Scandal Hàng Đầu

Chương 24




Ban ngày đã ngủ một giấc thế nên đêm đến Phương Đường chẳng thể ngủ được nữa, thu dọn hành lý xong liền chui vào trong chăn cầm di động lướt weibo.

Tên cậu và Hứa Ánh Dương đã liên tục treo trên top tìm kiếm vài ngày, sau khi hai tập đầu của “Đi Vạn Dặm Đường” phát sóng, thảo luận của dân mạng về quan hệ ái muội giữa cậu với anh càng ngày càng nhiều. Trong tập hai ngoại trừ phân đoạn chung chăn chung gối thì cảnh hai người bọn họ chiến tranh lạnh chỉ vì sợi dây chuyền và cái nhẫn rồi lại đột nhiên hòa thuận như bình thường cũng đã gây nên làn sóng phỏng đoán dữ dội, thật sự là cung cấp cho người ta quá nhiều ‘tư liệu’ để mà tưởng tượng, mấy ngày nay số lượng fan của cp Kẹo Cứng cũng theo đó mà bùng nổ, cơ hồ đâu đâu cũng đều có thể nhìn thấy bóng dáng các cô nàng.

Đối với những điều này Phương Đường lựa chọn không giải thích không thanh minh, bởi vì nó vốn chính là sự thật mà.

Lại một lần nữa tùy tay bấm tải lại trang, khi nhìn thấy bài post mới nửa phút trước của Hứa Ánh Dương, Phương Đường chợt mở to hai mắt.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Ảnh chụp kèm theo là tấm hình có dòng chữ “Đã từng đến đây” mà Phương Đường viết trên cửa kính của khoang đu quay, chỉ là cái tên phía trước đã bị cậu xóa đi mất rồi.

Bình luận của fan đều tỏ vẻ không hiểu ý của dòng caption này, suy đi tính lại đều không tìm ra rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của người nào, đối với tấm hình không rõ nghĩa kia thì lại càng thêm mù mịt.

Đương nhiên, cũng vài fan có ‘hoả nhãn kim tinh’ mà nhìn thấu được bí ẩn giấu đằng sau đó.

“Mấy chữ này là Phương Đường viết đúng không? Rất giống chữ của anh ấy mà, hơn nữa sau cùng còn vẽ một viên kẹo kìa, tuyệt đối là Phương Đường rồi!”

Chỉ nhờ một bình luận như vậy mà nhất thời mọi người đều hiểu ra, đầu óc dường như được khai sáng, rất nhanh liền có fan chỉ ra bối cảnh trong bức ảnh này hẳn là chụp vào buổi tối ở thủ đô nước E. Thế là trong đám bình luận lại bắt đầu gào rú khen lãng mạn, ngọt ngào, tuy rằng mọi người vẫn chưa rõ Hứa Ánh Dương nói chúc mừng sinh nhật là muốn gửi tới ai.

Cũng chỉ có mỗi đương sự là Phương Đường mới hiểu câu chúc ấy dành cho chính mình, cậu liếc nhìn thời gian trên màn hình di động, bài post kia Hứa Ánh Dương đăng lên vào đúng 0 giờ, nó cũng là lời chúc mừng với riêng mình cậu.

Fan của Phương Đường và truyền thông đại chúng đều cho rằng sinh nhật cậu phải vào nửa tháng sau, trên thực tế ngày sinh trên chứng minh thư đúng là ngày đó. Nhưng thật ra ngày sinh của cậu chính là hôm nay, bởi vì trước đây khi làm hộ khẩu không cẩn thận viết sai, hơn nữa cha mẹ cậu sơ ý chủ quan cũng không phát hiện, mãi đến sau này đi làm lại thì rất phiền toái nên cũng để kệ đấy luôn. Đến khi vào nghề, vì tránh phải giải thích rắc rối nên cậu vẫn luôn dùng ngày trên chứng minh thư để tổ chức sinh nhật với fan.

Biết ngày sinh thật sự của cậu ngoài bạn bè thân thiết hay người trong gia đình thì cũng chỉ có mỗi Hứa Ánh Dương.

