S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 17 - Chương 13: Vũ khí ma quỷ




” Popescu… đây là kiểu tên của người Romania hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu gật đầu, “‘-escu’ là hậu tố, không có ý nghĩa thực tế, thường thấy trong tên của người Romania, cũng giống “-sky” trong tên của người Nga, có điều ‘-sky’ thường đại biểu cho gia tộc, đàn ông cũng có, phụ nữ thì thường là ‘-ya’ và ‘-va’, người Nga ý thức phụ quyền rất nặng…” (chém gió:3)

Bạch Ngọc Đường trừng mắt với Triển Chiêu, “Khụ khụ.”.

Triển Chiêu nheo mắt, lát sau thì nghẹn ra một chữ, “Biết rồi …”

Tất cả mọi người nhịn cười..

Triển Chiêu ngẫm lại thấy không cam lòng, rất muốn trừng lại Bạch Ngọc Đường, thế nhưng vừa đánh mắt sang thì lại nhìn chằm chằm vào phía sau Bạch Ngọc Đường, rồi hô lên, “Ai đó!”.

Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lập tức quay đầu lại..

Chỉ thấy phía bên ngoài cửa sổ, một bóng người “xoát” cái biến mất.

“Trèo lên mất rồi…” Triển Chiêu chỉ vào cửa sổ nói với Bạch Ngọc Đường và mọi người đang chạy tới, “Là người! Hình dạng có chút giống thây khô, nhưng không giống mấy lần trước cho lắm ”.

Mọi người nghe xong đều thấy mới mẻ… Ở đây tuy chỉ là lầu 4 nhưng con người có thể trèo dọc theo cửa sổ sao?

Bạch Ngọc Đường tới chỗ cửa sổ kiểm tra, nhưng chúng đều đã cố định chết một chỗ, hơn nữa bên ngoài tối đen bên trong sáng đèn, không thể nhìn thấy gì ở phía trên vì có ánh đèn phản chiếu.

“Ách… Cửa sổ này không phá được …” Trầm Bác còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã lấy súng ra hướng về phía cửa sổ bắn một phát.

Triệu Hổ ở phía sau cầm một cái ghế lên ra sức nện, chợt nghe “loảng xoảng” một tiếng….

Lúc phá được phần kính thủy tinh rồi, Bạch Ngọc Đường thò người ra ra ngoài quan sát, sau đó nói với Lạc Thiên và những người đã chạy ra tới cửa, “Lên một tầng.”

Lạc Thiên và mọi người lập tức chạy đi.

Triệu Hổ dùng ghế đập sạch chỗ thủy tinh còn lại, tiếng thủy tinh vỡ làm đội đặc công ở bên dưới chú ý.

Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay chỉ lên trên tầng trên với bọn họ, “Đèn!”.

Đội viên đội đặc công lập tức mở đèn pha di động ở dưới xe lên, chiếu về phía tầng bên trên.

Lúc này, Mã Hán đã chạy xuống dưới lầu, tới bên ngọn đèn di động, nhảy lên nóc xe, ngẩng mặt quan sát lầu 5.

Bạch Ngọc Đường nhún người nhảy lên đứng trên cửa sổ, vươn nửa người ra ngoài, một tay bám lấy mép cửa sổ, nhìn lên trên.

Một hồi sau, Lạc Thiên thò đầu ra, “Đội trưởng, trên này không có ai.”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Lạc Thiên vươn tay..

Bạch Ngọc Đường bám lấy mép trên cửa sổ đẩy người lên, rồi đưa một tay ra, Lạc Thiên bắt lấy kéo anh lên tầng trên.

Triển Chiêu và Bạch Trì lại gần cửa sổ quan sát trái phải, Triệu Hổ cũng nhìn quanh quất, đột nhiên liếc mắt thấy ở phía tây bắc có người đang trèo lên tầng 6.

“Đội trưởng!” Triệu Hổ giơ tay ra chỉ.

