Bước tới trước cửa nhà Lưu Ảnh, mọi người liếc mắt liền thấy cánh cửa khép hờ, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đã có người tới đây?
Vươn tay đẩy cửa ra, không ngoài dự liệu, trong phòng đều bị lục tung, hình như đã có người vào trong.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tới bên cạnh cửa sổ.
Chỉ thấy người mang đàn violoncello đang ở dưới, còn không quên ngẩng đầu khoát tay chặn bọn họ, sau đó lập tức chạy đi, giờ có đuổi theo, phỏng chừng cũng không kịp nữa.
Triển Chiêu đi xung quanh căn phòng, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Mặc kệ hắn tìm cái gì, hẳn là vẫn chưa tìm được.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Trần Hi và Chu Dật rất khó hiểu, nhưng mơ hồ vẫn cảm nhận được, những người này không đơn giản chỉ là sinh viên và thầy giáo.
Triệu Hổ đứng giữ cửa, hỏi Triển Chiêu, “Hắn không tìm ra nhưng anh thì hẳn là tìm được ha!” Triển Chiêu cười, nhìn Triệu Hổ, “Hổ tử, cậu thường giấu đồ ở đâu?”
“Ân.” Triệu Hổ suy nghĩ.
“Cơ bản hắn không có giấu.” Mã Hán ở một bên nói, “Toàn là bạ đâu ném đó.”
Triệu Hổ cười hắc hắc.
“Lại nói…” Triển Chiêu hỏi Triệu Hổ, “Có lần tôi nghe anh hai nói, ảnh tham gia bữa tiệc gì đó gặp được ba cậu, thì ra nhà cậu làm kinh doanh? Còn rất có tiền.”
Triệu Hổ chớp mắt mấy cái, “Vậy sao… bán cái gì em cũng chả biết nữa.”
Bạch Ngọc Đường lật xem một quyển ghi chép trên bàn, lơ đãng trả lời, “Tôi đã xem tư liệu của hắn, gia cảnh giàu có.”
Triển Chiêu há to miệng, hỏi Triển Hổ, “Vậy Hổ tử chẳng phải là Hổ thiếu gia ư? Sao một chút cảm giác quý công tử cũng không có, còn học diễn xuất thành du côn, đi làm nằm vùng?”
Triệu Hổ bĩu môi, “Đàn ông phải dựa vào chính mình!”
Mã Hán ở bên cạnh, cười nói, “Hổ tử không có khái niệm về tiền.”
“Vậy cậu sợ nhất bị trộm cái gì?” Triển Chiêu hỏi Triệu Hổ.
Triệu Hổ nhìn trái nhìn phải, thấy Trần Hi với Chu Dật đang to nhỏ gì đó, hắn nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Súng.”
Triển Chiêu bó tay, “Ngoài cái đó ra còn cái gì nữa không?”
Triệu Hổ ngẩng mặt suy nghĩ nửa ngày, “Nga! Em có một cái card ngôi sao NBA.”
“Cậu giấu ở đâu?”
“Trong sách.” Triệu Hổ nhìn giá sách bên cạnh, sách đều rớt hết xuống đất, hẳn là đã bị lục qua.
“Đều bị lục tung hết rồi.” Triệu Hổ mếu máo.
“Nghĩa là đối phương cũng đang tìm một cái miếng gì đó.” Triệu Tước lắc lắc ở một bên ngắm phong cảnh.
“Đĩa CD hoặc tờ giấy?” Triệu Hổ nhìn trên bàn, laptop đã biến mất, “Đĩa CD?”
Triển Chiêu khoát tay áo, “Thiết bị âm thanh vẫn còn nguyên vẹn, CD rớt đầy trên mặt đất, hẳn là không tìm đĩa CD.”
“Đĩa CD rớt đầy trên mặt đất mà còn không phải?”
“Nếu tìm đĩa CD thì đã không lục tung lên như thế.” Triệu Tước nói, “Hẳn là sẽ đem đi hết, chẳng phải dễ dàng hơn sao?”
“Vậy hắn tìm tờ giấy…” Triệu Hổ nhìn nhìn khắp nơi, “Tấm hình?”
Triển Chiêu cười gật đầu, “Ân, có một thứ là tấm hình.”
“Vậy thứ nữa là gì?” Mã Hán tò mò.
