Scandal Đình Đám

Chương 51




"Đúng đúng đúng, không sai biệt lắm chính là cái dáng vẻ này, loại chuyện nhỏ này chính là nhìn hai người làm là tốt, không cần cố ý hỏi lại tôi đi."

"Ai da, má ơi, cái cổng vòng hoa màu trắng đó là muốn như thế nào? Đây là sản phẩm mới châu báu mà chúng ta khai trương, không phải là lễ truy điệu một người có tiếng tăm nhé! Cái đứa ngu ngốc nào phối vậy? Vứt bỏ nó"

"Mục lục đâu? Mục lục sản phẩm mới bảo các người đặt ở cửa đâu? !"

". . . . . ."

Mười hai giờ trưa, phải là hưởng thụ ánh mặt trời giữa trưa của mùa đông, thời gian thưởng thức bữa trưa tuyệt vời, Lục Y Ti cũng đã không thể phân thân, kêu đến mức cổ họng cũng sắp không có tiếng rồi, hận không thể đem bảy anh em của mình chém như quả bầu.

Thật vất vả mới đến thời gian nghỉ ngơi, cô cơ hồ là chống tường đi vào phía sau hậu trường.

Từ ngày cô đến công ty PR thực tập tới nay, lần đầu tiên đối mặt với tuần lễ thời trang Thu Đông, công ty đón nhận các loại hoạt động mới, một cuộc lại một cuộc, loay hoay đến mức tâm cô muốn chết cũng đều có.

Duy nhất đáng được ăn mừng đúng là, hôm nay trận khai trương sản phẩm mới châu báu, chủ đề là Thịnh Đản.

Nghĩ tới đây, cô cầm hai ly Latte hương chanh, xoay người vén lên tấm vải mành khu nghỉ ngơi của người mẫu, ánh mắt xuyên qua tầng tầng sắc đẹp, nhìn chăm chú trên thân người nào đó đang ở góc gặm bánh bao.

Trong ấn tượng của Lục Y Ti, Thịnh Đản cho dù thường ngày cũng vẫn như cũ là nhẹ nhàng khoan khoái đáng xem, nhất là bày ra khuôn mặt tươi cười sáng chói giống như ông già Noel, cực kỳ bắt con mắt người. . . . . . -_-||| có lẽ là, người cũng như tên thôi.

Mà bây giờ. . . . . .

Đập vào mi mắt cô là một gương mặt khô gầy tiều tụy, nồng đậm mắt quầng thâm màu đen, đủ để thấy chủ nhân gương mặt này có nhiều thiếu hụt về giấc ngủ.

Trọng điểm là, hoàn toàn không có nụ cười! Không sai, bây giờ Thịnh Đản có mặt cá chết!

"Ừ, cho bạn. Tớ vừa mới bảo đồng nghiệp đi mua, là cà phê bạn thích uống nhất đó." Đến gần Thịnh Đản, Lục Y Ti lấy cùi chỏ va nhẹ vào cô, cầm cà phê trong tay đưa tới.

Cô hơi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhận lấy, sau khi thấy rõ người tới, mới bất tri bất giác, rất là vô lực nở ra một nụ cười, hàn huyên nói: "Bạn bận rộn xong rồi?"

Thấy thế, Lục Y Ti không nói gì tiếp, mà tức giận trợn trắng mắt, ở chỗ trống bên cạnh cô ngồi xuống, mở ra, "Gặp quỷ, nét mặt kia của cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm gì có một bộ như sắp bị ra pháp trường tra tấn thế? Thấy rõ ràng, đây là Latte hương chanh, cậu thích nhất uống, cũng làm cho giống như bữa tối cuối cùng vậy, muốn như thế nào hả?"

"A! Phải ha, Latte hương chanh ư! Cậu quả nhiên là tiểu đáng yêu tri kỉ!"

"Nếu cậu không muốn cười, vậy thì làm ơn không nên cười." -_-||| cười như vậy so với bà đồng còn dữ tợn hơn. Ai chịu nổi.

