từ đâu?”

“Hở?” Những người khác đều tò mò nhìn Triển Chiêu.

“Vả lại… Vì sao phải giết Vương Lập Dũng?” Triển Chiêu sờ sờ cằm, ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, chúng ta đi một chuyến đến viện dưỡng lão đi!”

Bạch Ngọc Đường giật mình, “Đến viện dưỡng lão?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Tôi muốn gặp ông lão Trâu Mạc ác giả ác báo kia. Lạc Thiên, anh theo bọn tôi được chứ?” Triển Chiêu nói với Lạc Thiên, “Nhân tiện đón Dương Dương lúc về luôn.”

“Được…” Lạc Thiên vẫn chưa rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Cậu muốn đến viện dưỡng lão xong rồi qua thăm Triệu Tĩnh.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, đưa tay cho Bạch Ngọc Đường, “Đỡ tôi.”

Mọi người câm nín, Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn đỡ Triển Chiêu, ghé vào tai anh, thấp giọng: “Tuân chỉ… Triển Phật gia!”

Triển Chiêu đỏ mặt.

“Vậy còn em thì sao?” Bạch Trì có chút gấp gáp, cậu luôn luôn hợp tác hành động với Lạc Thiên, sao lần này lại mang theo Lạc Thiên mà không mang theo cậu.

“Nhiệm vụ của em là trông chừng Triệu Trinh 24/7.” Bạch Ngọc Đường cười.

“Em… làm sao có thể vì tư quên công chứ.” Bạch Trì do dự.

“Từ lúc về đến giờ, trông em như ngồi trên lò lửa ấy.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện tư. Theo anh đoán, lần này sẽ có đầu mối gì đó rất trọng yếu ở Triệu Trinh.”

“Đầu mối?” Bạch Trì giật mình nhìn Triển Chiêu.

“Nói chính xác thì đại khái là động cơ.” Triển Chiêu vẫn cười, “Giám sát cậu ấy cho kỹ nhé!”

Nói xong, bị Bạch Ngọc Đường cõng đi, Lạc Thiên vội vàng đuổi theo.

Mấy người họ đi tới viện dưỡng lão.

Từ ngày bị thương, Triển Chiêu đã bắt đầu cuộc sống mới trên lưng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cảm thấy do mình không bảo vệ chu toàn nên mới để con mèo này bị thương, vậy nên ngàn theo trăm thuận, chỉ đông đi đông, chỉ tây đi tây, nuông chiều tới mức thả phanh cho con mèo tác oai tác quái, thiếu điều leo lên đầu làm tổ. Nhưng có ai ngờ, sau khi đến viện dưỡng lão, Lạc Thiên “chu đáo” của chúng ta đã chạy về phía nhóm tình nguyện viên và mượn một chiếc xe lăn tới. Bạch Ngọc Đường đem bạn Triển Chiêu đang ra sức giãy giụa thả vào xe lăn, đẩy vào trong, những ai nhìn thấy đều lộ vẻ thương tiếc —— Một chàng trai xinh đẹp như vậy, trẻ trung như vậy, sao đã phải ngồi xe lăn hả trời?

Nhìn vẻ mặt đứng hình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật quá đã!

“Ông ta không thể nào phối hợp với các cậu được đâu!” Bác sỹ viện dưỡng lão thấy cảnh sát hôm nay lại tới nên hơi bực mình, ông đưa ra tờ giấy chứng nhận cho Bạch Ngọc Đường, “Ông ta ngay cả nói năng còn không thể, căn bản là không còn ý thức gì nữa!”

Bạch Ngọc Đường không để ý tới vị bác sỹ, đẩy Triển Chiêu vào phòng. Triển Chiêu nhìn chằm chằm Trâu Mạc trong chốc lát rồi quay đầu nói với Lạc Thiên, “Anh hãy đưa mọi người chung quanh rời đi, trong vòng mười mét không được để ai vào! Giúp bọn tôi trông chừng nhé.”

“Được.” Lạc Thiên lập tức đưa vị bác sỹ đầy vẻ kháng nghị kia đi, sau đó tìm vài cảnh sát viên đến giúp mình cách ly phòng bệnh, không để cho bất kỳ ai tới gần.