Cậu còn nhớ buổi tối năm sinh nhật mười tám tuổi của mình, Hứa Ánh Dương dẫn cậu tới bãi biển trước nhà anh phóng pháo hoa cả đêm, đợi hừng đông hôm đó vừa lên thì bọn họ liền đi đăng ký kết hôn. Sau này tách ra rồi, một phần vì cậu thường xuyên bận bịu với công việc, phần nữa là ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ ngày sinh đúng nghĩa của cậu, nên riết dần dần chính bản thân Phương Đường cũng chỉ nhớ rõ ngày trên giấy tờ kia mà thôi. Nào ngờ cách nhiều năm như vậy còn có thể nhìn thấy Hứa Ánh Dương chúc sinh nhật cậu vào đúng ngày này.

Cậu rất hạnh phúc, nhưng lại mơ hồ có đôi chút khó chịu.

Trong lúc Phương Đường đang miên man suy nghĩ thì Hứa Ánh Dương nhắn tin weixin tới: “Em ngủ chưa?”

Phương Đường nhắn trả lại anh sáu dấu chấm lửng. “!!!!!!”

“Biết ngay em vẫn chưa ngủ mà, muốn ăn bánh kem không? Tới phòng anh đi.”

Phương Đường ôm di động suy xét nửa phút, cuối cùng vẫn chui khỏi ổ chăn, lòng thì cứ tự nhủ rằng chỉ vì muốn ăn bánh ngọt thôi nên mới đi qua.

Phòng Hứa Ánh Dương không bật đèn, Phương Đường vừa đi vào liền bị một nền nhà đầy nến làm kinh ngạc.

“Anh có bị gì không đấy? Anh tưởng là đang quay phim thần tượng đó hả?”

Hứa Ánh Dương bưng bánh kem đứng giữa vòng nến cười bất đắc dĩ: “Em thật sự rất biết phá vỡ khung cảnh lãng mạn mà, không thể nói chuyện dễ nghe chút sao? Anh mất mấy tiếng mới bày biện xong đó.”

Phương Đường trừng mắt với anh: “Cảnh này hai năm trước em cũng đã làm trong phim truyền hình cho nữ chính rồi, chẳng mới mẻ gì hết ấy.”

Hứa Ánh Dương cố gắng nhịn không cười thành tiếng, cũng không nỡ chỉ ra cho cậu ngốc trước mặt hiểu được rằng dùng những lời này hình dung quan hệ hiện tại của họ thì không thích hợp cỡ nào. Hơn nữa anh nhìn ra được, thực ra tiểu tổ tông chỉ đang thẹn thùng mà thôi.

Anh đứng giữa ánh nến lung linh hát ca khúc mừng sinh nhật tặng Phương Đường, cậu thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tầm mắt vẫn ngập ngừng đặt ở từng hàng nến dưới nền đất kia, hai vành tai lại dần dần ửng đỏ.

“Cưng à, em mau ước đi.”

Hai tay Phương Đường nắm hờ lại rồi chắp lên nhau, cậu nhắm đôi mắt khe khẽ nghĩ tới mong ước đơn giản nhất nhưng cũng là ý nguyện chân thật nhất của bản thân.

Nguyện cho thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Hứa Ánh Dương rất săn sóc không hỏi cậu ước cái gì, chỉ đưa thìa cho cậu: “Ăn bánh kem đi.”

Phương Đường vốn thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy bánh gato xinh xắn đã phát thèm nãy giờ, thế nên không để ý gì nữa mà ngồi bệt xuống nền nhà ngay giữa vòng nến, cầm thìa xúc từng miếng bánh thật to để ăn.

“Sao anh lại post bài kia trên weibo? Người khác đâu biết được anh có ý gì, lỡ như em ngủ mất không nhìn thấy thì chẳng phải anh uổng công rồi sao?” Đầy miệng Phương Đường đều là bánh ngọt, giọng nói tiếng được tiếng không trò chuyện với Hứa Ánh Dương.

Hứa Ánh Dương vươn tay giúp cậu lau khóe miệng dính đầy kem: “Chẳng phải em bảo không ngày nào mà em buông di động đi ngủ trước 0 giờ sao?”