". . . . . . Tớ chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi." Cũng thế, tại trước mặt bạn bè không cần gượng cười rồi, Thịnh Đản thu lại giả dối, mệt mỏi thở dài, nghiêng đầu qua khẽ tựa đầu vào Lục Y Ti làm nũng.

"Phi, tớ thấy căn bản là rất lâu cậu không ngủ đi."

". . . . . ." Thật đúng là đáp đúng.

Cô yên lặng không nói, mi mắt run rẩy, kể từ sau cuộc điện thoại với Tùy Trần, Thịnh Đản thật lâu thật lâu không có ngủ quá một giấc thật ngon rồi, trừ vội ra ngoài, nguyên nhân lớn hơn là mất ngủ.

Chỉ cần vừa nhắm lại, tròng mắt sẽ bắt đầu nhớ anh, nhớ anh có phải định hợp lại với Đỗ Ngôn Ngôn rồi hay không, có phải bởi vì chuyện Thành Luật cưới chui lại bắt đầu đau lòng cho Đỗ Ngôn Ngôn rồi không, nghĩ tới sự tồn tại của mình có phải trong lúc vô hình thành trở ngại giữa bọn họ hay không.

Thậm chí khi dư luận nhất trí khiển trách Giang Nhạc Nhan là người thứ ba, cô không nhịn được bắt đầu nghĩ mình có phải cũng là người thứ ba không. Tình yêu cũng có thứ tự đến trước và sau, mặc kệ cô yêu sâu đậm, Đỗ Ngôn Ngôn so với cô vẫn là tới sớm, đây là sự thật không thể chối cãi. Những ý nghĩ này, làm cho cô không dám ngủ, thường xuyên mở to mắt đến trời sáng, sau đó bắt đầu công việc.

"Thật đúng là?" Thịnh Đản trầm mặc khiến Lục Y Ti rất nhanh sẽ đoán được một chuyện, nhiều năm làm bạn bè như vậy rốt cuộc không phải làm không, cô nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ Tùy Trần lại cùng Đỗ Ngôn Ngôn?"

"Tớ không biết. . . . . ." Ba chữ thật đơn giản, lúc cô nói, tay lại mất khống chế gặm một miếng bánh bao nắm thật chặt trong tay mới ăn được một nửa.

"Dựa vào, đây cũng quá cẩu huyết rồi. Như thế nào, đồ cũ luôn là đẹp nhất sao?" Lục Y Ti kích động, về chuyện của Thịnh Đản cùng Tùy Trần, mặc dù cô chưa bao giờ tham dự, cũng kiên quyết không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng thân là một trong những người đứng xem biết rõ sự tìn, cô xem không nổi nữa, "Coi như anh ta không thích cậu, ít nhất cũng nên đem cậu trở thành bạn bè đi, cô gái kia của anh ta suýt tí nữa làm hại cậu bị. . . . . . Bị, bị. . . . . ." Nói quanh co hồi lâu, ý thức được tiếng hô của mình kinh động không ít người mẫu đang nghỉ ngơi, Lục Y Ti than dài thở ra một hơi, rất không cam lòng đè thấp giọng nói, lầu bầu, "Suýt tí nữa là hại cậu bị mê gian đó! Lấy cá tính của cậu, cứ như vậy ăn cái buồn bực thiệt thòi, thuần túy là xem Tùy Trần phân xét, hai người bọn họ còn phải tiến thêm một bước coi cậu trở thành nhân chứng cho tình yêu của bọn họ rồi hả? Dựa vào cái gì chứ!"

Bạn tốt kích động, khuếch đại cảm xúc ăn năn hối hận của Thịnh Đản.

