Say Say Kiều Thê

Chương 14




Phong Chính ngẩn ngơ tiếp nhận phong thư, bên ngoài chỉ có đề hai chữ tên người nhận “Phong Chính”. Bên trong có một cái gì nổi cộm lên, sờ vào cảm nhận được một vật tròn tròn, lại có góc cạnh. Hắn mở phong thư ra, dốc nó ngược xuống lòng bàn tay, từ bên trong một cây trâm cài lấp lánh rơi vào tay hắn. Gã sai vặt kinh ngạc khi thấy vẻ mặt Phong Chính ngày càng căng thẳng, dùng hai tay cầm chặt lấy cây trâm quan sát tỉ mỉ, sau đó nhanh chóng rút lá thư ra. Đọc thoáng một lần, toàn thân Phong Chính run lên bần bật.

Lật qua lật lại hai mặt lá thư mấy lần, Phong Chính trầm ngâm xem xét, sau đó nét mặt cố làm ra vẻ tự nhiên, quay sang phân phó gã sai vặt, “Ngươi đi đến chuồng ngựa, dắt một con đến đây cho ta.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Đừng để cho bất kì ai thấy.”

Gã sai vặt rất ngờ vực, nhưng với thân phận một kẻ hạ nhân, việc không nên hỏi thì không cần biết quá nhiều. Hắn dẫn một con ngựa ra cửa sau đứng chờ, không lâu sau đã thấy Phong Chính đi tới. Gã sai vặt đem ngựa trao cho Phong Chính, còn được đặc biệt dặn dò chuyện này không thể hé răng nửa lời với người khác, sau đó Phong Chính mới quất ngựa phóng nhanh chạy đi.

Vương Tán và Hải Tứ đứng loay hoay trước cửa phòng của Phong Chính, do dự cả buổi không biết nên gõ cửa đánh thức hắn không, Phong Kỳ và Mạt Đại Đại cũng vừa đi tới. Mấy người ngần ngừ đứng đối diện nhìn nhau, Mạt Đại Đại mới tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng gọi, “Chính nhi, Chính nhi.” Bà kêu cả vài tiếng liên tục, mà trong phòng vẫn không có tiếng trả lời. Mạt Đại Đại không khỏi kích động, bà tính dùng sức đẩy mạnh cửa vào nhưng phát hiện vốn dĩ nó không hề bị đóng, khiến cho bà mất đà suýt bổ nhào về phía trước, vẫn là Phong Kỳ ở một bên nhanh chóng ra tay níu giữ kịp thời. Mạt Đại Đại sau khi đã đứng vững, quay sang trao cho trượng phu một ánh mắt đầy cảm kích, thong thả đi vào buồng, sau đó không lâu xuất hiện lại trước cửa với vẻ mặt kinh hoàng, “Không thấy Chính nhi đâu cả.”

Mọi người chấn động cả kinh. Lúc này có một tên gia nhân vội vàng chạy tới báo, “Lão gia, phu nhân, ở ngoài cửa có người xin gặp Đại đương gia.”

Phong Kỳ nhăn mặt nhíu mày nói, “Trước tiên ngươi cứ mời người kia vào phòng khách đi.”

Kẻ gia nhân nhận lệnh, lui về phía sau vài bước, do dự nói, “Lão gia, có một việc….”

Phong Kỳ thấy hắn cứ ngập ngừng ấp úng, không ngừng thúc giục, “Có chuyện gì nữa, ngươi nói mau.”

Vị này vừa khéo chính là gã sai vặt ban sáng đã truyền tin cho Phong Chính. Tuy rằng Phong Chính cứ mãi dặn dò hắn không được đem chuyện ban sáng tiết lộ với người khác, nhưng lúc đó hắn cứ thấy thái độ Phong Chính quái lạ, tinh thần hoảng loạn, trong lòng càng nghĩ thì càng bất an. Nghe Phong Kỳ cứ mãi hỏi dồn, hắn phân vân một chút rồi suy nghĩ, đây là lão gia và phu nhân, tất nhiên không phải người nào khác. Liền đem tất cả mọi chuyện từ to lớn như cây tre trúc cho đến nhỏ bé như hạt đâu – nói ra hết.

Mọi người vừa nghe, tâm trạng vừa run dần lên, ai cũng hiểu được, đây chính là manh mối trọng yếu. Phong Kỳ lập tức để gã sai vặt dẫn khách vào đại sảnh, sắp xếp cho Mạt Đai Đại, Vương Tán và Hải Tứ lưu lại phòng tìm kiếm chút manh mối về lá thư kia, còn bản thân thì cũng nhanh chóng bước ra phòng khách.

Trong đại sảnh là một nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc, đang chăm chú ngắm nhìn những vật trang trí trên tường, nàng chợt ngây người khi nhìn thấy Phong Kỳ. Phong Kỳ nhẹ nhàng bắt đầu giới thiệu trước, “Tại hạ là phụ thân của Phong Chính, không biết cô nương tìm khuyển tử có chuyện gì?” Phong Kỳ đã một thời gian không quan tâm đến việc buôn bán trong nhà, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua cô gái trước mặt, nhưng cũng không quá hoảng hốt, có lẽ là một bằng hữu làm ăn với Phong Chính.

