Bờ sông Thành Kỳ, tiếng sáo nghẹn ngào, dư âm lượn lờ, nghe không ra là vui hay là buồn. Khúc cuối cùng còn chưa hết, nhưng hết lần này tới lần khác có quá nhiều than vãn.
Thanh Dao để sáo Bảo Ly xuống, nàng mở lòng bàn tay phải đưa về phía Bát công chúa và Tam công chúa.
“Đây là?” Bát công chúa nhíu mày.
Một quả cầu nhỏ ánh sáng trắng lẳng lặng nằm ở giữa tay Thanh Dao, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thanh Dao đưa mắt nhìn lòng bàn tay của mình, “Đây là nguyên thần của Lăng Ba, ta đem hồn phách nàng mang đến.”
“Cái gì?”
“Cái gì!”
Bát công chúa cùng Tam công chúa đồng thời kêu lên.
“Đây là Sáo Bảo Ly của Nữ Anh, chỉ cần chủ nhân đồng ý, nó có thể đem linh hồn của nàng mang đi. Lăng Ba quá đau khổ, ta không đành lòng để cho nàng tiếp tục chịu đau khổ nơi phàm trần, ta muốn nàng trở lại.” Thanh âm Thanh Dao rất nhạt nhưng lại lộ ra ý vô cùng kiên định.
Khi đỡ Lăng Ba trong một khắc kia, nàng dùng Bí âm hỏi ý kiến Lăng Ba, Lăng Ba đã gật đầu. Đúng vậy, Lăng Ba nguyện ý cùng nàng trở về.
Tam công chúa lộ ra lo lắng: “Lịch kiếp của Lăng Ba là Thiên đế ra lệnh cho Tư mệnh Tinh quân định, vạn nhất Thiên đế biết muội tự ý hành động, đem hồn phách Lăng Ba mang đi đầu thai, chẳng phải là liên lụy đến muội sao. Thanh nhi, chúng ta cũng mới nghe mẫu hậu nói về chuyện muội tỉnh lại, làm như vậy muội phải trả cái giá quá lớn.”
“Mạng của ta, vốn là Thần ca ca cho.” Thanh Dao cười khổ, từ trong tay áo nàng lấy ra tờ giấy Minh Thiệu cho nàng, “Nhìn xem hai người chỉ biết kiếp này Lăng Ba sẽ lâm vào tình kiếp, nhưng không biết lỡ như nàng thật sự rơi vào, sợ rằng mãi mãi không cách nào trở lại Tây Hải nữa.”
Thấy chữ trên giấy, Tam công chúa lẫn Bát công chúa không khỏi lui về sau một bước, sửng sốt thật lâu không lên tiếng. Các nàng nghe lén Tây Hải Long thần và Long mẫu nói chuyện mới biết chuyện của Lăng Ba, chưa từng nghĩ đến, sự thật phức tạp hơn tưởng tượng của các nàng nhiều.
Kiếp này, Lăng Ba là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư Nhâm Vũ Ca, nàng và Nhâm Vũ Ca đều yêu Tiêu Dực, con trai độc nhất của Tướng quân, cũng chính là hoa y nam tử cưỡi ngựa kia. Vậy mà Tiêu Dực chỉ chung tình với Nhâm Vũ Ca, mỗi lần Lăng Ba chỉ có thể đi theo sau lưng tiểu thư, xa xa nhìn Tiêu Dực, xa xa gửi tương tư.
Nếu chỉ là như vậy cũng không cần phải nói.
Nhưng theo ghi lại của Tư mệnh Tinh quân, vận mệnh của Tư Dực có một kiếp nạn, sẽ bị hồ yêu quấn thân. Hồ yêu vốn là mơ ước tinh nguyên của Tiêu Dực, cũng vô ý phát hiện tiểu nha hoàn bên cạnh Tiêu Dực là Tây Hải Long Nữ chuyển thế. Hồ yêu đối với Long Châu của Lăng Ba nổi lên tham niệm, vì vậy dùng tính mạng của Tiêu Dực để trao đổi với Lăng Ba, ép nàng giao ra tính mạng của mình.
Lăng Ba là tiên nhân trên Thiên giới, mặc dù đã chuyển thế đầu thai, hồ yêu cũng không thể làm gì được vì có Long Châu bảo hộ nàng. Nhưng nàng lại có tình cảm sâu nặng đối với Tiêu Dực, chỉ sợ nàng lựa chọn dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của hắn. Một khi Long Châu bị hồ yêu đoạt đi, Lăng Ba cũng chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, không cách nào trở lại Tây Hải.
