Say Tình

Chương 76: 76: Tình Yêu Dành Cho Nhau





Ăn tối xong, chị lên phòng, đứng bên bàn trang điểm sấy khô tóc, chuẩn bị đi ngủ thì anh mở cửa đi vào.
“Anh lấy gối với mềm xuống ngủ sô pha.”
Chị hơi khựng lại, đặt máy sấy xuống bàn, loay hoay tìm lược chải lại mái tóc rối, anh vừa nắm tay cài cửa thì liền bị chị cản lại:
“Dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng rồi mà, anh cứ ngủ đây luôn đi.”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn chị, trong đáy mắt anh có chút lưỡng lự, chỉ khi chị mỉm cười một cái mới nén lại, đặt gối và mềm vào vị trí cũ.
Đèn tắt vụt, họ nằm cạnh nhau, không tài nào ngủ được, chị đột nhiên hỏi:
“Anh không muốn làm gì à?”
“Làm…gì cơ?”
“Thì việc mà vợ chồng phải làm đó.”
“Anh sẽ chờ tới lúc em sẵn sàng…”
“Không cần chờ nữa, đêm nay luôn đi.”

Không cho anh cơ hội phản kháng, chị trực tiếp bổ nhào về phía anh, hôn tới tấp lên bờ môi run run không chút phòng bị của anh, kích thích dục cảm vốn đã bộc phát sẵn trong cơ thể anh.
Dần dần anh cũng theo sự mềm mại của chị mà thoả lấp nỗi lòng, vòng tay ôm lấy cổ chị, hôn cuồng nhiệt, đôi môi anh dần tiến sâu vào miệng chị, truy tìm cuống lưỡi dài thòng, anh thích cảm giác nó cựa quậy trêu đùa cùng đầu lưỡi của mình.
Đôi tay săn chắc anh khẽ lật người chị nằm xuống để bản thân chiếm thế thượng phong, chủ động khám phá sức hút trên cơ thể thon gầy của chị.
Lần lượt quần áo bị lột tơi tả, vứt xuống sàn, cảm giác da áp da mát rười rượi, thân thể ấm nóng của anh dần chạm sâu lên cơ thể lạnh lẽo của chị, tạo nên một luồng hơi tê rần như vừa có dòng điện chạy qua.
Nụ hôn của anh dần chuyển xuống cằm cổ, dừng lại hẳn trên nhũ hoa nhấp nhoáng, đầu lưỡi anh lè ra, nhẹ mơn trớn, trêu đùa hai nhũ hoa khiến nó phản ứng mãnh liệt.
Thân thể chị cũng bị chính những hành động ấy làm cho tê cứng, không thể phản ứng, chỉ muốn nằm đó hưởng thụ.
Đôi tay êm dịu vuốt ve cặp đùi thon dài của chị, dần dần đi sâu vào giữa, lúc lên thân trên khi đi xuống thân dưới, mọi chuyển động đều nhẹ nhàng như một luồng gió mát lành thổi vào da thịt chị.
Mọi thứ đều mềm mại, chỉ khi một vật gì đó cứng cáp chen vào giữa cặp đùi chị mới cảm thấy nhột, cái nhột khuấy đảo sự thích thú đến lạ kì.
Sau hai mươi phút vuốt ve lướt qua, vật cứng cáp đó xông thẳng vào phần thân dưới của chị, một cú đâm xuyên vào hang động, ban đầu là sự nhoi nhói đau rát, sau đó mang theo sự mê man, chìm đắm.
Nó không ngừng dịch chuyển, lúc ra lúc vào, lúc nhanh lúc chậm, khi ôn nhu nhẹ nhàng, khi dữ dội mãnh liệt.

