“Không, anh không buông, lần này nhất quyết anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu!”
Lời anh nói chắc nịch khiến chị có chút xao lòng, không còn đẩy anh ra, cũng không còn phản ứng quá dữ dội nữa, dần dần đôi tay chị cũng buông lơi.
“Có chuyện gì anh buông ra rồi nói chuyện.”
Luồng hơi thở quen thuộc dần cách xa thân thể chị, cái siết eo cũng mỗi lúc một lỏng lẻo, chị dễ thở hơn nhiều rồi.
Liếc mắt nhìn sang Tô Hiểu Lâm, chị nhìn thấy được sự không vui hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, khoé mi rưng rưng, miệng cười buốt đắng.
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”
Ánh mắt Diệp Băng Băng dõi theo bóng lưng mảnh khảnh ấy mãi đến khi mất hút, trước kia chị đã từng thấu hận người phụ nữ ấy, bây giờ chị mới thấy cô ta cũng đáng thương, vì chữ “tình” mà đau đáu suốt cả một đời.
Cô ta đã từng dành bảy năm thanh xuân cho một tình yêu, thậm chí còn hi sinh nhiều hơn chị, đến cuối cùng người mà cô ta yêu nhất lại không chung đường.
“Anh thật sự không còn yêu chị Hiểu Lâm nữa sao?” Mối tình của anh và cô ấy đã kéo dài năm năm, nhập nhằng hai năm, đâu thể nói buông là buông, cô ấy sẽ phải vật lộn thế nào cho sự thật ấy.
“Anh nghĩ đó là cách tốt nhất dành cho cả ba chúng ta.
Nếu anh giữ cô ấy bên cạnh chỉ khiến cô ấy thêm tổn thương mà thôi!” Đâu phải anh chưa thử, nhưng khi bên cô ấy anh luôn nhớ về chị, nhớ một cách thâm sâu, anh không cách nào khống chế nổi chính bản thân mình.
Cô ấy hận anh cũng được, trách anh cũng chẳng sao chỉ cần cô ấy có thể thoải mái mà bước ra vòng luẩn quẩn chưa hồi kết này là được.
“Kiếp này anh nợ cô ấy một món nợ ân tình lớn.”
“Mau về bệnh viện đi, anh là bệnh nhân mà tự tiện chạy ra đây thế này, bị làm sao thì ai chịu trách nhiệm cho nổi.”
Chị không nhìn anh, chị luôn né tránh đi ánh mắt ấy, giọng nói hơi nghẹn ngào.
“Em đừng đi, có được không?”- Anh níu lấy cánh tay chị, chị cảm nhận được làn hơi lạnh toả trên từng mô da của anh, ánh mắt dịch chuyển xuống bàn tay thon dài ấy.
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang đây thôi! Bây giờ tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Chị cần thời gian để tiêu hoá mọi chuyện.
Dứt cánh tay mình ra khỏi sự xiềng xích của bàn tay anh, chị sải bước nhanh thật nhanh rời khỏi, cố gắng để không ngoảnh đầu nhìn lại, trái tim đã vỡ vụn từ lâu.
Mọi thứ khiến chị cảm giác mơ hồ và mông lung…
Rõ ràng chị còn yêu, muốn ôm người đàn ông ấy thật chặt nhưng cuối cùng vẫn bỏ chạy…
Những ngày sau đó, cứ mỗi sáng đến J&T Diệp Băng Băng đều nhận được một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, chị chỉ nhếch mép môi cười, nụ cười không vui, kí nhận rồi lại kí gửi về chủ cũ cùng dòng chữ mỗi ngày như một: “Xin lỗi, tôi không thích hoa.”
Một ngày tan ca muộn, công ty không còn một bóng người, ánh đèn lờ mờ phảng phất dáng hình gầy gò của chị, chậm bước rời khỏi.
Chiếc BWM trước cửa khiến chị hơi khụ lại, anh nhìn chị, bằng ánh nhìn trăn trở: “Tại sao em không nhận hoa?”
