Người nói vô tình, người nghe hữu ý, bởi vì vừa nãy gặp cái chủ đề kỳ quái nào đó trong khu đề tài mà bây giờ Giang Ảnh càng ngẫm lời Tề Tuấn nói cậu càng cảm thấy có chỗ nào sai sai. Hình như cậu đã bỏ quên mất chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Ánh mắt của cậu rời từ màn hình điện thoại hướng về phía Thích Trục, đúng lúc đó, ánh mắt anh cũng chuyển hướng nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm phải nhau, không ai nói lời nào nhưng cả hai đều ngầm hiểu rồi quay đi nhìn chỗ khác. Trong lòng mỗi người đều hơi chột dạ nên nhất trí không nhắc tới thứ mình đã nhìn thấy.
"Đi ngủ thôi." Thích Trục thản nhiên cất cuốn sổ của Giang Ảnh về lại chỗ cũ.
"Ừ, tôi buồn ngủ rồi." Giang Ảnh thản nhiên tắt khung chat của mình với Tề Tuấn.
Cũng là do gặp cái chủ đề kỳ quái kia trong khu đề tài nên đêm nay Giang Ảnh ngoan đến lạ, cậu nằm yên ở nửa bên giường của mình, không vượt quá ranh giới xíu nào, cũng không móc mỉa gì Thích Trục nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người họ cùng nhau trở về. Giang Ảnh chẳng kịp về nhà, cậu cứ thế bị nhét lên xe của đoàn làm phim luôn.
Đạo diễn của《Đúng dịp tuyết rơi》 muốn mau chóng quay phim, Miêu Dã vẫn ổn, cậu ta chẳng có mấy cảnh quay. Nhưng mà cảnh quay của cậu và Thích Trục rất nhiều, vừa mới quay chương trình truyền hình xong là bên phía đoàn làm phim đã giục hai người trở về.
"Cậu hơi bất thường." lúc ngồi trên xe, đột nhiên Thích Trục nói.
"Tôi bất thường chỗ nào?" Giang Ảnh hỏi.
Từ đêm qua tới giờ Giang Ảnh rất biết thân biết phận, không ầm ĩ chút nào. Thậm chí cậu còn không lướt Weibo, không mở "Cãi Cọ", thế nào mà Thích Trục lại nhìn ra được điều bất thường.
"Từ mười một giờ bốn mươi lăm phút đêm qua cho tới hiện tại là mười giờ mười bảy phút, cậu mới nói với tôi có ba câu, thế này không giống cậu." Thích Trục quay sang nhìn Giang Ảnh một cái rồi anh lại bổ sung thêm một câu, "Trong đó còn có một câu là cậu nói mớ."
Giang Ảnh: "..."
Giang Ảnh không khỏi hiếu kỳ: "... Tôi nói mớ cái gì?"
Thích Trục không trả lời, anh ngồi yên quan sát Giành Ảnh, khóe môi anh hơi cong lên, nhìn cậu với vẻ hơi đề phòng.
"Ngài cũng bất thường còn gì." Giang Ảnh vặn lại.
"Nói thử nghe." Thích Trục ra hiệu.
"Có ai mà không biết thầy Thích của chúng ta thích yên tĩnh. Thế mà cũng có lúc cậu còn lo tôi nói ít quá cơ à?" Giang Ảnh tổng kết lại, "Thế này cũng không giống cậu."
Sau một màn giao tranh, chẳng ai chiếm được lợi nên hai người đành phải ngừng chiến. Phong cảnh bên ngoài lướt nhanh qua khung cửa kính, mấy ngày nay trời mưa, mặt đường vẫn ẩm ướt, bầu không khí trong thành phố mát mẻ hơn lúc trước nhiều.
Hai người họ dậy từ sớm để nhanh chóng lên đường, vậy nên bây giờ Giang Ảnh mới nói mấy câu đã thấy mệt mỏi. Cậu kéo cửa xe xuống một khe nhỏ xíu để gió lạnh ngoài kia thổi vào cho tỉnh táo đầu óc, nâng cao tinh thần.