“Cũng không có chuyện già, ta tìm Đại đương gia là muốn hỏi thăm xem Lâm Quan có còn ở chỗ này nữa không?”

Lâm Quan… Đây là tên giả mà Loan Loan dùng khi đào hôn trốn vào Vĩnh Uy tiêu cục, cô gái này làm sao lại biết chuyện này? Phong Kỳ còn đang lưỡng lự cân nhắc, thì lại nghe nữ tử kia tiếp tục nói, “Có lẽ ta nên hỏi Lâm Loan Loan có còn ở đây không?”

Gần nửa ngày sau Phong Kỳ mới chậm chạp mở miệng, “Cô bé hiện tại đã đi vắng, không ở Phong Gia Bảo. Không biết cô nương có quan hệ thế nào với Loan Loan?”

Mạch Tang không giải đáp vấn đề của Phong Kỳ, mà lặp lại câu nói của hắn, “Nàng hiện tai không có mặt ở đây?” Phong Kỳ không biết phải nên giải thích thế nào. Trong đại sảnh, không khí nhất thời ngưng đọng trầm lắng.

Lúc này đột nhiên Mạt Đại Đại hốt hoảng chạy tiến vào, “Lão gia, ngươi xem…”. Phong Kỳ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với bà, Mạt Đại Đại bây giờ mới chú ý tới Mạch Tang. Bà trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn bên trong, áy náy nhìn Mạch Tang cười gượng, hướng về phía cửa trở ra. Phong Kỳ vội nói, “Thật xin lỗi một chút,” rồi vội vàng theo sau vợ.

Mạt Đại Đại mở ra thứ mà nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, nó là những mẩu giấy nhỏ còn vương lại sau khi bị đốt cháy, ngoài rìa đã bị khói đốt xém vàng lại. Nàng hạ giọng nói, “Đây là thứ phát hiện được trong phòng của Chính nhi, tất cả những cái khác đều đã bị đốt sạch sẽ.”

Phong Kỳ cẩn thận cầm lấy mảnh giấy. Một mảnh trên đó có viết hai chữ “Sa Liễu”, một mảnh chỉ có một chữ “ta”, mảnh còn lại cũng chỉ có chữ “ta”. “Chỉ có thế này thôi sao?” Hoàn toàn không nhìn ra được gì từ mấy cái này.

“Không còn gì nữa.” Mạt Đại Đại mặt ủ mày ê đáp lời.

Vương Tán và Hải Tứ cũng vội vàng tiến lại gần, “Phòng thu chi báo đã bị rút đi một khoản tiền, ước lượng chừng năm mươi vạn lượng.”

Phong Kỳ đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe một tiếng tằng hắng phía sau, rồi giọng nói chậm rãi cất lên, “Phong lão gia, có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Kỳ quay người lại, miễn cưỡng trả lời, “Trong nhà Phong mỗ thật sự là đang có chuyện, cô nương nếu không có chuyện gì cần gấp, không bằng trước tiên cứ lưu lại đây, chờ Phong mỗ….”

Mạch Tang cười lạnh lùng, cắt ngang lời Phong Kỳ, “Phong lão gia, ta tên gọi là Lý Mạch Tang, là nghĩa tỷ của Loan Loan, làm sao Loan Loan rời khỏi Lạc thành, chạy đến Phong Gia Bảo, ta đều biết rõ và hỗ trợ. Lần này đến đây vốn là xem thử nếu Loan Loan chưa rời đi thì liền đem nàng trở về nhà, cho nên nếu Loan Loan thật sự đã xảy ra chuyện gì, xin các vị làm ơn nói cho ta biết.”

“Chuyện này..” Phong Kỳ nghe Mạch Tang báo tên và giải thích quan hệ với Loan Loan, trái lại hắn càng trở nên chần chừ. Hắn đã từng nghe Loan Loan nhắc qua rằng nàng có cùng mấy người rất đặc biệt kết bái tỷ muội, nhưng cơ bản là một người hắn cũng chưa thấy qua, cho nên vị trước mắt đây thật hay giả vẫn chưa xác minh được. Loan Loan mất tích ở Phong Gia Bảo – đây là chuyện trọng đại a!

Mạch Tang không nén nổi bắt đầu nổi giận, đột nhiên Hải Tứ ở một bên nhảy ra nói, “Thì ra là ngươi a.”

Mạch Tang nhìn về phía Hải Tứ, vẻ mặt hơi ngẩn ra. Hải Tứ vội giải thích ngay, “Cô nương, ngươi không nhớ rõ ta sao, lần trước ngươi mang Loan Loan chạy đến một ngõ cụt rồi nhảy qua tường vào một sân nhà….”

