Hành trình kéo dài suốt mười lăm ngày, xuyên qua ba quốc gia bảy thành phố, rất nhanh đã đến hồi kết thúc. Vào ngày cuối, tổ tiết mục rốt cuộc ‘mở lòng từ bi’ không tiếp tục cắt xén phí sinh hoạt của cả nhóm khách mời nữa, còn thuê khách sạn cao cấp năm sao cho bọn họ, kết thúc ngày ghi hình cuối cùng trong vui vẻ.
Xong xuôi hết mọi thủ tục, Phương Đường trở về phòng liền vùi đầu ngủ say như chết suốt mấy tiếng đồng hồ. Đợt ghi hình vừa qua đã khiến cho cậu mệt thảm, tuy rằng thời gian ngủ vẫn có thể đảm bảo nhưng ngày nào cũng phải đi bộ bên ngoài hai ba giờ, đôi khi thậm chí là lăn lộn nguyên ngày, quả thật có thể hành xác cả một đoàn người.
Đợi đến khi cậu sảng khoái tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời ngả về Tây. Nhân viên trong tổ tiết mục tới nhắc nhở cậu rằng các khách mời đều đang tụ tập chỗ bể bơi khách sạn, bảo cậu cũng nhanh chóng đi qua.
Lúc Phương Đường đến thì quanh bể bơi đã vây kín đầy người, tiếng hò hét cười đùa vang ra thật xa, ‘Đi Vạn Dặm Đường’ là một chương trình rất nổi tiếng thế nên hầu như đã thu hút toàn bộ người trong khách sạn tới xem.
“Ủa, mọi người đang làm gì vậy?” Phương Đường không hiểu ra sao bèn hỏi một staff bên cạnh.
Đằng xa xa Lâm San San đã nhanh mắt thấy cậu, hào hứng vẫy tay cao giọng gọi: “Tiểu Phương mau tới đây!”
Phương Đường đẩy đám người ra để chen qua, lúc này mới thấy rõ hóa ra là Hứa Ánh Dương và Trần Bân Vũ đang thi đấu.
Dưới nước, hai người bọn họ đang gắng sức so tài khả năng bơi lội, không ai chịu nhường ai, gần như không thấy rõ được người nào nhỉnh hơn.
“Anh Tiểu Phương nhanh cược xem ai thắng đi, nếu thua buổi tối sẽ phải cùng nhau mời cơm đấy.” Kỷ Sơ Hạ vội vàng hấp tấp thúc giục cậu, Phương Đường nhìn thoáng qua hai người có tốc độ xấp xỉ nhau dưới nước liền trả lời ngay không hề do dự: “Anh đương nhiên cược Hứa Ánh Dương rồi, hồi còn đi học anh ấy là quán quân bơi lội trong trường đấy.”
Bỏ lại những lời này xong Phương Đường trực tiếp chạy đến đầu kia của bể bơi vừa vung tay hú hét vừa vỗ tay lớn tiếng cổ vũ cho Hứa Ánh Dương.
Năm mươi mét cuối cùng hai người bắt đầu gắng sức tăng nhanh tốc độ, nửa bước cũng không chịu nhường. Bởi vì thi đấu quá phấn khích nên du khách vốn chỉ đến xem náo nhiệt đều nhịn không được bắt đầu cổ vũ cho cả hai, không khí cuộc thi càng thêm căng thẳng và sôi nổi hơn.
Thời khắc chạy nước rút, Hứa Ánh Dương tung hết sức lực vọt tới, kết quả là anh chạm đích trước Trần Bân Vũ chỉ vài giây, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay lập tức vang tận mây xanh.
Hứa Ánh Dương tháo kính bơi xuống rồi tùy ý vuốt mái tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra gương mặt tuấn tú phong độ bức người, từng giọt nước chảy dọc theo sống mũi cao thẳng và đường cằm hoàn mỹ càng tôn lên vẻ gợi cảm khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.
Phương Đường mơ hồ nghe loáng thoáng tiếng thì thầm tán thưởng của các cô gái xung quanh. Thế nhưng ánh mắt Hứa Ánh Dương lại chỉ tập trung tới mỗi cậu đang đứng trên bờ. Anh nhìn cậu mà lộ ra nụ cười xán lạn, còn nhếch môi làm động tác hôn gió khiến mọi người gần đó huýt sáo ầm ĩ.
Tiếng thét xung quanh vô cùng đinh tai nhức óc, nhưng trong mắt Phương Đường lại chỉ thấy duy nhất nụ cười kia của Hứa Ánh Dương, cậu nghe được trái tim mình đập nhanh điên cuồng, gần như là theo bản năng nhảy vào trong bể bơi.
Hứa Ánh Dương dang hai tay ra tiếp được cậu ngốc đang nhào vào trong lòng mình, dùng lực bế đứng người kia lên cao xoay tròn vài vòng, Phương Đường ngẩng đầu lên, giữa rất nhiều tiếng hô xen lẫn tiếng cười mà nhắm mắt lại, vui vẻ đến nỗi dường như muốn choáng váng.