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên lập tức thò người ra nhìn, rồi đều cảm thấy không thể tin nổi, xung quanh hoàn toàn không có thứ gì có thể bám víu được, kẻ nọ làm sao trèo lên trên chứ? Người nhện à? Hơn nữa kẻ đó thân hình vô cùng gầy, tay dài chân dài, cũng xấp xỉ với thây khô trước đây.

Mã Hán mượn được từ đội đặc công một khẩu súng trường, giơ lên cho Bạch Ngọc Đường thấy, ý là —— bắn rơi nhé?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cũng trèo đến lầu 6 rồi, bắn mà rơi thật thì không phải sẽ ngã chết sao?.

Bạch Ngọc Đường làm một động tác “đợi đã” với Mã Hán, ý là —— chờ hắn leo đến chỗ nào không rơi xuống được rồi bắn.

Mã Hán gật đầu, ghìm súng nhắm vào..

Bạch Ngọc Đường thì dẫn người chạy lên sân thượng.

Triển Chiêu và những người ở dưới nhìn chằm chằm vào kẻ đang không ngừng bò lên kia, có khi nào là … quái vật?.

Bao Chửng cũng đang đứng hóng bên cửa sổ lấy điện thoại gọi một chút, rất nhanh, nguyên tòa nhà đều bị đặc công bao vây.

Triển Chiêu vuốt cằm phiền muộn —— trước là thây khô, giờ là người nhện sao?

Đang nhìn, Triển Chiêu chợt phát hiện Bạch Trì bình thường vốn hay thắc mắc rất nhiều vấn đề giờ lại an tĩnh kỳ lạ, liền vô thức nhìn cậu một cái, bỗng thấy Tiểu Bạch Trì sắc mặt tái nhợt, cau mày như đang lâm vào trạng thái vướng mắc nào đó.

Triển Chiêu đưa tay, búng một cái trước mắt cậu.

“Tách” một tiếng, Bạch Trì hoàn hồn, nhìn Triển Chiêu..

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi Bạch Trì..

Bạch Trì suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu, “Anh, anh còn nhớ hôm em từ sân bay về nhà, chú tài xế kia đột nhiên nói có một thây khô bò lên tấm kính phía sau không?”.

Triển Chiêu nhíu mày, gật đầu, “Không phải là ảo giác sao?”.

“Em với Trinh tuy không nhìn thấy, nhưng đúng là có một dấu vân tay khả nghi.” Bạch Trì lắc lắc đầu, “Bởi vì chú tài xế phản ứng quá khác thường, còn nói đã đụng phải đứa bé ở trên đường cao tốc, vì thế bọn em đều nghĩ là ảo giác thôi, không tiếp tục truy cứu. Nhưng hiện tại ngẫm lại… thây khô nọ cũng vô thanh vô tức bò lên xe, hơn nữa chú tài xế đó sau khi kiểm tra thì mọi thứ đều bình thường, không uống thuốc, không say rượu, không có bệnh về tinh thần.”

Triển Chiêu khẽ sờ sờ cằm..

Bạch Trì càng lúc càng xoắn xuýt, lúc này, chợt cảm thấy có người khẽ chọt a chọt vào vai cậu.

Bạch Trì quay đầu lại..

Thì ra là Công Tôn đang cười tủm tỉm đứng ở phía sau, hỏi, “Trì Trì, cái xe có vân tay mà em nói, là cái dự bị mà Cẩm Đường bình thường không dùng đến phải không?”.

“Vâng ạ!” Bạch Trì gật đầu.

Công Tôn lập tức lấy điện thoại ra, “Chiếc xe từ ngày đón hai đứa về hình như chưa có dùng qua, có lẽ cũng chẳng rửa đâu.”

Điện thoại được thông, Công Tôn vừa hỏi, cặp song sinh liền trả lời nó vẫn ở trong ga ra.

Công Tôn lập tức yêu cầu bọn họ giữ nguyên như thế, không được đến gần cái xe, sau đó gọi điện thoại cho lão Dương đưa người ở phòng Giám định đi thu thập vân tay trên đó.