Phương Đường xấu hổ, nhỏ giọng than thở: “Không ngờ trông anh vậy mà cũng lãng mạn phết.”

Thật sự là kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình, người bình thường được mấy ai sẽ dành cả buổi tối kiên nhẫn thắp nến kín một sàn nhà chỉ để chúc mừng sinh nhật cho một người đâu chứ.

“Em ăn của em đi, nói nhiều vậy làm gì.”

Phương Đường cảm giác khuôn mặt tươi cười của người trước mặt thật sự khiến người ta muốn đánh cho vài đòn. Cậu bèn xúc một muỗng lớn đầy ắp bánh kem nhét vào miệng anh: “Anh cũng mau ăn đi, ăn thêm một chút cũng không béo chết anh được đâu.”

Hứa Ánh Dương cười tủm tỉm chậm rãi nhấm nháp vị bánh người thương đút cho, đầu lưỡi còn cố tình chậm rãi đảo qua cái muỗng trên tay Phương Đường một vòng rồi nháy mắt với cậu.

Hai má Phương Đường lập tức nóng bừng hết cả lên.

Khóe miệng cậu vẫn còn dính bánh ngọt, Hứa Ánh Dương lại nâng ngón cái ghé qua nhẹ nhàng lau đi cho cậu. Khi ngón tay anh chạm vào làn da của mình, Phương Đường cảm giác nơi ấy bỗng nóng rực như thể muốn đốt cháy luôn cả hai mắt cậu.

Nhìn thấy hốc mắt Phương Đường ửng đỏ, bày ra dáng vẻ tủi thân vô cùng, tim Hứa Ánh Dương bỗng chốc mềm nhũn hóa thành vũng nước.

Anh chậm rãi nghiêng người qua, hàng mi của Phương Đường khẽ nhấp nháy vài cái rồi theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Lúc đôi môi sắp chạm nhau thì tiếng chuông cửa lại bất thình lình vang lên. Phương Đường dường như bừng tỉnh, thân thể nhanh chóng lui về sau, Hứa Ánh Dương cũng nhíu mày đứng dậy đi qua mở cửa.

Bên ngoài hóa ra là Lâm San San đang vô cùng hốt hoảng lo lắng, cô túm lấy cánh tay Hứa Ánh Dương giống bắt được cọng rơm cứu mạng: “Nửa đêm dạ dày Nhiêu Nhiêu bỗng đau quặn không chịu được, anh giúp em đưa nó tới bệnh viện được không? Xin anh đấy!”

Phương Đường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm San San kinh hoảng thất thố như vậy, Hứa Ánh Dương vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Em bình tĩnh chút đã, mau đi báo cho tổ tiết mục để họ chạy xe tới đây, anh sẽ tìm người liên hệ với bệnh viện, giờ chúng ta đưa cô ấy đi luôn.”

Hứa Ánh Dương nói hai ba câu rất nhanh đã trấn an được Lâm San San: “Đúng rồi, đúng rồi, phải bảo tổ tiết mục đưa xe qua trước đã, em đi ngay đây!”

Cô nói xong liền xoay người chạy về phòng tìm điện thoại ra gọi, Hứa Ánh Dương quay đầu vỗ vỗ bả vai Phương Đường: “Em về phòng ngủ một giấc đi, anh tới bệnh viện với hai cô ấy.”

“Em đi cùng mọi người luôn.”

Phương Đường vội vã thốt ra câu kia, cậu cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, Lâm San San quan tâm lo lắng cho Hà Nhiêu Nhiêu như vậy rất kì lạ, gặp việc gấp phản ứng đầu tiên của cô là xin giúp đỡ từ Hứa Ánh Dương thì càng lạ hơn, bọn họ… thân quen đến vậy sao?

Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Phương Đường, Hứa Ánh Dương chỉ đành chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, trong khoảnh khắc ấy Phương Đường tựa hồ bắt giữ được sự xấu hổ và chột dạ chợt lóe qua ánh mắt anh, thế là thế nào?