Ai nấy đều đã rời khỏi hết, Bạch Ngọc Đường tới bên khung cửa sổ, dựa vào nó, lẳng lặng chờ đợi Triển Chiêu. Mặc dù ông lão trước mắt thoạt nhìn hoàn toàn không còn chút ý thức, nhưng anh tin vào phán đoán của Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngồi trên xe lăn, hai tay đan chéo phía trước, khuỷu tay tựa lên hai bên thành xe, dường như đang đánh giá ông lão Trâu Mạc trên giường bệnh.

Sự im lặng cứ như vậy kéo dài khoảng mười phút, Triển Chiêu đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Cậu cảnh sát kia… Người duy nhất và cũng là người cuối cùng trên thế giới này quan tâm đến ông vô điều kiện… Đã chết.”

Trong nháy mắt, tiếng nói của Triển Chiêu vang lên, Bạch Ngọc Đường tinh tường nhận ra đôi mắt vô thần của ông lão đột nhiên trầm xuống… Mặc dù chỉ là một tích tắc, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của anh —— Ai nói ông lão này không có ý thức, ông ta rất tỉnh táo!

Sau đó, ông lão trở lại như cũ. Chợt nghe Triển Chiêu nhàn nhạt cười, “Đừng giả bộ nữa… Chúng tôi đã nhìn thấy rồi.”

Nét mặt Trâu Mạc hoàn toàn không có biến chuyển.

Bạch Ngọc Đường ngồi lên khung cửa sổ, lạnh lùng nói, “Xung quanh không còn ai cả.”

“Ông giả dạng như vậy, đơn giản là không muốn bị người khác phát hiện… Tôi đã đuổi mọi người đi hết rồi.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Mặt khác, cậu cảnh sát kia đã chết, ông hẳn cũng hiểu việc này có ý nghĩa gì.”

Lại qua một lúc lâu, một tiếng thở dài nhẹ vang lên; sau đó, giọng nói già nua chậm rãi phát ra, “Nghĩa là tôi có giả bộ cũng không được nữa, đường sống duy nhất chính là hợp tác cùng các cậu, chấp nhận sự bảo vệ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, lắc đầu nhìn Triển Chiêu —— Ông già này lừa những bác sỹ chuyên nghiệp kia suốt mười mấy năm, vậy mà con mèo chỉ tốn có hai mươi phút để làm ông ta thức thời mở miệng… Cũng chính bởi điểm này mà con mèo mới khiến cho người bình thường mến mộ, dân đồng đạo ghen ghét, vậy mà cậu ta hết lần này tới lần khác vẫn chẳng hề tự giác, bảo làm sao mà không lo lắng cho được?!

“Ông đã đưa cậu ta cái gì?” Triển Chiêu tiếp tục mở miệng, hỏi một câu khiến Bạch Ngọc Đường lấy làm khó hiểu, còn ông lão kia thì bật cười ha hả.

Cười một lúc lâu, ông ta lắc đầu, “Tôi vẫn cho là cõi đời này chỉ có một Triệu Tước, không ngờ rằng lại có thêm một người thứ hai… Ha ha, thế giới này thật là kỳ diệu.”

Triển Chiêu lạnh mặt: “Tôi và ông ta không giống nhau.”

Trâu Mạc gật đầu: “Quả vậy… À, cậu ấy tên là gì?”

“Ông nói cậu cảnh sát kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ông ta gật đầu, “Tôi chỉ biết tất cả mọi người gọi cậu ấy là Tiểu Vương.”

“Tên là Vương Lập Dũng.” Bạch Ngọc Đường trả lời, nói xong, đưa tay lên cổ xoẹt một đường, “Bị cắt yết hầu, chết trên tầng thượng cục cảnh sát.”

“…” Mãi ông lão mới “À…” Một tiếng.

“Ông đã đưa cậu ta cái gì?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Tôi không đưa nó cho cậu ấy, là chính cậu ấy tìm được.” Trâu Mạc chậm rãi đáp, “Trước kia, tôi đã kể với không ít người, tôi từng yêu một người con gái. Cô ấy đã chết, mai táng ở nghĩa trang công cộng, họ Chu, tên không nhớ nữa. Tâm nguyện duy nhất của tôi là có thể đến mộ phần cô ấy tảo mộ, chụp vài tấm hình.”

Bạch Ngọc Đường mắc cười, “‘Trước kia’ là khoảng mười mấy năm trước sao?”

“Ừ.” Ông ta gật đầu, “Chỉ có mấy ông bạn già trong ngục giam mới biết… Cậu ấy có lẽ là cố ý dò hỏi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vậy cậu cảnh sát kia thay ông đi viếng mộ?”

