Say Năm Tháng

Quyển 2 - Chương 5: Năm tháng tươi đẹp khi nào lặp lại (2)




Nghĩ đến Minh Thiệu, tâm Thanh Dao không khỏi nặng trĩu, thật vất vả nàng mới miễn cưỡng xóa bỏ mọi chuyện về Minh Thiệu trong đầu. Nàng buộc mình tĩnh tâm lại, bắt đầu đọc chú giải ấn.

Từ từ, Sáo Bảo Ly phát ra lục quang, Ly Long được điêu khắc ở trên cây sáo vùng vẫy bay xuống, trong nháy mắt trở nên to lớn mấy chục lần. Dường như bị phong ấn quá lâu, có được tự do nó giống như là người nhịn đói khát trong sa mạc chợt phát hiện ra ốc đảo, hưng phấn xoay quanh Thanh Dao, vừa bay vừa phát ra ngâm xướng vui vẻ.

Thanh Dao cũng được nó cảm hóa, nỗi buồn trong lòng bị quét sạch. Thấy Ly Long như vậy, dường như nó không khó chế ngự như trong tưởng tượng, xem ra nó cũng không ghét mình, ngược lại rất thân thiết, giống như khi nàng cưỡi ngựa Bạch Ngọc. Lần đầu tiên Bạch Ngọc nhìn thấy nàng, nó chạy về phía nàng vừa cọ vừa kêu.

“Bích Nhi, ngươi tên là Bích Nhi phải không?” Thanh Dao từ từ vươn tay, muốn sờ sờ nó.

Nữ Anh nói, Ly Long tên là Bích Nhi, đó là trượng phu của nàng- Vua Thuấn đặt tên cho nó. Sau khi Thuấn rời đi, nàng chưa từng thả Bích Nhi ra, nhìn thấy nó sẽ gợi lên tưởng niệm vô hạn về Thuấn, nếu so với nhớ lại mà không thể gặp mặt, không bằng tình nguyện không nhớ lại.

Bích Nhi nghe thấy Thanh Dao gọi nó, khéo léo cọ xát trên người Thanh Dao mấy cái, coi như là đáp lại.

“Ha ha, Bích Nhi, Bích Nhi ngoan, ngươi có thể đưa ta đi lên không?”

Bích Nhi vui vẻ kêu mấy tiếng, nó cúi người xuống, ý bảo Thanh Dao ngồi lên. Tay phải Thanh Dao chống giường đá, di chuyển một chút xíu. Mới đi được mấy bước tưởng chừng như nàng đã đi ngàn vạn năm dài như vậy. Cuối cùng khi nàng tựa trên người Bích Nhi, tâm bó chặt lập tức buông lỏng, nàng rất muốn vĩnh viễn dựa vào như vậy không bao giờ cử động nữa.

Trong vực sâu vạn trượng, mây mù thâm trầm, liếc một cái không nhìn thấy ranh giới bờ bên kia. Thanh Dao cúi đầu dựa vào Bích Nhi, nhắm hai mắt lại. Gió bên tai thổi vù vù, mang theo hàn khí lạnh lẽo. Nàng nhìn không thấy, nhưng nàng biết Bích Nhi mang theo nàng bay đi rất xa. Truyền thuyết quả nhiên là thật, Thiên Ma Uyên liên tiếp Thiên giới cùng Ma giới, đâu chỉ vạn trận chiến.

Không biết qua bao lâu, tiếng gió không còn nữa, hàn khí quanh quẩn ở quanh thân cũng đã biến mất. Thanh Dao mở mắt, hiện ra ở trước mặt nàng chính là một tảng đá khổng lồ, bên trên đề ba chữ to “Thiên Ma Uyên”.

“Thì ra là đã đi lên, cám ơn ngươi.” Thanh Dao đi xuống người Bích Nhi, mang theo vài phần không nỡ, nàng sờ sờ vảy xanh của Bích Nhi, “Bích Nhi, nơi này dù sao cũng là Thiên giới, nếu ngươi cứ cùng ta đi về thật quá huênh hoang rồi, bị những người khác nhìn thấy thật không tốt, không nên để xảy ra chuyện gì. Ngoan, trở về trên sáo đi, chờ khi nào đến Quân Sơn, ta nhất định bảo Nữ Anh tỷ tỷ thả ngươi ra ngoài hóng mát nhiều hơn.”

Bích Nhi cọ xát Thanh Dao mấy cái dường như không yên tâm.

Thanh Dao cười cười: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục linh lực.”

Bích Nhi lúc này mới quơ quơ đầu, đồng ý.

Thanh Dao lại phong ấn nó, sau đó ở phía sau tảng đá từ từ điều tức. Rời khỏi Ma giới nàng tạm thời an toàn, bên Thiên Ma Uyên sẽ có ít người xuất hiện, hơn nữa nàng cũng không cần lo lắng sẽ có yêu ma men theo tiên khí tìm đến. Chỉ cần nghỉ ngơi mấy canh giờ, nàng có thể khôi phục ba thành linh lực, đủ để bay trở về Tê Phương thánh cảnh.

