Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở lại S.C.I., vừa ra khỏi thang máy, đã thấy cửa phòng pháp y bị kéo mạnh đánh “rầm” một tiếng, Triệu Hổ lao ra, úp mặt bên tương nôn khan. Theo sau anh, Mã Hán cũng bước ra, tuy không trật vật như Triệu Hổ, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, nhanh chóng châm thuốc, rít một hơi dài.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hai người.
“Công… Công Tôn… Lột da… Còn dùng cưa… Ọe…” Triệu Hổ nói chưa xong đã xoay người lao vào WC, Mã Hán nhíu nhíu mày, rồi cũng vọt đi.
Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu nhìn nhau, đi tới phòng pháp y của Công Tôn, dè dặt đẩy cửa, thò đầu vào nhìn thoáng qua, thu đầu về, đóng cửa lại, xoay người, quay về phòng làm việc… May thật, ban nãy chưa uống canh.
Đi vào văn phòng S.C.I., thấy Bạch Trì đang ở phòng làm việc của Triển Chiêu bận bịu. Các loại giấy tờ phủ kín trên mặt đất, cậu nhanh chóng xem lướt qua. Triệu Trinh ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn Bạch Trì.
Morris nói có thông tin quan trọng muốn cung cấp, đang ngồi trên một cái ghế trong phòng nghỉ, đôi mắt có phần dại ra khi nhìn về hướng văn phòng Triển Chiêu, không biết đang nghĩ cái gì.
“Sếp!” Tưởng Bình ngẩng đầu nhìn hai người, nhanh chóng bắt chuyện.
Morris đang ngồi cũng lập tức đứng lên, đi tới phía hai người: “Tôi có chuyện quan trọng muốn cung cấp cho cảnh sát.”
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tôi biết hung thủ là ai!” Morris ngắn gọn đáp.
Lời vừa thốt ra, toàn bộ người trong văn phòng, cả Bạch Trì cùng Triệu Trinh trong phòng làm việc của Triển Chiêu cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Morris.
“… Vào phòng tôi nói.” Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt với Triển Chiêu, dẫn Morris vào văn phòng riêng.
Ba người ngồi xuống sofa, Triển Chiêu mở lời trước: “Anh biết hung thủ, là hung thủ giết ai?”
“…” Thoáng trầm mặc, Morris nói: “Mọi người.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Ý anh là kẻ giết mọi người, là cùng một người?”
“Không sai!”
“Là ai?” Triển Chiêu hứng thú khẽ gõ cằm.
“Tôi không biết.” Morris đáp.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, cười: “Đây tuy không phải là thẩm vấn, nhưng cũng là câu hỏi chính thức từ phía cảnh sát, ngài Morris đùa bỡn vậy có phải quá tự đắc?”
“Ấy… Không phải.” Morris vội vàng xua tay, “Tôi không có ý đùa bỡn các anh, tôi muốn nói, tôi biết có một người như vậy, nhưng cụ thể tên tuổi thì tôi không biết.”
“Vậy thì, anh hãy kể lại những gì anh biết đi.” Triển Chiêu nói.
“Trước tiên, tôi muốn mọi người nghe đoạn ghi âm này.” Morris lấy từ trong túi ra một cuốn băng, “Đây là lời nhắn ghi âm từ máy điện thoại trong phòng làm việc của Tanaka.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Chúng tôi đã cho người kiểm tra qua phòng làm việc của Tanaka, không hề thấy cuộn băng này a.”
“Ha ha…” Morris lắc đầu cười, “Các anh đến cái phòng làm việc đó, chỉ là một cái mánh của Tanaka thôi, dùng để hù người, phòng làm việc thực của ông ta không ở đó! Chỉ tôi mới biết.”
Triển Chiêu nhận lấy cuốn băng, cho vào điện thoại bên cạnh, hỏi: “Lúc đầu, vì sao anh không nói cho cảnh sát biết phòng làm việc thật của ông ta ở đâu?”
