Say Tình

Chương 47: 47: Mất Con





Hôm ấy trời mưa, cơn mưa đêm tầm tã, ngoài trời tối đen như mực, sấm chớp đùng đùng, khung cảnh đáng sợ tới mức khiến người ta lầm tưởng bên ngoài kia đang có cuộc ác chiến kinh hoàng giữa trời và đất.

Vương Dực Quân sau khi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt từ tươi tắn lập tức xịu xuống hẳn, u ám chẳng khác gì bầu trời kia.

Một luồng khí lạnh toát ra từ thân thể run bần bật của anh, làn da trắng như tuyết của anh cũng dần xanh xao hẳn, tiếng thở dài rõ mồn một.

Linh cảm chẳng lành, Diệp Băng Băng chầm chậm bước tới, chị lo lắng hỏi han: “Dực Quân sao thế? Có chuyện gì rồi à?”
Đôi mắt anh rực sáng, thần trí như bừng tỉnh ra khỏi cơn mụ mị, anh nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh của chị, giọng nói vô cùng khẩn trương: “Băng Băng à… Hiểu Lâm cô ấy có ý định tự tử, anh phải đến đó một lát.”
Chị phản ứng nhanh nên đã nắm chặt bàn tay anh kéo lại, khoé mi rưng rưng lệ, cổ họng nghẹn ngào, lắc đầu theo vô thức.

“Anh có thể đừng đi có được không? Bên ngoài trời đang mưa lớn, em cũng rất sợ.”
Anh vô tình rút tay ra khỏi bàn tay lạnh buốt của chị, đôi mắt hoe hoe đỏ nhìn, bàn tay vỗ vỗ lên bờ vai mỏng manh yếu ớt của chị.

“Em ráng chịu một lát, anh sẽ quay về ngay.”

Cánh cửa hé mở, anh lao ra giữa cơn mưa ào ào như trút, bóng dáng anh mờ nhạt rồi dần biến mất.
Hai hàng nước mắt Diệp Băng Băng cứ thế mà tuôn rơi, đôi chân chị đứng sững tại chỗ, nhất thời mọi thứ dần đi vào ngõ cụt, tưởng đó sẽ là một khoảng trống miên man nhưng hoá ra là sự giằng xé nghẹn ngào, bóp nát trái tim chị.

Chị sợ, chị rất sợ trời mưa, từ nhỏ chị đã sợ tiếng mưa…
Cơn mưa mỗi lúc một lớn… tiếng mưa như giằng xé tâm can chị.

Ánh đèn vụt tắt, không gian rơi vào tối tăm, trước mắt chị là một màu đen mờ mịt, không có bất cứ luồng ánh sáng nào lọt qua, chị thật sự không phân biệt được đâu là trên đâu là dưới nữa.

Tiếng mưa mỗi lúc một lớn thêm, nó cứ văng vẳng bên tai chị, chị nghe rất rõ,… rất rõ…
Chị hiện tại chẳng khác gì một kẻ khiếm thị đang tìm ánh sáng trong vô vọng, tay mon men theo bức tường với lên tìm chiếc điện thoại, từng bước từng bước chậm rãi, chậm rãi.

Thần trí mơ hồ khiến chị rơi vào ảo mộng, còn chưa cầm chắc được điện thoại trên tay thì chị trượt chân ngã xuống, lăn mấy vòng liên tiếp trên cầu thang, thân thể chị đau đến điên dại, chị cảm nhận thấy một luồng chất lỏng đang chảy dài xuống chân mình.

Chị chẳng biết nó là gì, cũng không thể nhìn rõ, chị cố dùng chút sức lực yếu ớt gọi điện cho anh, kết quả mà chị nhận được là thuê bao quý khách vừa gọi.

Cơn đau giày xéo, chị cố dùng sức ấn thêm lần nữa gọi cấp cứu, giọng chị yếu xìu, nhịp thở gấp gáp, khó khăn lắm mới đọc ra được cái địa chỉ nhà.