Bữa tối là một bữa tiệc buffet sang trọng ngay trong khách sạn bọn họ đang ở do Trần Bân Vũ thi đấu thua và những khách mời đặt cược trên người anh ta chung nhau trả tiền, đây cũng chính là bữa ăn cuối cùng của bọn họ trong chương trình bởi sáng ngày mai tất cả sẽ khởi hành về nước.
Bảy người nâng chén cụng ly, lần lượt phát biểu cảm nghĩ của mình.
Phương Đường nhìn về máy quay nói ra lời thật lòng: “Có thể tham gia chương trình tôi thấy rất vui nhưng cũng mệt lắm ấy, lần sau nếu còn cơ hội như này thì thôi đừng gọi tôi nữa nha, tôi lười lắm, thà ở nhà ngủ nướng chứ cũng không muốn lết xác ra đường nữa đâu.”
Nói xong cậu lại cười tươi tiếp tục: “Nhưng lần này có thể tham gia tôi thật sự rất rất vui, các bạn hỏi vì sao ấy hả? Chuyện này thì không thể nói, bí mật!”
Hứa Ánh Dương buồn cười xoa xoa đầu cậu: “Tôi cũng cực kỳ vui vẻ, thật đấy, đây là chuyến du lịch tôi đã mong đợi rất nhiều năm, có thể đi theo cách như này mặc dù hơi ngoài ý định nhưng cũng vẫn thu hoạch rất nhiều hồi ức đáng giá mai này chẳng thể lãng quên. Rất cảm ơn bên sản xuất chương trình đã tạo cho tôi cơ hội này, đương nhiên nếu còn mùa sau nữa thì cũng đừng bảo tôi đi, bởi vì thật sự rất mệt đó.”
Mọi người đều bật cười, Phương Đường quay đầu qua làm mặt quỷ với Hứa Ánh Dương, anh bèn đưa cho cậu cành hoa hồng mới rồi nhận được từ một cô gái ngoại quốc nhiệt tình, thuận tay nhéo nhéo mũi cậu vài cái.
Phương Đường cúi đầu, khóe mắt đuôi mày càng che giấu không nổi ý cười hạnh phúc.
Cái chuyện tặng hoa này hóa ra Hứa Ánh Dương vẫn ghim trong lòng hơn mười ngày qua.
Trên đường Phương Đường đi toilet, lúc ngang qua lối cầu thang thoát hiểm chợt nghe bên trong có người đang gọi điện thoại, tựa hồ là giọng của Trần Bân Vũ, hình như anh ta đã rời khỏi bữa tiệc từ mười phút trước.
Phương Đường không định nghe lén nhưng tiếng người trò chuyện bên trong càng lúc càng lớn, câu câu chữ chữ đều muốn chui thẳng vào lỗ tai cậu.
“Hôm trước không phải đã thỏa thuận xong rồi à? Sao đột nhiên muốn bàn lại? Rốt cuộc bên đạo diễn có ý gì?…. Tôi mặc kệ, dù thế nào vai diễn này anh cũng phải lấy về cho tôi…. Anh bảo tôi tự nghĩ cách là cái quái gì? Mỗi lần có chuyện anh đều bảo tôi tự nghĩ cách thế thì tôi thuê anh làm người đại diện làm cái *éo gì nữa. Biến cmn đi!”
Cửa vào thang thoát hiểm bị kéo ra, Phương Đường đứng bên ngoài và Trần Bân Vũ bên trong đồng thời sửng sốt, vẻ tức giận cay nghiệt trên mặt Trần Bân Vũ còn chưa kịp tiêu tán, dáng vẻ anh ta hung tợn khác hẳn sự tao nhã, thân thiện ngày thường.
Nhìn thấy Phương Đường, hai mày của anh ta gắt gao nhíu lại, trong cặp mắt tối đen giấu những suy nghĩ vô cùng khó hiểu. Tuy không phải cố ý nghe lén nhưng xác thật là đúng lúc nghe phải thì bị bắt tại trận cho nên Phương Đường rất xấu hổ, cậu ngượng ngùng cố kéo khóe miệng định lên tiếng nói vài câu thì Trần Bân Vũ đã đen mặt bước qua bên người cậu, không nói lời nào.
Đi toilet xong, Phương Đường trở lại bữa tiệc thì thấy Trần Bân Vũ không còn ở đây nữa, nghe nói là đã ăn xong nên trở về phòng nghỉ ngơi trước rồi, Hứa Ánh Dương nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao em đi lâu vậy?”
Phương Đường khẽ lắc đầu, trước máy quay phim thật sự không tiện nói thêm gì.
Bữa tối qua đi cũng xem như toàn bộ chương trình mùa một đã chính thức kết thúc, mọi người rốt cuộc cũng lấy lại tự do cá nhân rồi.
