Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Chương 16




Mình hiểu cuộc sống thực tế khắc nghiệt và tàn nhẫn lắm. Mẹ thì làm thứ mẹ cho là tốt với mình, nhưng mẹ nên hiểu mình đang yêu đời đang sống với nhiều cái mẹ cho là hão huyền. Thì có sao? Khi mình lớn, mình sẽ ra đời, sẽ va vấp và không thể hão huyền nữa. Rồi mình sẽ như mẹ, nhưng để đúng thời điểm của nó thì hay hơn. Chứ hiện tại, mình 21 và mình mong được yêu và sống theo cảm giác của thằng con trai 21 tuổi, thấy yêu đời, hi vọng và tin tưởng tình yêu sẽ có kết quả tốt đẹp. Đừng bắt mình lớn quá nhanh trong suy nghĩ. Mình sẽ luôn cố gắng ở hiện tại để có tương lai tốt đẹp, mình sẽ làm theo ý mẹ, trừ việc từ bỏ tình yêu và không được là chính mình.



Đời không phải là mơ nhưng mơ đi cũng chẳng chết ai, mơ rồi cũng sẽ tỉnh. Mình không thể vì sợ tương lai không đẹp như mẹ nói mà ngừng yêu thương, khi yêu thương con người đó đã trở thành động lực sống và cố gắng của mình

Trong đời, mình chưa từng thế bao giờ, chưa từng có quyết tâm nhiều như thế vào 1 việc gì đó.



Nói chút về tâm trạng khi đọc 30 tin nhắn của em gia sư, có nhiều thứ trải qua trong tâm trạng, suy nghĩ của mình, mâu thuẫn, day dứt, nghẹt thở, đau đớn, vui sướng và cả ngào ngạt hạnh phúc. Mình là thằng con trai bình thường, có ghen tuông và sự tức giận, có tôn nghiêm, danh dự và lòng tự trọng riêng. Nhưng mình nên làm gì khi nghe và biết em gia sư quan hệ với hai người đàn ông, giận dữ gào thét hay chửi em lăng nhăng khi mình kì thực không chút cảm giác đó, chỉ đơn thuần là thương em vô hạn. Mình cũng không biết sao mình như thế. Mình không cao thượng nhưng mình không có cảm giác em dơ bẩn hay gì, mình chỉ thấy trong tim mình chút nghẹt thở, hơi đau rồi mình lại tìm thấy lí do để bỏ qua. Với mình em không phải là thiên thần cũng không là yêu tinh, em là cô gái đầu tiên mình yêu điên cuồng và dù muốn đến như thế nào mình cũng không thể ngừng yêu thương

Mình không biết sau này ra sao,mình có cãi nhau rồi dằn vặt em không, mình chỉ biết ở hiện tại, mình có lí do chấp nhận điều đó, một cách tình nguyện không oán trách. Yêu thương không khó nhưng khó là để người khác không tổn thương sâu sắc vì tình yêu của mình dành cho họ

“đối với ai đó, em tầm thường hay nhơ nhớp như em nói. Nhưng với anh, em là động lực của anh, và nếu không có em trong đời, anh không biết anh sẽ ra sao, sẽ như thế nào, không định hướng. Đừng tin anh nếu em không muốn, cảm nhận thôi em, tình yêu của anh đầy vụng về nhưng anh tin, em sẽ đủ thông mình để thấy nó, nhỏ bé thôi nhưng nếu em cho phép nó sẽ lấp đầy mọi khoảng trống trong em”



Ừ, mơ mộng, hão huyền, sến, tầm thường, trẻ con. Cứ mặc kệ, khi mình nghĩ có em, mình có thể chống lại cả thế giới. Không hiểu sao hôm nay, mình nghĩ lung tung và lạc quan quá



- ‘anh hai ra ăn cơm kìa’, tiếng thằng em lôi mình ra khỏi những suy nghĩ trải dài

Mình đi ra khỏi phòng,đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn. Mẹ, thằng em và nhỏ Nhung cũng ngồi xuống rồi.Nhìn cảnh ấy, mình chỉ ước đó là em gia sư của mình chứ không phải nhỏ Nhung. Nếu là em gia sư, hẳn là mình đang hào hứng và lăng xăng như người ra mắt người yêu với gia đình có một chút hồi hộp lo lắng chờ phản ứng của gia đình. Mình trở về với thực tại khi người ngồi đó là nhỏ Nhung, chẳng phải em gia sư, mình sẽ gặp nhiều khó khăn vì nhỏ Nhung này, mình không biết em gia sư sẽ như thế nào khi biết sự hiện diện của nhỏ Nhung theo tình huống này?