“Thất tỷ tỷ nàng trải qua bảy lần luân hồi, đã có phàm tâm. Nàng yêu Tiêu Dực như vậy, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà đem tính mạng của mình giao cho hồ yêu . . . . . .” Bát công chúa tự lẩm bẩm.
Tam công chúa gật đầu: “Cho nên, Thanh nhi, muội nói trước tiên phải lấy đi hồn phách của Thất muội để cho nàng chết tâm. Chỉ cần như vậy, hết thảy mọi chuyện sau này sẽ không xảy ra.”
“Đúng. Lăng Ba là tiên nhân, sổ ghi chép sinh tử ở Địa phủ không có tên nàng, hồn phách của nàng quỷ sai cũng không quản được.” Khóe miệng Thanh Dao bất giác cong lên, “Bảy trăm năm trước ta đã đợi chờ ở Địa phủ, cũng coi như quen biết Mạnh Bà. Chỉ cần nàng nguyện ý giúp chúng ta,thần không biết quỷ không hay chúng ta có thể giúp Lăng Ba tránh thoát một kiếp này, Thiên đế sẽ không biết.”
Nghe xong lời nói của Thanh Dao, hai vị Long Nữ cũng nhẹ nhõm rất nhiều, chân mày cũng đều giãn ra. Bát công chúa còn nhỏ tuổi, vừa nghe chuyện có thể giải quyết thuận lợi, cao hứng kéo tay Thanh Dao nói: “Thanh tỷ tỷ thật lợi hại, khó trách đại ca muội thích tỷ như vậy. Chỉ tiếc đại ca. . . . . . Ai, nếu đại ca giống như khi còn bé, chết mà sống lại thật là tốt biết bao.”
“Khi còn bé, chết mà sống lại?” Thanh Dao cảm giác không đúng, hỏi tới, “Là chuyện gì xảy ra, tại sao ta không nghe huynh ấy nhắc tới?”
“Muội cũng trong lúc vô tình nghe được lão tộc trưởng của Tây Hải Giao nhân và lão tộc trưởng Cua nói mới biết. Bọn họ nói đại ca mới ra sinh không lâu không biết vì sao lại chết non, nhưng là Long Châu vẫn còn rất tốt, qua vài ngày không ngờ lại sống đến giờ. Kỳ quái hơn chính là, bọn họ nói bảy trăm năm trước trong lễ chúc mừng ra mắt Cẩn Dật Thiên tôn, phát hiện Thiên tôn và đại ca rất giống nhau, muội nghĩ có phải là. . . . . .”
“Bát muội không cho nói bậy!” Tam công chúa quát nàng, “Nói xằng bậy về Thiên tôn là bất kính. Bảy trăm năm trước đại ca đã không còn nữa, hơn nữa có người giống nhau chẳng có gì lạ, lời như thế về sau ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói, biết không. Thanh nhi, Bát muội nàng không hiểu chuyện, muội đừng để trong lòng, ta biết muội vẫn tưởng nhớ đại ca, ân tình của muội đối với huynh ấy, chúng ta làm muội muội trong lòng rất cảm kích. . . . . .”
Vừa nói đến đây Tam công chúa lại rơi lệ. Thanh Dao thầm thở dài, nàng rất muốn nói cho hai người biết, Ngao Thần chưa chết, ba trăm năm sau huynh ấy sẽ trở lại, nhưng nàng không thể nói.
“Hai vị công chúa, hai người tự ý rời đi Tây Hải, vẫn nên sớm trở về đi. Ta sẽ đưa Lăng Ba đi Địa phủ, hai người yên tâm.” Thanh Dao cẩn thận cất nguyên thần của Lăng Ba vào trong túi gấm giống như là trân bảo, e sợ khiến nó bị tổn thương.
Tam công chúa và Bát công chúa thấy sắc trời không còn sớm, cáo biệt Thanh Dao, ngự phong rời đi.
Một mình Thanh Dao đứng ở bờ sông, gió thổi rối loạn vài sợi tóc trên trán nàng. Nàng không đưa tay gạt ra, mà là nhẹ nhàng ngồi xuống, từ trên đất nhặt lên một hòn đá nhỏ ném vào trong nước.
Tõm——
Bọt nước văng lên, từng vòng nước tản ra.
Thanh Dao lại nhặt một hòn khác lên, lập lại động tác vừa rồi. Nàng ngắm nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, thanh âm nói chuyện cũng êm ái như gợn sóng: “Minh Thiệu, ta biết ngài ở đây.”
Nàng xoay người, trừ nàng ra không có một bóng người nào ở bờ sông, quả nhiên xuất hiện một thân ảnh khác.
