Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 3: Muốn để một người nhìn thấy tôi




Lâm Giác siết chặt điện thoại, không phát hiện đầu ngón tay mình đã hơi trắng bệch. Cậu vô thức đặt di động trước ngực, ngẩng đầu nhìn Giang Du Sâm đã đi xa, khắp mặt đã đỏ ửng.

Vu Hướng Dương còn kích động vì có thể trực tiếp nhìn thấy Giang Du Sâm, vừa mới quay đầu, hắn liền thấy gương mặt Lâm Giác tựa hồ có thể nhỏ ra máu.

Vu Hướng Dương nhíu mày.

Hắn quen Lâm Giác gần một năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Giác đỏ mặt.

Lâm Giác từ trước đến nay luôn bình tĩnh, có đôi khi ra ngoài chạy thông cáo, bị buổi phỏng vấn của đoàn làm phim châm chọc khiêu khích đến nỗi Vu Hướng Dương cũng nhịn không được muốn đánh nhau một trận, Lâm Giác vẫn có thể mỉm cười cảm ơn họ, sau khi đi ra còn an ủi Vu Hướng Dương tức đến đau sọ não.

Vu Hướng Dương vốn cho rằng Lâm Giác bẩm sinh lạnh nhạt không sợ hãi, cho tới bây giờ mới phát hiện, những lúc đó cũng là bởi vì không gặp Giang Du Sâm!

Lúc này Lâm Giác hoàn toàn không còn vẻ thanh lãnh ngày thường, gương mặt trắng nõn lúc đầu giờ chuyển sang đỏ hồng, bờ môi không nhìn được mà nhếch lên, trong đáy mắt tràn đầy ánh sao.

Giống như là sóc con nhìn thấy hạt thông, mắt đều không dời đi chỗ khác, quả thực đáng yêu khiến người khác nổ tung.

Nữ sinh bên cạnh chọt eo bạn mình, nhỏ giọng cảm thán: “Oa! Anh trai bên cạnh thật đáng yêu nha! Chắc cũng là fan hâm mộ của Giang thần ha?

Cô bạn cũng tán thành, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhân cơ hội chụp bóng lưng của Giang Du Sâm cũng lén chụp sườn mặt Lâm Giác.

Cô cất điện thoại, chắc nịch nói: “Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt anh trai này nhìn Giang thần, tuyệt đối là fan trung thành.”

Nữ sinh dùng lực gật đầu: “Quả nhiên ánh mắt các anh trai nhan sắc cao đều rất tốt. Chỉ cần anh ấy thích Giang thần, chính là bạn chúng ta!”

Người bạn liếc nàng một cái: “Cậu vốn chỉ muốn làm bạn với người ta chứ gì.”

Nữ sinh lặng lẽ đỏ mặt, không cam lòng phản bác: “Anh trai đẹp như thế này ai không thích!”

Hai người líu ra líu ríu thảo luận một hồi rồi bình tĩnh lại. Đến lúc lấy đủ dũng khí để bắt chuyện với Lâm Giác, cậu đã không thấy đâu nữa.

Hai người thở dài một hơi, cũng chỉ có thể tiếc nuối cất điện thoại.

*

Lúc thân ảnh Giang Du Sâm hoàn toàn biến mất ở lối đi, hai người lúc này mới phát hiện thời gian đã sắp trễ. Hai người không dám trì hoãn thêm, vội vàng ngồi xe chạy tới chỗ ghi hình.

Ngồi trên xe của đoàn làm phim, hai tay Lâm Giác nắm chặt điện thoại, ngón tay nhiều lần xẹt qua màn hình đen nhánh. Cậu mở điện thoại mấy lần, nhìn tin nhắn anh gửi cho cậu một chút rồi lại có tật giật mình mà tắt đi.

Trọn vẹn bốn mươi phút, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải hồi âm như thế nào.

“Anh trai của tôi ơi, đừng nghịch điện thoại nữa, đến nơi rồi, nhìn bên ngoài thử xem!”

Vu Hướng Dương ngồi ở bên cạnh nhìn ngoài cửa, dùng sức vỗ bả vai Lâm Giác, đôi mắt nhỏ trừng đến căng tròn.

Lần ghi hình này của Lâm Giác không hổ là căn cứ truyền hình điện ảnh lớn nhất trong nước, chỉ riêng bề ngoài đã khác xa với những studio cậu từng đến trước đây một trời một vực.