Cúp điện thoại, Công Tôn liếc liếc Bạch Trì.

Bạch Trì hết hồn, dần lui về sau, Mã Hân chợt xông tới khoác vai cậu, “Trì Trì, thây khô bò lên xe là chuyện có giá trị như thế cậu lại chẳng biết cách hưởng thụ chút nào vậy?”.

“Hả …” Bạch Trì há miệng.

“Đi nào đi nào.” Mã Hân kéo cậu qua một bên, “Chúng mình đi đàm chuyện nhân sinh!”.

Bạch Trì bị Mã Hân kéo qua một bên bắt kể lại chuyện về thây khô nọ.

Triển Chiêu vuốt cằm, nhìn sang bức tường trống trải phía đối diện, thây khô quỷ dị kia có lẽ đã biến mất.

Triển Chiêu và Bao Chửng đang cùng đội đặc công dưới lầu tìm kiếm tung tích của thây khô, đột nhiên, từ cửa truyền đến giọng nói của Tống Giai Giai, “Cô bạn nhỏ, tìm ai a?”.

Mọi người nhìn về phía cửa, bỗng nhiên nghe thấy Tống Giai Giai hét lên một tiếng..

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, còn Triệu Hổ vọt ra ngoài.

Bao Chửng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”.

“Vừa rồi có một cô bé!” Hác Nam há to miệng, “Nó … đâm giáo sư một dao rồi bỏ chạy.”

“Giáo sư!” Hác Nam và Tống Giai Giai đỡ Trầm Bác đã ngã ngửa ra phía sau, trên cái bụng tròn vo của ông, có cắm một con dao.

“Đừng di chuyển ông ấy.”.

Công Tôn và Mã Hân không khi dễ Bạch Trì nữa, nhào tới cấp cứu cho ông cụ kia.

Bạch Trì vội lấy điện thoại gọi xe cứu thương..

Bao Chửng cũng đuổi theo Triệu Hổ xuống lầu..

Lúc này, Triệu Hổ đang ở giữa con đường lớn đen kịt tìm kiếm xung quanh, thế nhưng —— chẳng có ai!.

Hổ Tử chợt thấy nổi da gà, cậu vừa rồi rõ ràng có thấy một cô bé khoảng 4-5 tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc, xoay người chạy ra ngoài …

Vừa rồi mọi thứ quá nhanh, chỉ kịp nhìn thấy cô bé mặc một cái váy liền màu xanh nhạt, cùng với mái tóc màu nâu vàng. Tuyệt đối là một đứa bé gái, cảm giác còn rất khả ái, khá nhỏ nhắn gầy gò… Thế nhưng nó đã đâm Trầm Bác một dao!.

Tuy rằng toàn bộ quá trình Triệu Hổ không thấy được hết, nhưng đứa bé đó xoay người chạy đi cậu tuyệt đối nhìn thấy!

Vốn đêm hôm khuya khoắt một đứa bé gái vô duyên vô cớ xuất hiện đã đủ quỷ dị rồi, đâm người ta một đao xong liền biến mất vào không khí lại càng làm người ta nổi da gà hơn.

Bao Chửng đi một vòng bên ngoài đường lớn, cuối cùng hỏi người trông cửa ở bên trong lớp cửa thủy tinh, “Có thấy một đứa bé gái khoảng 4-5 tuổi chạy qua không?”.

“Hả?” Ông cụ mở to hai mắt khó hiểu nhìn Bao Chửng, “Bé gái?”.

“Bật đèn.” Bao Chửng nhíu mày.

Lão bảo vệ này có lẽ cũng bị khuôn mặt đen thui của ông dọa sợ, lập tức lấy chìa khóa mở một cánh cửa nhỏ trên tường, bật toàn bộ đèn ở tầng trệt của tòa nhà lên … Trong nháy mắt, đèn đuốc sáng trưng..

