Scandal Đình Đám

Chương 38




Đây là một cuộc gặp mặt cực kỳ vội vàng, bởi vì thời gian bữa trưa đối phương còn muốn gặp khách hộ, mà Thịnh Đản lại vừa lúc muốn đuổi đi quay MV.

Chỉ qua loa miêu tả yêu cầu của người phát ngôn cho công ty, Giám đốc Lưu liền vội vã rời đi, lúc gần đi còn hẹn buổi tối tiếp tục nói.

Xem ra, đại diện thương nhân hình như tương đối hài lòng với Thịnh Đản, nhìn thời điểm anh ta đi vẫn cười rất rực rỡ.

Nhưng tình trạng của Thịnh Đản hình như rất không thích hợp.

Bảo mẫu bịt kín bên trong xe, không khí rất đè nén.

Kể từ sau khi lên xe, cô liền thủy chung cúi đầu, đôi tay bất an nắm thật chặt vào nhau đặt ở trên đầu gối, xem ra rất khẩn trương, thậm chí còn khẽ run lên.

Điều này làm cho Thích Huyền không nhịn được, liên tiếp hồ nghi nhíu mày.

Là bởi vì Đỗ Ngôn Ngôn sao? Coi như giữa các cô quả thực từng có quan hệ, Thích Huyền cũng không hiểu tại sao cô phải sợ thành như vậy.

"Em gái, có phải em không muốn nhận phát ngôn hay không?" Nếu Thịnh Đản thẹn thùng nói thẳng thắn, anh định đem đề tài này lấy ra cười giỡn.

"Ừ, không quá muốn." Cô dè dặt mà lầu bầu.

"Chậc chậc, thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc, bao nhiêu người mới muốn giành cơ hội này, bây giờ đôi tay người ta dâng tặng trước mặt em, em lại cho nó rơi rụng mất."

". . . . . . Nào có ai nói khoa trương như vậy." Đúng vậy, có phát ngôn còn không nguyện ý tiếp nhận, cô hoàn toàn chính xác là không phải loại người mới nên bày đặt, nhưng người ta thật sự là dâng lên vô điều kiện sao?

Loại bánh thịt từ trên trời rơi xuống này, ăn nhất định là phải trả giá cao đau đớn kịch liệt!

"Em là phải thật sự rất khoa trương. Không phải là bởi vì Đỗ Ngôn Ngôn sao? Mặc kệ cô ấy từ mục đích gì mà giúp em, tóm lại em không chịu thiệt thòi." Giọng Thích Huyền cợt nhả như cũ, đem cảm xúc chân thực che giấu rất tốt.

"Ôi, không phải như anh nghĩ. . . . . . Tóm lại, tóm lại anh không hiểu, nói rất dài dòng. . . . . ." Cô liếc mắt nhìn bảo mẫu ở chỗ ngồi sau tay lái đang lái xe, nhỏ giọng mê sảng, "Em không muốn nói."

Thích Huyền nghe vậy, sau đó không chú ý phản ứng của cô nữa, vẫn quay đầu, nhìn quang cảnh sầm uất của thành phố ngoài cửa sổ.

Bên trong xe, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, Thịnh Đản cơ hồ cho rằng anh đã ngủ, Thích Huyền đột nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, từ trong túi áo lấy ra iP0d, nghiêng người tiến tới chỗ ghế lái, đem ống nghe nhét vào trong lỗ tai tài xế, "Tài xế đại ca, vừa nghe ca nhạc vừa lái xe tương đối rung động với tiết tấu."

"Nhưng. . . . . ." Lái xe nghe ca nhạc sẽ làm quấy nhiễu việc lái xe đó!

Ý nguyện phản bác của tài xế bị Huyền nhìn chằm chằm trừ khử, cho dù sẽ ** quấy nhiễu việc lái, so với việc đặc tội thì nghe nhạc vẫn tốt hơn.

Tài xế yên lặng nắm tay lái, nghe ca, như bị ngăn cách ở một thế giới khác.