Mà Thịnh Đản không phản bác được, đồng thời cũng xúc động khi Lục Y Ti thay cô bất bình, "Dựa vào cái gì? Này đến cùng là dựa vào cái gì hả! À? Không được, không có đạo lý cứ như vậy thành toàn cho hai người kia, Đỗ Ngôn Ngôn bất nhân bạn cũng bất nghĩa, cùng anh ta luân lý, tỉnh lại đi, cậy ra góc tường đi! Chỉ cần thủ đoạn chơi được, tớ cũng không tin sẽ không cậy được góc tường! Coi như giành được ném tới, cũng không thể tiện nghi cay độc cho người đàn bà ti tiện kia!"

"Đừng, đừng kích động, bọn họ lại không thật sự như thế nào, tớ chỉ phỏng đoán. . . . . . Chỉ suy đoán mà thôi. . . . . ."

Thịnh Đản nghiêng đầu qua, vẻ mặt rối rắm nhìn Lục Y Ti trước mặt so với mình còn tức giận hơn.

Nghe vậy, Lục Y Ti lại quên hoàn cảnh, chợt rống to, "Tớ nhổ vào, đến lúc nào rồi, cậu vẫn còn nói giúp cho anh ta. . . . . ."

Vừa mới nói được nửa câu, cô không thể không dừng lại, bởi vì có người rống so với cô càng lớn tiếng.

"Các người rốt cuộc đang diễn kịch quái quỷ gì hả, có hiểu cái gì gọi là khoa học kỹ thuật hay không? Nghĩ chụp cảnh tượng Anh quốc không cần thiết đi Anh quốc thật à, tiền quá nhiều phải không? Thật đúng là biết chọn thời gian, tuần lễ thời trang Thu Đông, tôi tìm một đống người thương thảo, cô tự nghĩ ra một đống chuyện nhãn hiệu, cơ hội có bao nhiêu khó khăn cô biết không hả. . . . . . Thôi, đừng nói nhảm, chừng nào thì cô có thể trở về. . . . . ."

Đối với câu trần thuật dõng dạc bị cắt đứt, Lục Y Ti rất bất mãn, cô nhíu chặt mày, đôi mắt mang kính sát tròng trừng rất lớn, hung hăng nhìn đe dọa chợt xông vào khu nghỉ ngơi của Tạ Miểu.

Thân là tú đạo trận tú này, người ta đang muốn thời gian nghỉ ngơi an ủi người mẫu, cô dĩ nhiên không còn lời nào để nói, nhưng là, đứng ở bên đó nói điện thoại lớn tiếng như vậy là có ý gì? !

"Vị ca ca hỗn huyết này, anh quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi tán gẫu tâm sự rồi!" Lục Y Ti tựa như cắn thuốc lắc, nắm chặt hai quả đấm, nhìn như chính nghĩa nghiêm nghị hướng về phía Tạ Miểu hô.

Từ bên miệng cô không ngừng tuôn ra lời nói tục, khiến khóe miệng Thịnh Đản liên tiếp co quắp.

Sự thật chứng minh, dù là bình thường mới nhìn Lục Y Ti giống như tiểu bạch thỏ dịu dàng hiền lành, lại khởi xướng hung ác tới, cũng rất mang cảm giác.

Chỉ là lấy hiểu biết của cô đối với Tạ Miểu mà nói, bình thường dưới tình huống này, anh nhất định rất không cam lòng yếu thế mắng lại, mặc kệ đối phương là giới tính gì, thân sĩ chi đạo cái gì đó ở trên người Tam Thủy căn bản cũng không còn tồn tại.

Cho nên, khi tiếng nói Lục Y Ti vừa ngừng, Thịnh Đản âm thầm thay cô ấy toát mồ hôi. Dù sao, nhân viên làm việc công ty PR ngộ nhỡ đắc tội tú đạo, kết quả cũng rất mang cảm giác nha.

Đáng được ăn mừng chính là, Tạ Miểu chỉ sửng sốt chốc lát, ngước mắt hướng các cô liếc nhìn, sau khi nhìn thấy Thịnh Đản, chân mày hơi có khuynh hướng nhíu lên của anh lại nhanh chóng buông lỏng ra, tiếp theo hướng về phía người đầu bên kia điện thoại nói:"Con nai nhỏ ở bên cạnh tớ, có muốn tớ đưa điện thoại cho cô ấy không?"