Mạch Tang thoáng nghe qua thì chợt nhớ lại, mỉm cười nhẹ, “Loan Loan gọi ngươi là râu dài đại ca.”

“Đúng đúng!”

Mạt Đại Đại vẫn đang lo lắng cho an nguy của con trai và con dâu tương lai, vừa rồi còn hơi băn khoăn về thân thế của Mạch Tang, hiện tại đã được Hải Tứ xác nhận, lập tức nghẹn ngào đem mọi sự tình kể ra với Mạch Tang. Nàng nghe xong, hỏi thêm mấy vấn đề, rồi trầm tư suy nghĩ.

Phong Kỳ kinh ngạc dõi theo nàng. Người này nếu không phải giả mạo danh tính, thì ắt hẳn phải là một nhân vật lợi hại, nếu không thì làm sao có thể nghe đến tình trạng nguy hiểm của người thập phần thân cận mà vẫn không hề tỏ ra một chút hoảng hốt hay bất an, cả người hoàn toàn bình tĩnh.

Mạch Tang lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau đó yêu cầu mọi người trật tự, từ tốn giãi bày ý kiến của mình, “Đem cả quá trình liên kết lại với nhau, ta khẳng định Loan Loan đã bị bắt cóc, bọn chúng sáng nay đã giao tới một phong thư, yêu cầu Phong Chính mang theo năm mươi vạn lượng đi chuộc người về. Điều này có lẽ tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Mục đích bắt cóc chỉ có hai, thứ nhất là vì thù hận, thứ hai là vì tài lộc. Phong Chính mang theo ngần ấy tiền thì chắc chắn là vì tiền của rồi. Loan Loan có thể bị bắt cóc trước bao nhiêu tai mắt ở Phong Gia Bảo đem ra khỏi thành, ta hoài nghi người này hẳn phải có liên quan đến Phong Gia Bảo, mới có thể thông thuộc địa hình như thế. Mà nếu quả thật hắn ẩn dật ở Phong Gia Bảo thì hẳn biết rõ thực lực của các người, dám bắt cóc Loan Loan, uy hiếp Phong Chính đơn độc đi gặp mặt, thì lá gan người này cũng không nhỏ a. Nếu thật sự chỉ vì tài lộc thì ta không cho rằng chúng dám đi những bước như thế…”

Mạt Đại Đại thất thanh nói, “Bọn hắn thật sự còn muốn báo được thù! Chính nhi đơn độc đi đến đó , chẳng phải hắn và Loan Loan đều sẽ gặp nguy hiểm sao!” Ba người còn lại ráng sức động não ngẫm lại tất cả các cừu nhân của Phong phủ.

Mạch Tang lại nói, “Trước mặt, mấu chốt không phải là các người có những kẻ thù nào, mà là Phong Chính có thể đi đâu được?”

Trong đại sảnh im lặng một hồi, Vương Tán đột nhiên lên tiếng, “Sa Liễu trấn! Đại đương gia nhất định đã đi Sa Liễu trấn.”

Mắt Phong Kỳ cũng lóe sáng, “Đúng, nhất định là nơi đó rồi.”

Mạch Tang đành phải hỏi, “Nơi đó là chỗ thế nào?”

“Là một thôn trấn cũ kĩ đã bỏ hoang cách Phong Gia Bảo mấy trăm dặm về hướng đông.” Mạt Đại Đại nhanh chóng giải thích rõ ràng.

Mạch Tang gật gật đầu, “Nếu đã như vậy, ta lập tức sẽ đi đến đó tìm thử.”

Phong Kỳ vội hỏi, “Cô nương, nên đem theo người giúp đỡ.” Vương Tán và Hải Tứ cũng tỏ thái độ muốn đi theo.

Mạch Tang mỉm cười, “Phong Chính sở dĩ không lưu lại một câu nào, nhất định bởi vì bọn cướp trên thư đã cảnh cáo hắn không được dẫn bất kì ai theo. Tuy rằng trước mắt chỉ là giả thiết, nhưng nếu thực sự là hang ổ bọn chúng, dẫn theo các người, chẳng khác nào bứt dây động rừng. Ta một người đi đến đó, Phong Chính và bọn chúng cũng không nhận ra, ta ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, hành động cũng có phần thuận tiện hơn.”

“Nhưng mà….” Mạt Đại Đại vẻ mặt đầy lo lắng.

“Các người yên tâm, nếu bọn họ đích thực ở Sa Liễu trấn, ta nhất định sẽ đem Phong Chính và Loan Loan bình an trở về. Nhưng mà để ngăn ngừa vạn nhất có biến, không làm cho bọn cướp cảnh giác, ta muốn thỉnh chư vị giả vờ tiếp tục tìm tòi sục sạo bốn phía ở Phong Gia Bảo. Năm mươi vạn lương, mục tiêu báo thù, còn có thêm hành động của các vị, thì bọn chúng sẽ không nhẫn nại được lâu nữa đâu, ta bây giờ lập tức lên đường ngay.”