Vào Weibo, Lâm Giác lại suýt chút nữa bị tin tức đập vào mặt đến mất kết nối.
Bất chấp những loại tin tức thất loạn bát tao, Lâm Giác vị trí đứng đầu được truy cập nhiều nhất.
Nền Weibo của Giang Du Sâm vẫn là màu đen trắng đơn điệu, Weibo vạn năm không đăng gì mới lại đột nhiên xuất hiện một bài.
Sau khi kết thúc ghi hình, vì để phối hợp với chương trình nên dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, tất cả khách quý học viên đều sẽ chia sẻ bài đăng hơ khô thẻ tre từ Weibo chính thức của tổ tiết muc. Lâm Giác đã chia sẻ từ lâu còn Giang Du Sâm thì trực tiếp chia sẻ bài chia sẻ của cậu.
【@ Giang Du Sâm V: //@ Lâm Giác V: Kết thúc rồi, cảm ơn sự chỉ dạy của các lão sư và các học viên, mong lần sau hợp tác ~! 】
Thời gian đăng là 20 phút trước đó, bình luận phía dưới đã phá vỡ mười vạn, mỗi một lần load lại là lại tăng gấp bội.
【 A a a a a a a Giang thần!!! Là Giang thần sống!!!! 】
【 Nam thần mà bà theo đuổi cuối cùng cũng đăng Weibo!!! 】
【 Cuối cùng Giang thần cũng nhớ mật khẩu Weibo rồi sao? 】
【 Mặc dù Giang thần chỉ chia sẻ. một chữ cũng không nói, nhưng tôi thật vui vẻ a 555555, rốt cục đợi đến ngày này!!! 】
【 Giang thần, đã lâu không gặp,???, trời lạnh, nhớ mặc thêm quần áo. Vĩnh viễn yêu anh??? 】
…
Nội dung bên trong bình luận cũng không khác lắm với mấy bài Weibo khác của Giang Du Sâm, nhưng mà ấn mở bài đứng đầu, đột nhiên Lâm Giác nhìn thấy tên của mình trên hotsearch.
【@ Lâm Giác V: [ Yêu anh ] 】
Hô hấp Lâm Giác cứng lại, vô số lời muốn nói nghẹn trong cổ họng. Thật sự không biết nên nói Vu Hướng Dương là khôn khéo hay là ngu ngốc.
Dù cho quan hệ có tốt đến mấy thì bình thường minh tinh cũng sẽ tránh đăng loại bài tương tác với nhau rõ ràng như thế này. Ngành giải trí quá phức tạp, cho dù quan hệ tốt cũng rất ít khi lộ ra bên ngoài, nhất là khi danh tiếng của hai người chênh lệch như thế này.
Mà hắn không chỉ chia sẻ lại bài chia sẻ của Giang Du Sâm mà còn viết bóng gió như thế này, thật sự giống như là…
Giống như là đang cố ý cọ nhiệt độ với Giang Du Sâm.
Quả nhiên, trở về Weibo của mình, bình luận trên đó không có dịu dàng hài hòa như vậy.
【 Anh trai nhỏ Lâm Giác ơi!!! Em siêu thích anh!!! 】
【 Có gì nói đó, đây là ké fame à? Sông thần chỉ là thuận tay đăng một chút, vị này lại lập tức đăng lại qua Weibo của mình, giống như tương tác vậy 】
【 Không phải lần đầu tiên, lúc quay chương trình chẳng phải cậu ta thích tìm Giang thần sao 】
【 Uy uy uy! Đây là Weibo của anh trai nhỏ chúng ta, anti phiền phức ngậm miệng giùm cái? 】
【 Đỉnh nắp nồi* hỏi một câu, chỉ có một mình tôi là bị thồn đường ư? 】
[ *đỉnh nắp nồi (顶锅盖): mình nghĩ là hỏi lung tung, không liên quan đến vấn đề đang bàn bạc]
【 Cô không một mình đầu!!! Một miếng cẩu lương lớn đang nhét trong miệng tôi này, cái này khác thổ lộ công khai ở chỗ nào??? 】
【 Người qua đường các người nhìn kiểu gì thế? Cậu ta từng nói mình là fan hâm mộ của Giang thần, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội cọ nhiệt này】
【 Có phải fan không thì không biết, chỉ biết cọ nhiệt thật nhanh, chắc chắn là cố ý 】
【 Giang thần chỉ lỡ tay một chút, kết quả là vị này lập tức dính sát, thật buồn nôn 】
…
Đầu Lâm Giác tỉnh táo, mắt nhìn chằm chằm màn hình, cũng không có tập trung, ngón tay trắng nõn treo giữa không trung, đầu ngón tay phát lạnh.
