Say Năm Tháng

Quyển 2 - Chương 4: Năm tháng tươi đẹp khi nào lặp lại (1)




Lần thứ hai tỉnh lại, Thanh Dao ở trong một sơn động.

Bốn phía thạch bích thô ráp, có chút giống với Thiên Hương lao, nhưng lại không phải là Thiên Hương lao. Ánh mặt trời từ cửa động chiếu vào, chiếu trên gương mặt Thanh Dao. Nàng từ Địa phủ u ám dần dần tỉnh lại ở nơi này, đột nhiên ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.

Nàng vội vàng đưa tay lên che trước mắt. Vừa cử động như vậy, ngực của nàng giống như có hàng vạn dây mây điên cuồng ngọ nguậy ra ngoài, trong nháy mắt đau đớn lan tràn tới toàn thân. Một ngụm máu tươi phun ra, trong cổ họng đều là mùi tanh của máu. Đầu óc nàng hỗn loạn, trong hoảng hốt dường như có một bóng đen xông vào tầm mắt của nàng.

“Ai?”

Từ từ thích ứng với ánh sáng, Thanh Dao phát hiện quả nhiên có một hắc y nhân đứng ở cửa động đưa lưng về phía nàng. Hắn rất cao, nhưng tấm lưng kia lại lộ ra một chút tịch mịch vô tận, giống như sinh sống ngàn vạn năm cô tịch trong bóng tối.

“Ngươi đã tỉnh?” Hắc y nhân xoay người.

Thấy rõ ràng gương mặt đó, Thanh Dao thật sự kinh hãi. Bởi vì thân thể suy yếu, thanh âm của nàng nhẹ nhàng bay bổng: “Là ngươi?”

Ma Quân Phá Thiên? Tại sao lại là hắn? Nói như vậy, là hắn mang nàng tới nơi này, cũng là người đả thương nàng!

“Là ta. Thế nào, ngươi rất kinh ngạc?”

“Ngươi muốn làm gì? Nơi này là chỗ nào?”

“Ngươi bị thương, tốt nhất không nên lộn xộn, tốt hơn là nói ít mấy câu đi, nếu không lại không cẩn thận mất tính mạng cũng đừng trách ta.”

“Là ngươi đả thương ta?”

“Chuyện này còn chưa đủ rõ ràng?” Khóe miệng Phá Thiên cong lên, tà mị dị thường, “Không nghĩ tới ngươi thiếu mất một hồn. Hồn phách không được đầy đủ, giết ngươi nàng cũng không thể sống lại. Coi như vận khí ngươi rất tốt, ta sẽ để cho ngươi sống lâu mấy ngày nữa, chờ ngươi tìm được hồn phách đã mất, giết ngươi cũng không muộn.”

Lời nói ý tứ quá rõ ràng. Thanh Dao đoán được, thì ra người Phá Thiên muốn cứu sống là Vị Hi, lại là Vị Hi! Hắn đã sớm biết mình là kiếp sau của Vị Hi, hắn muốn giết nàng, chính là vì cướp đi hồn phách của nàng, để cho Vị Hi sống lại!

Thanh Dao cảm thấy buồn cười: “Thiếu mất một hồn, ta vẫn sống tốt như thường, tại sao ta phải đi tìm.”

“Thương thế của ngươi không phải nhẹ, trong vòng một năm nếu như không tìm được phần hồn bị mất, cũng chỉ có một con đường chết.” Phá Thiên lạnh như băng, “Ngươi rất giống nàng, muốn giết ngươi ta thật sự có chút không nỡ, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không phải là nàng.”

Thanh Dao im lặng.

Sau một lúc lâu, Phá Thiên xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Phù Vân linh chủ, trở về Bồng Lai dưỡng thương cho tốt đi, sau này còn gặp lại.”

“Đợi chút——”

“Còn có việc?”

Thanh Dao khó mở miệng, “. . . . . . Đây là nơi nào? Ta không biết đường trở về.”

“Thiên Ma Uyên.”

“Thiên Ma Uyên?”

“Đúng, trên vách đá chính là Thiên giới .”

“Nhưng. . . . . .” Bây giờ Thanh Dao không muốn nói những lời này, lại không thể làm gì, “Ta bị thương rất nặng, không sử dụng được linh lực. Ta. . . . . . Ta hiện tại không thể bay được.”

