S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 15 - Chương 4: Oán hận của Emilia




Emilia, tựa như một oan hồn phẫn nộ đột nhiên thức tỉnh, những người liên quan đến cô ta đều chết trong địa giới của thành phố S, có điều ra đi lần này không phải là Lâm Nhược, người đã trực tiếp tiếp xúc với con thuyền và đống xương sọ, mà lại là Đinh Nguyên, một người cung cấp thuyền —— Là một sự trùng hợp nào đó? Hay thực sự có liên hệ? Nhưng mà chuyện Đinh Nguyên có con dấu Emilia dưới cánh tay và chết do nước biển là có thật, điều này làm cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không thể nào không lưu tâm.

“Có cần nói lại với cục trưởng Bao không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Chờ thêm chút xem?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, “Xem Ngải Hổ bọn họ tra được thêm cái gì không.”.

Triển Chiêu gật đầu..

Hai người rời khỏi phòng pháp y dưới tầng hầm lầu hai, đi lên bãi đỗ xe ở tầng hầm lầu một định chuẩn bị lái xe về nhà.

Bất thình lình từ phía sau, Bạch Ngọc Đường nhanh mắt nhìn thấy được một chiếc xe màu đen có rèm che đang lao nhanh vào khu vực giảm tốc độ của bãi đỗ xe, anh lập tức theo bản năng kéo Triển Chiêu lại —— chiếc xe này có vấn đề, bình thường vào khu giảm tốc rồi còn chạy nhanh như vậy sao?

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường túm lại liền cảm giác được sự khẩn trương của anh, song song đó chợt nghe “rầm” một tiếng, chiếc xe nọ trực tiếp tông vào sườn một chiếc jeep đậu ngay ngoài cùng, tổn thất nghiêm trọng….

“A!” Triển Chiêu giật mình, vội túm lấy Bạch Ngọc Đường, “Xe của cục trưởng Bao bị đụng nát rồi!”

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng bày ra một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, khi anh mở miệng ra, lời nói cũng doạ người không kém, “Anh hai?”.

Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại nhìn thì thấy cửa cái xe đen có rèm che vừa tung hoành mới rồi bị đẩy ra, rồi kẹt lại nửa chừng vì đã biến dạng, người bên trong liền một cước đá văng nó, phương thức mở cửa vô cùng khí phách.

Bạch Cẩm Đường xuống xe chuyện đầu tiên làm chính là cởi tây trang ra vất lên nóc xe, rồi tiện tay nới lỏng cà vạt để thông khí.

“Anh hai!” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vội vã chạy tới..

Bạch Cẩm Đường quay đầu lại thấy hai người, hình như có chút giật mình..

Bạch Ngọc Đường kiểm tra thân thể Bạch Cẩm Đường một chút, phát hiện không có bị thương chỗ nào mới cúi đầu nhìn sang thì thấy hai chiếc xe vừa rồi đụng nhau lại vô cùng thê thảm. Đặc biệt là cái xe màu đen của Bạch Cẩm Đường, méo mó đến độ không còn ra hình dạng gì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— tình huống gì đây a?

Triển Chiêu vươn người qua ngửi ngửi, không có mùi rượu, khẳng định không phải do uống say rồi lái loạn.

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu nổi, “Anh hai, anh bị gì thế?”.

Bạch Cẩm Đường nhìn hai người một chút, bình tĩnh nói, “Phanh không ăn.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng, lại nghe Bạch Cẩm Đường không nhanh không chậm bồi thêm một câu, “GPS chỉ đường bậy, vô lăng cũng có chút vấn đề.”.

“A?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há mồm, một ý niệm đồng loạt nổi lên trong đầu —— cái thể loại xe gì vậy a?!

Hai người lúc này mới phát hiện ra, xe này không phải xe bình thường Bạch Cẩm Đường hay đi.

Bạch Cẩm Đường thường dùng nhất là hai chiếc xe, một có tài xế riêng, chuyên dùng cho công việc, cũng phụ trách đi đón Công Tôn; một anh hay tự lái hơn, là chiếc Mercedes-Benz đen, cái vừa rồi bị tai nạn chưa từng thấy anh lái qua.

“Anh thiếu chút nữa lao xuống biển rồi.” Bạch Cẩm Đường có vẻ rất hoang mang, “Đưa cái bản đồ định vị này cho Tương Bình xem đi.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, trầm mặc một lát, rồi đồng thanh hỏi, “Anh đã từng chạm qua Emilia chưa?”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Cái gì thích mặc đẹp cơ?”(*).

(*) “thích mặc đẹp” ( 爱美丽 – ài měi lì) cách đọc giống với Emilia.

“Chính là vụ án của Lâm Nhược đó.” Triển Chiêu nhắc nhở..