Cửa lớn được thiết kế theo kiểu cửa thành ngày xưa, đứng sừng sững vững vàng, mà phía sau cánh cửa này là một thế giới tráng lệ hoa mĩ khác.

Hai người đi qua những tòa nhà với nhiều kiểu dáng ở mọi thời đại, dù Vu Hướng Dương đã may mắn tới đây mấy lần vẫn phải sững sờ.

Lâm Giác không có kích động như Vu Hướng Dương, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tạm thời cất di động vào.

Cuối cùng, xe dừng ở một loạt lầu nhỏ ở giữa, Lâm Giác và Vu Hướng Dương cùng xuống xe.

Trong lúc ghi hình chương trình truyền hình thực tế không cho phép mang quản lý riêng, Vu Hướng cũng chỉ có thể đưa Lâm Giác đến đây. Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, thiên ngôn vạn ngữ đều nằm gọn trong một câu: “Cố lên.”

“Cảm ơn Vu ca.” Lâm Giác mím môi, khẽ nhắm mắt lại. Tay câụ chạm vào ốp điện thoại lạnh lẽo, giống như là bản thân được mặc vào một lớp áo giáp, lúc mở mắt ra, đáy mắt đều tràn đầy kiên định.

Cậu đưa tay, dứt khoát đẩy cửa phòng ra.

Đây là một phòng chuẩn bị cũng không lớn lắm, Lâm Giác bị chậm trễ ở sân bay nên đến cũng không tính là sớm. Phòng chuẩn bị nhìn thì thưa thớt nhưng thực ra đã có rất nhiều người.

Mười sáu tiểu minh tinh mới nổi từ phía Bắc đến phía Nam đều đủ cả, bọn họ hoặc là được tổ tiết mục mời đến quay, hoặc là chủ động đến đây. Nhưng tổ tiết mục chỉ giữ lại 8 người, hôm nay, chính là vòng kiểm tra đầu tiên.

Tiết mục còn chưa chính thức quay, chuẩn bị trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt. Nhìn sơ qua, trong này không thiếu minh tinh lưu lượng đang lúc hot bây giờ, cũng có một hai khuôn mặt mới lạ lẫm như Lâm Giác.

Có người đang bận bịu nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ, có người thì đang nghiêm túc luyện tập.

Lâm Giác không tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn, cũng không có đóng qua bao nhiêu bộ nên không quen bọn họ. Sau khi vào cửa, cậu nhàn nhạt đảo mắt một vòng, tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, từ trong túi lấy ra ghi chép học được lúc nghe giảng, nghiêm túc xem lại.

Tổ tiết mục chỉ nói cho cậu vòng đầu sẽ có kiểm tra, nhưng không có nói cụ thể thi cái gì, cậu chỉ có thể tận lực chuẩn bị.

Sau khi Lâm Giác ngồi xuống, rất nhanh lại có người đi đến nhưng cậu không để ý lắm, còn đang chuyên chú nhìn xem ghi chép, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ hai lần.

“Xin hỏi chỗ này có người không?”

Lâm Giác nghe thấy thì ngẩng đầu. Một người mặc áo bóng chày, mang theo mũ lưỡi trai kiểu thiếu niên đang đứng ở trước mặt, nhe răng cười một tiếng với cậu. Làn da thiếu niên bị phơi nắng thành màu lúa mì, lộ ra nụ cười cực kỳ rực rỡ.

“Không có.”

Lâm Giác lễ phép nở nụ cười, cầm đồ của mình ở ghế bên cạnh lên.

Thiếu niên gật đầu, tự nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Giác, hàng ghế bỗng nhiên có thêm một người khác mà khẽ rung lên.

Hắn đem balo lệch vai của mình tháo xuống cầm trong tay, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Xin chào, tôi tên Tiêu Ngụy Nhạc.”

Đáy mắt Lâm Giác chợt lóe lên kinh ngạc.

Tiêu Ngụy Nhạc?

Người trước mặt này vậy mà là người lánh mặt dư luận đã lâu, Tiêu Ngụy Nhạc?

Tiêu Ngụy Nhạc cùng Lâm Giác gần bằng tuổi nhau, nhưng y thành danh rất sớm, năm 10 tuổi trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim gia đình hài kịch, sau đó mấy năm gương mặt y luôn xuất hiện đều đặn trên màn ảnh, rất có khí thế như mặt trời ban trưa.