Phá Thiên cười khẽ: “Đây cũng không phải là chuyện của ta, tạm biệt.”

“Chờ một chút. Là ngươi đả thương ta, cũng là ngươi mang ta tới nơi này. . . . . . Ngươi lại bỏ mặc ta ở đây?”

“Ngươi đã từng nhìn thấy người nào trộm đồ còn trả đồ về chỗ cũ?” Phá Thiên khinh thường trả lời.

“Nhưng cũng không có ai trộm đồ sau đó lại vứt ở giữa đường.”

Đây quả thật là lời nói của người không giống với Thanh Dao trong trẻo lạnh lùng, bản thân nàng cũng sửng sốt, kể từ khi ở trên đá Tam Sinh chứng kiến chuyện kiếp trước, nàng càng ngày càng không giống mình, nghiễm nhiên chính là một Vị Hi khác.

Vi Sương từng nói, trong nội tâm nàng vẫn là bộ dạng trước kia.

Phá Thiên cười mà như không cười, giọng nói càng giống như là không thể làm gì: “Đó là bởi vì, ăn trộm phát hiện đồ hắn trộm được không phải là đồ hắn muốn.”

Nói xong câu đó, Phá Thiên sải bước nhảy ra khỏi sơn động. Thanh Dao kêu hắn mấy tiếng, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, tấm lưng kia vẫn vô cùng tang thương, vô cùng tịch mịch, có thể thấy rõ có chút hoảng hốt. Thậm chí nàng hoài nghi, người trước mắt này đến tột cùng có phải là Ma Quân oai phong ở Lục giới không.

Đau đớn ở khắp nơi, Thanh Dao hơi cử động một chút, xương cốt giống như là muốn bị đẩy ra, đau đớn như hàng vạn con kiến gặm nhấm da thịt, hàng vạn côn trùng cắn nuốt xương thịt. Thanh Dao không biết, nếu tiếp tục như vậy mình còn có thể chống đỡ được bao lâu. Nơi này thuộc về Ma giới, nếu có yêu ma xuất hiện, nàng thật sự không có năng lực chống cự.

Sáo Bảo Ly trong tay áo lạnh như băng, dính sát ở trên da thịt của nàng. Thanh Dao lộ ra nụ cười, thật may là, nàng còn chưa ra hết linh lực.

Dao Cơ để cho nàng đi Quân Sơn mượn Sáo Bảo Ly, trừ việc dẫn hồn ra, cũng là sợ nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở phàm trần. Trong Sáo Bảo Ly có phong ấn thần thú Ly Long**, trước khi rời Quân Sơn Nữ Anh từng nói khẩu quyết giải ấn với nàng. Chẳng may gặp phải chuyện nguy hiểm, chỉ cần giải phong ấn, Ly Long hộ chủ, đủ để bảo vệ một cái mạng của nàng.

**Ly Long 螭龙 : con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình trong kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.

Thanh Dao không chắc mình có thể điều khiển được Ly Long, nếu nàng dùng phép khích tướng Phá Thiên còn không chịu đưa nàng trở về Bồng Lai, nàng chỉ có thể thử một lần, vẫn hơn là việc ngồi chỗ này chờ chết. Ngao Thần chưa tỉnh lại, cho nên bất kể như thế nào nàng cũng không thể chết ở đây. Nàng không chỉ phải đi về, mà còn phải đến chỗ Minh Thiệu tìm hồn phách vốn là của mình. Nàng không phải là Vị Hi, hắn cũng không phải là Tuyên Ly, tại sao nàng phải dùng linh hồn của mình coi giữ kiếm của hắn!

Nghĩ đến Minh Thiệu, tâm Thanh Dao không khỏi nặng trĩu, thật vất vả nàng mới miễn cưỡng xóa bỏ mọi chuyện về Minh Thiệu trong đầu. Nàng buộc mình tĩnh tâm lại, bắt đầu đọc chú giải ấn.

Từ từ, Sáo Bảo Ly phát ra lục quang, Ly Long được điêu khắc ở trên cây sáo vùng vẫy bay xuống, trong nháy mắt trở nên to lớn mấy chục lần. Dường như bị phong ấn quá lâu, có được tự do nó giống như là người nhịn đói khát trong sa mạc chợt phát hiện ra ốc đảo, hưng phấn xoay quanh Thanh Dao, vừa bay vừa phát ra ngâm xướng vui vẻ.