Sau khi xác nhận tài xế không thể nào nghe thấy bọn họ đối thoại, Thích Huyền mới đột nhiên xoay người qua, nhìn về phía Thịnh Đản, so với giọng đùa giỡn lúc trước, lần này anh không che giấu tức giận nữa, "Anh không phải là không hiểu, anh chỉ không muốn dùng lời nói quá đả thương người. Đơn giản là em vì Tùy Trần, sợ đón nhận ý tốt của Đỗ Ngôn Ngôn, đã lấy đồ của người thì mềm tay, thì nhất định phải cách xa Tùy Trần. Thứ cảm tình này, em khống chế không được, anh hiểu, nhưng bây giờ em lại muốn vì cậu ấy mà buông tha tiền đồ của mình, có phải em điên rồi hay không? Người trong lòng cậu ây là ai, chẳng lẽ em không rx ràng sao? Lấy địa vị hiện tại của em, em lấy cái gì tranh với Đỗ Ngôn Ngôn, chỉ bằng việc em yêu thương cậu ấy một cách ngu ngốc à?"

Anh thật là một chút cũng không nói sai, lời nói này quả thật làm người ta rất đau đớn!

Cho nên? Cô: không danh, không có tiền, không có địa vị, người hai bàn tay trắng, ngay cả kiêu ngạo cũng không xứng có được?

Thịnh Đản bị lời nói làm cho buồn triệt để, cô hít sâu, hoàn lẫn đặc thù của máy điều hòa đó là không khí lạnh lẽo, kéo trở về thực tại: "Anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó! Em chính là không cần tiếp nhận cái loại bố thí không rõ ý đồ đó!"

Như thế nào, chỉ có cô có thể rống sao? Thích Huyền giơ tay lên vỗ vỗ tài xế, rút bộ đàm bên tai của anh ta ra, rống càng lớn tiếng so với Thịnh Đản, "Ngừng! Xe!"

"Sao, làm sao vậy?" Tài xế không hiểu ra sao, khẩn cấp dừng xe ở bên vệ đường.

Sắc mặt anh buộc chặt nhìn Thịnh Đản, "Làm phiền nói dùm với đạo diễn giúp anh, quay với em, anh không quay nữa!"

"Tùy anh!" Đối mặt với cơn tức giận không giải thích được của anh, Thịnh Đản cũng không cam chịu yếu thế.

Phi, hiện tại đến cùng là ai vì ai mà tự ảnh hưởng tới sự nghiệp, anh thích đùa bỡn là chuyện của anh, cô không theo cùng.

Mắt thấy Thích Huyền quả quyết xuống xe, Thịnh Đản rất không có lương tâm hướng về phía tài xế khẽ hô: "Đừng để ý đến anh ấy, lái xe."

". . . . . ."

"Tôi bảo lái xe!"

"Dạ. . . . . ." Tài xế mờ mịt.

Cái này gọi là cái gì? Anh cũng chỉ nghe bài hát, làm sao chuyện lại diễn biến thành như vậy.

Khi đại ca tài xế rất nghe lời lái xe rời đi, thì Thịnh Đản lưỡng lự, cho tới bây giờ khi cô bực tức đều là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Mặc dù rất giận Thích Huyền không có lý do hướng về phía cô loạn phát tỳ khí, nhưng lý trí nói cho cô biết, không nên ở vào thời điểm này cùng anh ngột ngạt, vạn nhất đem đạo diễn và người tài ba Công ty Đĩa Nhạc chọc giận, thì phải làm thế nào?

Bất đắc dĩ, cô lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn, đè xuống nút gửi đi, tuyên cáo phục nhận thua đầu hàng vô điều kiện.

——T_T Thật xin lỗi, em sai rồi. Anh ở đâu? Em bảo tài xế tới đón anh.

Nghe một chút, lựa từ đặt câu cũng đủ ăn nói khép nép đi.