Triệu Hổ tìm kiếm lại tầng trệt một lần, nhưng không thấy bất cứ đứa bé nào cả.

Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng mặt thì thấy Triển Chiêu hai tay đút túi quần, chậm rãi đi xuống.

“Đừng tìm nữa.” Triển Chiêu phất tay với Triệu Hổ đang có chút kích động.

“Em thật sự nhìn thấy một đứa bé!” Triệu Hổ nhíu mày, “Chết mất! Y như phim kinh dị!”.

Bạch Trì từ trên lầu theo xuống mặt mũi trắng bệch, không những có thây khô cứ vô thanh vô tức bò tới bò lui, ngay cả đứa bé gái cũng xuất hiện rồi kìa! Như vậy chú tài xế ngày đó không hề nói dối? Đây là tình huống gì chứ, cậu lúc này rất rất cần Triệu Trinh giải thích với cậu rằng mấy thứ này không phải hiện tượng siêu nhiên mà chỉ là ảo thuật a a a!.

Triển Chiêu mở cửa, đi ra ngoài..

Bên ngoài viện nghiên cứu, rất nhiều đặc công đều ngửa mặt, há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn lên mái nhà, hoàn toàn lâm vào trạng thái ngốc lăng.

Mã Hán cúp điện thoại, cau mày, trình độ xúc động không thua Triệu Hổ là mấy, đối với đệ nhất mặt than của cảnh cục mà nói, loại vẻ mặt này càng không thể coi thường..

“Sao thế?” Triển Chiêu hỏi, “Người biến mất rồi?”.

Mã Hán gật đầu, đội viên đặc công ở bên ngoài không cách nào tin tưởng chỉ lên mái nhà, “Vừa lên đến chỗ khuất trên sân thượng thì thây khô kia đột nhiên mất tăm mất tích…”

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn, thì thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở phía trong lan can trên sân thượng, đang nhìn xuống phía dưới, có lẽ cũng cảm thấy hoang mang.

Lúc này, xe cứu thương chạy tới, bác sĩ y tá vội đưa Trầm Bác đến bệnh viện, Hác Nam và vị trợ lý kia của Trầm Bác kiên quyết đòi đi theo.

Bao Chửng nhìn Bạch Ngọc Đường một chút..

Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, ra hiệu bằng mắt với Vương Triều và Trương Long … Thế là hai người họ cũng cùng đi, trông nom rất chặt chẽ, đương nhiên, được để mắt đến chính là Hác Nam và vị trợ lý kia.

Triển Chiêu hỏi Công Tôn vừa vòng trở về, “Trầm Bác thế nào?”.

Công Tôn lắc đầu, Mã Hân đã từng làm bác sĩ ở phòng cấp cứu tương đối lý giải tình huống, cau mày nói với Triển Chiêu, “Không ổn a! Ông cụ thân thể rất kém, một dao kia có thể đã thương tổn tới nội tạng.”.

“Rất khó tưởng tượng một đứa bé gái 4-5 tuổi mà có được khí lực đó.” Công Tôn lắc đầu..

Lúc này, Tống Giai Giai đi tới cạnh Triển Chiêu, dường như có chút do dự, “Tiến sĩ Triển, cái này …”.

“Vợ và con gái, đúng không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Tống Giai Giai lại thở phào nhẹ nhõm, “Anh quả nhiên có biết.”.

“Vợ và con gái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, tất cả mọi người hiếu kỳ xúm vào.

“Một tác phẩm điêu khắc của Romania.” Triển Chiêu nói..

“Tác phẩm nghệ thuật?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, mọi người cũng không rõ diễn biến quỷ dị này với tác phẩm nghệ thuật có quan hệ gì.

Triển Chiêu nhìn Tống Giai Giai, hỏi, “Thứ đó sẽ không vừa lúc có ở trong viện nghiên cứu của cô chứ?”.

Tống Giai Giai bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng là có! Trên lầu 3, nhưng bị khóa mà, hơn nữa cũng không thể sống lại…”

Tống Giai Giai còn chưa dứt lời, đã thấy Công Tôn hít một hơi sâu, “Vợ và con gái ư!”.