“Là một tờ A4.” Triệu Tước chậm rãi nói, vươn tay chỉ cửa sổ cách Bạch Ngọc Đường không xa, “Cửa sổ có vấn đề.”
“Cửa sổ…” Mọi người bước tới nhìn.
Triển Chiêu xoay đầu híp mắt nhìn Triệu Tước — Dám cướp danh tiếng của tôi!
Triệu Tước cười xấu xa, “Nhóc nghĩ nhóc có cơ hội? Lúc ta có thì nhóc chỉ mới mặc quần yếm thôi!”
Triển Chiêu nổi giận a.
Kiểm tra cửa sổ một chút, đó là dạng cửa sổ gỗ kiểu cũ, Bạch Ngọc Đường dọc theo cánh cửa, sờ sờ một chút, phát hiện bệ rất dày, cạy ra liền thấy một cái hộp đựng bút máy.
Mở hộp ra, bên trong có một cây bút máy.
Bạch Ngọc Đường lấy cây bút ra, bên trong không có ruột bút, chỉ có một cuộn giấy. Rút ra xem, hắn liền nhíu mày…
“Giấy trắng?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
“Có thể là mực ẩn.” Triển Chiêu bảo hắn cất vào, đem về cho Tưởng Bình xử lý.
“Còn tấm hình?” Triệu Hổ hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc hộp bút, phát hiện bên trong còn có thứ gì đó lắc lư, cạy lót hộp ra nhìn, bên dưới có một tấm ảnh được gấp lại.
Mở ra nhìn… chỉ là tấm hình tập thể giống loại ảnh chụp khi tốt nghiệp.
“Hình như lâu rồi.” Triển Chiêu lấy tấm ảnh, đây là hình đen trắng, có khung lượn sóng, tấm ảnh cũng thuộc dạng giấy cũ, nhưng mà chụp rất rõ, bên dưới khung trắng còn ghi “Nhân dân chụp ảnh quán”, xem ra tấm này đã chụp cách đây ít nhất hai mươi năm.
“Ố ồ.” Triệu Tước cầm tấm hình, “Đã lâu rồi không thấy.”
Triển Chiêu nhìn ông, “Chú nói tấm ảnh hay người trong tấm ảnh?”
Triệu Tước cười thần bí, chỉ chỉ một người trong tấm ảnh, hỏi Triển Chiêu, “Nhìn quen không?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm, kinh ngạc há to miệng — Người trong ảnh chụp, chính là Triệu Tước.
Bạch Ngọc Đường cũng đánh giá Triệu Tước, khó hiểu, “Tại sao…”
Triệu Tước nhẹ nhàng gõ môi, ý bảo hai người đừng lên tiếng, nhìn tiếp đi.
Theo ngón tay ông trượt tiếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vài người quen — Bạch Duẫn Văn, Triển Khải Thiên, Bao Chửng lúc còn trẻ, còn có… Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu chỉ Bạch Ngọc Đường trong ảnh, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường xua tay, “Không phải tôi.”
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Người giám hộ của chú?”
Triệu Tước lập tức suy sụp, vươn tay bóp quai hàm Triển Chiêu, “Thử nói lại coi!”
Triển Chiêu lập tức né ra, xoa mặt trừng ông.
“Mọi người rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Trần Hi nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Triệu Tước xoay đầu lại, vỗ nhẹ lên bả vai hắn, “Ngoan, qua bên kia đợi đi.”
Trần Hi mở to hai mắt, “Nga.” rồi ngoan ngoãn đứng đợi.
Thấy tình cảnh này, Chu Dật cũng lui về sau, hoảng sợ nhìn Triệu Tước, lại thấy Trần Hi ngốc ngốc đứng im tại chỗ, rất khác thường.
Chu Dật muốn tông cửa chạy ra, nhưng đã bị Mã Hán túm cổ kéo về.
“Mấy người làm gì vậy?” Chu Dật giãy dụa, hét muốn xé cổ họng, “Cứu mạng…”
Nói còn chưa dứt, Triệu Hổ đã đánh vào đầu hắn, “Điên hả, cứu mạng cái gì!”
“Cậu cũng đừng đóng kịch nữa.” Triển Chiêu vẫy vẫy hắn, “Chi bằng chúng ta tâm sự chút đi?”
