Bạch Ngọc Đường và mọi người về tới cảnh cục, vừa vào cửa… chợt cảm thấy bầu không khí có chút khẩn trương..
Rất nhiều người đều chạy tới chạy lui, không biết đã xảy ra chuyện gì..
Từ Liệt ở phía sau mở miệng, “Ai nha, cục cảnh sát này thật bận rộn a, gần đây an ninh quả nhiên không tốt mà.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không nắm rõ tình hình lắm, nhưng cũng lười quản, cứ lên lầu trước đã.
Chỉ là cửa thang máy phía trước văn phòng SCI vừa mở ra thì thấy một người mặc trang phục chống độc màu trắng lảo đảo đi tới.
“Ui chao!” Lâu Ngoại Quải giật mình, “Có vụ gì à?”.
Bạch Ngọc Đường đi tới nhìn, hóa ra là Mã Hân, đã mặc một thân trang phục chống độc rồi, còn đeo cả mặt nạ bảo hộ plastic, đủ khoa trương a.
“Đội trưởng.”.
Lúc này, Lạc Thiên từ trong phòng làm việc của SCI đi ra, nói với Bạch Ngọc Đường, ” Công Tôn vừa kiểm tra mẫu máu lão Vương đưa đến xong thì nói bên trong có phản ứng phóng xạ.”.
“Hả?!” Mọi người giật mình.
Lâu Ngoại Quải và Từ Liệt lặng lẽ lui vào bên trong thang máy.
“Chỉ một lượng nhỏ thôi, căn bản không có ảnh hưởng đến con người.” Công Tôn từ phòng pháp y đi ra.
Mọi người lại nhìn sang Mã Hân.
Công Tôn cười nói, “Con bé muốn mặc cho đã ghiền thôi, vừa rồi còn chụp vài tấm hình để kỷ niệm nữa kìa.”
Triệu Hổ vỗ vỗ ngực, Mã Hán cũng thở dài. Triệu Hổ trước từng nói qua một câu —— cô nàng Mã Hân này vốn xuất thân miêu hồng, nhưng từ lúc theo Công Tôn kiếm cơm, lại băng băng lướt nhanh trên con đường trở thành biến thái rộng lớn, còn lao đi một cách rất hân hoan, lúc này lại gả được đi rồi, nên chẳng thèm kiêng nể gì nữa.
* Xuất thân miêu hồng (căn chính miêu hồng – 根正苗红) là một cách nói phổ biến trong một giai đoạn lịch sử của Trung Quốc. Thời đó, người xuất thân trong gia đình bần nông hoặc gia đình quân nhân sẽ được coi trọng, xuất thân phú nông hoặc tư bản sẽ bị khinh rẻ. Người xuất thân trong gia đình bần nông được gọi là “căn chích miêu hồng”.
Ý Hổ Tử ở đây có lẽ nói Mã Hân ngày xưa là gái nhà lành, từ khi theo CT bắt đầu trở nên biến thái =]]
Bạch Ngọc Đường đi vào phòng làm việc, hỏi, “Mấy người dưới lầu đang làm gì thế?”
“Cục trưởng Bao hạ lệnh truy nã.” Bạch Trì chạy đến báo cáo, “Lần này có chút phiền phức.”
“Phiền phức gì?”.
Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy phiền phức liền nhức đầu.
“Từ Liệt trước từng bị cảnh sát bắt nên quanh nhà cậu ta có paparazzi mai phục.” Tương Bình vừa lấy video ra, vừa kể cho nhóm Bạch Ngọc Đường, “Không biết đám phóng viên này sao mà thần thông quảng đại vậy, có quay được một đoạn video, rồi đống băng ghi hình của khu chung cư cũng được một ít, là khúc thây khô nọ mở cửa phòng Từ Liệt đó, chuyện kỳ bí đang làm dân tình sôi sùng sục a.”.
Triển Chiêu vừa nghe xong lập tức tìm máy tính lên mạng.
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ đi tới gần, “Miêu Nhi, cậu xem gì vậy?”.
“Clip a.” Triển Chiêu trả lời.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, quả nhiên, có vài đoạn clip đang lan truyền trên mạng.
Chỉ là lúc clip, phía trước có từng loạt từng loạt bình luận lướt qua …
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Đội trưởng, anh lạc hậu đến mức nào rồi a?” Tương Bình bất đắc dĩ, “Cái này gọi là màn đạn a!”
Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã hiểu Triển Chiêu mấy ngày nay những lúc không có việc gì làm đều lấy ipad mở clip ra coi, vừa coi vừa cười khùng khục là tình huống gì rồi.