Lần đầu tiên mình thấy mừng vì người yêu của mình không dễ bị ức hiếp. Bão tố sẽ qua, chắc chắn thế phải không?

- ‘ngồi đây nè’, mẹ mình nói, chỉ chỗ cho mình ngồi cạnh nhỏ Nhung. Mình ngồi xuống theo ý mẹ, ngồi thôi mà có gì đâu. Mình thấy không thể ưa nổi cái điệu bộ giả vờ e thẹn của nhỏ, nhìn không hợp xíu nào.

- ‘Nhung giỏi ghê, biết nấu nhiều món’, mẹ mình nói khi mọi người bắt đầu ăn, mình nhớ tới lần chị Q mời mình tới nhà ăn cơm, các món ăn đều là do em gia sư làm, cũng ngon lắm.Mình thì im lặng ăn, mình chẳng nói gì, mẹ muốn nói gì nói. Mong nhỏ Nhung hiểu ý mình dùm mình. Mình biết mình làm vậy là bất lịch sự, cộc cằn và trẻ con, nhưng thà làm vậy còn hơn dây dưa rồi tổn thương em gia sư của mình

Nhỏ nhung gắp đồ ăn cho mẹ mình, thằng em mình và cả mình. Mình ngồi yên cũng chẳng nói gì, mình biết mẹ mình không vui, nhưng mình mặc kệ. Thằng em mình cũng biết ý mình nên nó ngồi yên ăn, cũng chẳng nói năng gì nhiều. Không khí hơi ngột ngạt 1 chút. Nhưng mẹ mình biết cách làm nó đỡ ngột ngạt

- ‘nhung có bạn trai chưa?’, mẹ mình hỏi nhỏ Nhung câu hỏi mẹ biết tỏng câu trả lời

- ‘dạ chưa’, nhỏ cười đáp lại. Mình vẫn im lặng ăn. Chẳng muốn gây chiến với mẹ nhưng mình ko thể làm khác

- ‘thằng T nhà cô cũng ế nè, con làm con dâu cô đc đó’, mẹ mình nói dứt khoát, nhấn mạnh. Làm như mình đã tới tuổi lấy vợ không bằng, vớ vẩn hết sức

- ‘dạ’ nhỏ cười, hôm nay nhỏ này mặc quần đùi, áo thun, còn trang điểm nữa chứ.

- ‘Thằng này ở nhà nó im im vậy đó’, mẹ mình nói rồi nhìn qua mình. Mình biết mẹ rất không hài lòng

- ‘dạ’, nhỏ lại nói rồi cười. Thằng em mình hôm nay ngoan lắm, ăn ngon lành chẳng nói câu nào

- ‘đồ ăn ngon không mà sao con im vậy T’, mẹ mình hỏi mình. Nãy giờ mình chưa nói câu nào

- ‘cũng ngon’, mình nói vậy rồi thôi, mình chủ đích là ăn cho no rồi kiếm cớ đi vào phòng.

- ‘anh T chê đồ ăn em nấu àh?’, nhỏ Nhung hỏi mình

- ‘hì, đâu có, ngon mà’, mình trả lời, mẹ mình đang chăm chú nhìn mình, thằng em cũng nhìn mình, mình nén tiếng thở dài

- ‘tại thấy anh im im tưởng em nấu dở quá anh ăn ko vô’, nhỏ nói, ăn uống e thẹn, mình lại nhớ tới em gia sư, nãy giờ chắc em ăn gần hết rồi. Em gia sư của mình ăn uống chẳng e thẹn đâu

- ‘tính anh vậy àh’, mình nói. Mình ăn xong chén bún rồi đứng lên luôn, ăn uống kiểu này cũng chằng ngon lành gì.

- ‘haiza, ăn no quá’, mình vừa nói vừa đứng lên. Thấy mẹ rõ ràng đang nhìn mình tức giận, nghiêm khác, mình bỏ qua ánh mắt ấy.

- ‘con vào phòng đây’, mình đi nhanh vào phòng, nhỏ Nhung hoàn toàn ko vui, thằng em mình cứ im thin thít, chắc nó hiểu tình hình.

Mình đi nhanh vào phòng, quá bất lịch sự nhưng mình cũng khó chịu lắm. Mình không ưa kiểu mai mối này đâu. Mình ngồi 1 lát thì thằng em với nhỏ Nhung vào phòng mình, chắc mọi người cũng ăn xong rồi. Mình làm lơ, mình chẳng nói chẳng rằng gì hết, cứ ngồi yên trên ghế với cái laptop, tai đeo headphone, nhỏ Nhung ngồi nói chuyện gì đó với thằng em mình, không biết nói gì mà thấy nhỏ mở cặp đưa tiền cho thằng em mình rồi cười. Mình biết sắp khổ rồi

Thằng em mình đi ra ngoài, mình đoán là nhỏ này nhờ thằng em đi siêu thị mua gì đó hay cho tiền mua bánh. Mình vẫn ngồi yên, cũng chẳng nói gì.