Chu Dật sửng sốt, xoay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triệu Tước khoanh tay, “Cho dù không muốn mở miệng, ta cũng có cách làm cậu mở miệng, cho nên tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn nói đi.”
Chu Dật nhíu mày, “Mấy người rốt cuộc là ai?”
“Cậu rốt cuộc là ai mới đúng.” Bạch Ngọc Đường chen vào nói, “Ngày hôm qua Triệu Tuyết Diễm thấy ai cũng không nổ súng, chỉ khi thấy cậu cô ta liền bắn, cậu cũng rất may, tránh được một kiếp.”
“Cậu bắn không trúng cũng chỉ là giả bộ.” Mã Hán tựa vào cạnh cửa, “Tính cách cũng thế, người bắn chuẩn, rất ít người có tính cách khoa trương.”
Chu Dật nhìn trái nhìn phải, thấy mình thật sự thoát không được, buông tay, “Tôi đã sớm học ở đó, nhưng chỉ là sinh viên bình thường thôi, là mấy anh cuốn tôi vào mà?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chu Dật đút tay vào túi, “Tôi thấy đột nhiên có nhiều thầy mới tới, còn đổi cả hiệu trưởng.” Nói xong, chỉ chỉ Mã Hán, “Người này vừa nhìn liền biết là tay súng bắn tỉa, tôi chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ai biết Trần Hi lại chỉ biết chơi, vào rừng thực chiến, còn đụng trúng bà điên kia với Eleven.”
Mọi người nghe tới đó đều sửng sốt.
Mã Hán kinh ngạc nhìn Chu Dật, “Cậu biết Eleven?”
“Tôi nhìn được nửa mặt của hắn, cũng may còn chưa bỏ mạng.” Chu Dật xấu hổ cười cười.
Mọi người nhìn hắn. Bình thường mà nói, sinh viên hơn hai mươi tuổi, là đoạn thời gian khó nhận biết tuổi chính xác nhất, nhưng Chu Dật bộ dáng rất non, chỉ giống nam sinh mười mấy tuổi, hơn nữa còn giống một học sinh hơn.
“Cậu rốt cuộc là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Mấy anh là cảnh sát hay sát thủ?” Chu Dật hỏi lại.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn Triệu Tước, “Cậu không biết ông ấy?”
Chu Dật thành thật lắc đầu, “Không biết.”
Triệu Tước cũng nói, “Hắn không cùng loại người bên ta, bên ta không có dạng này.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Cậu là sát thủ?”
Chu Dật bất đắc dĩ cười cười, “Ừh, vậy… các anh là cảnh sát?” Nói xong chỉ chỉ Triệu Tước, “Người này không giống.”
Triệu Tước rất tự giác dịch tới bên cạnh Triển Chiêu, “Ta và hắn là người ngoài hành tinh, chúng tôi là người của hành tinh Miêu.”
Triển Chiêu đẩy ông ra xa cả thước.
“Tại sao nhóm sát thủ lại trốn trong trường học?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Các người rốt cuộc đang tìm cái gì?”
“Sai rồi sai rồi.” Chu Dật xua tay, “Tôi căn bản không có mục đích, trường học này là nơi tránh gió của sát thủ, tôi đã sớm thu tay, chỉ muốn thầm lặng bắt đầu cuộc sống mới. Nếu như chỉ trả thù địch thủ thì tôi cũng hiểu được, nhưng lại có không ít sát thủ vào ẩn nấp, tôi cũng có dự cảm sẽ có gì đó xảy ra, nhưng chưa kịp trốn thì đã bị cuốn vào rồi.”
“Nơi tránh gió của sát thủ… Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu nhịn không được, lên tiếng hỏi.
“Tôi hai mươi mốt.” Chu Dật trả lời.
Mọi người ngẩn người, “Vậy cậu bắt đầu làm sát thủ từ năm bao nhiêu tuổi?”
Chu Dật ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Ân, khoảng năm mười bốn mười lăm tuổi, tới khoảng mười chín.”
Mọi người trầm mặc thật lâu, Triệu Hổ nhẹ nhàng khều Mã Hán, “Thì ra sát thủ cũng có trẻ em nữa hả?”
“Trước đây cái gì cũng có điều dễ khống chế.” Chu Dật thản nhiên nói, “Hơn nữa không bị người ta nghi ngờ, xác suất thành công rất cao, che dấu rất tốt.”