“À…” Morris có chút khó xử lắc đầu, “Là vì danh tiếng của Tanaka, cách làm việc của ông ta có chút cực đoan, cũng nhiều tính xấu, nếu công khai ra, khẳng định sẽ làm mất hết danh tiếng của ông ta… Nhưng mà…” Nói tới đây, Morris ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái, “Sau khi tôi nghe cuộn băng này, cảm thấy có phần kỳ quặc, cho nên tôi mới nhờ Trinh đưa tôi đến đây.”
Triển Chiêu nhấn nút chạy tin nhắn ở điện thoại, đầu tiên là đoạn ghi âm của Tanaka: “Tôi hiện không có nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp, tôi sẽ nhanh chóng hồi đáp.” Ngay sau đó, là một tiếng “píp”, tiếp theo, sự im lặng kéo dài cỡ ba bốn giây —- Tuy là im lặng, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ, tựa hồ có người ở đầu dây bên kia, đang cố gắng giữ im lặng… Càng quái lại chính là dù chỉ có tiếng thở, người nghe lại thấy sờ sợ.
Sau khi tiếng thở lặng đi, là một giọng nói đã qua xử lý bằng thiết bị điện tử: “Các ngươi đã đi quá xa rồi, đã xâm phạm đến thần Tusti… Các ngươi sẽ bị trời phạt…” Dứt lời, là tiếng lạch cạch, giống như có người tiếp máy, sau đó, là giọng nói kinh hoàng của Tanaka: “Buông tha cho tôi… Tôi không cố ý, tha cho tôi…” Nhưng tất cả còn lại chỉ là tiếng “tút tút” dài.
Cả đoạn băng ghi âm chỉ có mỗi đoạn đối thoại này. Triển Chiêu tắt điện thoại, lấy cuộn băng ra, cho vào túi vật chứng.
Bạch Ngọc Đường trầm tư chốc lát, hỏi Morris: “Anh cho rằng người gọi cuộc điện thoại này là người giết Tanaka, và cả những người khác?”
“Không sai!” Morris gật đầu.
“Lý do gì mà anh nghi ngờ như vậy?” Triển Chiêu nhìn anh ta, “Không đơn giản là bởi cuộn băng này chứ?”
Lại trầm mặc một lúc, Morris thở dài, nói: “Thực ra, xác thực có một người… Tanaka gọi kẻ đó là Tusti.”
“Tusti?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, “Đó là người thế nào? Anh đã từng gặp chưa?”
Lắc đầu, Morris nói: “Tôi chỉ hay nghe Tanaka nhắc tới thôi.”
Tựa hồ đang bắt đầu hồi tưởng, Morris kể: “Tôi và Tanaka gặp nhau lần đầu trong một buổi chụp hình tự do, sở trường của tôi là về chụp phong cảnh, còn Tanaka rất giỏi chụp người… Hai chúng tôi sở thích gần giống nhau, kỹ thuật lại bù được cho nhau, cho nên dự định hợp tác chụp một bộ ảnh. Trong quá trình hợp tác, tôi phát hiện Tanaka có một bí mật… Ông ta rất giỏi chụp biểu cảm kinh sợ của người mẫu… Kỳ thật kỹ xảo chụp chỉ là thứ yếu, quan trọng là làm sao để người mẫu lộ vẻ kinh sợ khác thường.
Ban đầu, ông ta thử nghiệm rất nhiều phương pháp, như tôi đã nói với các anh, thế nhưng không hiệu quả lắm, mãi đến khi ông ta gặp một người…”
Morris dừng lại, uống một ngụm nước, không gian thoáng im lặng, mới tiếp tục: “Người nọ được gọi là Tusti, hắn vẫn hay nói chuyện qua điện thoại với Tanaka, chỉ cần Tanaka chọn được người mẫu, cung cấp cả thông tin liên quan đến người mẫu, hắn sẽ nguyền rủa người mẫu… Có thể làm bọn họ bị ảo giác, lộ vẻ kinh sợ vạn phần —- Chính nhờ phương thức này, tác phẩm của Tanaka mới sinh động như thế!”
“Dùng lời nguyền để khiến người ta lộ vẻ kinh sợ?” Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, “Nghe có phần hoang đường a.”
“Đích thật là rất kỳ quái!” Morris thoáng xúc động, “Ban đầu tôi cũng không tin, thế nhưng, sau này ông ta cho tôi tự thể nghiệm một thời gian!”