Vô số chữ nhỏ màu đen giống như là thực thể, nhanh chóng hiện lên trước mắt của cậu.
Những người khác nói thế nào cậu không quan tâm, nhưng bình luận phản ánh suy nghĩ của đa số người, liệu Giang Du Sâm sẽ nghĩ như thế nào về cậu đây?
Có cho là trước đó mình nói là fan hâm mộ anh là muốn cọ nhiệt với anh?
Cho đến khi nhìn thấy Weibo của Lâm Giác không ngừng tăng lượng bình luận, Vu Hướng Dương mới ý thức được màn cân não vừa rồi của mình suýt chút gây ra đại họa gì, vội vàng lên Wechat xin lỗi Lâm Giác.
[ Anh sai rồi!!! Quỳ xuống!!! ]
[ Thật xin lỗi nha Tiểu Lâm!!! Lần sau anh tuyệt đối sẽ không giúp em đăng Weibo nữa!!! ]
[ Lúc đó anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy!!! ]
…
Lâm Giác nhìn Vu Hướng Dương xin lỗi đầy màn hình, không biết nên trả lời thế nào.
Cậu biết Vu Hướng Dương không có hai lòng, nên lúc trước cũng rất cảm kích hắn quản lý Weibo giúp mình. Nhưng, nhưng mà, cậu thật sự không biết phải làm sao để đền bù sai lầm như thế này.
“Ông —— ông —— “
Ngay tại lúc không khí đình trệ xuống khiến Lâm Giác sắp không thở nổi thì tiếng điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ hỗn độn của cậu.
Ánh mắt của cậu một lần nữa tập trung nhìn về phía màn hình.
Sau khi thấy rõ tên người gọi, tim của cậu đột nhiên đập nhanh hai nhịp
Là Giang Du Sâm gọi tới.
Điện thoại di động vẫn đang tiếp tục rung, trầm thấp, vô cùng có nhịp điệu. Lâm Giác khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay đều tê cả rồi, thậm chí hoàn toàn không biết làm sao bản thân có thể nhận cuộc gọi, rồi làm sao đặt di động bên tai.
“Anh, Giang…”
Giọng Lâm Giác căng thẳng.
“Nhìn thấy tin nhắn rồi?”
Thanh âm Giang Du Sâm lãnh đạm, không nghe ra tâm tình gì.
Lâm Giác cực nhanh “ừm” một tiếng, đồng thời trong nháy mắt nghe được tiếng nói trầm thấp kia, cậu cũng nghe được tiếng tim mình đang đập.
Muốn giải thích quá nhiều, vì sao đăng bài Weibo kia, vì cái gì đăng Weibo nhưng lại không trả lời tin nhắn… Cậu nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Giang Du Sâm nhàn nhạt hỏi: “Còn chưa quyết định? Cần thời gian cân nhắc?”
“Không phải!” Lâm Giác nhanh chóng lắc đầu, thậm chí hoàn toàn quên mất đang gọi điện thoại, Giang Du Sâm đương nhiên sẽ không thấy động tác của cậu.
Cậu thở sâu, ép buộc mình suy nghĩ, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ.
“Em vừa mới ăn cơm cùng cha mẹ!”
“Em, em đồng ý!”
“Weibo không phải em đăng!”