Triệu Tước suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái, “Nga…”
Triển Chiêu nhìn ông, “Chú nghĩ tới cái gì vậy?”
“Có vài tổ chức sát thủ thường làm chuyện này, nhưng mà có rất ít sát thủ có thể toàn thân trở ra, sao cậu có thể bắt đầu lại được?”
Chu Dật suy nghĩ, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Các anh có thể không truy cứu, không bắt tôi vào tù không?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nghề của cậu là sát thủ, bắt được rồi thì sao lại thả?”
Chu Dật mếu máo, hắn biết, không có gì xảy ra thì hắn sẽ bị xử bắn, vì thế cúi đầu không nói gì.
“Ai, đừng cứng nhắc như thế.” Triệu Tước khoát tay với Bạch Ngọc Đường, “Cậu cũng đâu có chứng cớ, làm sao chứng minh được hắn đã từng giết người?”
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều, cúi đầu tiếp tục lật quyển vở. Triển Chiêu nhìn nhìn Mã Hán và Triệu Hổ đứng cạnh cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng xoay mặt đi nhìn chỗ khác. Lại nói, Chu Dật nhỏ như vậy đã đi làm sát thủ, nhất định là bị ép, hơn nữa thân thế hẳn là cũng rất đáng thương. Nhưng mà nếu từng giết người vô tội, kết cục thế nào thì cũng có thể tưởng tượng ra. Triển Chiêu thật sự không thể xác định, cho dù lần này bọn họ không bắt hắn, hắn có thể tiếp tục đi bao xa, giống như lần này, thế sự có nhân quả, muốn tiếp tục cuộc sống của người bình thường, hẳn là không có khả năng.
“Nói đi.” Triệu Tước giục hắn.
Chu Dật bước lên mấy bước, lấy tờ giấy lúc nãy Bạch Ngọc Đường lấy được từ hộp bút, vươn tay hỏi Mã Hán, “Anh có bật lửa không?”
Mã Hán đưa bật lửa cho hắn.
Chu Dật mở bật lửa, đặt dưới tờ giấy, huơ huơ vài cái, trên tờ giấy lập tức hiện chữ.
Tất cả buồn bực — Sao hắn lại biết?
“Lưu Ảnh cũng là sát thủ.” Chu Dật nói, “Cách này có chút phổ biến, danh sách này là mục tiêu mà người ủy thác yêu cầu hắn giết, dùng nước chanh để viết, rất nhiều sát thủ đều làm chuyện này, về phần xuất phát từ tự hào hay áy náy, vậy phải hỏi Lưu Ảnh đã chết thì mới biết được.”
Triển Chiêu cầm danh sách nhìn sơ qua một lần, Lưu Ảnh còn trẻ, phạm tội cũng không ít, trên tờ giấy viết rất nhiều, tuyệt đối không phải trong một hai năm có thể hoàn thành, vì thế hỏi Chu Dật, “Hắn cũng giống như cậu? Ẩn mình trong trường học để chuẩn bị cuộc sống mới?”
“Không có khả năng.” Chu Dật lắc đầu, “Các anh nghĩ có nhiều người được sống lại lắm sao? Bởi vì tôi may mắn, mới thoát khỏi tổ chức. Còn Lưu Ảnh, hắn tới đây để chấp hành nhiệm vụ.”
“Chấp hành nhiệm vụ gì?” Mã Hán hỏi, “Cậu đi ngăn chặn tin đồn?”
“Căn cứ vào lời của người nọ, thì đây chính là party.” Chu Dật nói.
“Party?”
“Chính là săn bắn tập thể.” Chu Dật giải thích, “Có thể có một người treo giải thưởng lớn để giết một người. Hơn nữa người này hẳn là sát thủ cấp cao, giết được người đó, giá trị mình sẽ được nâng lên, cho nên mới có nhiều người tới đây.”
“Vậy cậu có biết có bao nhiêu sát thủ tập trung ở thành phố T không?” Triển Chiêu hỏi.