Bạch Trì tiến lại vừa xem vừa đọc.
* “Chà! SCI đúng là thứ gì cũng có thể đụng phải!”.
“Đội trưởng Bạch!!! A a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!”.
“A! Tiến sĩ Triển gả cho tôi! Gả cho tôi gả cho tôi!!!!”.
“Liếm màn hình!”.
“Mẹ nó cái này là phim ma à!”.
“Từ Liệt là anh chàng đóng quỷ trong phim kịnh dị đúng không?”.
“Nữ cảnh sát đó xém nữa rơi xuống rồi.”.
“A a a a a a a a! Thật là khủng khiếp! Hình như chạy vào khu nhà mìnhhhhh!”.
“Thảo nào dưới lầu có nhiều cảnh sát như vậy.”.
….
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi Tương Bình, “Sao lại phải liếm màn hình?”
“Khụ khụ …” Triển Chiêu ho khan một tiếng, ý bảo mọi người cứ tiếp tục kể chuyện vụ án.
“Bên cạnh nhà Từ Liệt là một tiểu khu rất náo nhiệt, còn có rất nhiều nhà dân, những người sống ở đây đều sợ đến mức không dám ra khỏi nhà, đều gọi điện đến hỏi xem thây khô nọ rốt cuộc đã bắt được chưa.”
Tần Âu mở TV lên, để mọi người xem đoạn phát lệnh truy nã, “Trên tin tức chỉ nói là phần tử nguy hiển có mang mặt nạ bảo hộ, đưa ra một bức ảnh đại khái, chứng tỏ cực độ nguy hiểm, dặn mọi người thấy thì không nên tới gần, lập tức báo nguy.”.
“Sau đó cục trưởng Bao phái rất nhiều cảnh sát toàn thành đi lùng bắt.” Lạc Thiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Bên Ngải Hổ với bên đội đặc công cộng lại được mấy trăm người, đi bao vây lục soát tiểu khu kia từng ngách một, nhưng thật ra cũng không quá dồn sức vào đó.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu..
Lúc này, một cô gái của khoa Giám định ở dưới lầu bê hai khay đựng vật chứng tiến vào, “Đội trưởng Bạch, tìm được rất nhiều thứ.”
Lạc Thiên nhận lấy vật chứng, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có tìm được quả bóng nào không?”.
“Có!” Cô gái kia từ trong một cái khay rút ra một cái túi, bên trong có một quả bóng đã bị phá.
“A!” Từ Liệt liếc mắt liền nhận ra, “Ai cắt nó ra vậy?”.
“Đúng nha, thật đáng tiếc!” Na cô nương chọt chọt cái túi, “Quả bóng này có lẽ rất đáng giá!”.
Từ Liệt cũng cảm thấy tiếc muốn chết, đưa tay cầm lấy cái túi … chợt nhìn thấy mặt trái của cái túi vật chứng đựng quả bóng này có dán một cái nhãn màu vàng, bên trên là ký hiệu ‘Có nguy hiểm phóng xạ’ màu đen …
“Má ơi!” Từ Liệt vội ném cái túi lui lại phía sau mấy bước, “Không phải chứ?!”.
“Cách cái túi mà, sợ gì.” Cô nương nọ phất phất tay.
“Trong quả bóng này không phải có chất thải hạt nhân gì chứ hả, giấu bên cạnh lão tử lâu như vậy không sao chứ?” Từ Liệt há to miệng, “Lão tử muốn đi kiểm tra toàn thân!”.
Cô gái nhỏ của khoa Giám định híp mắt nhìn cậu ta, một lúc lâu, bĩu môi, “Thật đau lòng a! Thần tượng này nọ quả nhiên chỉ là vai diễn trên TV!”.
“Thực sự có phóng xạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Một chút.” Cô gái nhỏ hoa tay múa chân, “Bởi vì những thứ khác không có, chỉ nó có thôi, nên hẳn đúng là có giấu gì đó bên trong. Thứ đó có một lượng phóng xạ nhỏ làm cho quả bóng cũng có. Nhưng đúng là lượng nhỏ lắm, hoàn toàn vô hại với cơ thể người. Nếu trong quả bóng thực sự có giấu đồ thì thứ đó cũng không phải vật chất có tính phóng xạ cao hay phế liệu hạt nhân gì đâu, khả năng chỉ là thứ bằng kim loại nào đó.”.
“Kim loại gì a?” Triển Chiêu hiếu kỳ..
