"À, chúng ta đi đâu thế anh?" Xe lái đi xa quá, mãi Giang Ảnh mới nhận ra đây không phải đường họ thường về nhà, "Không về nhà sao?"
"Về nhà, ý anh là về chỗ ở khi trước." Thích Trục đáp, "Ba mẹ với chị về nước rồi, anh đưa em về gặp họ."
"Ò..." Giang Ảnh bốc mấy quả óc chó trong túi đồ ăn vặt ra xoay chơi, "Hai bác với chị về từ hôm qua à?"
"Hôm nay, mới về tới nhà."
"Thế anh gấp như vậy làm gì, Giang Ảnh xoay óc chó tiếp, "Mới về xong, anh không tính để họ nghỉ ngơi à? Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, từ bé tới lớn đã gặp bao nhiêu lần rồi, thiếu gì một lần này đâu."
"Lần này không giống thế." Thích Trục bảo.
"Sao lại không giống?" Giang Ảnh không hiểu, cậu đút nhân hạt óc chó vừa mới xoay vỡ cho Thích Trục, "Đều là người quen cả, cũng có phải mới gặp lần đầu đâu."
"Nói với họ rằng, em cũng thích anh."
"Nói với họ rằng, anh muốn sống cùng em cả đời."
Giang Ảnh có chỗ hiểu có chỗ không, nhưng mà cậu lờ mờ cảm thấy đây hình như là quá trình gặp mặt phụ huynh đấy. Nếu như Thích Trục đã chú trọng như thế thì cậu cũng chú trọng cùng anh.
Nhưng mà nhà hai bọn họ thân quá là thân, nên quá trình "gặp mặt phụ huynh" chẳng khiến Giang Ảnh căng thẳng xíu nào.
Ba mẹ Thích Trục vẫn giống ngày trước, một người cho cậu lì xì, một người cho cậu đồ ăn vặt. Hồi Giang Ảnh bé, khi nào hết đồ ăn vặt hay là hết tiền tiêu vặt thì cậu toàn chạy qua nhà Thích Trục gặt hái.
"Thôi mà chú ơi, con không nhận đâu." Giang Ảnh vừa nhét lì xì vào túi vừa bảo.
"Dì à, con là người lớn rồi, không thích đồ ăn vặt nữa đâu." Mồm thì nói thế mà tay Giang Ảnh bắt đầu kéo khóa ba lô, nhét đồ ăn vặt vào trỏng.
"Thấy quan hệ của hai đứa tốt như thế thì mẹ cũng yên tâm rồi." Mẹ Thích Trục nói, "Thực ra mẹ hối hận lắm, hồi Thích Trục còn nhỏ, công việc của ba mẹ rất bận, không chăm sóc gì cho gia đình. Nhà có hai đứa nhỏ đều nuôi thả, cũng may có tiểu Ảnh bầu bạn cùng Thích Trục."
"Con nhớ ra rồi." Giang Ảnh vỗ bàn một cái, "Hồi nhỏ ảnh lạnh lùng lắm, kiểu không để ai vào mắt luôn ấy, thế nên hồi học tiểu học, ngày nào con cũng kéo ảnh qua lớp bên cạnh tìm người cãi nhau."
Thích Trục: "..."
Anh nhịn không nổi nữa, kéo Giang Ảnh lại che miệng cậu, cắt ngang bằng miệng không được thì cắt ngang bằng tay, kết quả như nhau.
Giang Ảnh chớp chớp mắt, nhìn có vẻ đáng thương ghê gớm, cậu hơi thè lưỡi ra, liếm nhẹ lòng bàn tay Thích Trục một cái.
Thích Trục giật mình, anh buông lỏng tay ra.
"Chị cũng nhớ ra rồi." Chị gái Thích Trục xen vào một câu, "Hồi trước thằng em chị toàn cầm cái que ngồi canh em làm bài tập, có lần chị về nhà nhìn thấy."
Giang Ảnh gật đầu lia lịa: "Phải phải phải."
Người nhà ở cùng nhau sẽ vô thức nói về những chuyện xảy ra khi trước, đến lúc nhìn đồng hồ đã là mười giờ đêm mất rồi.