Minh Thiệu nhìn nàng, không nói một lời, hắn không ngờ tới nàng lại biết hắn ở chỗ này.
“Người vẫn đi theo ta, hẳn là ngài.” Thanh Dao đi lên trước một bước, thản nhiên nhìn thẳng hắn.
Minh Thiệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà hỏi nàng một câu không tài nào hiểu nổi: “Nàng cứ nói đi?”
“Ta biết là ngài, từ Vu Sơn đến Quân Sơn, rồi đến nơi này, ngài căn bản chưa từng rời đi, ngài vẫn đi theo ta.”
Minh Thiệu cùng nàng liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.
“Khi ta bị xuyên tâm thấu cốt châm của La Ca gây thương tích, cứu ta cũng là ngài sao?” Lời nói của Thanh Dao đột nhiên mềm mại.
Nàng còn nhớ rõ, câu nói của Phong Thần Trọng Minh bị Nữ Anh ngắt lời, hắn muốn nói, thật ra thì không phải là ta cứu cô. Mặc dù mất ý thức, Thanh Dao vẫn có thể nhớ tới thời điểm nàng rơi xuống đã có người đỡ nàng, nàng ngửi thấy mùi hương trên người hắn, có một chút quen thuộc.
Nghĩ tới đây, gương mặt Thanh Dao đỏ lên.
“Thật xin lỗi, ta nuốt lời.” Minh Thiệu đột nhiên tiến lên trước, bắt được tay Thanh Dao.
Thanh Dao cả kinh, vội vàng muốn rút ra, nhưng khí lực Minh Thiệu rất lớn, hắn dứt khoát dùng sức lôi kéo. Thanh Dao bất ngờ ngã vào trong ngực hắn, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, sắc mặt nóng lên.
“Đến tột cùng ngài muốn thế nào!”
“Nàng cứ nói đi?” Minh Thiệu cười giống như thợ săn đạt được thắng lợi, hắn chuyên chú nhìn con mồi của mình, hai tay gắt gao đem nàng giam cầm.
Thanh Dao nóng nảy, nàng kêu to: “Ta biết, là ngài giết Chúc Âm, là ngài phong ấn hồn phách của ta!”
“Nàng nói cái gì?” Minh Thiệu đột nhiên dừng lại.
“Hừ, ta nói cái gì chẳng lẽ Minh Thiệu Tướng quân không hiểu sao? Tại sao trong Lục giới, hết lần này tới lần khác chỉ có ta có thể rút kiếm của ngài, ta mới không tin số mệnh gì đó. Đó là bởi vì bên trong Trấn Thiên Kiếm phong ấn hồn phách của ta, là một hồn một phách của ta đã bị mất bảy trăm năm trước!”
Minh Thiệu liếc Thanh Dao một cái: “A?”
“Ngài cần gì giả bộ ngu ngốc. Bảy trăm năm trước, ta và Ngao Thần vì đoạt lại nguồn suối của Tây Hải bị Chúc Âm nuốt chửng, vô ý đuổi Chúc Âm vào vách núi quỷ thần. Ngao Thần hồn phi phách tán, ta cũng mất một hồn một phách. Cô cô ta tìm khắp Lục giới cũng không thể giúp ta tìm trở về, nếu như ta không đoán sai, hẳn là lúc ấy bị Chúc Âm nuốt. Hết lần này tới lần khác trùng hợp như thế, không lâu sau ngài cùng Cẩn Dật Thiên tôn đánh dẹp Quỷ giới, rồi sau đó cũng không có tin tức về Chúc Âm. Thứ lỗi cho suy đoán của ta, là ngài giết Chúc Âm?”
“Sau đó thì sao?”
“Mọi người đều biết, Trấn Thiên Kiếm phệ hồn. Kiếm đâm vào trong cơ thể Chúc Âm, hồn phách kia của ta tự nhiên cũng bị phong ấn vào Trấn Thiên Kiếm của ngài. Cho nên, nó mới không bài xích ta, mới có thể cho phép ta đụng nó.”
“Ha ha ha.” Minh Thiệu cười to, không nhịn được kéo Thanh Dao lại gần mình hơn dường như cùng chóp mũi hắn đụng nhau. Trong mắt hắn mang theo vài phần hài hước, “Thanh nhi a Thanh nhi, nàng so với trong tưởng tượng của ta thông minh hơn nhiều, chỉ tiếc, nàng nghĩ quá nhiều. Ta nói cho nàng biết, thực ra bảy trăm năm trước ta chưa từng gặp Chúc Âm, càng đừng nói là giết nó. Năm đó Cẩn Dật Thiên tôn cùng đi Quỷ giới với ta, không tin, nàng có thể tìm ngài ấy chứng thực. Không phải nàng và ngài ấy rất thân sao, ừm?”