Nhưng một lát sau Thích Huyền gửi lại cho cô ba chữ. . . . . .

—— Đi tìm chết!

Cái câu "Đi tìm chết" của Thích Huyền, khiến tâm tình cả một ngày của Thịnh Đản đều ở trong bão táp.

Mặc dù như thế, vẫn không có chút thay đổi quyết định của cô, cuối cùng cô vẫn lựa chọn cự tuyệt phát ngôn quảng cáo.

Để cho cô thấy may mắn, chính là sau khi nghe cô đại khái giảng thích hết các nguyên nhân, Sâm ca chủ động yêu cầu thay cô đi đến nơi hẹn cự tuyệt thương nhân.

Hành động theo cảm tính như vậy sẽ đổi lấy hậu quả như thế nào, Thịnh Đản không có nghĩ qua, cô chỉ nghĩ cách tránh xa Đỗ Ngôn Ngôn và Giám đốc Lưu.

Đáng tiếc, cô vẫn không được như ý nguyện.

"Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm vài câu với cô, sẽ không quá lâu, đang chờ cô ở bãi đỗ xe khách sạn."

Trong điện thoại của khách sạn truyền đến giọng nói của Đỗ Ngôn Ngôn, tay Thịnh Đản nắm chặt ống nói có chút trắng bệch.

Bên kia tựa hồ đã mất kiên nhẫn, "Hoặc là tôi tới phòng cô cũng được."

Ngụ ý, nếu như cô không đồng ý, Đỗ Ngôn Ngôn sẽ vọt xông tới cửa. Tóm lại phải tìm cô nói vài câu ngoan độc mới được. Bất đắc dĩ, cô đành phải làm ra quyết định, "Một mình cô sao?"

"Ừ."

"Vậy tôi chờ cô ở trong phòng."

So với bãi đỗ xe, trái lại, phòng khách sạn tư nhân càng làm cho Thịnh Đản có cảm giác an toàn hơn.

Mặc dù như thế, khi tiếng chuông cửa vang lên, Thịnh Đản vẫn không tránh được thần kinh căng thẳng, xuyên qua lỗ mắt mèo sau khi xác nhận ngoài cửa xác thực chỉ có một mình Đỗ Ngôn Ngôn, cô mới mở cửa phòng.

Cô gái ngoài cửa mặc bộ váy ngắn màu đen, xem ra giống như là vừa rời khỏi một nơi chính thức nào đó. Thịnh Đản nghĩ đến tối nay cô ta vốn là nên đi đến nơi hẹn, chính là bữa tiệc kia, có lẽ Đỗ Ngôn Ngôn trực tiếp từ chỗ đó đến đây.

"Không ngại tôi gọi phục vụ phòng khách chứ? Bận bịu cả ngày, bữa ăn tối cũng không kịp ăn đấy."

Lời dạo đầu của cô ta không phải hàn huyên dối trá, cũng không phải là khinh thường như trước đây, càng giống như mình đến khuê phòng của chính mình vậy. Điều này làm cho Thịnh Đản không có biện pháp không sững sờ, một lát sau, cô trở lại bình thường, lập tức khép cửa phòng lại, "Không ngại."

"Cô muốn uống gì?" Sau khi bấm điện thoại gọi món ăn xong, cô ta vẫn rất quen thuộc hỏi Thịnh Đản.

"Không cần. . . . . ." Làm sao đột nhiên khách khí như thế, người nào có tâm tư theo cô ta ăn cơm với nói chuyện phiếm chứ.

"Hai cốc Americano lại thêm một phần sandwich kẹp cá." Không để ý đến Thịnh Đản cự tuyệt, cô ta tự chủ trương hướng về phía điện thoại nói, trước khi treo máy lại dặn dò câu, "Đúng rồi, một ly chỉ cần nửa thìa sữa không thêm đường. . . . . . Cô thì sao?"

"Ách, một thìa sữa một thìa đường." Tiểu thư, cô có thể nhanh lên một chút tiến vào chủ đề được không.