Những lời này khiến ngực Thịnh Đản trong nháy mắt trở nên khó chịu, anh đang gọi điện thoại với Tùy Trần? Tùy Trần ở nước Anh? Khi nào đi? Tại sao cô hoàn toàn không có nghe nói qua?

Rất rõ ràng, ngay cả cùng cô nói mấy câu Tùy Trần cũng không nguyện, không bao lâu sau, Tạ Miểu liền yên lặng cúp điện thoại, cười hì hì nhìn về phía cô, "Có phải muốn hỏi Tùy Trần nói cái gì đó ở trong điện thoại?"

"Ai thèm hỏi, anh ta nói gì cùng Thịnh Đản nhà chúng tôi có quan hệ gì chứ!"

Lục Y Ti thay cô hô lên theo bản năng muốn nói, nhưng bình thường ý nghĩ và hành động của Thịnh Đản luôn đi ngược lại , lúc Lục Y Ti vừa dứt lời thì cô đã rất không có cốt khí ngẩng đầu lên, "Anh ấy nói cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ nói phần diễn của cậu ấy sắp xong rồi, trong lúc tuần lễ thời trang có thể chạy về, lại thuận tiện oán trách thời tiết và thức ăn quái quỷ ở Anh quốc."

"Anh đi đây, thật đúng là cùng cô không có một chút quan hệ." Sau khi nghe xong Tạ Miểu nói, mắt Lục Y Ti trợn trắng, rất không khách khí ném ra một tổng kết.

Nói trúng tim đen, Thịnh Đản rõ ràng cảm thấy tâm như bị tên đâm trúng.

"Câm miệng đi bà tám bốn mắt!" Rốt cuộc, Tạ Miểu kiên nhẫn không muốn nhìn Lục Y Ti cũng bị đánh vỡ.

"Phi, con mắt nào nhìn thấy tôi đeo mắt kính!"

"Đừng tưởng rằng đeo kính sát tròng là có thể biến thân, chỉ đức hạnh của anh, đốt thành tro cũng chạy không thoát nhãn pháp của tôi, bà tám bốn mắt!" Ánh mắt liếc thấy Thịnh Đản hình như muốn khuyên can lại không tìm được cơ hội mở miệng, Tạ Miểu thu lại tâm tư sẵng giọng kẻ thù lâu năm, trở về chính đề, "Đúng rồi, Tùy Trần còn nói. . . . . ."

Anh thật sự là nổi lên cái tốt của câu chuyện, không chỉ có thành công khiến Lục Y Ti vì bạn bè quen biết điều câm miệng, còn khiến con ngươi ảm đạm của Thịnh Đản thoáng chốc lại bị đốt.

"Cậu ấy bảo anh chuyển lời đến em, điện thoại di động của cậu ấy mở 24h, dù là quốc tế đường dài cũng có thể gọi" Nói hết, Tạ Miểu bất đắc dĩ quệt quệt khóe môi, không nghĩ ra mình tại sao sẽ có bạn bè nhàm chán như vậy, muốn người ta chủ động gọi điện thoại cho cậu ta thì cứ việc nói thẳng, còn lòng vòng quanh co làm gì?

". . . . . ."

Bi kịch hơn chính là, cái này phần cong lượn quanh quá lớn, Thịnh Đản hiển nhiên là nghe không hiểu.

Tạ Miểu bình tĩnh, chấp nhận tính toán thay Tùy Trần làm phiên dịch.

Vậy mà anh vừa mới mở miệng, lời nói thâm tình được tô son trát phấn tốt còn chưa kịp thay người anh em chuyển đạt, Nhậm Sâm chợt vội vã chạy vào phía sau hậu trường.