Có tin nhắn của em gia sư

- ‘anh đang làm gì đó heo mập, em đoán anh đang nhớ em nên em nt đó, thấy vk tâm lý ko, kaka’, nãy giờ mình quên mất nhắn tin với em gia sư. Mình cười khi thấy tin nhắn của em. Đúng là tinh nghịch

- ‘anh đang ở phòng chơi game, em ăn cơm chưa?’, mình hỏi, nghĩ là em mà không ăn chắc than đói nãy giờ.

Mình chẳng để ý nhỏ Nhung đang làm cái quái gì

- ‘ăn rồi, mới ăn xong áh. Anh ăn chưa?’, em gia sư trả lời tin nhắn liền. Mình lại muốn gặp em quá. Chiều tối chủ nhật chẳng lẽ chôn chân ở nhà. Mà đi thì chắc là mẹ không cho nếu nhỏ Nhung còn ở đây với lại mẹ đang bực mình vì cái vụ ban nãy, mẹ không cho đi là chắc.

Mình đang nhắn tin trả lời thì thấy cái tai phone bị ai đó kéo ra khỏi đầu. Mình ngạc nhiên quay lại thì thấy nhỏ Nhung, từ ngạc nhiên mình chuyển sang bực mình. Mình khó chịu với hành động tự tiện của nhỏ

- ‘em làm gì vậy?’, mình bực mình hỏi nhỏ, nhưng mình vẫn cố gắng để giọng nói bình thường

- ‘anh ko thấy em sao? Anh bất lịch sự quá’, nhỏ nói nhỏ nhỏ, mình lại thấy tội nghiệp, thấy mình cũng quá đáng nhưng mình biết sao giờ?

- ‘anh vậy đó’, mình nói, đeo headphone vào tiếp. Nhưng cái headphone lại bị nhỏ giật ra, mình biết nhỏ tức giận rồi. Chắc bản tính tiểu thư không cho phép bị đối xử như vậy. Mình tự cảm thấy bản thân mình cư xử như trẻ con, nhưng ko nghĩ khác được

- ‘gì nữa?’, mình nói, cố gắng nén khó chịu nhưng chắc nó bộc lộ ít nhiều qua giọng nói gằn gằn của mình.

- ‘anh làm gì kì vậy?’, nhỏ nói, mình quay lên nhìn nhỏ thì ôi mẹ ơi, nhỏ khóc. Không hiểu sao phải khóc, người ta không thích thì về thôi, việc gì phải khóc vì thằng như mình. Nhỏ Nhung làm mình khó xử quá,mình thấy chùng lòng hẳn. Nhỏ này khóc nữa là mình gặp tai họa với mẹ mình. Sao số mình khốn khổ thế, khi thì chẳng có ma nào yêu, khi vừa có người yêu thì có người làm mai.

Mình hoảng quá vì chẳng lẽ lí do nhỏ xíu đó nhỏ cũng khóc, chuyện có đáng gì đâu mà khóc. Mình lóng ngóng tay chân, bọn con gái có vũ khí lợi hại thiệt.

- ‘ làm gì phải khóc’, mình nói ấp úng, chắc giọng mình nhẹ hẳn. Tất nhiên nhỏ không trả lời, cứ khóc thút thít, mình cũng ngồi im luôn. Không nghĩ ra được nên làm gì và phải làm gì?

Mình đợi nhỏ nguôi nguôi, mình quyết định nói chuyện thẳng thắn với nhỏ, phòng mình làm gì có khăn giấy. Mình mở cửa ra ngoài phòng khách lấy khăn giấy, thấy mẹ mình ngồi trong phòng không đóng cửa, mẹ mình đang lướt web bằng điện thoại. Mình lấy khăn giấy rồi quay trở vào thì thấy nhỏ đang ngồi trên giường, cứ thút thít rồi lấy khăn giấy trong giỏ xách của nhỏ mang, nhỏ cứ làm quá lên như oan ức gì nhiều lắm vậy, mình có làm gì đâu?

Mình để hộp khăn giấy tại giường cho nhỏ, mình quay trở lại ghế của mình, mình đang suy nghĩ thứ để nói với nhỏ

- ‘xong chưa?’, mình hỏi cụt lủn, dứt khoát. Mình vẫn chẳng thấy có lí do gì mà khóc

Mình đợi thêm lát nữa thì nhỏ cũng thôi khóc, nhìn mặt nhỏ thấy tội tội, mắt mũi kèm nhèm, nhỏ khóc nên cái màu đen đen gì đó ở mắt chảy xuống, nhìn thấy kì kì,

- ‘nói chuyện thẳng thắn 1 lần nha’, mình nói, sự việc mẹ làm mai cho mình thì rõ ràng nhưng nhỏ cũng đâu có nói thích mình, mình phải cân nhắc lời nói cho phù hợp.