Nhưng từ khi bê bối Tiêu Ngụy Nhạc đánh người bị tung ra vào mấy năm trước, mọi thứ liền thay đổi, ngày càng nhiều scandal thật giả lẫn lộn bị tung ra

Nói y tính cách điên cuồng quái đản, mở miệng ra là nói tục, động một tí là nện đồ, đánh quản lý… Lúc đầu còn có fan hâm mộ cực lực phản bác, nhưng miệng lưỡi thiên hạ mài cả vàng kim, dần dần nhân khí Tiêu Ngụy Nhạc kém xa lúc trước.

Về sau tuôn ra bê bối y thường xuyên mắng mỏ đánh đập người đại diện, y từ đây cũng mai danh ẩn tích.

Lâm Giác không hoàn toàn tin tưởng vào mấy thứ truyền thông vô lương tâm chỉ biết kiếm tiền kia. Thế nhưng cậu không ngờ, trong cuộc sống riêng tư, Tiêu Ngụy Nhạc lại là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời này, cũng khó trách vừa rồi cậu chỉ mơ hồ cảm thấy quen thuộc chứ nhận ra đó là ai.

“Tôi là Lâm Giác.” Lâm giác chủ động đưa tay, ánh mắt nghiêm túc, ngữ điệu vẫn như cũ nhàn nhạt, không khen tặng, cũng không kinh ngạc, “Hâm mộ danh tiếng thầy Tiêu đã lâu.”

“Hửm?” Y nhìn bàn tay trắng nõn của Lâm Giác cùng biểu lộ lạnh nhạt, hơi giật mình, “Cậu không cảm thấy biết sao? Tôi chính là Tiêu Ngụy Nhạc thô bạo nóng nảy, tiếng xấu quấn thân kia đó.”

Lâm Giác giương mắt nhìn Tiêu Ngụy Nhạc trông như không sao cả nhưng bên trong lại cất giấu chút khẩn trương cùng thấp thỏm, nghiêm túc nở nụ cười: “Người thật ngay trước mặt tôi, không phải so với những thứ trên mạng kia càng chân thật hơn sao?”

Tiêu Ngụy Nhạc nhìn chằm chằm Lâm Giác, một lát sau, y dùng sức nắm lấy bàn tay Lâm Giác, ý cười nơi đáy mắt cũng hiện rõ chân thành.

Y nói: “Cha tôi họ Tiêu, mẹ tôi họ Ngụy, có lẽ tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu có thể gọi tôi là Nhạc Nhạc ca.”

Lâm Giác nở một cười chân thành, cậu rất thích ở cùng người thẳng thắn như Tiêu Ngụy Nhạc này.

Tiêu Ngụy Nhạc cười đáp lại, thái độ không còn căng thẳng như vừa rồi.

Y tùy ý dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn về phía đám nam nữ đang tập hợp một chỗ thảo luận kịch liệt cách đó không xa, nhíu mày hỏi: “Ài, sao cậu lại muốn đến tham gia chương trình này thế?”

Lâm Giác nhấp môi, hỏi lại: “Thế Nhạc Nhạc ca là vì cái gì?”

Tiêu Ngụy Nhạc cười nhạo một tiếng, không để ý mà khoác tay lên trên ghế dựa bên cạnh: ” Tổ đạo diễn mời tôi, tôi liền đến, bọn hắn không phải là muốn xem tôi đánh người thế nào sao? Tôi liền chứng minh cho bọn họ thấy.”

Rõ ràng là người thiếu niên chưa phát hiện ra bên trong giọng nói trong trẻo của mình, lộ ra mấy phần cô đơn cùng không cam lòng.

Lâm Giác hơi nhíu mày, không biết Tiêu Ngụy Nhạc đã trải qua những gì.

Cậu vừa định an ủi, Tiêu Ngụy Nhạc đã khoát khoát tay, lại dẫn chủ đề lên người Lâm Giác, “Không đúng, rõ ràng là tôi hỏi cậu, cậu chưa có nói cho tôi biết, cậu vì cái gì đến đây? Muốn làm diễn viên sao?”

Từ lúc vào cửa Tiêu Ngụy Nhạc liền chú ý tới Lâm Giác.