“Cái này em không rõ ràng lắm, muốn kiểm tra đo lường cần đến thiết bị khác, lão đại nói phải mang đến chỗ chuyên nghiệp mới có thể tiến hành.” Cô gái nhỏ hạ giọng, “Nhưng theo dự đoán của bản thân em a, rất có thể là đá các loại!”
Bạch Ngọc Đường hòa Triển Chiêu ngẩn người, nhìn cô.
Cô gái nhỏ vỗ tay một cái, “Cái thây khô các anh đang truy đích kia, có khi nào là người ngoài hành tinh không a?!”.
“Nga… Đúng nha!” Triển Chiêu gật đầu, “Có khi không phải đá, mà là một khối linh kiện của phi thuyền vũ trụ á!”
“Có đạo lý nga!” Cô nương này phỏng chừng cũng là một fan của phim khoa học viễn tưởng, hai mắt đều sáng lên.
Bạch Ngọc Đường vội chộp lấy một túi đồ ăn vặt trên bàn kín đáo đưa cho cô rồi tiễn người xuống lầu.
Chờ cô bé đi, Bạch Ngọc Đường đập khẽ vào gáy Triển Chiêu, ý là —— cậu đừng tiếp tục nghĩ đến người ngoài hành tinh nữa đi! Căn bản không có khả năng!
Triển Chiêu mếu máo —— Hứ! Mất hứng!.
…
Công Tôn sau khi kiểm tra mẫu máu xong, lảo đảo cầm báo cáo đi tới, “Nhóm máu B, có một lượng nhỏ phóng xạ, Trình Mộc và Từ Chuẩn đều mang nhóm máu này, chúng ta có mẫu máu của Từ Chuẩn, giám định DNA cả hai khía cạnh đều không phù hợp.”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng đúng, Từ Chuẩn đã chết, thi thể còn đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi, sao có thể chạy đi giết người chứ.”
“Mặt khác từ thi thể Từ Chuẩn cũng tra ra được chút đầu mối.” Công Tôn giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc mọi người.
Tất cả đều theo anh vào phòng pháp y.
Thi thể của Từ Chuẩn đang nằm nghiêng trên bàn giải phẫu.
Mã Hân cầm một cái camera chụp lại phần cổ của thi thể.
Thấy mọi người đi vào, cô đặt camera xuống, túm lấy cái đèn, chiếu vào cổ người chết ọi người xem.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua thì thấy ở cổ phía bên phải của thi thể có một vết sưng giống như bị muỗi chích.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Tra được trong máu của Từ Chuẩn có một lượng thuốc mê nhỏ, nhưng liều lượng không đủ để chết người.” Công Tôn nói rồi lấy ra một phần báo cáo đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Anh tra qua hồ sơ bệnh án của Từ Chuẩn, hắn ta bị bệnh tim, khoảng thời gian trốn chui trốn lủi làm bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Liều lượng thuốc mê nọ vừa đủ để làm tim hắn đột ngột ngừng đập, rồi cứ thế toi mạng. Mà cái nốt này như là vết muỗi chích thôi, nhưng khi tiến hành kiểm tra đo lường, phát hiện thành phần thuốc bên trong khá nhiều”.
“Chúng ta căn cứ vào vết thương mô phỏng lại một chút.” Mã Hân nói, “Từ Chuẩn hẳn là bị một cây kim cực nhỏ đâm, trực tiếp đưa thuốc mê vào tĩnh mạch, đây là nguyên nhân thật sự khiến hắn tử vong bất ngờ! Chứ chẳng phải bị Bánh xe Đức Phật hút mất hồn phách gì hết.”.
Công Tôn có chút mất hứng nhún vai, “Bọn anh không tìm được cây kim, thế nhưng nếu đã thành lỗ kim thế này thì không thể nào quá nhỏ được, vì thế nghi là kim làm từ nước đá hoặc lòng trắng trứng, đã bị tan ra rồi.”
“Tiêm một mũi này, khoảng bao lâu sau thì chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Rất nhanh, chưa đến nửa phút.”
“Nhanh như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vậy hung thủ chẳng phải ở ngay trong lối đi?”.
“Đường dành cho khách quý hẳn là có camera giám sát nhỉ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình..
“Có, trước em có xem qua một lần, nhưng không kỹ lắm.” Tương Bình trả lời, dạo này cậu suốt ngày phải xem camera theo dõi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, để Tương Bình bật đoạn ghi hình đó lên, rồi để Bạch Trì xem kỹ từng chút một.