Chu Dật hơi nhún vai, “Không biết chắc, tôi không xác định được mục tiêu của bọn họ là ai, các anh có đối tượng nghi ngờ nào không? Nói ví dụ như Triệu Tuyết Diễm muốn giết ai? Mục tiêu của cô ta với Eleven là một? Dù sao với trình độ của Triệu Tuyết Diễm, cũng không đáng để Eleven tự xuất thân.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu.
Triển Chiêu liền nói cho hắn biết, “Bắt Ghost.”
Chu Dật ngây người, nhìn chằm chằm mọi người.
“Thế nào?” Triệu Tước cười, hỏi hắn, “Chưa từng nghe qua?”
Chu Dật cười gượng hai tiếng, “Ghost a… khó trách.”
“Vậy bây giờ cậu có thể suy đoán, ở đây có bao nhiêu sát thủ, sắp tới có bao nhiêu sát thủ lại tới nữa đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Chu Dật trầm mặc, ngẩng đầu nói, “Toàn bộ.”
“Cậu nói tất cả sát thủ đều sẽ tới đây?” Mã Hán cảm thấy có chút khoa trương.
“Tất cả những sát thủ đủ tiêu chuẩn sẽ trở lại!” Chu Dật nhíu mày, lầm bầm, “Cơ mà ai khùng quá vậy, treo giải thưởng bắt Ghost?”
“Có vấn đề gì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Đối phương ra giá rất cao?”
“Đây không phải vấn đề về tiền.” Chu Dật lắc đầu, “Bắt Ghost rất phiêu lưu, các anh không biết sao? Đối phương là vũ khí giết người, nếu giết không thành thì bản thân sẽ bị giết, mà người treo giải bắt Ghost sẽ trở thành đối tượng săn bắn cả đời.”
“Tất cả sát thủ đều tới đây, không phải rất kì lạ ư?” Triển Chiêu cảm thấy rất không logic, “Nếu Ghost đứng nhất trong giới sát thủ, vậy người có thể khiêu chiến với cô ta cũng không nhiều, tại sao lần này lại đến hết? Không sợ bị giết sao?”
“Có thể hiểu.” Giọng của Chu Dật nhỏ đi vài phần.
“Hiểu thế nào?” Mọi người đều không rõ.
“Ghost sở dĩ không thể chiến thắng, bởi vì cô ta là u linh mờ mịt, theo tục truyền, cô ta là một linh hồn màu trắng, nhẹ như tờ giấy vậy, hoàn toàn không có tình cảm.” Chu Dật tự nói, “Nhưng một sát thủ khi không muốn giết người nữa, nháy mắt liền biến thành một con cọp không có răng.”
“Cậu xác định cô ta không muốn giết người?” Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, “Nói không chừng cô ta cũng đang chấp hành nhiệm vụ thì sao?”
Chu Dật bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu.
“Có cái gì mắc cười ư?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Các anh không biết.” Chu Dật sâu kín nói, “Người bình thường và sát thủ, có một con đường, một khi đã vượt qua, thì sẽ không bao giờ trở lại.”
Triệu Hổ cân nhắc, “Rất sâu sắc.”
Chu Dật nhìn đồng hồ, “Người bình thường một khi đã đi làm sát thủ, thì cả đời cũng sẽ không có tư cách trở lại làm người bình thường, mà sát thủ một khi muốn quay lại, thì cả đời cũng không làm sát thủ nữa. Tôi cảm thấy tôi vẫn nên tìm một chỗ tránh gió, mắc công lại bị cuốn vào.”
Lúc này, điện thoại Chu Dật bỗng nhiên reo lên, hắn lấy ra xem tin nhắn, “Trần Lộ nhắn, hỏi Trần Hi sao không bắt máy, còn hỏi chúng ta chừng nào về, biễu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Triển Chiêu chợt nhớ lại lời Triệu Tước khi nãy, sắp có trò vui để xem, vì thế liền hỏi ông, “Sao lúc nãy chú nói tiệc tối sẽ có trò náo nhiệt để xem?”
Triệu Tước cười giảo hoạt, “Nhóc không biết à? Lát nữa trên sân khấu lớn, tiết mục cuối cùng sẽ là toàn bộ nữ sinh cùng hợp xướng, ai vắng mặt liền bị đuổi học.”
Tất cả kinh ngạc nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước nhẹ nhàng vỗ ngực, “Làm hiệu trưởng rất tốt, có thể chỉ định tiết mục, rất tiện để tìm người.”