- ‘dạ’, nhỏ nói nho nhỏ. Mình vẫn có cảm giác không tin cái điệu bộ ngoan ngoãn và hiền lành này của nhỏ, mình nhớ tới mấy lời nhỏ nói hôm mình chở nhỏ về.

- ‘em biết ý định của mẹ anh không?’, mình hỏi nhỏ

- ‘dạ biết’, nhỏ nói

- ‘ý em sao?’, mình hỏi để biết đường nói chuyện rõ ràng.

- ‘em sao cũng được’, câu trả lời nửa với của nhỏ sau 1 thoáng ngập ngừng. Ý nhỏ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đó hả?

- ‘uhm, anh nói thẳng hơi mất lòng nhưng anh nói ý của anh nha’, mình nói nhỏ, cố gắng dùng hết từ ngữ mình có thể kiếm để nói. Mình ghét thấy nhỏ Nhung khóc nữa.

- ‘dạ, anh nói đi’, nhỏ nói và mặt buồn buồn, mình ko biết cực đoan không nhưng mình có cảm giác giả giả.

- ‘anh có người yêu rồi, và anh với em nên làm bạn thôi’, mình nói xong mới thấy ngại, gì mà nghiêm trọng quá, mình nói vậy chắc nhỏ quê lắm.

- ‘em biết’, nhỏ nói, mặt còn buồn nhưng nói cũng dứt khoát lắm.

- ‘rồi sao?’, mình hỏi nhỏ, hơi ngạc nhiên vì nhỏ nói thế

- ‘em thích anh ko đc àh’, nhỏ nói có vẻ nghiêm túc, mình trở lại cảm giác khó chịu ban đầu.

- ‘thích anh tùy em, nhưng anh ko thích em, anh có người yêu và hi vọng em đừng phiền anh’, mình nói trong cái cảm giác tức giận.

- ‘nhỏ gia sư của Tuấn hả anh?’, nhỏ hỏi mình. Tự dưng mình tự hỏi không biết nhỏ có tâm thần ko, chuyện của người ta mà

- ‘chuyện của anh, anh nói em hiểu để em mắc công em hiểu lầm’, mình nói, rất nghiêm túc

- ‘ohm, em biết rồi’, nhỏ nói rồi đứng lên đi thẳng vào toilet, mình hi vọng nhỏ đã hiểu. Nhưng có cảm giác gì lấn cấn, không thấy êm xuôi cho lắm.

Nhỏ Nhung trở ra ngoài với gương mặt đã được trang điểm lại, mình và nhỏ nhìn nhau cả hai chẳng nói gì, lướt mắt qua chỗ khác nhanh lắm

Tiếng chuông điện thoại của mình reo, mình mới nhớ là nãy đang nhắn tin với em gia sư thì gặp chuyện nhỏ Nhung khóc

- ‘alo’, mình bắt máy, chắc là em gia sư nghĩ mình bị gì, thường thì mình trả lời tin nhắn rất nhanh.

- ‘anh bị gì vậy?’, tiếng em gia sư lo lắng, mình thấy có lỗi quá

- ‘đâu có gì đâu, nãy anh đang làm dở việc kia’, mình nói. Nhỏ Nhung đang nghe cuộc nói chuyện này

- ‘uhm, vậy làm đi, em tưởng anh bị gì chứ’, giọng em gia sư nói

- ‘ohm, lát anh gọi lại nha’, mình nói.

- ‘khỏi, em đi ngủ đây’, em gia sư nói rồi cười. Mình sợ em sẽ giận.

- ‘uhm, ngủ ngon nha’, mình nói. Tại còn nhỏ Nhung và mình chẳng muốn em gia sư biết được sự tồn tại của nhỏ Nhung ở nhà mình. Mình và em gia sư cúp máy.

Mình quay sang nhìn nhỏ Nhung thì thấy nhỏ cũng đang nhìn mình. Mình thấy nhỏ cười dù chuyện đâu đáng cười

- ‘em về nha’, nhỏ nói rồi đi tự tin bước ra ngoài, mình không biết nhỏ đang nghĩ gì nữa. Mình ngồi yên trong phòng.

Nhỏ Nhung đã về nhà. Mình thấy sợ mẹ mình và cả nhỏ Nhung.