“Tự thể nghiệm?” Triển Chiêu rất hứng thú, hỏi: “Anh cảm thấy sợ hãi?!”
Morris đáp: “Quả thực khiến da đầu tê dại, nhưng tột cùng là sợ cái gì, sau này tôi nghĩ mãi cũng không ra… Nhưng mà, cảm giác sợ hãi thì vẫn còn, không thể quên được!”
“Tusti chính là người gọi điện thoại?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh có thể khẳng định?”
Morris gật đầu, lập tức, có chút chán nản vỗ lên đầu mình, nói: “Xét cho cùng… Thật ra là tôi hại chết Tanaka.”
“… Cái gì?!” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Morris, “Ý anh là sao?!”
“Đều tại tôi thấy văn minh Tusti này thần bí… Mới bảo Tanaka đi chụp về Tusti…” Morris thở dài, “Nếu ông ta không tự tiện chụp những tấm ảnh kiêng kỵ đó… Cũng sẽ không bị trời phạt!!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lẳng lặng nghe Morris nói hết, liếc mắt trao đổi với nhau, đứng dậy, đưa Morris ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Morris còn dặn đi dặn lại: “Cảnh sát, các anh nhất định phải tin lời nguyền tồn tại thật a… Tusti kia khẳng định chính là hung thủ!”
“Chúng tôi sẽ điều tra!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cảm ơn thông tin anh đã cung cấp… Còn nữa, tôi muốn cho người đến văn phòng riêng của Tanaka kiểm tra một chút, anh có thể nói cho chúng tôi địa chỉ không?!”
“Có thể có thể!” Morris vội vàng gật đầu, “Bây giờ tôi đưa bọn họ đi cũng được!”
Bạch Ngọc Đường bảo Mã Hán và Triệu Hổ đi theo Morris, sau đó, cùng Triển Chiêu quay về văn phòng.
Mã Hán và Triệu Hổ đi lấy xe trước, Morris đứng ở hành lang trước cửa văn phòng, thấy Triệu Trinh và Bạch Trì, hai người đang giằng co:
Triệu Trinh kéo Bạch Trì: “Lúc anh về có mua sườn heo, em tới ăn đi.”
Bạch Trì trừng: “Anh mua sườn heo thì ích gì, không phải muốn tôi nấu sao, tôi không tới!”
“Sao không tới?!” Triệu Trinh cười, “Trước kia không phải rất tốt ư!”
“Trước kia là vì tay anh bị thương!” Bạch Trì tiếp tục trừng, “Tôi là bất đắc dĩ! Tôi còn chưa làm hòa với anh!!”
“Trinh…” Morris mở miệng, xen ngang vào, anh ta liếc Bạch Trì, lập tức lại nhìn Triệu Trinh: “Đi.”
“Cậu về trước đi.” Triệu Trinh khoát khoát tay với anh ta, “Tôi đợi cậu ấy tan tầm rồi cùng về.”
“Ai cần anh chờ?!” Bạch Trì rụt tay áo về, “Tôi phải về nhà, không đi cùng anh!”
Triệu Trinh cười: “Vậy cũng được, anh về nhà với em, Lisbon cũng đi!”
“Vậy tôi đi trước…” Lại xen ngang một lần nữa, Morris tiến lại vài bước, kéo Triệu Trinh qua, hôn lên mặt anh một cái: “Quay về sẽ tìm cậu.” Nói xong, xoay người rời đi.
Triệu Trinh tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục quấn lấy Bạch Trì, “Anh muốn ăn canh bí nấu sườn heo.”
Bạch Trì nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Morris, trong bụng đột nhiên thấy kỳ lạ… Tên đó vừa rồi nhìn Triệu Trinh chằm chằm, còn ánh mắt nhìn mình… Lại quay lại nhìn Triệu Trinh, khuôn mặt Bạch Trì thoáng hồng lên: “Anh… anh ta vừa rồi, sao lại hôn anh?”
Triệu Trinh sửng sốt, rồi lập tức cười rộ lên: “Em ghen a?”
Bạch Trì trừng mắt: “Nói… nói linh tinh!”