"Không nói nữa ạ." Giang Ảnh vẫn nhớ ba mẹ với chị gái Thích Trục vừa mới về xong, "Mọi người tắm rửa rồi đi ngủ thôi."
"Ôi đầu óc dì có chán quá, nói chuyện mãi nên dì quên mất. Tiểu Ảnh à, để dì bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho con nhé?" Mẹ Thích Trục hỏi.
"Không cần phiền thế đâu ạ." Giang Ảnh lắc đầu, cậu chạy vài bước đuổi theo Thích Trục rồi nhảy lên lưng anh. Thích Trục như đoán được động tác của Giang Ảnh, anh lập tức đưa tay xốc cậu lên, cõng cậu đi tiếp.
Giang Ảnh quen tay ôm lấy cổ Thích Trục, cậu nói tiếp với mẹ anh: "Dù sao lúc trước con cũng với Thích Trục cũng toàn chen nhau trên giường ảnh, không sao hết."
Giường trong phòng ngủ của Thích Trục là giường đơn nên không lớn lắm. Hồi trước nếu Giang Ảnh tới ngủ qua đêm thì toàn là cậu ngủ trên giường, Thích Trục ngủ dưới sàn. Chỉ có điều, rất nhiều lúc, khi Giang Ảnh tỉnh dậy, cậu lại thấy mình cũng nằm dưới sàn rồi.
Khoảnh khắc khi hai người họ bước chân vào căn phòng này, thời gian tựa như rơi vào dĩ vãng. Hai thiếu niên mặc đồng phục một trước một sau chạy vào phòng, bài thi với vở bài tập quăng bừa dưới sàn nhà, tờ đáp án bị xé khỏi vở, vài nét bút đỏ điểm tô trên trang giấy kiểm tra, từng chùm bọt khí lăn tăn trong cốc thủy tinh đựng cam có ga. Dần dần, thời thiếu niên của hai người được chắp nối hoàn chỉnh.
Phòng ngủ của Thích Trục rất gọn gàng, hầu hết đều bày biện giống lúc trước, chỉ là trên cửa sổ treo thêm một chiếc chuông gió nhỏ. Gió mát đêm hè nhẹ thổi qua, chuông gió nhỏ khẽ vang lên âm thanh đinh đang trong trẻo.
"Anh tự làm à?" Lúc tới gần, Giang Ảnh mới thấy chiếc chuông gió được buộc một chùm cua nhỏ lấp la lấp lánh.
"Anh tự làm đấy."
"Em thích lắm." Giang Ảnh gẩy chuông gió máy cái, chuông gió phát ra âm thanh rất vui tai.
"Nếu em thích thì mang về đi." Thích Trục mỉm cười nói, "Đều là của em."
"Thôi." Giang Ảnh lắc đầu.
Để chuông gió lại đây với căn phòng này, với thời học sinh một đi không trở lại của hai người họ.
Nhưng mà nhìn mấy con cua nhỏ này dễ thương thiệt, Giang Ảnh bỏ điện thoại ra, cậu mở camera chụp hình chuông gió nhỏ với cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ.
@Giang Ảnh: [Hình ảnh] Em rất thích.
Bình luận số 1: Wow, đáng yêu quá!
Bình luận số 2: Cậu thu nhận Thích Trục nhà tụi chị làm đồ đệ hở? Dạy dỗ thế nào rồi? Có kiểm tra lại thành quả không đó? Cười nguy hiểm.jpg
Bình luận số 3: Em xin lỗi anh ơi, em trở thành fan cp mất rồi, hai anh thực sự đẹp đôi lắm í. Có lẽ Thích Trục không muốn người khác hiểu lầm ảnh là anti fan của anh nên mới vô góp vui thôi, anh đừng giận ảnh nhé.
Bình luận số 4: Anh Cua đi chơi bời ở đâu vậy? Sao muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ? Đầu chó.jpg
Sau khi tài khoản dùng để cãi nhau của Giang Ảnh bị bại lộ, mỗi lần cậu đăng bài Weibo là trong khu bình luận lại có một đống fan cứng của Cua Nhút Nhát vô hò hét. Chẳng cần quan tâm Giang Ảnh đăng cái gì, bọn họ đều spam "Anh Cua trâu bò vãi".