Nhưng thường thường mọi chuyện cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Mới qua chưa tới một canh giờ, Thanh Dao chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, là đi về phía Thiên Ma Uyên. Nàng vội vàng lui về phía sau, dùng linh lực mới vừa khôi phục tạo ra một kết giới bảo vệ mình.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thanh Dao đã nghe thấy đó là một nữ nhân, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, nữ nhân xông vào tầm mắt nàng lại là Sương Linh vốn nên ở Thanh Yêu sơn tu dưỡng.

“Tại sao, tại sao. . . . . .” Sương Linh bịch một tiếng quỳ gối bên Thiên Ma Uyên, nước mắt rơi như mưa, “Tại sao lại đối xử với ta như vậy!”

Từ góc nhìn của Thanh Dao, vừa lúc có thể nhìn thấy mặt bên của Sương Linh. Nàng vừa lầm bầm lầu bầu vừa rơi lệ, cả người run rẩy trong gió, bộ dáng mảnh mai ngay cả Thanh Dao nhìn cũng không nhịn được mà đau lòng.

“Ngài cho rằng ngài là Thiên tôn thì rất tốt sao, ngài cho rằng ngài là Thiên tôn thì không phải là ngài ta sẽ không xuất giá sao! Ta Sương Linh đường đường là nữ nhi của Dương Tuyền Đế quân, đệ nhất mỹ nữ trên Thiên giới, há có thể để ngài vũ nhục như vậy! Người muốn kết hôn với ta có thể xếp hàng dài từ phía trên Thiên giới tới phàm trần, ta còn không nghĩ gả cho ngài! Về sau ta không bao giờ muốn gặp lại ngài nữa, không bao giờ. . . . . .”

Sương Linh than thở khóc lóc, Thanh Dao cũng đại khái hiểu được chuyện. Ở phàm trần nàng ngầm đồng ý tình cảm của Cẩn Dật đối với nàng, Cẩn Dật nhất định là nói gì đó với Sương Linh. Sương Linh là nữ tử như vậy, từ nhỏ được bảo hộ đến giọt nước cũng không thể lọt vào, so với công chúa đế vương cũng không kém là bao, nàng ta sao có thể bị Cẩn Dật vũ nhục như thế.

Một loại khoái cảm sau khi trả thù từ trong lòng Thanh Dao lan tràn ra, nhưng theo đó cũng là áy náy cùng không đành lòng. Một bên là mẫu thân Bích Cẩn ở trong thống khổ ba ngàn năm, một bên là Sương Linh nữ nhi của cừu nhân nhưng lại là vô tội bị dính líu, mà nàng bị kẹp ở giữa, vô luận lựa chọn bên nào cũng sẽ là đau khổ.

Thanh Dao mẫu thuẫn đấu tranh thật lâu, đợi nàng đem lực chú ý đến trên người Sương Linh, lại phát hiện Sương Linh đã té xỉu.

“Sương Linh!” Nàng không khỏi la lên.

Sương Linh vốn là rất suy yếu, cùng Cẩn Dật cãi nhau sau đó nàng quá mức kích động, lại bị nhiễm gió lạnh Thiên Ma Uyên, cũng khó trách sẽ không chịu nổi mà ngất đi. Thanh Dao nhịn đau vùng vẫy, nàng đi tới dò xét dò hơi thở Sương Linh thật may không phải là quá yếu.

Một ý nghĩ tà ác đột nhiên nảy ra: nếu như Sương Linh chết, người kia nhất định sẽ đau đến không muốn sống.

Thân thể Thanh Dao run lên, nàng bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Nàng cười lạnh, từ lúc nào thì mình cũng trở nên tà ác như vậy. Chẳng lẽ bởi vì trong thân thể nàng từ đầu tới cuối đều mang dòng máu của người kia, cho nên ngay cả lãnh huyết vô tình của người đó cũng đều thừa kế?

Nàng giống như bị tà niệm này khống chế, nghĩ đến dáng vẻ thống khổ của người kia, nàng không tự chủ được vươn tay, từ từ đặt lên cổ Sương Linh.

Mới chạm được vào da thịt ấm áp của Sương Linh, nàng vội vàng rút về, tay dừng lại giữa không trung.

Tại sao nàng có thể như vậy? Nàng có thể không thừa nhận Sương Linh là muội muội của nàng, nhưng tại sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy! Nếu quả thật làm như vậy, nàng và người kia có gì khác nhau!

“Thật xin lỗi, chuyện này không thể trách ta, nên trách phụ thân của ngươi.” Thanh Dao nhàn nhạt phun ra một câu nói. Nàng đã quyết định, nàng không những không thể tổn thương Sương Linh, nàng còn phải cứu nàng ta trở về.

“Sương Linh —— Thanh nhi?” Đột nhiên xuất hiện thanh âm lạnh như băng lại có ba phần lo lắng, làm rối loạn hết thảy.

Thanh Dao quay đầu lại, chống lại ánh mắt so với hàn băng còn lạnh hơn. Hắn nhất định nghe được lời nói ban nãy, mà tay của nàng, giờ phút này đang đặt ở trên cổ Sương Linh.

Nàng lạnh lùng cười một tiếng. Nàng biết hắn hiểu lầm, trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nàng biết tất cả.