Triệu Trinh nhún nhún vai: “Người Pháp đều chào nhau thế.”
Bạch Trì chu chu miệng: “Anh ta là người Pháp, không phải anh…”
“Anh lớn lên ở Pháp.” Triệu Trinh buồn cười xoa xoa tóc Bạch Trì, “Cũng biết Morris ở Pháp.”
“Chung quy tôi thấy…” Bạch Trì suy nghĩ một chút, “Anh ta hơi kỳ lạ…”
Triệu Trinh nhìn cậu thật lâu, đột nhiên ôm chầm lấy: “Bé cưng, em đáng yêu quá!”
“Nha
” Bạch Trì kêu thảm thiết, đỏ mặt đẩy Triệu Trinh, “Anh… Anh còn dám làm bậy, tôi… sẽ đánh anh!”
Triệu Trinh ôm cậu không buông: “Anh bị kẻ nguy hiểm theo dõi, em sao có thể mặc kệ anh như thế… Em là cảnh sát… Thế này nhé, từ giờ trở đi, em bảo vệ anh 24/24 đi…”
Bạch Trì ra sức giãy dụa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chạy vào văn phòng Triển Chiêu đóng cửa lại, vùi mình vào đống sách báo. Triệu Trinh đừng ở hành lang một hồi, nụ cười thu về, lộ vẻ cau mày trầm tư, bước về cửa sổ cuối hành lang, nhìn xuống dưới.
Dưới lầu, Morris đi ra khỏi cảnh cục, tựa hồ đang đợi xe của Mã Hán và Triệu Hổ, anh ta đứng cạnh xe của Bạch Trì, cúi đầu nhìn chằm chằm con bọ rùa màu vàng.
Bởi vì khoảng cách khá xa, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Morris, thế nhưng…
Lùi lại vào trong hành lang, đầu chân mày cau chặt, Triệu Trinh bước nhanh vào toilet, vốc nước, rửa mặt…
Trong văn phòng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chơi với khối rubik trên bàn.
“Thế nào Miêu Nhi, chúng ta coi như có một kẻ tình nghi!” Bạch Ngọc Đường cười, “Ý kiến của chuyên gia cậu thế nào? Morris đó nói thật chứ, hay chỉ là vớ vẩn?”
Triển Chiêu trầm mặc chốc lát, cười nhạt: “So với vớ vẩn còn be bét hơn…” Đặt khối rubik xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hắn làm thừa rồi!”
Lúc này, bên ngoài, Trương Long và Vương Triều đã trở về.
Bạch Ngọc Đường mở cửa phòng, đi ra: “Thế nào?”
Hai người ủ rũ đi vào, Trương Long lắc đầu: “Cô ta tên là Chu Lộ, bất ngờ đến tìm bà bói Akasha… Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện thì không còn nhớ gì!” Hổn hển tiếp tục, “Mụ Akasha kia càng thêm tà môn, thiếu chút nữa xong cái mạng, còn ở đó hô hào cái gì mà nguyền với chả rủa… Thật bó tay.”
“Vậy còn Khúc Ngạn Minh?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Vương Triều nhún nhún vai: “Tiểu tử kia chẳng nói gì.”
“Không nói gì sao?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Kể ra, tiểu tử đó cũng mình đồng da sắt đấy.” Vương Triều tiếp tục, “Lấy viên đạn từ vai ra… Cả hừ cũng không hừ một tiếng.”
“Mang người về chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi, thấy Vương Triều gật đầu, nói với Triển Chiêu: “Đi Miêu Nhi, chúng ta đi thẩm vấn…”
“Tôi thấy không nhất thiết nữa đâu…”
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, cánh cửa S.C.I. bị đẩy ra, hai người bước vào.
Đi trước, là Thương Lạc, theo sau hắn là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tay cầm cặp tài liệu. Mọi người ở S.C.I. vừa nhìn thấy đã chau mày —- Người theo sau Thương Lạc, cảnh sát thường cũng biết: Đó là Hồ Liệt, một luật sư lớn, tỷ suất thắng kiện rất cao, hơn nữa còn khét tiếng vô lương, để thắng cuộc thì không từ thủ đoạn, là luật sư tay sai của rất nhiều kẻ quyền quý.