"Sao tôi lại đóng phim cùng cậu thế này. Tôi phát hiện ra người hợp tác với cậu đều rất tích cực đấy." Giang Ảnh thở dài, "Nếu như không phải làm việc thì giờ tôi có thể về nhà ngủ một giấc rồi."
"Cậu có tích cực không?" Thích Trục nhắm vào cái từ này của cậu để hỏi.
"Tôi sao?" Giang Ảnh chỉ vào bản thân, "Còn phải xem là chuyện gì đã."
"Ví dụ như?"
"Tự dưng cậu hỏi như thế làm tôi không nghĩ ra nổi. Khi nào gặp được chuyện thích hợp, tôi tích cực cho cậu xem thử." Giang Ảnh đang nói bỗng bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, người gọi đến là "Tề Tuấn".
"Có chuyện gì mà không nói được trên Wechat thế tiểu Tề tổng?" sáng ra Giang Ảnh vẫn còn buồn ngủ, xương cốt cậu rã rời, đến việc nhấc điện thoại lên tai cậu cũng lười. Dù sao thì mọi người đều là bạn cùng lớp cấp hai, cuộc điện thoại này cũng chẳng có gì mà không thể cho Thích Trục nghe nên là cậu ấn mở loa ngoài.
"Có việc này tao muốn nhờ mày giúp." Tề Tuấn vô cùng thành khẩn.
"Nói đi, tao lấy theo giá thị trường."
Tề Tuấn không tin nổi; "Đệt, Giang nhị thiếu không thể lấy giá hữu nghị à."
"Tao cũng thiếu tiền mà. Tao nói mày nghe này tiểu Tề tổng, mẹ tao bảo nhà họ Giang không nuôi người vô công rồi nghề. Tao với Giang Tầm đều không tiêu tiền của ba mẹ tao, tiền tiêu vặt đều là tao tự kiếm đấy chứ." Giang Ảnh nói tiếp, "Vậy nên là mày kêu tao làm gì cơ?"
"Là thế này." Tề Tuấn đi cầu người giúp mình, cậu ta mau chóng nói, logic rất rõ ràng, "Tao muốn đầu tư một chương trình cho em gái xinh đẹp của công ty tao, túm lại là muốn push ẻm, mày có thể tới làm một trong số ban giám khảo không?"
"Mày muốn tao tới làm bình hoa cho đẹp đội hình hay muốn tao phát biểu ý kiến?" Giang Ảnh cũng nói rõ luôn, "Tao không biết khen người ta đâu."
"Phải phát biểu ý kiến chứ. Nhưng mà tao đảm bảo sẽ không làm khó mày, ban giám khảo khác phụ trách khen ngợi, mày phụ trách chỉ trích là OK chứ gì." Tề Tuấn nói xong thấy hơi đắc ý, "Người khác mà giả bộ soi mói như thế sẽ lo mất fan, nhưng mày thì khác, mày mà lên thì chả sợ gì hết luôn."
Tề Tuấn lại bảo: "Tuy mày đi con đường hắc hồng nhưng tao không thể không thừa nhận là mày đẹp trai vãi, để mày làm bình hoa thôi thì đáng tiếc lắm, nhất định phải nói chuyện, tận dụng tài nguyên của bản thân hết sức có thể chứ."
"Đây là cách tận dụng tài nguyên của bản thân do mày nghĩ ra à?" Giang Ảnh không vui tí nào.
"Tao coi như mày đồng ý rồi nhá." Tề Tuấn cười hềnh hệch, "À phải rồi, đêm qua đang nói mà mày không thèm để ý tao nữa, tao muốn hỏi sao tự dưng mày lại xoắn xuýt chuyện ghép cp này thế? Như đêm qua tao bảo rồi đấy, mày gieo vạ cho một mình lớp trưởng có phải..."
"Để sau rồi nói, công việc của tao rất bận, sắp tới đoàn làm phim rồi." Giang Ảnh nhanh tay lẹ mắt, cậu vừa thấy Tề Tuấn nhắc tới chuyện kia liền đưa tay tính tắt máy.
"Không bận đến mức đó đâu, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến đoàn làm phim." Thích Trục nãy giờ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, anh thong thả nói mát.