Cô ta giống như là hoàn toàn nhìn không hiểu Thịnh Đản không còn kiên nhẫn, còn mỉm cười hướng về phía cô giơ thủ thế OK, ngay sau đó hướng điện thoại nói ra, "Một ly nửa thìa sữa không thêm đường, còn ly kia là một thìa sữa một thìa đường, làm phiền giúp tôi mang lên đây, sữa tươi và đường viên cho vào luôn vì nó phiền phức, tôi lười phải lấy."

Rõ ràng là mong đợi cô ta có thể nói chuyện nhanh lên, đánh nhanh thắng nhanh, nhưng khi Đỗ Ngôn Ngôn dặn dò xong rồi cúp điện thoại, Thịnh Đản lại bắt đầu sợ.

"Cô lo lắng tôi xơi cô sao?" Đỗ Ngôn Ngôn quẳng điện thoại xuống, đứng lên, nụ cười khóe môi rất mị hoặc. Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thịnh Đản, cô ta cư nhiên cảm thấy rất hưởng thụ, giống như đang hành hạ con mồi.

"Cô tìm tôi nói chuyện gì?" So sánh với nhau, Thịnh Đản không có bản lĩnh đánh vào tâm lý, cô chỉ muốn mau chóng đưa vị ôn thần này đi.

Nhưng có câu nói rằng, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, huống chi vị thần này còn nói rõ hôm nay nhất định không thể không giày vò cô.

Coi như là có tấm lòng vàng đi, Đỗ Ngôn Ngôn không tiếp tục chơi tiếp, cuối cùng cũng bắt đầu khai mạc rồi, "Cự tuyệt hợp đồng phát ngôn là có ý gì? Là muốn thể hiện với Tùy Trần, cô tuyệt đối không thể nào buông tha sao?"

"Tùy Trần cũng không phải là đồ vật, loại chuyện như vậy vốn không phải do hai chúng ta tự ý quyết định. Anh ấy thích người nào, lựa chọn ai là tự do của anh ấy, tôi ký hợp đồng phát ngôn hay không cũng không có nghĩa là có chút liên quan tới anh ấy, tôi bỏ hợp đồng cũng không đại biểu cho muốn có được cái gì." Loại cuộc chiến tranh đoạt này không giải thích được, cô một chút cũng không có hứng thú phối hợp chơi với Đỗ Ngôn Ngôn.

Tùy Trần không phải là không máu không thịt, anh nên thuộc về người nào, đương nhiên cũng không phải là một hợp đồng phát ngôn có thể quyết định.

Phục vụ phòng khách ấn nút, tiếng chuông cửa vang lên, Đỗ Ngôn Ngôn cũng không nói tiếp, chạy thẳng ra mở cửa. Nghe phục vụ dặn dò xong về hai tách cà phê khác nhau, cô ta cong khóe miệng hình chữ j câu hồn đối phương, rộng rãi cho tiền boa. Đợi đến khi phục vụ đóng cửa rời đi, cô ta đem tách có đưỡng và sữa kia đưa cho Thịnh Đản, mình thì bưng một tách khác đến chỗ trống cạnh cửa sổ ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo hai chân.

"Có phải cô rất ghét tôi hay không, vẫn cảm thấy tôi chỉ đem Tùy Trần làm món đồ chơi mà thôi?" Miệng nhấp ngụm cà phê. Sau đó, cô ta bởi vì cảm thấy tư vị đắng chát tràn ngập trong miệng, hài lòng gật đầu một cái, tốt bụng phá vỡ trầm mặc.

"Chẳng lẽ cô không phải sao?" Biết rõ giọng điệu to chỉ biết làm đối phương phát bực, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tùy Trần, Thịnh Đản sẽ rất khó giữ vững lý trí.