Diệp Băng Băng không nói lời nào quay người rời đi, phía sau lưng chị lại văng vẳng tiếp giọng nói quen thuộc: “Em nghĩ mình có thể trốn tránh mãi được sao?”
Lời nói đó cuối cùng cũng thu hút chị, đôi chân dài sải tới đứng đối diện anh, ánh mắt căm phẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp trên gương mặt anh, giọng chị nửa bỡn cợt nửa chân thành:
“Anh đã bao giờ hiểu tôi chưa? Biết tôi thích gì không?”Không phải là chị không thích hoa, mà chị chỉ không thích hoa hồng.
Vốn dĩ chị đã mủi lòng nhưng khi nhận được hoa hồng chị lại cảm thấy bản thân như một trò cười, trò cười trong mắt anh.
Từ trước tới nay chỉ có chị biết anh thích gì, muốn gì, cần gì, có gì nhưng anh thì không, vĩnh viễn không biết một thứ gì về chị cả.
Thử hỏi xem… chân thành mà anh nói nó nằm ở chỗ nào?
“Anh…” Thật sự không biết… anh chỉ nghĩ mọi cô gái đều thích hoa hồng, chỉ là không ngờ tới Diệp Băng Băng lại không hề thích.
Chị đau đáu nhìn anh rồi bật cười, cười thành tiếng, nụ cười xé nát cõi lòng mình:
“Tôi không thích hoa hồng, tôi cũng không thích ăn bánh hạt dẻ, tôi cũng chưa từng thích đồ ngọt.
Tất cả những thứ đó đều là sở thích của anh, không phải tôi.”
Thì ra… chị đã từng hi sinh nhiều tới vậy…
Chị đã vì anh mà thay đổi thói quen, vì anh mà chấp nhận ăn những thứ chưa bao giờ thích.
Anh bất lực, tận sâu trong đáy mắt là sự mâu thuẫn, cúi sạp đầu xuống đất, miệng cười, cười để vớt vát lại chút liêm sỉ cuối cùng của một thằng đàn ông.
“Xin lỗi, có lẽ anh chưa đủ hiểu em.” Anh là một thằng đàn ông tồi, chỉ biết nói miệng yêu em, nhưng chưa từng hiểu em, chưa từng cho em được những thứ mà em muốn.
Chị nắm tay kéo anh đi, họ bước lên chiếc xe buýt tuyến đường 32, trên xe khá vắng, họ ngồi xuống cạnh nhau, không ai nói tiếng gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn con đường diễm lệ nhưng quạnh hiu, bao quanh bởi bóng tối đen mịt.
Bàn tay chị vẫn nắm chặt tay anh, họ rẽ vào trường đại học K, đi qua những nơi chị cho đó là kỉ niệm, chỉ thấy khoé mi chị ướt nhoè, đôi tay chị lạnh buốt.
“Anh nhớ không? Có chút kí ức gì không?”
Câu hỏi bất chợt khiến anh trở nên luống cuống, anh nhớ, đương nhiên là nhớ từng ngóc ngách trong đại học K, chỉ là anh không có chút kỉ niệm nào đối với chị.
Cũng đúng thôi, bởi vì, chính chị đơn phương người ta cơ mà…
“Ba năm đại học, em nhìn anh hạnh phúc bên người khác, hai năm sau em làm vợ anh, anh vì cô ấy mà đánh mất em và con, hai năm sau nữa, em trở về, cứ nghĩ rằng anh đã thay đổi, chí ít tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ anh đã tìm về.
Nhưng xem ra, anh vẫn không nhớ, không nhớ bất cứ thứ gì cả.”
Nghẹn ngào nuốt nước mắt, chị cố gắng để cười, cố gắng để bản thân mình không yếu đuối nói tiếp:
“Tất cả những kí ức nơi này đều thuộc về anh và Hiểu Lâm, anh hiểu rõ thói quen của chị ấy, biết chị ấy thích gì, thậm chí trong đêm tân hôn anh luôn miệng gọi tên chị ấy, Dực Quân, rốt cuộc anh có còn là đàn ông hay không? Anh có thể tách bạch rõ được tình yêu và sự thương hại, mâu thuẫn hay không?”.