Tối hôm đó mình thấy mẹ vui vẻ trở lại, mình hơi ngạc nhiên vì đáng lẽ mẹ phải chửi mình 1 trận tơi bời vì cái tội bất lịch sự. Nhưng mẹ lại cười đùa vui vẻ như thường ngày, chẳng có gì. Chắc mẹ mình với nhỏ Nhung nói chuyện gì đó, thôi kệ, chẳng đủ hơi sức mà quan tâm, tới đâu thì tới àh

Say nắng gia sư của em trai

Update ngày 13/08/2012: Thứ hai:ngày thứ 15 yêu nhau

Mình đã có người yêu, có gấu được 15 ngày, khó khăn thì nhiều nhưng hạnh phúc vẫn luôn tràn ngập. Mình vẫn tin mai trời sẽ nắng lên, và mọi thứ rồi sẽ ổn. Cả mình và em gia sư đều đáng được như thế



Sáng này, mình thức dậy với tâm trạng thoải mái nhiều lắm. Chiều hôm nay mình có hẹn với em gia sư, dự định của mình là muốn chở em gia sư ra cánh đồng hôm bữa hai đứa ra đó, mình muốn cùng em nói chuyện và tìm lại cảm giác vui vẻ như hôm đó. Lần đó mình vẫn còn những cảm giác bình yên, và vẫn thỉnh thoảng nghe cái vị ngọt ở đôi môi em khi em gia sư gối lên chân mình và mình cúi xuống hôn em. Mình thích cảm giác đó, rất dịu dàng. Giống như đang ở thiên đường.

Mình tạm thời bỏ qua chuyện mẹ mình với nhỏ Nhung, mình chẳng muốn rắc rối nhiều, rồi mải mê bận tâm vào mấy việc đó. Tới đâu hay tới đó àh, tâm trạng mình sáng nay tuyệt lắm, cứ thấy ngọt ngào như kẹo, chắc tại chất xúc tác tối hôm qua



Tối hôm qua mình gọi cho em gia sư trước lúc đi ngủ, 2 ngày liền không gặp nhau, cứ có cảm giác trống trải. Mình mới yêu lần đầu, nên chắc cứ thấy nhớ hoài.

- ‘gì đó heo nọc’, mình nghe tiếng em trong điện thoại

- ‘heo mà em mê, em sắp ngủ chưa?’, mình hỏi, em dạo này thích gọi mình là heo nọc, dù mình gầy nhom và chẳng giống heo.

- ‘em đang lim dim’, em nghe mình hỏi là làm nũng, giọng xìu xìu như người buồn ngủ sắp chết

- ‘nói chuyện với anh đi’, mình nói

- ‘nói đi’, giọng em xìu xìu, xong em phá ra cười. Mình sợ em luôn, sao nhiều trò quá hả? Đồ nghịch ngợm.

- ‘hn em đi những đâu?’, mình hỏi em gia sư

- ‘đi đâu chết liền áh, ở nhà mục xương luôn, hức hức’, em lại than thở. Ai cần em nói vậy, chỉ cần em nói em ở nhà là mình tin, em có đi mình cũng nói gì đâu.

- ‘mai anh chở em ra cánh đồng chơi, chịu chưa?’, mình nói với em.

- ‘chịu, hứa nha’, em vui vẻ hào hứng liền. Sao thật nhiều lúc em giống con nít quá.

- ‘uhm, mai em đàn anh nghe nữa nha’, mình nói

- ‘ghiền rùi, ghiền rùi. Nhớ trả tiền nha’, em nói tinh nghịch

- ‘ohm, anh hun trả, đc chưa?’, mình đáp liền

- ‘gớm quá cha, thiên thần dạo này tham lam quá’, em gọi mình là thiên thần. Mình chẳng thích cái danh xưng đó, nghe xa lạ, và như khẳng định. Tôi và anh, ở 2 nơi khác nhau, tôi với anh, là 2 đường thẳng song song. Mình hơi dị ứng khi nghĩ thế.

- ‘cấm gọi anh là thiên thần, anh với em cùng 1 loại’, mình nói, có vẻ ấu trĩ

- ‘haha, thiên thần nổi loạn’, em cười sặc sụa trong điện thoại.

- ‘em ko nghe hả?’, mình bực tức nói. Em có lẽ thấy mình nổi giận

- ‘biết rồi, biết rồi, ông già bữa này khó chịu quá’, em nói, cũng còn cười.

- ‘anh nói rồi đó’, mình nói

- ‘sao anh ko nói gì đi?’, tự dưng em gia sư hỏi mình thế

- ‘hả, nói gì?’, mình hỏi lại. Chắc em muốn nghe lời yêu thương

- ‘thôi, đồ ngok, thế mà em lại muốn nghe anh nói, em ngu quá’, giọng em nói ra điệu trách bản thân

- ‘ngủ đi, ngoan rồi anh thương, hun anh cái coi’, mình nói đắc ý. Mình cảm thấy giữa mình và em rất gần gũi, thoải mái.