Bạch Cẩm Đường hơi sửng sốt, hình như đang cố nhớ lại.

Lúc này, Tương Bình xuống tới nơi, ôm theo một cái laptop, phía sau còn có Công Tôn cầm theo hai tập tư liệu, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Công Tôn đến gần, túm lấy cổ Bạch Cẩm Đường kiểm tới kiểm lui.

Bạch Cẩm Đường để mặc anh nhìn tứ lung tung, thuận tay sờ mó an ủi nói không có việc gì..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lui qua một bên nhường đường.

Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Anh hai dạo này hình như gầy đi nhưng càng thêm rắn chắc a.”

“Ừ, không phải do yêu cầu của Công Tôn sao, độ dày từng lớp mỡ này nọ, mức độ cơ bắp vân vân …”.

“Chuyện gì xảy ra?” Công Tôn kiểm tra xong, phát hiện Bạch Cẩm Đường không có bị thương thì an tâm hơn một chút, sau đó lập tức tra hỏi nguyên nhân.

Thì ra hôm nay cặp song sinh không có bên cạnh, Bạch Cẩm Đường lại muốn đi tìm bạn bè bàn chuyện gì đó, nhưng không biết đường để đi nên mới dựa theo bảng định vị thì thiếu chút nữa lao đầu xuống biển. Thời khắc mấu chốt phanh lại không ăn, vô lăng cũng không ổn. Anh đụng tới đụng lui một hồi, khó khăn lắm mới tìm được đường đến cục cảnh sát, chui vào bãi đậu xe, dùng khu giảm tốc để hãm tốc độ lại, sau đó đụng vào xe của Bao Chửng mới có thể ngừng, có thể nói là một đường kinh hoàng.

“Bạch đại ca, hệ thống định vị của anh bị hack rồi!” Tương Bình ngẩng đầu liếc Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường nhíu mày —— quả nhiên..

“Bị hack?” Bạch Ngọc Đường cũng khẩn trương hẳn..

“Có người muốn hại anh?” Công Tôn khó hiểu.

“Xác định là bị hack chứ không phải bị phá hỏng?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình..

“Đúng vậy.” Tương Bình chỉ vào máy định vị, “Hơn nữa còn có người thật ngồi thao tác nữa.”.

“Là sao a?” Triển Chiêu không hiểu lắm.

“Là chờ hệ thống khởi động rồi, đối phương sẽ căn cứ vào tình hình giao thông để cải biến lộ tuyến của chiếc xe.” Tương Bình ngẩng đầu nói, “Đại ca anh gần đây có đắc tội ai không a?”.

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi Bạch Cẩm Đường, “Có cướp mối làm ăn của tiền bối nào không? Hay là thù cũ?”.

Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lát rồi lắc đầu, “Hẳn là không phải nhắm vào anh.”.

Mọi người nhìn nhau, “Sao cơ?”.

“Đây là xe của Lâm Nhược.”.

Bạch Cẩm Đường vừa nói một câu, mọi người liền sửng sốt..

“Đúng nha, mấy hôm trước chơi bóng, cậu ta hình như hay lái xe này tới.” Công Tôn cũng đã nhận ra.

“Chiếc xe này của Lâm Nhược vốn luôn đậu trong sân bóng, lẽ ra hôm nay anh sẽ đến sân bóng bàn chuyện làm ăn, đến lúc lại nhận được điện thoại của một người bạn đi bàn chút chuyện.” Bạch Cẩm Đường cau mày..

Công Tôn có chút áy náy, “Tài xế của anh chở em tới cảnh cục lấy tư liệu, đang định lấy xong quay về đón anh.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Anh thấy tiện có xe của Lâm Nhược ở sẵn đó, nên mượn lái tạm một chút…”

“Lâm Nhược bình thường đều lái chiếc xe này?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng là hay dùng.” Bạch Cẩm Đường gật đầu..

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nói như vậy, là có người muốn giết Lâm Nhược?”.

Bạch Cẩm Đường rất nghiêm túc xem xét, “Hẳn là đúng đó, thật lâu rồi không có ai muốn giết anh, anh dạo này cũng rất an phận thủ thường, trừ phi là tình địch.” Nói rồi, nhìn Công Tôn, “Gần đây có tên biến thái nào thầm yêu em không?”.

Công Tôn một cước đạp qua, thuận tiện giúp Bạch Cẩm Đường chỉnh lại áo quần, quả nhiên áo sơ mi sọc xanh hợp với hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hướng phát triển cùng phương thức biểu đạt tình cảm của hai người này thật vô cùng khó hiểu.

“Tra được rồi.” Lúc này, Tương Bình ngẩng đầu nói với mọi người, “Địa chỉ của hacker.”.