"Í, sao tao nghe bên đó có tiếng của lớp trưởng thế? Tụi mày đang ở cùng nhau à?" Tề Tuấn còn chưa nói xong, Giang Ảnh đã tắt máy rồi.
"Nó lắm lời quá." Giang Ảnh bình tĩnh bảo.
"Ừ." đối với việc đột nhiên Giảng Ảnh cúp máy ngang, Thích Trục không tỏ thái độ gì. Có vẻ anh cũng chẳng hứng thú với việc Tề Tuấn vừa nhắc đến, anh chỉ bày tỏ quan điểm của mình về chương trình mà khi nãy Giang Ảnh đồng ý tham gia, "Chương trình này không có gì đặc biệt, có vẻ cũng không quá hot. Nói một cách khắt khe thì chẳng ra sao cả, nhưng bây giờ cậu nhận nó thì chắc sẽ nổi tiếng hơn."
"Chỉ có điều nếu sau này khi cậu bắt đầu thay đổi hình tượng thì bớt nhận mấy chương trình như vậy đi." Thích Trục nghiêm túc phân tích cho Giang Ảnh về cái chương trình Tề Tuấn ném cho cậu.
"Cái này tôi biết mà." Giang Ảnh phân biệt được tốt xấu, cậu biết Thích Trục đang phân tích hướng phát triển sau này cho mình nên cậu cũng nghiêm túc lắng nghe, "Nhưng mà cậu có nghĩ đến việc tôi còn chưa kịp thay đổi hình tượng thì đã bị người ta mắng đến mức flop luôn không?"
"Sau khi flop thì cậu tính làm gì?" Thích Trục có hơi tò mò với việc tìm kế sinh nhai của Giang Ảnh.
Giang Ảnh suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Làm paparazzi vậy, tôi có nhiều tin lắm."
Thích Trục: "?"
*
Tạm thời ước mơ làm paparazzi của Giang Ảnh không thể thực hiện được. Thân là con trai của ảnh đế Giang Tranh, từ nhỏ đến lớn lúc nào cậu cũng bị đặt kỳ vọng, vẫn luôn có người cảm thấy bây giờ cậu chỉ chơi bời xíu thôi, sau này thế nào cậu cũng trở thành một diễn viên giỏi cho mà xem.
Chẳng hạn như đạo diễn với phó đạo diễn, lúc thấy Giang Ảnh bám sau lưng Thích Trục đi vào đoàn làm phim, ánh mắt hai người họ nhìn cậu sáng rực cả lên.
"Nhìn tôi ngọn lắm à?" Giang Ảnh không nhịn được, cậu kéo tay Thích Trục hỏi.
Giang Ảnh hỏi hơi nhỏ, có lẽ Thích Trục không nghe thấy cậu hỏi gì nên anh chỉ "ừ" một tiếng nghe rất là qua loa.
"Đạo diễn à." Giang Ảnh thật lòng nói, "Ngài nên nhìn Thích Trục thì hơn, kỹ năng diễn xuất của cháu nát bét, cháu chỉ có thể gắng hết sức mình thôi."
"Không nát, không nát đâu." đạo diễn xua tay, "Bác xem bộ phim điện ảnh đề tài hình sự của cháu hồi trước rồi. Bạn của bác bảo lúc quay phim là mùa đông, nhiệt độ xuống âm, nước lạnh buốt như thế mà vì yêu cầu của bộ phim, cháu chẳng cần nghĩ đã lao luôn xuống nước. Bác xem tới khúc đó trong phim, chỉ nhìn vào ánh mắt của cháu thôi là bác biết chắc cháu có thể diễn tốt nhân vật của bác rồi."
Giang Ảnh bị chửi thành quen, chẳng mấy khi có người khen cậu nên cậu lập tức biểu đạt sự kinh ngạc của mình...
Cậu hơi cong ngón tay lại, bấu vào tay Thích Trục, sau đó cậu bị Thích Trục đánh cho phải rụt tay về.
"Bác nghe người đại diện của cháu bảo cháu toàn tự chọn kịch bản à?" vị đạo diễn này là một người rất hiểu lý lẽ, "Là bởi cháu không biết chọn kịch bản thôi, diễn viên như cháu nên đóng nhiều phim chính kịch hơn."
