Một buổi chiều tan ca muộn, Diệp Băng Băng vừa rời khỏi J&T liền nhận được cuộc gọi của Bành Bội Bội.
“Sao thế Bội Bội?”
“Băng Băng bên tớ có chuyện rồi, cậu mau ra đây giúp tớ đi.
”
“Có chuyện gì?”
“Tai nạn xe.
”
“Mau nhắn địa chỉ cho tớ.
”
Nghe giọng điệu hốt hoảng của Bành Bội Bội, Diệp Băng Băng lao lên taxi vội vàng rời khỏi, trong suốt đoạn đường không ngừng phập phồng lo lắng.
Vừa bước xuống vị trí được định vị, Diệp Băng Băng liền nhấp máy gọi lại cho Bành Bội Bội nhưng lại chẳng có hồi âm, đành tự mình chạy lòng vòng tìm kiếm.
Khi nhìn thấy một đám đông đang bâu kín bên một góc Quảng Trường, chị lao đao tới, thần trí mơ hồ, dần tưởng tượng ra những viễn cảnh chết chóc ngu ngốc, dại dột rồi tự hù doạ bản thân.
“Tránh đường, xin tránh đường…”
Đám đông dần tản ra, Diệp Băng Băng theo luồng sơ hở đó mà luồn vào, sự thật xảy ra trước mắt khiến chị kinh ngạc đến độ mắt chữ A, miệng chữ O.
Chắc là nhầm chỗ rồi.
Một suy nghĩ duy nhất len lỏi trong đầu óc trống rỗng của chị.
Đột nhiên, ánh đèn sáng trưng khiến đôi mắt chị chói loè, theo bản năng chị đưa tay che chắn lại, trong tầm nhìn lờ mờ và bị hạn chế, chị nhìn thấy một dáng hình quen thuộc, anh đang mỉm cười với chị, bất giác đầu óc chị trở nên mơ hồ, ảo mộng.
Phía sau lưng chị có một lực đẩy, đôi chân chị như bị người đàn ông trong vùng sáng mờ ảo ấy thu hút, cứ miên man bước tới gần, chỉ khi tận mắt thấy, chính tai nghe, chị mới dám tin tất cả đều là thật.
Vương Dực Quân xuất hiện trước mắt chị trong bộ vest xanh than thanh lịch, tay ôm một bó hồng to lớn, sắc đỏ mơn mởn, đôi mắt sáng trong ẩn chứa đầy yêu thương đang nhìn chị, bờ môi anh mỉm cười, rơi xuống những giọt lệ hạnh phúc.
Vào giây phút anh quỳ chân xuống, chị khụ lại, hai bàn tay chị xếp thành hình chữ V bưng kín cái miệng đang há hốc của mình, khoé mi rưng rưng.
Một tay cần hoa, tay còn lại là một hộp nhẫn kim cương lấp lánh hướng về phía chị, anh chầm chậm ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn lên, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Băng Băng, anh biết em vì yêu anh mà chịu quá nhiều tổn thương cho nên anh muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp.
Mặc dù, đây không phải lần đầu tiên chúng ta kết hôn, nhưng đây là lần đầu anh chính thức cầu hôn em, điều đầu tiên anh muốn làm cho em chính là một danh phận, một đám cưới trọn vẹn, điều mà em xứng đáng có được nhưng anh chưa từng làm được.
Diệp Băng Băng, anh yêu em, em đồng ý gả cho anh nhé!”
Giọt nước mắt tuôn rơi như mưa, bao nhiêu giọt là bấy nhiêu hạnh phúc, bờ môi chị mếu máo mãi mới thốt lên được thành lời:
“Em đồng ý… Vương Dực Quân em đồng ý làm vợ anh.
”
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chầm chậm theo tay anh đi vào ngón áp út thon thả của chị, trong tiếng vỗ tay vang dội, hồ hởi.
“Hôn đi, hôn đi…”
Anh đứng dậy, xúc động ôm lấy chị, chầm chậm đặt nụ hôn lên bờ môi mềm của chị, giọt nước mắt đắng chát theo luồng hạnh phúc đi vào miệng, xuống cuống họng và đóng tổ ở dạ dày.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt của hội trường phảng phất lờ mờ vào hai khuôn mặt hạnh phúc, những chùm bóng bay được thả tung vào không gian, chầm chậm vươn lên trời cao trong niềm hoan hỉ.