- ‘mơ, em ngủ đây, anh ngủ ngon’, em nói rồi cười trong điện thoại, nghe ấm áp như nắng sáng xua tan sương mù, ấm thật là ấm.

- ‘uhm, ngủ ngon nha heo của anh’, mình nói. Xong mình nghe tiếng hun qua điện thoại. Chỉ là qua điện thoại và rất nhanh, nhưng mình vẫn thấy như cái hôn đó chạm vào mình. Mình thấy vui và nhờ nụ hôn đó, mình ngủ ngon lắm.

Có phải ai cũng thấy ngọt ngào như mình ở lần đầu biết yêu.???

Dạo này mình đã hẹn giờ thức dậy chứ không ngủ thoải mái như lúc trước nữa. Mình muốn tạo cho mình 1 thói quen tốt, mình sẽ cố gắng học. Mình học suốt 3 năm đại học, mình chỉ có rớt 1 môn duy nhất là tin học đại cương hồi năm 1, môn đó do hồi đó ỷ y không đi học ngày nào nên bị cấm thi luôn. Mình thật ra là ngoài môn anh văn mình học tệ nhất thì mấy môn kia, từ đại cương hay chuyên ngành, mình đều đạt điểm khá và chưa phải học cải thiện lần nào. Mình tin mình cố gắng thì sẽ ra trường đúng thời điểm, mình sẽ đi làm và cố gắng thật nhiều cho tương lai.

Mình ở thời điểm này thấy bản thân lạc quan lắm, chắc do chiều đi chơi nên thế. Hiện mình chưa kiếm được việc làm thêm, mình biết là sớm muộn gì mẹ mình cũng cho em gia sư nghỉ nếu tìm thấy người mới. Mình đang ráo riết kiếm việc làm cho cả hai

Có 1 chi tiết mình quên nói là sáng này, ngoài tin nhắn của em gia sư, còn có tin nhắn chúc ngày mới của nhỏ Nhung và nhỏ H,nhỏ Nhung mình nghĩ sau vụ mình nói hôm qua nhỏ đã thậm chí có thể trở nên căm ghét mình, còn nhỏ H, sau ngần ấy thứ mình chứng kiến và nghe được từ cuộc điện thoại hôm bữa đó thì còn gì để mà nói với nhau. Mình chẳng biết còn trò gì nữa. Mình chẳng trả lời tin nhắn của nhỏ Nhung lẫn nhỏ H.



Mẹ về đúng cái khung giờ như mọi ngày với đồ ăn mẹ mua sẵn, mình thì nấu cơm. Mình và mẹ qua giờ đụng mặt nhau nhiều lần trong lúc ăn hay coi tv, nhưng chưa nói với nhau câu nào. Ngày thường mình và mẹ cũng ít nói chuyện nhưng mình cũng có nói chứ không phải im ắng như bây giờ. Mình không muốn nói và cũng ko biết nói gì.

- ‘dọn cơm ăn đi’, mẹ mình nói cái câu hằng ngày sau khi để bịch thức ăn trên bàn và vào phòng thay đồ.

Mình dọn xong thì mẹ ra, vị trí ngồi như mọi ngày, tv cũng mở như mọi ngày. Không khí hơi căng thẳng, mình hi vọng mẹ nói gì đó.

- ‘con ko thích Nhung àh?’, mẹ mình hỏi, lại kiểu xưng mẹ con kì thực nghe rất không quen tai, cứ xưng mày tao như mọi ngày đi

- ‘dạ’, mình nói, mình biết mẹ đang cố sức mềm mỏng với mình. Mình hơi ngạc nhiên vì đoạn này, mẹ mình ít khi thế lắm, mẹ ít gì cũng trừng mắt hay tỏ vẻ tức giận chứ

Mình và mẹ tiếp tục ăn, mỗi người đuổi theo những suy nghĩ riêng, có liên quan tới nhau

- ‘chiều con chở Nhung đi thi đi’, mẹ mình nói. Mình vỡ lẽ là có ý đồ nên mẹ mới mềm mỏng như thế, chiều mình có hẹn với em gia sư đi cánh đồng và mình không thể chở nhỏ đó đi thi gì đó. Nhỏ đó có chân, có xe, chẳng việc gì mình phải chở. Nghe mẹ nói xong mình bực mình hẳn

- ‘chiều con đi học’, mình nói.

- ‘học gì’, mẹ mình hỏi liền, mình biết mẹ đang cố gắng kiềm chế.