Buổi chiều Giang Ảnh không có cảnh quay, cậu trang điểm với thay trang phục xong xuôi rồi lảng vảng quanh phim trường, xem Thích Trục quay phim.
"Nghe bảo thầy Thích là con trai của đạo diễn Thích An à?" chiều nay Miêu Dã cũng không có cảnh quay nên cậu ta ngồi trên một trong số đống cọc gỗ đạo cụ hóng drama với Giang Ảnh.
"Ừ, nhưng ba của cậu ta văn nghệ quá, dù ông ấy được nhận rất nhiều giải thưởng nhưng về cơ bản thì tôi không xem hết nổi tác phẩm của ông ấy." Giang Ảnh thừa nhận.
Hiệu suất làm việc của Thích Trục cao lắm, rất nhiều cảnh anh quay một lần là có thể qua. Chỉ có vài cảnh là do diễn viên quần chúng mắc sai lầm hoặc do đạo diễn yêu cầu cao quá thì mới phải diễn lại thôi.
"Cùng là con trai của hai ông lớn mà sao hai bọn cậu chênh lệch dữ thế nhở." Miêu Dã xem đến mức thất thần, không cẩn thận lại nói ra lời trong lòng.
"Ai biết đâu." Giang Ảnh dựa vào cọc gỗ, "Mà tôi bảo này, cậu cà khịa tôi đến nghiện luôn rồi à?"
Miêu Dã: "... " Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp thôi.
Dù sao thì lúc Giang tổng đến thuê cậu ta cũng bảo rồi, kêu cậu ta thỉnh thoảng rảnh rỗi thì mắng kỹ năng diễn xuất của Giang Ảnh mấy câu.
"Cẩn thận lời nói của mình đi." Giang Ảnh liếc nhìn máy quay phim ở phim trường, "Mỗi lời cậu nói bây giờ đều có thể trở thành hậu trường bị đoàn làm phim đăng lên đấy."
Miêu Dã: "!!!" Tí nữa thì quên luôn chuyện này.
"Nhưng tôi nói thật." Miêu Dã công nhận, "Hôm đi thử vai ấy, cậu diễn tốt thực sự luôn, xấu xa cực kỳ, vừa nhìn đã biết là người xấu rồi."
"Anh Miêu à." Giang Ảnh bảo, "Có những lúc tôi không phân biệt được là cậu đang khen tôi hay đang mắng tôi nữa."
"Anh Giang này." lúc ấy Miêu Dã nghe được lời đạo diễn nói, cậu ta hơi hiếu kỳ, "Chắc cậu không thiếu tài nguyên đâu nhỉ, trước kia cậu diễn mấy bộ phim thần tượng yêu đương vớ va vớ vẩn kia làm gì?"
Giang Ảnh: "... Vì kịch bản hay mà, tôi thích tình yêu ngọt ngào."
Ngừng lại một lát, Giang Ảnh lại nói tiếp: "Nhưng mà dựng thành phim lại không có gì thú vị cả." nên là cậu mới lười biếng vậy đó.
Miêu Dã không ngờ vị boss vừa nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật lại có thể nói ra câu này, cậu ta shock đến mức không nói được câu nào.
"Tôi cứ cảm thấy hình như hôm nay tôi quên mất chuyện gì đó rất quan trọng." Giang Ảnh nhìn chằm chằm Thích Trục đang ở trong phim trường, cậu lẩm bẩm.
Thích Trục mặc một bộ đồ cổ trang, sau lưng đeo trường kiếm, sống mũi anh cao thẳng, ánh mắt chính trực, toát ra cảm giác cao ngạo rất đúng với nhân vật chính ở độ niên thiếu. Bộ dạng điềm đạm khiến người ta dễ ghét lúc thường cũng hơi thay đổi, ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua các diễn viên quần chúng đang giả làm thích khách, khi nhìn đến Giang Ảnh, anh thoáng dừng lại, ánh mắt cũng dịu dàng hơn một chút.
Đạo diễn hô ngừng.
"Thực xin lỗi." Thích Trục gật đầu bày tỏ sự áy náy của mình với đạo diễn và diễn viên quần chúng, "Lúc nãy thất thần rồi."