Tron lúc người khác đều đang vội vàng khẩn trương huyên náo, chỉ có mình Lâm Giác yên tĩnh ngồi ở một bên, nghiêm túc xem lại sách vở cậu chuẩn bị, con mắt trong veo, biểu tình lạnh nhạt, không nóng không vội, giống như là một khối ngọc thô chưa được mài giũa.

Lâm giác cười cười: “Cứ xem là vậy đi.”

Có lẽ là phần tâm tình này đã kiềm chế quá lâu, cho nên rất muốn phát tiết ra ngoài, Lâm Giác ngừng mấy giây, thấp giọng nói: “Cũng muốn để một người nhìn thấy tôi.”

Tiêu Ngụy Nhạc cười to: “Bạn gái sao?”

“Không phải.” Lâm Giác lắc đầu, cũng không giải thích.

Tiêu Ngụy Nhạc cười nhạo một tiếng, y cảm thấy Lâm Giác còn rất si tình, cũng không chưa suy nghĩ nhiều.

*

Bên trong chiếc xe thương mại kiểu thấp, nam nhân có sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, trên mặt lại như băng sương, không nhìn thấy một chút ý cười đang ngồi ở hàng sau, từng đốt ngón tay thon dài gõ lên màn hình điện thoại di động, phát ra tiếng vang trầm nặng.

Đợi thật lâu cũng không thấy màn hình sáng lên.

Giang Du Sâm nhíu mày.

Trợ lý Trương Khánh Sinh ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Giang lão sư, ngài đang chờ tin tức quan trọng gì sao?”

“Không có gì.”

Ngữ điệu Giang Du Sâm không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Trợ lý không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Giang Du Sâm lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần một hồi, mở điện thoại ra, tìm trong Wechat người liên hệ tên là Lâm Lãng, ngón tay linh hoạt lật qua lại mà đánh ra mấy chữ.

          [ Lâm Giác đến thành phố B rồi?]

Rất nhanh bên kia liền nhắn tới.

[ Ôi, vị Đại Phật này sao đột nhiên lại quan tâm tới em trai tao thế? ]

Giang Du Sâm lười đấu võ mồm với hắn, trực tiếp nhắn “…”

Đối diện gửi tới icon thút thít, đi theo icon còn có một câu.

[ Đúng vậy nha, để theo đuổi thần tượng]

Theo đuổi thần tượng?

Giang Du Sâm nhíu mày, còn chưa kịp nhắn lại, tin nhắn này liền bị thu hồi.

Giang Du Sâm lại nhắn “?”.

Lần này, qua mấy giây sau Lâm Lãng mới nhắn lại.

[ Đi tham gia gameshow.]

          [ Nó không chịu học lên thạc sĩ kinh tế, nhất định phải debut làm minh tinh gì gì đó làm cha tao tức điên lên, người trong nhà đều ngăn cản không được.]

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Lâm Lãng ngồi trước bàn làm việc, hai tay đặt trên “bàn phím ảo” mà múa may quay cuồng.

Dường như hắn hạ quyết tâm, thở dài thật sâu, bên trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Mộc Mộc, em đừng trách anh, anh cũng là vì muốn tốt cho em.”

Hắn tiếp tục đánh chữ:

[ Tao thấy nó vẫn còn trẻ con, bị ngành giải trí kia hớp hồn, tưởng rằng chỉ cần tùy tiện diễn diễn liền có thể làm đại minh tinh, được vạn người kính nể.]

          [ Nếu mày nhìn thấy thằng bé thì khuyên nhủ một chút để nó về sớm sớm.]

Lông mày Giang Du Sâm đột nhiên cau chặt lại, độ ấm dưới đáy mắt rút đi, chỉ còn lại lạnh lùng.

Mặc dù mấy năm này không thường gặp mặt, nhưng ở trong ấn tượng của anh, Lâm Giác luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Khi còn bé cậu từng túm lấy áo của anh, hai mắt to tròn lóe lên, nhếch bờ môi phấn nộn nói mình nhất định sẽ cố gắng, giống như cây cỏ lau dẻo dai, kiên cường, không chịu khuất phục.

Được rồi, Giang Du Sâm nhẹ rũ mắt, không chờ Lâm Giác nhắn tin lại nữa.

Người đều sẽ thay đổi, đứa em trai thuần túy nghiêm túc trong trí nhớ của anh có lẽ đã bị năm tháng làm cho phai mờ rồi.

Anh nhắn lại cho Lâm Lãng:

 [ Được.]