Tống Giai Giai gật đầu..

“Tôi muốn xem!” Công Tôn kích động..

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn không phải chỉ có hứng thú với thi thể sao? Từ lúc nào cũng yêu thích tác phẩm nghệ thuật vậy?

Bao Chửng nói với Tống Giai Giai, “Đưa chúng tôi đi xem.”.

“Vâng.” Tống Giai Giai gật đầu, dẫn mọi người lên lầu..

“Miêu Nhi, vợ và con gái là cái gì?” Bạch Ngọc Đường vừa đi, vừa hỏi Triển Chiêu..

“Tới rồi cậu sẽ biết, thấy hiện vật rồi giải thích dễ hơn.” Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ nhún vai, “Mọi chuyện thật sự quá quỷ dị, vừa Bánh xe Đức phật vừa Vợ và Con gái, đều là những thứ mang quái sự sống lại.”.

“Nhưng đứa bé gái với thây khô bò tường vừa rồi là sao a?” Bạch Ngọc Đường nghĩ mãi không thông, “Cũng là chuyện ma quái?”

“Em nghĩ vậy á!” Triệu Hổ nghĩ mình có lẽ sẽ mang bóng ma tâm lý nghiêm trọng mất thôi, Mã Hán nhíu mày đi bên cạnh, hiển nhiên cũng cảm thấy không rõ ràng.

Lúc này, mọi người tới trước một gian phòng ở lầu 3, trên cánh cửa kim loại có một cái khóa điện tử rất hiện đại.

Bạch Ngọc Đường quan sát xung quanh một chút, quá chừng camera.

Tống Giai Giai mở cửa ra, bên trong là một hành lang có hệ thống tia laser màu xanh bảo vệ.

“Oa…” Triệu Hổ đưa tay ra thử, ngay khi đầu ngón tay của cậu ta chạm vào tia sáng màu xanh lục, trong nháy mắt, chuông báo động vang lên, cùng lúc đó, xung quanh hạ xuống 4 tấm hàng rào sắt, phong toả khu vực chiếu laser.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút —— cấp bậc bảo vệ nghiêm ngặt ở mức tối đa, ngoại trừ vũ khí sinh học và đầu đạn hạt nhân điều khiển từ xa ra, hệ thống này có thể bảo vệ bất cứ bảo bối nào.

Tống Giai Giai lấy ra một cái thẻ từ, quét qua cái khe ở một bên, trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống báo động được giải trừ.

Tắt hệ thống bảo vệ, Tống Giai Giai đưa mọi người tới trước một cánh cửa nữa, sau khi ấn ấn một chuỗi mật mã, cô vừa chuẩn bị mở rộng cửa, vừa quay đầu lại nhắc nhở, “Có thể có chút kinh khủng, mọi người chuẩn bị tâm lý thật kỹ đi nha.”

Bạch Trì vô thức lui về sau Mã Hân và Công Tôn đang vô cùng phấn khích, Triệu Hổ quay sang mượn kính râm của Mã Hán.

Mã Hán bất lực nhìn cậu ta, “Cậu lấy kính râm làm gì?”

Triệu Hổ nghiêm túc, “Đeo dù sao cũng có chút cảm giác an toàn a!”.

Mã Hán không nói thêm gì, đưa kính sang cho cậu ta.

Theo một tiếng “rầm”, cửa kim loại bị đẩy sang một bên, phía sau cửa là một quang cảnh vô cùng quỷ dị.

Bên trong cánh cửa có hai người đang đứng, một là thây khô xấu xí y như một cái xác ướp, từ thân hình nhìn ra đó là một người phụ nữ, khô quắt thối rữa, xấu xí như cương thi biến dạng trong mấy bộ phim kinh dị. Nhưng đối lập mãnh liệt với nó chính là, một tay của thây khô đó, đang nắm tay một đứa bé gái tầm 4-5 tuổi. Cô con gái mặc một bộ váy màu lam nhạt, hai bím tóc màu vàng nâu, một tay lôi kéo thây khô nọ, tay còn lại ôm một con gấu bông nhỏ đã bị nát bấy, hình dạng vô cùng khả ái, cũng có chút cảm giác tội nghiệp, khiến người ta vô cùng thương tiếc.