- ‘con học anh văn’, mình nói, hi vọng mẹ hiều mình ko thích và làm ơn đừng ép mình

- ‘không nói xạo nữa, đi chở Nhung đi thi’ mẹ mình nhấn mạnh, hồi nhỏ tới giờ mình nghe kiểu nói như này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy khó chịu như lần này

- ‘con không đi, nó tự đi, con không rảnh tới mức đó’, mình nói. Sao mẹ lại trở nên quá đáng như thế?

Mẹ mình toan nói gì đó, mẹ không nén nổi tức giận, mình rất ít cãi lời mẹ mình. Vì mình nghĩ mẹ mình khổ nhiều rồi mẹ mình cũng không quá đáng nên mình nghe lời mẹ. Lần này mẹ vì toan tính gì đó mẹ cho là tốt cho mình rồi ap đặt mình. Mình không thể nghe lời nổi. Mẹ mình định nói nhưng không nói, rồi mẹ ăn xong, bỏ về phòng. Suốt lúc ăn còn lại, mình và mẹ chẳng thể nói 1 câu. Không khí như chạy đâu mất hết, thấy ngột ngạt quá. Tình hình cứ như này cũng chẳng sống nổi, mình quyết định là tối về sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình 1 lần. Để vậy hoài cũng không xong mà giờ nói thì mẹ mình đang tức, nói cũng chẳng có kết quả tốt đẹp. Mình không hi vọng lắm về cuộc nói chuyện nhằm thuyết phục mẹ của mình, vì mình biết mẹ sẽ không dễ dàng như thế, nhưng mình nói chuyện phần nhiều để mẹ hiểu ý của mình. Mình cũng lớn rồi, có suy nghĩ riêng và chính kiến riêng. Mình phải rõ ràng ngay từ đầu nếu không muốn mọi thứ mãi dây dưa.

Mình ăn xong rồi dọn dẹp, mình rửa chén xong, đợi mẹ mình đi làm, mình mới đi tới nhà em gia sư, mình và em gia sư hẹn nhau 2h. Cứ nghĩ tới khúc đi chơi cùng em gia sư, mình lại quên ngay những việc căng thẳng khi nãy. Mình không ước đừng có nhiều khó khăn như thế, mình chỉ ước em vững tin vào mình, thì mình có đủ lí do để làm tất cả, để bước tới dù như thế nào

….

Mình không hề biết là mẹ mình biết cuộc đi chơi chiều nay của mình, chắc mẹ mình đoán thế, và cuộc đi chơi đã không thể thành



1h45 là mình xuống dưới lấy xe,mình đi với tâm trạng hào hứng, vừa đi vừa hát. Mình khao khát được ở cạnh em, thấy yên bình lắm. Lát nữa thôi mình sẽ nghe em vừa đàn vừa hát cho mình, mình sẽ thấy tóc em bay trong gió, mình sẽ thấy yêu lắm em, cuộc sống của mình.

Mình đâu biết là lát nữa, mình để em đợi mãi, vì mình chẳng thể đến, em có hoảng sợ không nhỉ?

….

Mình đang chạy trên đường thì có điện thoại, mình nghĩ em gia sư gọi nên móc điện thoại ra nghe, mình nghĩ là em sẽ dặn mình mua gì đó. Mình ngu ngốc chẳng tắp xe vào lề, mình nghĩ nói nhanh thôi,mà mình cũng thường hay nghe điện thoại kiểu đó, chẳng sao hết.

- ‘alo’,mình moi điện thoại ra thì là số điện thoại của mẹ. Mình không biết có chuyện gì, mẹ đi làm và hầu như chẳng bao giờ gọi vào giờ này

- ‘tới công ty mẹ chút, nhanh lên có việc’, mẹ nói, mình đổi tâm trạng hẳn, chắc là lại cái vụ chở nhỏ Nhung đi thi gì đó.

- ‘có việc gì vậy mẹ, giờ con đang đi học’, mình nói, vẫn chạy xe theo hướng tới nhà em gia sư.

- ‘tới rồi biết, việc gấp’, mẹ mình nói chắc nịch, định gài mình vụ nhỏ Nhung chứ gì. Chẳng lẽ mẹ nghĩ em gia sư sẽ ăn thịt mình hay sao mà từ khi biết mình quen em gia sư mẹ mình lại khẩn trương ngăn chặn. Mẹ lo quá rồi.

- ‘mẹ nói đại đi, lòng vòng quá’, mình bực mình. Mình chỉ kịp nói tới đó thì

Rầm…Mình đâu để ý là đằng trước mình có xe, tông thẳng vào nhau, may mà mình chạy với tốc độ ko quá nhanh vì đang nghe điện thoại, mình ngã xuống, điện thoại mình cũng dăng xa. Mình choáng váng, có cảm giác đau buốt, mình muốn ngồi dậy, nhưng không dậy nổi. Thân thể cứ nặng trịch, đầu mình có chảy máu, nhưng chắc ko nhiều. Mình còn nghe tiếng chửi tục, ai đó còn tỉnh để chửi mình, mình nghĩ thế, thế là mình chưa tông chết ai, điện thoại mình dăng xa lắm. Tay trái mình đau buốt.