"Lúc nãy cậu ấy nhìn cậu à?" Miêu Dã hỏi, "Nhìn cái thất thần luôn..."
"Tôi á?" Giang Ảnh chỉ vào mình.
"Dù sao cũng không thể là cọc gỗ sau lưng cậu được."
Giang Ảnh: "..."
Buổi chiều Thích Trục quay mấy cảnh độc diễn rất thuận lợi, sau đó vì Doãn Gia Ngộ diễn vai Tư Mộng là diễn viên mới, thiếu kinh nghiệm, không theo kịp diễn xuất của Thích Trục nên làm chậm trễ một lúc. Cảnh quay của Giang Ảnh với Thích Trục được sắp xếp vào buổi tối, Giang Ảnh dùng nguyên buổi chiều cũng không nhớ nổi mình đã quên chuyện gì.
Bởi vì chưa đóng phim với Thích Trục bao giờ nên Giang Ảnh cứ nghĩ rằng chắc sẽ khó lắm. Nhưng đến lúc bắt đầu quay cậu mới phát hiện ra quay phim cùng Thích Trục là một việc vô cùng thoải mái. Bình thường hai người họ nói chuyện với nhau cũng không ít, vẫn thường xuyên "thăm hỏi" nhau như thế.
Người khác không theo kịp diễn xuất của Thích Trục nhưng cậu lại theo kịp. Ngoài ra thì Thích Trục rất biết cách dẫn dắt cảm xúc của người khác, anh vẫn luôn dẫn cậu đi đúng hướng.
Đến giờ Giang Ảnh mới nhận ra, bao nhiêu người cố đẩy nhân vật này cho cậu cũng có đạo lý lắm. Ban đầu cách Lạc Nam Kha và Tuyên Mạc Linh ở chung là cái kiểu quan hệ vừa là bạn vừa là thù, giống y hệt trạng thái của cậu với Thích Trục nên Giang Ảnh diễn không tốn chút sức lực nào.
Lịch trình quay phim rất kín, sắp qua ngày mới rồi mà bọn họ vẫn chưa xong việc.
"Mấy cảnh trước đều ổn rồi, Thích Trục giúp Giang Ảnh luyện kỹ năng đọc lời thoại thêm một lát, chúng ta quay lại cảnh vừa nãy rồi về nghỉ ngơi." đạo diễn nói.
Cảm xúc của nhân vật trong cảnh này thay đổi khá kịch liệt, Giang Ảnh nói chuyện bình thường thì còn ổn chứ cảm xúc cậu vừa bộc phát là khuyết điểm khi đọc lời thoại sẽ lộ ra ngay.
23 giờ 54 phút, Giang Ảnh ngồi cạnh Thích Trục, cậu đã luyện lâu ơi là lâu.
Giang Ảnh: "Cũng tàm tạm rồi nhỉ."
Thích Trục: "Ừ, tôi cũng cảm thấy khá ổn rồi, chúng ta làm lại lần nữa."
23 giờ 55 phút, hai người họ bắt đầu đọc lời thoại.
23 giờ 56 phút, bởi vì không tập trung nên Giang Ảnh đọc sai lời thoại, cậu bị Thích Trục gõ đầu.
Thích Trục: "Cậu đang nghĩ cái gì đấy?"
Giang Ảnh: "Hình như tôi quên mất cái gì thì phải."
Thích Trục: "Cậu quên lời thoại còn gì."
23 giờ 57 phút, cuối cùng Giang Ảnh cũng điều chỉnh đúng cảm xúc, nhớ rõ hết lời thoại, cậu định diễn xong đoạn này với Thích Trục rồi nghĩ sau.
23 giờ 58 phút, Giang Ảnh chạy đuổi theo Thích Trục, cậu túm lấy tay anh, cảm xúc trong đôi mắt cực kỳ phù hợp...
"Nói lời thoại." Thích Trục khẽ nhắc.
Giang Ảnh chớp mắt một cái, cậu kích động nói: "Nguy rồi! Hôm nay chúng ta quên nhắn tin, huy hiệu nói chuyện thường xuyên sắp mất rồi!"
_ _ _