“Muốn đi chết quá …” Triệu Hổ vừa nhìn thấy đứa bé gái nọ, tóc gáy đều dựng hết lên.

Bạch Trì nổi một thân da gà ở bên cạnh cũng cảm thấy không thể tin nổi. Từ thân hình gầy rộc quắt queo trước mắt, mọi người không hiểu sao lại cảm thấy thứ vừa rồi bò trên tường, hình như chính là “nữ thây khô” này.

“Thây khô còn đi theo cặp a?” Cục trưởng Bao cũng nhíu mày, “Trước là nam giờ lại là nữ.”.

Bạch Ngọc Đường đến gần quan sát, rồi nhíu mày hỏi Tống Giai Giai, “Đây là điêu khắc?”.

Tống Giai Giai còn chưa kịp giải thích, Công Tôn đang nâng gọng kính tỉ mỉ quan sát đã trả lời dùm, “Là thi thể, cũng là điêu khắc, bé gái và người phụ nữ này đều bị kẻ khác giết chết.”.

“Thi thể?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, mọi người cũng cảm thấy có chút ngán ngẩm.

Lạc Thiên và Tần Âu nhìn cô bé hai mặt dại ra, tay ôm chú gấu, hình như có chút sợ hãi, liền nổi lên cảm giác tiếc hận khó hiểu, kẻ nào mà nhẫn tâm giết chết đứa bé khả ái thế này?

“Sáng tạo ra tác phẩm này là một người Đông Âu, có thể là người Romania.” Triển Chiêu giải thích, “Hắn trong chiến tranh thế giới thứ hai đã trải qua vài lần chiến dịch đẫm máu, lúc xuất ngũ thì mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng. Chiến tranh kết thúc hắn vẫn sinh sống trong một trấn nhỏ ở Romania, kết hôn với một cô gái vừa câm vừa điếc, rồi sinh ra một bé gái rất khả ái. Trong thị trấn nghệ thuật gia này ở có một bác sĩ tâm thần, y rất có hứng thú với bệnh tình của hắn, đã tiến hành điều tra và ghi chép rất tường tận và tỉ mỉ. Khi đó tâm lý học còn chưa phát triển, mọi người có nhận thức vô cùng hữu hạn với ngành tâm thần học, nhưng hiện tại bệnh án đó cùng bản tự thuật của nghệ thuật gia này đã trở thành tư liệu tham khảo quan trọng để nghiên cứu về chứng hoang tưởng. Tôi từng xem qua tư liệu đó rồi, trong ý thức của nghệ thuật gia đó, hắn nghĩ vợ mình là một ác ma, cô đã bán giọng nói của mình a quỷ để bảo trì hình dạng người của mình. Phân tích theo góc độ tâm lý học, tất cả sợ hãi mà nghệ thuật gia này đối với vợ mình, đến từ những gì xấu xa mà hắn thấy trong chiến tranh. Mà con gái của hắn, bị hắn xem như một thiên sứ lưu lạc vào nhân gian, nhưng tất cả mọi người trên đời đều có ý đồ thương tổn tâm hồn thuần khiết của cô bé. Tất cả thương tiếc hắn dành cho con gái, xuất phát từ những người vô tội bị sát hại mà hắn thấy trong chiến tranh, đặc biệt là trẻ nhỏ. Cuối cùng, nghệ thuật gia đó giết cả vợ và con gái của mình, hắn cho rằng giết chết ác ma là trừng gian trừ ác, mà giết chết thiên sứ sẽ giữ được sự thuần khiết trong tâm hồn! Hắn chống phân hủy cho thi thể, đồng thời thêm vào bùn đất được dùng trong điêu khắc, tỉ mỉ chế tạo thành một kiện tác phẩm nghệ thuật này. Lúc tác phẩm hoàn thành, hắn cũng tự sát, phương thức vô cùng tàn nhẫn.”.