… Mình nhớ tới hình xăm con dao ở chân trái em gia sư, ai oán lắm…

Vài người chạy tới đỡ mình, mình không bị nặng lắm, chỉ xây xát nhẹ, nhưng mình choáng váng và biết tay mình gãy. Mình gượng lắm nhưng chẳng đủ sức tới gặp em gia sư nữa, em sẽ đợi, sẽ khóc?? Mình chưa bao giờ để em phải đợi, lần này mình không cố ý, mình cố sức thều thào nhờ 1 người nhặt điện thoại dùm mình. Điện thoại mình rơi mạnh quá dăng cả pin, người tốt bụng đó lắp dùm mình, mình còn gọi được, lúc này mới thấy xài Nokia là lợi ích. Mình đang dùng tay còn lại nhấn nút gọi cho em gia sư, thì mẹ mình gọi tới, mình từ chối, mình muốn gọi em gia sư trước, mình muốn khi mình còn sức, mình sẽ nói là mình bận việc mình không đi được.

- ‘ em nghe nè, anh ở đâu, tới trễ vậy?’, em nói, may mắn là nãy giờ em không gọi cho mình, chắc em nghĩ mình đi đường nên không gọi

- ‘mẹ gọi anh tới công ty gấp, không đi được. Anh xin lỗi nha ‘, mình nói cố gắng trấn tĩnh dù mình đau với mệt lắm

- ‘ohm, anh đi đi, bữa khác mình đi cũng được, em tưởng anh bị gì, ko sao chứ’, giọng em nói thông cảm và lo lắng. Mình thấy có lỗi khi để em đợi. Em mà biết mình tông xe chắc lo sốt vó, chạy lăng quăng rồi không khéo gặp tai nạn. Mình muốn em đừng lo. Tối nay em tới dạy mà, mình sẽ gặp em sau.

- ‘uhm, ko sao, anh khỏe re,anh đi nha, xin lỗi nha heo, ngoài ý muốn’, mình ráng nói thêm bằng giọng nói như mình thường.

- ‘không sao, tối gặp em mua bánh cho ăn, chờ ngoài bậc đá, đi đi mẹ đợi’, em nói, mình tự dưng thấy chẳng đau nữa, có em sẽ chẳng mệt mỏi được. Mình tin thế. Chẳng thể ngờ 1 cú điện thoại của mẹ và sự bất cẩn của mình đã đẩy mình tới nông nỗi này.

- ‘uhm’, mình nói rồi cúp máy, thấy cái tiếc nuối dai dẳng lắm, trong cái giây phút vừa trải qua nguy hiểm, mình lại thấy yêu cuộc sống. Tự dưng thấy thế.

Tiếng người bị mình tông vẫn ra rả chửi, anh ta chắc không bị gì, hi vọng thế. Mình vừa cúp máy mà mẹ mình gọi tới

- ‘alo, sao thế?’, mẹ mình nói, lo lắng, chắc linh cảm người mẹ cho mẹ biết mình gặp tai nạn

- ‘con tông xe’, mình nói với mẹ

- ‘ở đâu?’, mẹ mình hốt hoảng nói gần như hét. Mình nói địa điểm, chỗ này cũng không cách chỗ mẹ làm bao xa. Mình ngồi đợi mẹ, người bị mình tông vẫn đang chửi, và đòi bồi thường vì chiếc xe anh ta bị gì. Mình thì đau đến rã rời, nhưng đầu óc còn tỉnh, chỉ là mình không còn sức để nói gì thêm nữa ngoài câu: ‘xin lỗi, anh đợi chút người nhà em tới’

Khoảng 15p sau thì mẹ mình tới, mẹ mình đi xe hơi với ai đó, mình nghĩ làm cùng công ty mẹ. Mẹ mình thấy mình thì hốt hoảng lắm, mắt mẹ đỏ lên vì lo lắng, mình nghĩ mẹ khóc. Mẹ thu xếp ổn thỏa, mẹ đỡ mình lên xe hơi rồi kêu người đi chung với mẹ chạy xe của mình. Mẹ mình thỏa thuận gì đó với người đàn ông kia xong xuôi. Mẹ mình chở mình tới bệnh viện Trưng Vương gần đó nhất. Mình thấy mẹ đáng thương quá, mình thấy sao mẹ khổ vì mình quá.