Hứa Ánh Dương và Phương Đường trở về phòng, anh còn phải giúp cậu thu thập hành lý, Phương Đường ăn no liền nằm ườn trên sô pha không muốn động, đúng lý hợp tình sai người kia giúp mình dọn cái này cất cái kia.
Hứa Ánh Dương hầu hạ tiểu tổ tông vô cùng cam tâm tình nguyện, vừa nhặt đồ vừa hỏi: “Lúc em đi toilet đã gặp Trần Bân Vũ đúng không? Anh thấy sắc mặt anh ta lúc quay lại không tốt lắm, chưa ăn xong đã đòi về phòng rồi.”
“Đúng vậy,” Phương Đường kể lại nội dung cuộc điện thoại mà cậu nghe được từ đối phương, không hề có một chút ý thức tự giác rằng bản thân đang rất tò mò về chuyện riêng tư của người khác: “Gần đây anh ta giành vai với ai nhỉ? Em thấy anh ta tức giận ghê lắm đấy.”
Hứa Ánh Dương gõ gõ đầu cậu rồi cười bảo: “Nếu như là bộ phim mới của đạo diễn Lưu thì hẳn là giành với anh đấy.”
“Hở?”
Đạo diễn Lưu mà Hứa Ánh Dương vừa nhắc tới là đạo diễn lẫy lừng có rất nhiều tác phẩm kinh điển trong nước, những ‘tiểu thịt tươi’ không có danh tiếng muốn tham gia phim của ông ấy cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ là đủ, chủ yếu còn phải xem đạo diễn nhà người ta có muốn chọn mình hay không. Từng có biết bao nhiêu người gắng sức dùng đủ mọi thủ đoạn gây ấn tượng trước mặt ông ấy, sức cạnh tranh kịch liệt đó thật khó mà tưởng tượng được nổi.
“Hở gì mà hở? Sự thật là vậy mà, anh và anh ta tại đều đang nhắm chung một vai trong phim mới, có điều hôm qua người đại diện của anh đã nói vai ấy chắc chắn vào tay anh rồi.”
“Sau lưng Trần Bân Vũ có kim chủ đó, anh thật sự tranh được với người ta à?”
“Rất tiếc đạo diễn Lưu lại không thích người như vậy,” Hứa Ánh Dương vừa nói vừa xoa đầu Phương Đường: “Em cũng biết anh ta có chống lưng hả?”
Phương Đường trừng mắt nhìn anh: “Anh coi em là đồ ngốc thiệt sao? Em còn từng gặp vị kim chủ đó rồi đấy!”
“Em từng gặp người sau lưng anh ta?”
“Hồi em với Trần Bân Vũ cùng quay bộ phim cổ trang đã bị một phó đạo diễn lừa đi theo uống rượu với vài ông chủ lớn, lúc em đi toilet trở về không ngờ nhìn thấy anh ta đang ôm hôn thắm thiết một lão già nào đấy trong phòng, dọa em sợ tới mức nhanh chóng bỏ chạy ngay. Nói thì nói vậy chứ lúc ấy em vẫn lén chụp hai tấm hình nè.”
Cũng chính vào thời điểm ấy, Phương Đường mới gia nhập giới giải trí còn chưa hiểu sự đời liền sinh ra ám ảnh khắc sâu trong lòng đối với các loại tiệc rượu xã giao, thành ra sau này nếu không phải sự kiện nào bắt buộc phải có mặt thì tránh được bữa nào cậu tuyệt đối sẽ tránh ngay bữa đó, các loại mời ăn uống mang tính cá nhân càng là tránh như đỉa phải vôi. May mà cậu nổi tiếng chỉ sau một bộ phim, lại gặp được người đại diện một lòng vì cậu cho nên mới có thể một đường xuôi gió xuôi nước.
Hứa Ánh Dương nghe được lại nhăn mày: “Trăm ngàn lần em đừng nghĩ tới việc lấy ảnh chụp đi kiếm chuyện đấy, chuyện của người khác không liên quan tới chúng ta, cứ lo cho bản thân mình là được. Còn nữa, sau này mấy hoạt động uống rượu với đám nhà đầu tư cũng không cho tham gia, không được nhận vai thì thôi khỏi diễn, ham hố mấy thứ ấy làm gì.”
“Em có nhiều chuyện vậy đâu mà,” Phương Đường nhỏ giọng tranh cãi: “Hơn nữa em cũng đâu phải là đồ ngốc, anh ta không chọc em thì tội gì em phải rước chuyện vào thân chứ.”
“Em biết là được rồi.” Hứa Ánh Dương nhẹ nhàng thở ra, cậu ngốc nhà mình dễ gạt như vậy lại phải lăn lộn trong showbiz thật sự khiến anh chẳng thể nào yên tâm nổi. May mắn là tuy lỡ lãng phí rất nhiều năm rồi nhưng còn chưa quá muộn, nhóc ngốc nhà mình vẫn chưa bị người khác lừa đi mất.