Việc này không nên chậm trễ, mọi người cùng nhau hành động, chuẩn bị đến bái phỏng vị hacker này một chút.

Dựa theo địa chỉ, mọi người tìm được một khu nhà phía sau chợ bán thức ăn, địa chỉ vừa rồi trùng với địa chỉ trên cửa một căn phòng trọ nhỏ, chợt nghe từ bên trong truyền ra thanh âm ồn ào của rock metal.

Bạch Ngọc Đường đưa tay gõ gõ cửa… Cửa liền cọt kẹt một tiếng rồi tự mở ra, trong phòng thoáng truyền đến một mùi vị rất khó ngửi, như là đồ ăn bị thiu hoặc là thứ gì đó bị ẩm mốc.

Căn nhà này khá đơn sơ, chỉ có một gian phòng, bên trong có giường và một cái bàn, trên bàn là máy vi tính, ngoài ra không có một ai.

Triển Chiêu đi qua nhìn vào máy vi tính một chút, phát hiện nó đang mở, mặt bàn kín mít hấp dẫn sự chủ ý của mọi người —— trên đó là những tấm hình cắt từ báo ra về Emilia, đều không quá rõ ràng, nhưng theo đường nét có thể nhận ra.

Trên bức tường mốc meo dán không ít ảnh chụp cùng tin tức, đều là về Lâm Nhược.

“Hắn đang giám thị Lâm Nhược sao?” Công Tôn thấy một tường toàn ảnh chụp, nhịn không được nhíu mày.

“Đội trưởng, chính cái máy này đã điều khiển hệ thống định vị.” Tương Bình ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Trong máy có không ít tin tức về Lâm Nhược, còn có một ít tư liệu về Emilia.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một chút, “Người đâu?”.

“Không phải biết tập kích sai người nên đã chạy rồi chứ?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn có biết chuyện xe lao vào cục cảnh sát.” Tương Bình ngẩng đầu, “Vừa rời khỏi đây không lâu lắm, nhưng có lẽ hắn không phát hiện ra chúng ta đuổi theo đến đây đâu.”

“Các người tìm ai a?”.

Lúc này, ngoài cửa phòng có một bà lão đi tới, thò đầu vào nhìn.

Bạch Ngọc Đường lấy thẻ chứng nhận ra, rồi hỏi bà ấy có quen người trọ trong gian phòng này không.

Bà lão gật đầu, nói ọi người biết, bà chính là chủ của dãy nhà trọ này, ở trong phòng này là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tên là Trần Phi, cả ngày chỉ biết chơi game, rất ồn ào, chẳng thấy cậu ta đi học hay đi làm gì, tính tình rất quái gở, cũng không chơi với ai.

“Có biết cậu ta đi đâu rồi không?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

Bà lão khó hiểu nhìn mọi người một hồi lâu, “Các cậu không phải cảnh sát sao?”.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Đúng vậy.”.

“Thế các cậu không phải đến để tra nguyên nhân cái chết của cậu ta à?” Bà lão có vẻ cũng có chút lờ mờ..

Mọi người trầm mặc trong chốc lát, kinh ngạc hỏi lại, “Bà nói là cậu ấy đã chết?”.

“Đúng vậy, chết ba ngày trước rồi a. Lúc đó thật nhiều cảnh sát tới đây, cậu ta chết đuối, hình như bị té xuống sông!” Bà lão đáp lời, rồi nhìn sang chiếc máy vi tính đang phát ra thứ âm nhạc xập xình, “Tôi nghe thấy mấy tiếng này càng thêm hoảng sợ, cứ tưởng cậu ta hoàn hồn trở về, nên mới qua đây xem.”

“Cậy ấy ba ngày trước đã chết đuối rồi sao?” Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi, “Không ai vào phòng này chứ ạ?”

“Sao có khả năng.” Bà lão lắc đầu, “Cửa tôi khoá rồi mà, chờ cảnh sát các cậu nói một tiếng tôi mới dám vào dọn dẹp này nọ, cũng chẳng liên lạc được với người nhà của cậu ta.”.

“Cậu ta bị té xuống sông, là tự sát hay mưu sát thế bà?” Công Tôn truy hỏi.

Bà lão thở dài lắc đầu, “Có thể do luẩn quẩn trong lòng nên tự sát a.”.