Động tĩnh quá lớn hấp dẫn không ít ánh mắt người trong khu nghỉ ngơi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ở trong ấn tượng của Thịnh Đản, chưa từng thấy qua bộ dáng Sâm ca luống cuống như vậy, cho dù là thời điểm Thích Huyền gặp chuyện không may.

Đầu kia Nhậm Sâm lấy lại bình tĩnh, đầu tiên là liếc người mẫu khác trong khu nghỉ ngơi, một lát sau, khôi phục bình tĩnh, nâng bước đi đến trước mặt Thịnh Đản, "Trận này tú cô không có biện pháp đi, đi thu xếp đồ đạc, hiện tại tôi đưa cô về nhà."

"Người đại diện ca ca, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư chứ? Lúc trước ở công ty chúng ta không phải đều anh nói tốt lắm à, bây giờ cô ấy trở về nhà thì tôi làm thế nào? Vụ án này là tôi phụ trách, ra bất kỳ sơ suất nào tôi đều phải tự nhận lỗi từ chức á! Còn nữa, thương nhân người ta muốn gặp cô ấy, anh bảo cô ấy tạm thời bội ước, đây không phải là hủy tiền đồ của cô ấy à!"

"Đúng vậy, A Sâm, đừng làm rộn. Thịnh Đản là chủ tú, không phải tùy tiện tìm người là có thể thay thế."

Hiểm khi, Lục Y Ti và Tạ Miểu ăn ý, cùng chung mối thù.

"Những vấn đề này, IN sẽ có người tới đàm phán, tóm lại hiện tại cô ấy không đi, trường hợp sau đó nhất định sẽ mất khống chế."

"Rốt cuộc là sao? Không phải anh vẫn nói với em, coi như trời sập, cũng phải hoàn thành công tác cầm trên tay sao?" Không đợi Lục Y Ti và Tam Thủy ca tiếp tục mở miệng căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, Thịnh Đản cũng không kiềm chế được mà hỏi. Nhậm Sâm lần nữa kiên trì, để cho cô không hiểu ra sao ngoài lan tràn ra một cỗ dự cảm xấu.

"Tình huống lần này không giống nhau, đối với em mà nói, chính là trời sụp!" Tại dạng ép hỏi này, Nhậm Sâm quay đầu, từ chối giây lát, nghĩ đến sớm muộn gì thì giấy cũng không bọc được lửa, anh không đếm xỉa đến, "Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn hợp lại rồi, tay trong tay cùng đi phi trường Anh quốc hình đã truyền về trong nước, một chút các trang web sẽ phát ra bài tin tức, hiện tại một đống ký giả chờ xem phản ứng của em. Trận tú này, trong danh sách muốn mời có Đỗ Ngôn Ngôn, nghe nói buổi sáng cô ta đã trở về nước, tối nay sẽ tham dự. Đến lúc đó, ký giả nhất định sẽ không bỏ qua cho em, mà bây giờ em cũng không thích hợp để đối mặt với truyền thông, trước tiên cần phải xem công ty bên kia giúp Tùy Trần là giảm mối nguy thế nào, chúng ta mới có thể ứng phó, ngộ nhỡ nói bậy, đối với cả hai đều bất lợi."

Lời của Nhậm Sâm còn chưa tan mất, không khí đã lâm vào tĩnh lặng.

Cho dù là Tạ Miểu hay Lục Y Ti, nhất trí cảm thấy coi như lý do đầy đủ nữa, cũng không còn biện pháp lẽ thẳng khí hùng yêu cầu Thịnh Đản gượng chống đi hết trận tú này.

Sự thật chứng minh, Thịnh Đản xác thực không có kiên cường quá siêu phàm, vẻ mặt ngốc trệ, hai mắt trống rỗng, hồi lâu, nói không ra lời.

Sâm ca nói đúng, lúc nghe tin tức này trong một nháy mắt, trong đầu cô trống rỗng, toàn bộ thế giới như bị hút hết. Có lẽ rất không có tiền đồ, nhưng cô không có biện pháp bịt tay trộm chuông, ông trời của cô thật sự sụp rồi.