“Anh Giang anh đừng giận em!”
Cậu quá gấp đến nỗi giữa các câu không liên quan gì đến nhau, ngôn ngữ vụn vặt đến nói năng lộn xộn.
Bên kia Điện thoại, một dòng điện nhỏ vang lên, là tiếng Giang Du Sâm cười nhẹ.
“Gấp cái gì, anh không có giận.”
Giọng nói thanh đam ầm ầm rơi xuống đáy lòng Lâm Giác, tinh tế chuẩn xác vuốt trái tim đang dúm dó của cậu thành một đoạn.
Trái tim lần nữa khôi phục lại chức năng bơm máu, đập từng chút từng chút trong lồng ngực. Dòng máu ấm áp chảy qua mỗi một tấc thân thể, rốt cục Lâm Giác cũng tìm về thanh âm của mình.
Ngón út xuôi ở bên người cậu không tự giác cuộn lại, một lần nữa tổ chức ngôn ngữ: “Em không phải cố ý không trả lời tin nhắn của anh. Khi đó em vừa về nhà, Weibo là do phụ tá của em quản, anh ấy giúp em đăng, ta cũng là vừa mới nhìn thấy… Nếu anh không tin, có thể cho anh nhìn lịch sử nói chuyện của bọn em!”
Mặc dù ngôn ngữ vẫn hơi không lưu loát, nhưng cuối cùng vẫn giải thích cả cậu chuyện rõ ràng.
Giang Du Sâm đang đứng trước cửa sổ trên tầng cao nhất của khách sạn, bên tai là tiếng thở nhỏ bé mà gấp gáp của Lâm Giác. Anh dường như có thể tưởng tượng được biểu tình khẩn trương của Lâm Giác lúc này.
Đôi mắt của nai con kia nhất định sẽ ướt sũng, bờ môi mỏng manh lại phấn nộn kéo căng thành một đường thẳng, trên da thịt trắng nõn phủ một lớp mồ hôi mỏng, lông mi chớp chớp giống như là cánh bướm.
Nam nhân nhìn qua dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cảnh đêm sáng chói ồn ào, yên lặng câu lên khóe môi.
“Không phải đã nói rồi sao, anh không có giận.”
Lâm Giác nhỏ giọng thở gấp, qua rất lâu sau, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Kia… Bài đăng Weibo kia, em có thể xóa chứ?”
Bài đã đăng, mất bò mới lo làm chuồng, cũng có thể chịu mắng nhiều hơn vài ngày, nhưng cái này chí ít có thể chứng minh là cậu đơn phương cọ nhiệt, không liên quan đến Giang Du Sâm.
“Không cần.”
Giang Du Sâm sải bước lại trước bàn làm việc, bật máy tính lên, ngồi dựa lưng vào một cái ghế da đen bóng.
“Muốn đền bù anh, có rất nhiều cách.”
Lâm Giác dừng lại: “Tỉ như?”
“Tỉ như…” Giang Du Sâm đăng nhập vào Weibo phiên bản máy tính, tìm đến tên của Lâm Giác trên thanh tìm kiếm rồi nhấp vào Theo dõi.
“Anh cũng đang ở A thị, ngày mai có rảnh không? Ra trò chuyện chút về phim mới của Ô đạo.”
Lâm Giác dâng hai tay lên, suýt thì quẳng di động xuống đất. Cậu nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt như vậy.
Đây không giống như là đang trừng phạt cậu, mà là đang thưởng cho cậu.
Hai người hẹn cẩn thận địa điểm gặp mặt ngày mai, thẳng cho đến lúc cúp điện thoại, Lâm Giác vẫn còn chóng mặt, nhịp tim từng chút từng chút bất quy tắc nhảy lên.
Sau khi cúp máy một giây, điện thoại lại “Đinh” một tiếng, là thông báo của Weibo về fan hâm mộ mới.
Lâm Giác vô thức ấn mở, liếc mắt liền thấy xen lẫn trong fan hâm mộ mới tăng, có một người có avatar giống với Giang Du Sâm.