Gương mặt cô ta xoay qua, khóe miệng tươi cười thế nhưng có tia ngọt ngào, "Thật ra thì tôi cũng không biết Tùy Trần đối với tôi mà nói đến tột cùng tính là cái gì, chỉ biết là anh ấy là một người rất quan trọng trong sinh mệnh của tôi. Khi không có anh ấy ở cạnh, sẽ rất nhớ anh ấy; lúc anh ấy ở bên cạnh, lại cảm thấy rất vui vẻ. Tôi cũng biết rõ, có lẽ đời này cũng không thể tìm được người thứ hai như vậy, sẽ giống như anh ấy vô điều kiện mà đối tốt với tôi."

Từ đầu đến cuối Thịnh Đản cũng không có nói tiếp, duy trì trạng thái lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê trong tay, hơn thế là đem mép tách dán vào môi dưới, thổi nguội cà phê. Chất lỏng màu nâu trong tay bay ra khí nóng, phun nóng gương mặt của cô, cũng làm mắt cô mông muội.

"Đúng là nói chuyện thẳng thắn, rốt cuộc tôi cũng chỉ là một cô gái, một ngày nào đó cũng muốn có gia đình. Coi như Tùy Trần chịu lấy tôi, tôi cũng không tiếp nhận nổi chồng tương lai của tôi ở tú trường. Cô cũng ở trong vòng đó, nên biết cái vòng luẩn quẩn đó có bao nhiêu rối loạn mà."

"Nếu đã như vậy, tại sao không buông anh ấy ra?" Nghĩ không muốn đáp lời của cô..., kết quả Thịnh Đản vẫn không chịu được mà hỏi.

"Không bỏ được. Anh trai của Tùy Trần. . . . . . Là một người đàn ông trong mắt chỉ có công việc, có lẽ có một ngày khi anh ấy phải kết hôn, sẽ lấy tôi, đó cũng bởi vì anh ấy lười phải tốn thời gian đi nói yêu thương dỗ dành cô gái. Mà Tùy Trần lại có thể cho tôi cái loại cảm giác yêu đương bị thiếu sót đó. . . . . . Có lẽ cô không tin, một cô gái có thể đồng thời yêu hai người. Tôi nghĩ, có lẽ trước khi chưa kết hôn với anh trai anh ấy. Tôi sẽ không cam lòng buông anh ấy ra, cô có kiên nhẫn chờ không?"

"À?" Chờ cái gì?

"Đợi đến lúc tôi kết hôn, Tùy Trần sẽ là của cô."

"Đùa gì thế. . . . . ." Nói nhiều như vậy, còn muốn đem Tùy Trần là vỏ xe phòng hờ sao, kết cục sau cũng càng tốt hơn, đó là một cước đá văng. Thịnh Đản oán giận đứng dậy.

Kích động muốn bác bỏ, một trận hoa mắt chóng mặt lại để cho cô không thể không nuốt bất mãn vào.

Là bởi vì ngồi quá lâu, chợt đứng lên, cho nên mới choáng váng đầu sao?

Nhưng cái loại đó bởi vì cường độ thiếu máu mà tạo thành cảm giác choáng váng, cũng không đến mức kéo dài lâu như vậy chứ?

Thịnh Đản giơ tay lên chống tường, nhắm mắt lại đứng đó một lúc lâu, kinh nghiệm của trước đây nói cho cô biết như vậy sẽ giảm bớt chút. Nhưng lần này, một chiêu này cũng không có tác dụng, thời điểm cô mở mắt lần nữa, cảm giác trời đất quay cuồng ngược lại càng nặng hơn.

Cô miễn cưỡng chống đỡ ngồi xuống, ý thức rời rạc, bắt được nụ cười quỷ quyệt bên khóe miệng Đỗ Ngôn Ngôn, yêu dị giống như anh túc. Sau đó, một tia lý trí chạy trước, Thịnh Đản chợt nghĩ thông suốt, quay đầu nhìn về phía nửa ly cà phê bị chính mình uống đặt ở trên bàn trà, vô lực mặc cho cơn buồn ngủ thôn tính chính mình.

~ ~ ~ ~ ~ ~