Hồ Liệt và Bạch Ngọc Đường coi như chỗ quen biết cũ, gã nhanh chóng bước lên trước, mỉm cười: “Tôi là luật sư của anh Khúc Ngạn Minh, tôi tới đề nghị nộp tiền bảo lãnh anh ấy.”
Bạch Ngọc Đường cũng mỉm cười: “Anh ta mang súng giết người, tang chứng bị bắt ngay tại chỗ, còn là kẻ tình nghi mưu sát của nhiều vụ án, cho nên phải bắt giữ.”
“Có phải anh ta làm hay không còn chưa biết.” Hồ Liệt hơi đắc ý nói: “Hành vi của anh ta có thể không do đại não khống chế, hơn nữa các anh cũng chưa có căn cứ xác thực chứng minh anh ta có liên quan đến mấy vụ án đó… Cảnh sát các anh không phải đang nhức đầu vì sát nhân nguyền rủa sao.”
“A…” Triển Chiêu không nén được nụ cười: “Anh cho rằng anh ta có nhân cách phân liệt thì thuyết phục hơn là do lời nguyền? Anh muốn chứng minh anh ta không bình thường, nhờ chuyên gia chứng minh. Cơ mà tôi thấy anh ta rất tỉnh táo.”
“À ~~” Hồ Liệt gật đầu với Triển Chiêu: “Tiến sĩ Triển nói quả không sai, hình như lời nguyền đích thực phản khoa học quá. Nhưng mà, cảnh sát các anh còn chưa chứng minh được tất cả có phải là do lời nguyền hay không… Nếu tất cả còn là nghi vấn, tôi yêu cầu đương sự của tôi được mang đi kiểm tra tình trạng tinh thần. Các anh muốn giam anh ta, nhất định phải đưa ra cho tôi chứng nhận động cơ phạm tội và căn cứ chính xác rằng đương sự của tôi có liên quan tới vụ án, nếu không tôi xin nộp tiền bảo lãnh.”
Mọi người trong S.C.I. nghe xong, mặt mũi đều trầm xuống. Không chờ ai mở miệng thêm, từ ngoài cửa đã nghe thấy có người chậm rãi nói: “Anh muốn chứng cứ ư, tôi có thể cho anh.” Đẩy cửa vào, chính là Công Tôn vẫn đang mặc áo blouse trắng.
Mọi người đều dồn mắt về phía Công Tôn, anh cầm một tập báo cáo khám nghiệm tử thi dày, đi tới, đưa báo cáo cho Bạch Ngọc Đường: “Kết quả khám nghiệm tử thi của cả Carlos, Tanaka và Mặc Ninh đều ở đây, đều là bị hại chết, không có nguyền rủa gì cả, Khúc Ngạn Minh hoàn toàn có thể bị tình nghi là hung thủ mưu sát những người này, chúng tôi hoàn toàn có quyền tiến hành điều tra anh ta.”
Triển Chiêu nhìn Hồ Liệt, hỏi: “Luật sư Hồ, báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, đã đủ tính khoa học chưa?!”
Hồ Liệt quay đầu liếc Thương Lạc. Thương Lạc không có biểu cảm gì, quay sang hỏi Công Tôn: “Có thể tỉ mỉ nói lại, giải thích cho tôi một chút không?!”
Công Tôn lạnh lùng liếc hắn, ngoài cười mà trong không cười, đáp: “Tôi không có nghĩa vụ phải nói lại hay giải thích với anh, chờ tuyên bố từ cảnh sát đi.” Nói xong, xoay người ra ngoài, tới cửa rồi, còn ngoảnh lại bổ sung một câu, “Đúng rồi, nếu anh muốn giấu cái rương thi đó, có thể yên tâm đặt nó trong nhà, bởi vì căn bản chẳng có nguyền rủa nguyền riếc gì ở đây… Còn nếu không muốn giữ, nhớ bán lại cho tôi, tôi rất hứng thú với nó.” Nói xong, đóng cửa bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường gập báo cáo khám nghiệm tử thi lại, cười cười với Thương Lạc và Hồ Liệt: “Hai vị… Cửa ở đây, không tiễn…”