Đôi mắt chị lim dim, mơ hồ rồi dần tối lại, cái bóng tối khác hẳn so với những gì chị vừa nhìn thấy…
Bệnh viện đêm khuya tấp nập, tiếng còi xe cấp cứu rú vang từng hồi, Diệp Băng Băng choàng tỉnh, chị yếu ớt nhìn quanh, tai nghe thấy rõ tiếng bước chân vội vã.

Chị đang nằm trên chiếc giường bệnh, được bác sĩ và y tá đẩy chạy như bay, chị chẳng biết mình tới đâu, chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh, rất lạnh, vô cùng lạnh.

Cảm giác ấy có lẽ suốt một đời chị cũng sẽ không bao giờ quên đi.

Ánh lim dim, đờ đẫn chị nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi thang máy song song với mình, nhưng chị ở khoa nội còn bọn họ bên khoa ngoại, chị thấy rất rõ, rõ như chưa bao giờ tỏ hơn thế.


Vương Dực Quân cởi chiếc áo vest cẩn thận khoác lên vai Tô Hiểu Lâm, lại còn dìu đỡ cô ta một cách ân cần.
Giọt nước mắt cay đắng trong khoé mắt Diệp Băng Băng rơi xuống nghẹn ngào, trái tim chị co thắt, nhịp tim cũng vì thế mà đẩy lên cao, đồng nghĩa với việc chị đang bước đến gần hơn với “quỷ môn quan”.
Đó không còn dừng lại là nỗi đau… đó chính là sự tuyệt vọng…
Chị đã vứt bỏ hết lòng tự tôn của chính mình níu giữ anh ở lại nhưng anh vẫn rũ áo ra đi.

Anh sợ cô ta gặp nguy hiểm vậy mẹ con chị thì sao?
Anh sợ cô ta suy nghĩ dại dột vậy còn chị một người phụ nữ đang mang thai dễ xúc động anh không một chút bận lòng hay sao?
Nếu như anh không đi mẹ con chị sẽ không phải nhập viện…
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi đôi mắt Diệp Băng Băng nhắm lại.

Chị nghe bên tai tiếng nhỏ tí tách, đôi mắt đờ đẫn dần mở ra, ánh sáng khiến chị cảm thấy chói loé, đôi môi chị khô sạm hẳn đi, người rũ rượu như cái xác không xương.

Một y tá gần đó nói với chị: “Cô tỉnh rồi sao? May cho cô là được đưa tới bệnh viện kịp thời nếu không thì sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh lại nữa đâu!”
Theo thói quen chị chạm xuống bụng mình, giật nảy người ườn ngồi dậy, vẻ mặt u uất liên tục hỏi: “Con tôi đâu?”
“Xin lỗi, các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi nhưng không thể cứu được đứa bé.”
Lời nói qua miệng cô y tá đã khó khăn thì khi đi đến tai Diệp Băng Băng lại càng khó khăn hơn.

Nó như một luồng sét đánh ngang đầu chị, tê dại và đau đớn.


Chị oà khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, cào xé tâm can, tiếng khóc vỡ oà khiến người ta nghe thấy cũng phải xót xa và đau lòng.
Chị mất con rồi.

Chị còn chưa nhìn thấy mặt con mà nó đã rời xa chị.

Đứa con tội nghiệp của chị thì có tội tình gì?
Sao nói đi là đi được.

Hôm qua chị vừa khám thai, bác sĩ còn bảo chỉ hơn một tháng nữa là chị sẽ được gặp con vậy là từ nay chị sẽ mãi mãi không được gặp, không bao giờ được thấy nữa.

Có nỗi đau nào hơn thế…
Bóng đêm vẫn bao trùm, mùi bệnh viện nồng nàn khó chịu, ánh sáng mờ nhạt phất lên khuôn mặt thẫn thờ của chị, cả thân xác chị gần như bị đóng băng..