Một tiếng này”ừm” này mập mờ vô cùng, lại dường như thay mặt, ám hiệu quan hệ không rõ ràng giữa Thanh Dao và Cẩn Dật. Khuôn mặt Minh Thiệu dường như sắp tiến gần gương mặt Thanh Dao, nhưng trong lòng nàng lại không ngừng nghĩ những chuyện khác, có chẳng qua là chuyện buồn bã ngoài ý muốn.
Tại sao có thể như vậy! Trong đầu Thanh Dao là một mảnh hỗn loạn, kể từ mộng cảnh kỳ quái và chuyện phát sinh trên núi Côn Lôn, nàng luôn luôn sắp xếp lại những sự kiện hỗn độn đó. Thật vất vả mới làm rõ nhưng toàn bộ suy đoán của nàng lại bị Minh Thiệu lật đổ.
“Thanh nhi, Cẩn Dật Thiên tôn đi Vu Sơn tìm nàng rồi, nàng biết không?” Minh Thiệu buông Thanh Dao ra, lời của hắn không thể nghe ra được ý gì.
Thanh Dao gật đầu một cái. Ngược lại nàng không cảm thấy bất ngờ, đây hết thảy chính là ở trong kế hoạch của nàng.
“Hai vị thật hăng hái, xem ra phàm trần rất thích hợp nói chuyện yêu đương đây. Không bằng ta tới thành toàn các ngươi, tới địa ngục đi làm một đôi quỷ uyên ương đi!” Thanh âm hùng hậu đột nhiên xé rách hoàng hôn yên tĩnh.
Thanh Dao quay đầu lại, nam tử mặc áo khoác màu đen chẳng biết lúc nào đứng cách bọn họ khoảng một trượng, nụ cười ma quái. Tóc hắn đen nhánh, thái dương lại có hai mảnh hoa râm, một đôi mắt tà mị câu hồn không thể nói rõ, so với hồng thủy mãnh thú** càng làm người ta kiêng kỵ.
**nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm.
Rõ ràng là khuôn mặt tuấn mỹ, bởi vì ánh mắt kinh người của hắn làm cho người ta cảm thấy lo lắng không biết từ đâu tới.
Thanh Dao lui về phía sau một bước.
Phản ứng đầu tiên, hắn là người của Ma tộc.
Phản ứng thứ hai, dường như nàng đã gặp hắn ở đâu đó, ánh mắt đó rất quen thuộc.
“Ma Quân Phá Thiên!” Lời của Minh Thiệu xác nhận suy đoán trong lòng Thanh Dao.
Thanh Dao ngẩng đầu lên, không xác định hỏi: “Hôm đó có một người khác ở Hí lâu đối diện Dẫn Tiên Cư chính là ngươi?”
Phá Thiên cười ha ha: “Tiểu cô nương thật thông minh, ta hao tổn tâm cơ dẫn ngươi tới, hôm nay cũng đến lúc lấy tính mạng của ngươi rồi!”
“Vậy phải thông qua ta mới được!” Minh Thiệu thay đổi một bộ dạng trêu chọc ngang ngạnh lúc trước đối với Thanh Dao, giờ đây ánh mắt hắn nghiêm túc lạnh như băng, chắn trước người Thanh Dao.
Phá Thiên cũng không dư thời gian nói nhảm, trên tay trống rỗng đã có thêm một thanh kiếm, hắn tà mị cười một tiếng, chớp mắt một cái liền vọt đến bên cạnh Thanh Dao, nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Thiên Tiêu Lăng cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, vùng vẫy từ trong tay áo Thanh Dao bay ra ngoài, lượn quanh thân nàng. Thanh Dao còn chưa ra chiêu, Minh Thiệu đã sớm rút Trấn Thiên Kiếm ngăn chặn Phá Thiên, hai thân ảnh một đen một trắng triền đấu ở chung một chỗ.
“Ca, muội tới giúp huynh!”Hoàng y nữ tử không biết từ nơi nào nhảy ra, huy kiếm từ phía sau đâm Minh Thiệu.
“Cẩn thận!”
Thanh Dao phi thân tiến lên, Thiên Tiêu Lăng quấn lấy kiếm của hoàng y nữ tử. Hoàng y nữ tử xoay người, trợn mắt nhìn, trong mắt dường như mang theo khinh thường. Thanh Dao lập tức nhận ra nàng chính là nữ tử ở dưới lầu Dẫn Tiên Cư ngày ấy, muội muội của Ma Quân Phá Thiên, La Ca công chúa.