Nụ hôn kéo dài lâu, cuồng nhiệt hơn, ngọt ngào hơn, yên bình hơn.
Kết thúc bằng một nụ cười toả nắng, xua dịu đi cái lạnh của tiết trời đông.
Anh ôm chị vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu, cất giọng nhẹ nhàng như tiếng cello nốt trầm:
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
Diệp Băng Băng lắc đầu, hơi ngờ ngợ hỏi ngược:
“Ngày gì?”
“Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đại học K.
”
“Anh còn nhớ.
”
“Đương nhiên, vào ngày này sáu năm trước, anh nhớ có một cô gái cứ nũng nịu đi phía sau anh đòi xin infor cho bằng được.
”
Thực ra, từ giây phút ấy anh đã bị em làm cho chú ý, nhưng, chẳng hiểu sao lại chưa thể rung động.
Hay là, do anh nghĩ tình yêu của em mênh mông như đại dương, cho dù anh phũ bao nhiêu thì nước vẫn còn đó, cho dù anh đi hết cả một đời quay về thì đại dương vẫn vỗ về anh.
Em là đại dương thì anh là biển hồ, dù cho đi qua bao nhiêu khắc nghiệt của thời tiết vẫn không bao giờ tách biệt nhau.
Có lẽ sau tất cả mọi chuyện, chỉ có biển mênh mông mới được đại dương ôm ấp, vỗ về.
….
.
Một buổi tối yên bình chậm rãi trôi qua, Diệp Băng Băng từ nhà tắm bước ra, tay vén mái tóc ướt nhoẹt chưa kịp sấy khô, ngồi bệt xuống ghế sô pha, bên cạnh Vương Dực Quân, vẻ mặt thảm thương đến khó tả.
Vương Dực Quân vội đặt tờ báo xuống bàn, sửng sốt hỏi:
“Em có sao không? Thấy không khoẻ ở đâu à?”
Diệp Băng Băng gật đầu, chỉ tay xuống bụng mình, anh nhất thời bị doạ cho ngơ ngác, từ lơ mơ đến thốt lên lời mất khoảng năm, bảy giây gì đó.
“Bà dì hỏi thăm sao?”
“Không phải…”
“Thế bị đau ruột thừa.
”
“Cũng không phải.
”
“Đau dạ dày.
”
Chị im lặng lắc đầu, bặm chặt môi, nhìn anh.
“Thế em bị làm sao? Mau nói đi.
”
Từ sau lưng, chị đưa ra một vật gì đó giống như một chiếc que bằng nhựa có hai màu xanh trắng đặt xuống bàn, ánh mắt thúc giục bảo anh xem, anh cầm lên, điềm tĩnh xem, rồi lơ mơ hỏi lại:
“Cái gì đây?”
“Que thử thai.
”
“Hai vạch có nghĩa là thế nào?”
“Có thai.
”
Anh điềm tĩnh đặt lại que thử thai xuống bàn, mơ hồ một chốc rồi mới thốt lên:
“Em có thai.
”
Anh ngốc sao? Không lẽ là anh có.
Khuôn mặt anh từ ngơ ngác chuyển sang một niềm vui khó tả, miệng cười, khoé mi rưng rưng, nhảy chầm tới ôm lấy chị:
“Cảm ơn em.
”
“Buông em ra, siết thêm nữa cả em và con đều không thở được đâu!”
“Anh hứa, lần này sẽ chăm sóc con và em thật thật tốt.
”
Từ ban đầu, anh và chị tới với nhau là vì ràng buộc của một đứa trẻ, đến lúc đứa bé mất thì cũng là khi cả hai chọn ly hôn.
Sau ly hôn mới nhận ra tầm quan trọng của đối phương rồi lại tái hợp, một đứa trẻ khác lại tới, nhưng đó là kết tinh từ tình yêu.
Đứa bé như sợi dây vô hình gắn kết tình yêu giữa anh và chị thêm bền chặt, dài lâu và mãi mãi….