“Vì sao nói như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ầy … Thanh niên bây giờ a, chẳng giống bọn tôi hồi đó, chẳng còn đơn thuần nữa, nhưng cũng không trách được bọn họ, thời bây giờ so với hồi đó của bọn tôi không giống nhau a.” Bà lão chậm rãi nói, “Lúc bọn tôi còn trẻ, mọi người ai cũng như ai, sống thì cùng nhau sống, khổ thì cùng nhau khổ. Hiện tại đã khác mất rồi, có người phú quý tường vân, cũng có người thê thảm không có lối ra. Thanh niên tâm cao khí ngạo, cảm thấy không có tiền đồ, có lẽ trong nhất thời nghĩ không thông, liền đi tự sát. Thuê nhà của tôi ở đây cũng hỗn tạp lắm, có người cần cù tích cóp rồi cũng tốt lên, nhưng đại đa phần là thanh niên giống vầy thôi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu nhún vai, anh hiện tại không có hứng thú đi lý giải xem người thanh niên kia gặp phải cảnh ngộ hay trạng thái tâm lý gì, chỉ quan tâm xem nếu chủ nhân căn phòng kia đã chết ba ngày trước, vậy ai là người điều khiển máy tính a?.

Bà chủ nói chuyện phiếm vài câu rồi đi, Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng, gọi điện thoại về cảnh cục hỏi thăm kết quả điều tra có liên quan đến Trần Phi.

Bạch Cẩm Đường ngồi bên ngõ nhỏ hút thuốc, có vẻ không ưa được mùi vị ở trong phòng, Công Tôn thì đứng bên cạnh quan sát anh.

Tương Bình nghiên cứu mấy thứ trong máy tính của Trần Phi, đồng thời ghi lại lịch sử online của cậu ta.

“Ừm …” Triển Chiêu ở trong phòng đi một vòng, quan sát những thứ về Lâm Nhược và Emilia mà Trần Phi cất giữ, rồi vuốt cằm, “Trần Phi sưu tầm những thứ này, hình như cũng không phải để hại chết Lâm Nhược.”.

“Có ý gì?”.

Bạch Ngọc Đường đi vào, vừa lúc nghe được câu này.

“Tôi thấy Trần Phi này có vẻ rất sùng bái Lâm Nhược, có thể nói là thầm mến anh ta.” Triển Chiêu tháo một tấm ảnh chụp của Lâm Nhược từ trên tường xuống, “Hành vi của cậu ta nếu nói là giám thị, thì nói thành theo đuổi thần tượng sẽ phù hợp hơn.”

“Vậy còn việc điều tra về Emilia? Giải thích sao được chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có thể là …” Triển Chiêu còn muốn nói gì đó, chợt nghe Tương Bình hô lên một tiếng, “Đội trưởng.”.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy Tương Bình đang ngoắc lấy ngoắc để hai người..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới sau lưng cậu ta, nhìn vào vị trí màn hình mà Tương Bình chỉ.

Thì ra Tương Bình từ đống tư liệu trong máy tìm được một tấm hình, bên trong là một người còn trẻ đứng ở trên thuyền, hình như đang chuẩn bị rời bến.

“Người này là Trần Phi.” Bạch Ngọc Đường lấy tư liệu từ cảnh cục gửi vào điện thoại mở ra, so sánh hai tấm hình.

“Ảnh này có vấn đề gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

“Đằng sau cậu ta có vài chiếc thuyền đang rời khỏi anh thấy không?” Tương Bình chỉ vào một con thuyền trong đó, “Tự nhiên em thấy quen quen, hoá ra đó chính là chiếc thuyền của Đinh Nguyên mới chết sáng nay, cũng là một trong những con thuyền theo Lâm Nhược bọn họ rời bến tìm kiếm Emilia. Đằng sau đó chính là đội thuyền của Lâm Nhược.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— lại có liên quan đến Lâm Nhược?.

“Còn nữa, trong hòm thư của cậu ta có một phong thư, theo máy tính ghi lại thì cậu ta ba ngày trước có đọc qua phong thư này, rồi đóng máy lại, buổi sáng hôm nay lại được mở ra.” Tương Bình nói, rồi click vào bức thư cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem.

Bên trong phong thư cuối cùng Trần Phi mở ra trước khi chết, chỉ có một câu nói, chính là —— trái tim của con người, đến tột cùng có thể chịu đựng được bao nhiêu?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Tên của người gửi.” Tương Bình kéo đến cuối cùng, có một chữ kí ——Emilia.

Đọc thư xong, Tương Bình không ngừng chà xát cánh tay đã nổi lên mấy tầng da gà.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cái chết của Đinh Nguyên, xem ra cũng không phải ngoài ý muốn, mà là trùng hợp.”.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Bao Chửng, anh vừa ấn số vừa nói, “Tôi cảm thấy, có lẽ còn chết nhiều người lắm.”

“A?” Triển Chiêu hứng thú hỏi, “Vì sao nghĩ như thế?”.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Không thể nói rõ, chỉ thấy Emilia này, cho dù đã nhiều năm thế rồi, vẫn còn mang oán hận.”