Triển Chiêu vuốt cằm, “Mà ngộ nha, giết Từ Chuẩn lại đúng lúc đụng phải Bánh xe Đức Phật, là trùng hợp, hay là cố tình đây?”
Mọi người rời phòng pháp y trở về phòng làm việc, Lư Phương đi vào, “Tiểu Bạch, có gì đó gửi cho cậu nè.”
Đang nói chuyện, phía sau anh có hai cảnh viên giúp đẩy hai cái rương vào.
Hai cái rương này, một là cái chứa Bánh xe Đức Phật hồi đó, đã vỡ tan; một là cái có kiểu dáng y chang, nhưng còn nguyên vẹn.
Bạch Ngọc Đường kêu Vương Triều và Trương Long khiêng cái rương chứa Bánh xe Đức Phật xuống khoa Giám định dưới lầu, sau đó, đẩy cái rương mới kia vào phòng làm việc.
Mở cái rương ra, tất cả mọi người khó hiểu liếc Ngọc Đường, không rõ anh muốn làm gì.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái rương đó một lát, lại nhìn mọi người xung quanh một vòng, rồi hỏi Bạch Trì, “Triệu Trinh đâu?”.
Bạch Trì gọi điện thoại, Triệu Trinh dù sao cũng đang rảnh rỗi, chỉ chốc lát sau đã thấy tới.
Đi cùng Triệu Trinh còn có một nùi người, Bạch Cẩm Đường cũng tới, còn đưa theo Trần Du, cặp song sinh cũng không thể thiếu, thong thả tiến vào.
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Tôi gọi mỗi Triệu Trinh mấy người cũng tới làm gì vậy?”.
Nói còn chưa dứt lời, thang máy một lần nữa mở ra, Lisbon xuất hiện, bên cạnh là Lạc Dương và Tần Dịch vừa tan học, trên lưng còn đeo cặp sách, hai đứa còn kéo thôi một thằng nhóc khác, da trắng mắt to, đủ loại khả ái.
“A?” Lư Phương vội chạy tới..
“Ba ba.” Đức bé hô gọi Lư Phương..
Hóa ra thằng nhóc được tiện đường dẫn về đây, chính là Lư Trân đã lâu không gặp.
“Tan học sớm vậy?” Lạc Thiên khó hiểu.
Người cuối cùng ra khỏi thang máy là Dương Phàm, là anh đón bọn trẻ về đây, “Trường học tan sớm, trên đường rất loạn, quá trời cảnh sát, có lẽ sợ chiều muộn trúng giờ cao điểm thì càng loạn nên thông báo cho phụ huynh chia giờ đến đón.”
Mọi người suy nghĩ một chút, hình như khu trường học của mấy nhóc Lạc Dương chính là khu vực mà phụ cận đã từng gặp chuyện không may.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi, “Từ Chuẩn có con không?”.
“Không.” Tương Bình lắc đầu, “Hắn với vợ vẫn chưa có con, Lưu Vũ kia còn chưa kết hôn kìa.”
Triển Chiêu gật đầu..
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ để nhóm người nhà dạt qua một bên chờ, liếc mắt thấy Trần Du thì có chút khó hiểu, “Sao em cũng tới?”
Trần Du trưng vẻ mặt bất mãn liếc Từ Liệt..
“Tôi gọi cô ấy tới á, các anh bận rộn rồi.” Nói xong, túm lấy Trần Du đi về phía hành lang.
Trần Du vừa đi vừa đạp cậu ta, “Cậu nói xem sao cậu càng ngày càng hư hỏng vậy hả.”.
Lâu Ngoại Quải cũng vui vẻ đi cùng.
Cặp song sinh sờ sờ cằm..
Đại Đinh có chút bà tám, “Từ Liệt đợt này thân với Tiểu Du quá nha.”.
Tiểu Đinh cũng trưng vẻ mặt ngạc nhiên, “Không phải chứ, Tiểu Du và Lam Tây rất ngọt ngào nha, Từ Liệt lẽ nào muốn làm người thứ ba?”
“Không đâu, Từ Liệt chỉ cần có một tẹo ý đồ thôi, chẳng cần đến Lam Tây động thủ, Nhạc Nhạc sẽ là người đầu tiên đạp chết cậu ta.” Mã Hân thần bí nháy mắt mấy cái, “Người ta cảm thấy hứng thú cũng không phải với Trần Du nha.”.
Tất cả mọi người tò mò nhìn cô —— thế là ai?.
Mã Hân cười xấu xa, “Cậu ra đang theo đuổi một ông chủ mặt sắt nha.”