Không chỉ ảnh chân dung mà tên…
Chờ chút!
Lâm Giác đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nhiều lần người tên “Giang Du Sâm” trong đám người mới tăng thêm kia.
Cậu nhấp vào avatar của người kia, trang chủ đen trắng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn hiện ra.
Giang Du Sâm theo dõi cậu!
Lâm Giác rời khỏi trang chủ của Giang Du Sâm, ấn mở danh sách theo dõi của mình ra, nhìn hai mũi tên kia rồi lại nhìn bốn chữ nhỏ “Theo dõi lẫn nhau” này, nhất thời cảm thấy hô hấp muốn ngừng lại luôn.
“Leng keng.”
Lại là một thông báo nhắc nhở bình luận.
Một ý nghĩ chậm chạp hình thành trong đầu Lâm Giác, lại làm cậu không thể tin được.
Cậu tắt thông báo của bình luận mình chưa theo dõi, mà người cậu theo dõi, ngoại trừ công ty quản lý cùng đoàn làm phim trước đó đã đóng vai phụ ra thì… Cũng chỉ có Giang Du Sâm.
Ngón tay giống như là không nghe sai khiến, ấn mở cái kia ô biểu tượng xanh.
【 Giang Du Sâm V: Cố lên. 】
Lâm Giác nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tiến vào phổi cho cậu cảm giác có chút đâm nhói chân thực. Lúc này Lâm Giác mới một lần nữa mở to mắt.
Giang Du Sâm không chỉ bình luận bài đăng của cậu trên Weibo mà còn thích nữa.
Câu chửi mắng xuất hiện một góc trên trang đầu của Lâm Giác*, cậu load lại.
[*: trong qt ghi là Giang Du Sâm nhưng mình nghĩ tác giả nhầm nên đã sửa lại]
Nhưng lần này, hướng gió bình luận đã hoàn toàn khác biệt.
【 Tôi đệt!!! Giang thần!!! Chung một khung hình!!!! 】
【 A a a a a a a a a a!!! 】
【 Trước đó ai nói con trai bảo bối của chúng ta ké fame giờ vả mặt chưa??? Hai người vốn là quen thân nha!!! 】
【 Con yêu thật là lợi hại!!! Giang thần khen con!!! Cho mẹ ôm cái!!! 】
【 Nhân gian hảo trị đức, nhưng, nhân gian bất trực đích*!!! 】
[* Nhân gian hảo trị đức, nhưng, nhân gian bất trực đích (人间好值得, 不, 人间不直的): mình nghĩ ở đây là chơi chữ, dịch ra tiếng Việt là thế gian này thật thú vị nhưng thế gian này không thẳng]
…
Vu Hướng Dương lại nhắn Wechat đến.
[ Đệt!!! Giang thần like bình luận Weibo cho em kìa!!! ]
[ Anh khóc mất, là Giang thần sống đó!!! ]
[ Chúng ta được cứu rồi!!! Sông thần thật là thần tiên hạ phàm!!! ]
Lâm Giác thở sâu, ngón tay gõ vài lần trên màn hình.
[ Không sao]
[ Cảm ơn Vu ca]
Vu Hướng Dương lại lấy đầu đập đất một trận như xin lỗi, đảm bảo tuyệt đối sẽ không tự giúp cậu trả lời tin nữa.
Trấn an được Vu Hướng Dương, Lâm Giác vọt vào phòng tắm tắm.
Cậu cố ý điều chỉnh nhiệt độ nước thấp xuống, dòng nước lạnh chảy xuống từ mí mắt, cái đầu mộng mị một ngày mới dần dần tỉnh táo lại.
Lâm Giác nghĩ, chắc chắn ngày này kiếp trước cậu đã từng cứu thế giới cho nên mới có thể trong vòng một ngày đồng thời gặp được hai chuyện hạnh phúc.
[Sữa: Word của mình đang lỗi nên trình bày không giống mấy chương trước, mọi người thông cảm]