“Ha ha…” Trâu Mạc cười, “Tôi mua một phần mộ rỗng, căn bản không có người đi tế bái, chứ đừng nhắc tới việc đốt vàng mã.”

“Sau đó? Ông giấu đồ ở nơi mà cậu ta khi đi viếng mộ mới thấy?” Triển Chiêu chuyển hướng suy nghĩa, hỏi: “Trong cây nến có một phiến đá, bình thường khó có thể tìm ra, chỉ đến khi sáp nến chảy xuống mới có thể lộ ra… Hơn nữa người họ Chu nhiều như vậy, cậu ta phải đi hết một vòng nghĩa địa mới có thể có tìm được ngôi mộ đó. Nói cách khác, nếu không có thành ý thì không ai có thể tìm ra nó.”

“Thông minh, quá thông minh…” Ông lão liên tục tán thưởng.

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Cậu ta thật sự dọn dẹp phần mộ của bà Chu kia?”

“Tâm địa cậu ấy rất tốt.” Trâu Mạc lại cười, “Lúc trước, cuối tuần nào cậu ấy cũng đi, còn chụp một đống hình về cho tôi xem.”

“Đáng tiếc không có tấm nào đúng.” Triển Chiêu nói, “Nhưng mà cuối tuần này, sau khi cậu ấy đi lại không mang hình tới cho ông, có phải không?”

Ông ta mỉm cười, “Cậu tên gì? Triệu Tước là gì của cậu?”

Triển Chiêu không đáp, vẫn hỏi, “Đó là vật gì?”

“Cậu thông minh như vậy, hẳn đã sớm đoán được, cần gì hỏi nữa?” Ông ta chậm rãi nói, “Giúp tôi thắp cho Tiểu Vương một nén hương, sau khi bắt được hung thủ hại chết cậu ấy, nhớ cho tôi biết một tiếng.”

Triển Chiêu nhìn ông ta một lát, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo ——Được rồi.

Bạch Ngọc Đường đi tới, mở miệng với Trâu Mạc, “Tôi sẽ tìm người bảo vệ ông.” Nói xong, anh liền đẩy Triển Chiêu ra ngoài.

Khi đến trước cửa, ông lão đột nhiên lên tiếng, “Chàng trai, có muốn biết cậu và Triệu Tước có quan hệ gì không? Nếu muốn thì cứ hỏi, có thể là tôi biết…”

Triển Chiêu sửng sốt; Bạch Ngọc Đường dừng bước, cau mày nhìn ông ta. Cuối cùng, Triển Chiêu cũng không quay đầu lại.

“Ha ha…” Trâu Mạc bật cười, “Cậu sợ sao? Sợ biết được chân tướng… Thế mới nói, người thông minh mãi mãi phiền não hơn người ngu ngốc.”

Bạch Ngọc Đường không ngần ngừ nữa, đẩy Triển Chiêu ra, trở tay đóng sập cửa.

Đi tới trước Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đưa lưng về phía anh, khom người xuống, quay đầu lại nhìn, thấp giọng, “Lên đi.”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng, “Không phải có xe lăn rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Tôi muốn cõng cậu.”

Triển Chiêu cúi đầu, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, sau đó ngẩng mặt, nỗi sầu muộn trong mắt đã không thấy đâu nữa. Anh đưa tay quàng qua bả vai Bạch Ngọc Đường, chồm lên lưng con chuột. Bạch Ngọc Đường đứng dậy, Triển Chiêu tỳ cằm lên vai người ta.

Bạch Ngọc Đường trêu chọc, “Con mèo này, cằm nhọn dã man, đâm vào vai đau chết được!”

Triển Chiêu cố ý đâm liên tiếp vào mặt, vào cổ Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Ngọc Đường phải thu đầu rụt cổ như rùa.

Cảnh mà Lạc Thiên nhìn thấy chính là Bạch Ngọc Đường cõng Triển Chiêu, hai người cười đùa từ tít đầu kia hành lang dài ngoằng, trong bụng khó hiểu… Thẩm vấn ra được cái gì mà vui vẻ vậy nhỉ?

Sau khi sắp xếp người bảo vệ Trâu Mạc, ba người lên xe, chạy đi đón Lạc Dương. Trên đường, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Miêu Nhi, rốt cuộc thì đó là thứ gì? Tôi vẫn không rõ.”

Lạc Thiên cũng tò mò nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Là hung khí.”

“Hung khí?!” Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên càng thêm mờ mịt.