Bạch Ngọc Đường “khụ khụ” hai tiếng..
Mọi người quay đi chỗ khác, đội trưởng Bạch híp mắt nhìn, ý là —— tám nhảm thì đi ra ngoài!.
Vì vậy, nhóm người nhà nhiều chuyện không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở lại hóng hớt.
Bạch Cẩm Đường tìm một sô pha ngồi xuống, nhìn cái rương, cặp song sinh ở một bên vừa ăn snack vừa chờ xem có gì vui.
Bạch Ngọc Đường tận lực không nhìn đến bọn họ, chỉ chỉ cho Triệu Trinh xem cái rương..
Triệu Trinh không hiểu, “Làm sao a?”.
“Có thể trốn vào đó không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không thể …” Tất cả mọi người nhíu mày, cái rương nhỏ tẹo như vậy..
“Đương nhiên có thể.” Triệu Trinh lại thấy buồn cười, “Rương lớn như vậy nhét gấu vào cũng không có vấn đề gì a.”
Tất cả mọi người nhíu mày nhìn anh —— rương nhỏ như vậy cũng có thể chui người vào?.
“Rương để làm ảo thuật chỉ bằng phân nửa cái này thôi, phương pháp đúng là được.” Nói rồi, Triệu Trinh ngồi xổm xuống quan sát một chút, sau đó co người lại, chui vào trong.
Mọi người nhìn động tác của anh, thấy rất thoải mái tự nhiên nha.
“Người kia có thể thấp hơn cậu nhiều, có lẽ cũng gầy hơn.” Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài quan sát.
“Vậy càng dễ.” Triệu Trinh nói, “Còn có thể bên trong xoay một vòng ấy chứ.”.
“Anh.”.
Lúc này, Bạch Trì đang xem băng ghi hình lên tiếng gọi mọi người, “Em nhìn ra Từ Chuẩn bị châm kim thế nào rồi.”.
Tất cả mọi người đi qua.
Bạch Trì để mọi người xem đoạn băng, “Em xem tất cả những đoạn quay lại trước khi Từ Chuẩn ngã xuống đất một phút, hai cảnh viên này một trước một sau áp tải hắn, bởi vì lối đi rất hẹp, khiêng thêm cái rương đi rất châm, nên bọn họ đi qua bên cạnh cái rương, cũng không có ai tới gần Từ Chuẩn, nhưng các anh xem nè …”.
Bạch Trì nói rồi ấn nút dừng lại.
Tương Bình dùng thiết bị mới xử lý khiến hình ảnh trở nên cực kỳ rõ ràng, chỉ thấy ngay lúc Từ Chuẩn đi qua cái rương thì có một vệt ánh sáng trắng xuất hiện.
Tia sang đó đặc biệt mảnh nhỏ.
Tương Bình đem hình ảnh phóng đại lên N lần, sau đó tiếp tục chạy đoạn băng … Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra là một cây kim bắn ra từ trong rương với tốc độ cao, chính xác trúng vào cổ Từ Chuẩn, chính là vị trí nốt sưng trên cổ hắn hiện tại.
Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại trên bàn gọi cho người của khoa Giám định, hỏi, “Trên cái rương ngoại trừ lỗ hổng kia ra còn có chỗ thủng nào khác không?”
“Có!” Lão Vương trả lời, “Trên nắp rương có người dùng lưỡi dao khoét một cái lỗ chừng 3cm chu vi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau..
“Nói như vậy, hung thủ lúc đó ở ngay trong rương?” Triển Chiêu nhíu mày, “Hắn là cố ý giết Từ Chuẩn, hay chỉ tùy tiện tìm đại một người?”
“Nhưng lộn xộn khi Từ Chuẩn đột nhiên ngã xuống rất tiện để hắn đào tẩu.” Bạch Ngọc Đường nói, lại hỏi lão Vương, “Vậy trong rương có thứ phóng xạ gì không a?”.
“Không có, bọn tôi vừa nhận được hàng đã thử, không có phản ứng.” Lão Vương trả lời..
Mọi người đây đó nhìn nhau —— Vì vậy thứ có phóng xạ gì đó thật sự được giấu trong quả bóng? Là cái gì nhỉ? Tính phóng xạ yếu ớt, vô hại với cơ thể người, có thể giấu trong một quả bóng, đến tột cùng là cái gì? Lẽ nào là đá các loại? Nhưng trong quả bóng mà có cục đá, lắc lắc sẽ phát ra tiếng động mà? Bông vải ngoài trái đấy à?