"Em buồn ngủ rồi." Ban ngày Giang Ảnh đọc nhiều kịch bản quá, "Mắt em đau."
"Ngủ thôi." Thích Trục nghiêm túc bảo, "Đừng cãi nhau nữa."
Giang Ảnh vừa mới mở app "Cãi Cọ" xong, ngón tay cậu khựng lại. Bị bắt ngay tại trận rồi, cậu chỉ đàn bỏ qua hoạt động giải trí về đêm của mình.
Mặc dù giường nhỏ là thế nhưng lần này chẳng có ai chịu ngủ dưới đất. Giang Ảnh mò được gối ôm hình chim cánh cụt ở trên giường Thích Trục, chiếc nầy giống y đúc chiếc anh tặng cậu hồi sinh nhật.
"Nó là một đôi sao?" Trên giường hơi chật, Giang Ảnh cầm gối ôm trên tay, cậu đó dự không biết nên ôm hay nên đặt ra chỗ khác.
"Là một đôi đấy." Thích Trục nhét cái gối ôm vào trong lòng cậu, "Em ôm nó đi, tránh việc lát nữa lại cắn anh."
Giang Ảnh: "?"
Giang Ảnh: "??"
Thế nên là giường chật quá sẽ xảy ra chuyện đấy! Giờ cậu xuống sàn ngủ có kịp không?
"Anh..." Giang Ảnh cắn cái chân của gối ôm chim cánh cụt, cậu khó chịu đến nỗi hai mắt đo đỏ, "Thực ra anh mưu tính hết rồi phải không anh Thích?"
"Không đâu." Thích Trục kéo Giang Ảnh lại, anh lên tiếng phủ nhận, "Không cần mưu tính."
"Công cụ gây án anh chuẩn bị đầy đủ vậy rồi mà anh còn bảo với em không phải?" Giang Ảnh bị đẩy tới cuối giường, cậu không nhịn được, vung tay phản kháng. Cậu nhấc gối ôm chim cánh cụt mập mập lên, vỗ bụp vào mặt Thích Trục, "Ài! Tức chết em rồi!"
Thích Trục: "..."
Thích Trục vươn một tay bắt lấy cổ tay Giang Ảnh rồi đè xuống giường, gối ôm lăn xuống sàn, anh dỗ dành cậu: "Được rồi, anh thừa nhận là mình có mưu tính."
"Động cơ gây án của anh xuất hiện từ khi nào?" Mất gối ôm rồi, ai đó lại bắt đầu cắn người, "Nói màu lên, anh không nói là em chạy đấy, anh làm em hơi đau rồi đây này..."
"Từ lúc em đứng trước gương giả ngầu."
"Từ lúc em ở trong thang máy gọi anh Thích ơi, anh Thích à."
"Từ lúc em nghịch chuông gió mỉm cười ngốc nghếch."
Bởi vì yêu thích em, nên mới thấy mỗi cử chỉ hành động của em đều như đang trêu chọc lòng anh mà em chẳng hay chẳng biết.
Bởi vì yêu thích em, nên mới thấy mỗi cử chỉ hành động của em đều như đang chủ động mời chào.
Đêm nay không ai ngủ dưới sàn cả, Giang Ảnh ngủ rất ngoan, nửa đêm cậu cũng không lăn xuống đất nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, lén lút tràn vào căn phòng. Thích Trục nhẹ nhàng xuống giường, anh đắp chăn cẩn thận cho Giang Ảnh, người nào đó ngủ sâu lắm, nhìn ngoan ơi là ngoan.
Em an tâm chìm vào giấc mộng, dưới hàng mi dài như cất giấu cả một biển sao.
Chuông gió bên cửa sổ đắm mình trong ánh nắng ban mai, chiếc càng xiu xíu của cua nhỏ như được nhuộm màu sắc xinh đẹp của cầu vồng. Có lẽ do sợ đánh thức người đang say giấc, nên cơn gió cũng chỉ khe khẽ hôn lên chuông gió thôi.
Thích Trục tắt âm thanh của camera, anh chụp lại hình chiếc chuông gió đang chìm trong nắng sớm.
@Thích Trục: [Hình ảnh], Anh rất thích.
_ _ _