Mọi người nghe xong, đều nhịn không được nhíu mày.

“Vì thế…” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Đây là tình tiết của một câu chuyện ma quái?”.

Triển Chiêu nhún vai, “Tác phẩm nghệ thuật này còn có cố sự, lúc nghệ thuật gia chết, thi thể của hai mẹ con cũng được chuẩn bị để hạ táng, nhưng có một tay kinh doanh tác phẩm nghệ thuật lén đem bức 《 mẹ và con gái 》này ra khỏi Romania, đồng thời giấu ở trong nhà. Từ đó trong nhà hắn bắt đầu xảy ra chuyện ma quái, có người giúp việc nhìn thấy thây khô bò qua bò lại, còn có một cô bé chạy tới chạy lui… cuối cùng, tay sưu tầm tác phẩm nghệ thuật đó đột nhiên nhảy lầu tự tử. Sau đó bức điêu khắc này bị qua tay vài lần, nhưng mỗi lần đều dẫn đến án mạng, là thứ vũ khí ma quỷ hữu danh hữu thực. Vài năm gần đây thì được bảo tồn trong một nhà mỹ thuật hội họa nào đó ở nước ngoài, ở đó cũng hay truyền ra những lời đồn ma quái. Nhưng tôi trước đây vẫn cho là những chuyện ma quái trong viện mỹ thuật hội họa hay trá thi trong nhà bảo tàng v.v, đều đơn giản là những thứ được các tay bút phóng đại ra để thu hút sự chú ý thôi.”.

Tất cả mọi người gật đầu, cho đến hôm nay được tận mắt nhìn thấy..

“Vậy sao bây giờ nó lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tống Giai Giai..

“Có một nhóm nghiên cứu khoa học đưa đến đây cho bọn em bảo tồn, bọn em còn phụ trách một vài công tác giám định.” Tống Giai Giai bất đắc dĩ, “Mấy chuyện này thật là quái dị.”.

“Xác định là đã chết?” Công Tôn nhướn mày.

Ngoại trừ Tống Giai Giai ra ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều có ý giựt giây Công Tôn —— mấy tên cản đường không có ở đây, hay là cứ xé ra xem!

Tống Giai Giai thương cảm hề hề nhìn Công Tôn, “Cái này đã ký bảo hiểm rồi, hư hao phải đền tiền đó …”

Mọi người thở dài tiếc hận.

Mã Hân lấy ống nghe đưa cho Công Tôn..

Công Tôn đeo vào nghe thử rồi lắc đầu —— không có tiếng gì hết, máy dò kim loại cũng không có phản ứng.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào phiến đá dùng để cố định bức “điêu khắc” này, thì thấy ở chỗ để kí tên, chỉ có một chữ F viết hoa.

Lui về phía sau, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Nghệ thuật gia kia tên là gì?”.

Triển Chiêu nhìn anh một cái, thở dài, “Royce F Ilya Basescu.” (chém gió:d)

“Vậy là.” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Lại thêm một F nữa?”

Triển Chiêu bĩu môi, gật đầu..

Hai người đang nói, thì thấy Triệu Hổ đeo kính râm đi qua trước mắt, rồi khom lưng khoanh tay tỉ mỉ quan sát bức điêu khắc nọ.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cậu ta, “Hổ Tử, cậu đeo kính râm thế nhìn vào không phải càng thêm đáng sợ à?”.

“Không đâu nha đội trưởng!” Triệu Hổ tháo kính xuống, vung vẩy với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Nhìn qua kính thấy không giống bên ngoài cho lắm!”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.

Triển Chiêu nhận lấy cái kính đeo vào, sau khi nhìn qua thì nhịn không được nhíu mày, “Hả?!”