Chính vì nó khiến chị phát ra mấy tiếng rên âm ỉ.
Hơi thở cùng nhịp đập trái tim hoà vào cuộc tấn công hang động ấy, mỗi lúc một dồn dập, khoái cảm tăng lên đến mức cực đại.
Chị nhận thấy rõ sự trơn mượt của “hang động” lúc dịch chuyển lớn dần, sự nhịp nhàng và tăng động, kéo theo sự thích thú vô ngần.
Khuôn mặt chị tê tê có chút tái tái, ánh mắt lờ đờ như người say, thi thoảng bị cơn thoả mãn làm cho giật tung thân thể, cong như tôm.
Càng về sau càng mệt nhưng hưng phẫn của anh chưa bao giờ giảm, chứng tỏ sức mạnh đàn ông của anh vô cùng lớn.
Chỉ tới khi một luồng chất lỏng phóng ra, chị cảm thấy rõ hơi nóng bên trong “hang động” thì anh mới dừng lại, nghiêng người ngã nhào nằm xuống cạnh chị, nhịp thở gấp gáp, dồn dập đến lạ lùng.
Anh nghiêng đầu nhìn chị, vuốt ve gò má hơi ửng đỏ vì luồng khí nóng tiết ra từ thân thể chị, giọng thủ thỉ:
“Băng Băng, em thấy thế nào?”
Sắc mặt chị không đổi, bình thản đáp lại:

“Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu chúng ta ân ái đâu! Có điều lần này cảm nhận thấy rõ hơn lần đầu tiên.” Tóm lại chị thích, ít ra anh cũng men lỳ ra phết.
“Đương nhiên, em chưa nghe câu tình dục đi chung với tình yêu à.

Lần đó, là tai nạn sao có thể tính, lần này, xuất phát từ tình yêu, từ tự nguyện đương nhiên nó phải khác nhau chứ!”
“Đồ không biết xấu hổ.”
Chị quay mặt đi, anh vòng tay ôm lấy cổ kéo lại, khiến chị bất lực ngoái đầu, anh nhẹ hôn lên bờ môi tủm tỉm của chị.
Dường như, chị đã là chính chị, biết nói ra điều mình muốn, làm những điều mình thích, không còn ép buộc lòng mình phục tùng lí trí nữa.
Mối quan hệ của họ nhanh chóng được đưa ra ánh sáng, công khai với mọi người, đường đường chính chính bên nhau.
Chẳng biết từ bao giờ mà họ trở thành gia đình kiểu mẫu trong mắt nhiều người như thế.
Nút thắt trong lòng dần được gỡ bỏ, mọi thứ trở nên nhẹ nhõm và dễ thở hơn nhiều, cuộc sống cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng, yên vui.
Họ tranh thủ thời gian bên nhau, cùng ăn, cùng uống, cùng chơi, cùng ngủ, cùng làm việc.

Mọi thứ tưởng chừng như giản đơn ấy lại trở thành một niềm hạnh phúc vô bờ bến, khó diễn tả thành lời.
Một ngày cuối năm lạnh giá, họ ngồi cạnh, dựa đầu vào nhau, nhìn ra khung cửa sổ, ngắm nghía thế giới rộng lớn bên ngoài kia, có đôi khi khao khát tự do mãnh liệt nhưng có khi lại ước nguyện bình yên bên nhau, cứ cạnh nhau như lúc này, không than van, oán trách.
“Dực Quân, anh yêu em từ khi nào vậy?”

“Ờm… Chắc là từ khoảng thời gian vào ba năm trước khi em trở thành cô vợ bất đắc dĩ của anh.

Chính tình yêu và sự dịu dành của em đã cảm hoá thành công trái tim vụn vỡ của anh.”
“Lúc đó anh có cảm thấy có lỗi với Hiểu Lâm không?”
“Có một chút, nhưng từ ngày bên em anh mới nhận ra, thực ra anh với cô ấy thích hợp làm cộng sự, làm bạn bè, bởi vì bọn anh quá giống nhau, quá tương đồng cho nên tình yêu quá bình lặng, hầu như không sóng gió.

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng là hạnh phúc nhưng thực chất chính nó đã ươm mầm cho mọi rạn nứt.”
“Thế bây giờ thì sao?”
“Đương nhiên, đôi mắt anh chỉ hướng về phía mặt trời, đó là em…”
Tiếng cười, niềm hạnh phúc, hân hoan đón năm mới….