Trường An, lúc đầu là tòa nhà thuộc Trịnh gia, cửa góc vẫn mở, Trịnh Vũ dẫn theo vài người đứng ở cửa! Tòa nhà này hiện họ Lưu, trên thực tế là sản nghiệp của Trịnh gia, chỉ là sau khi Hoàng đế xác định dời đô về Trường An, các hoạt động thường niên của các đại thế gia ở Trường An đều rút khỏi, một số sản nghiệp cũng xử lý.
Võ Tắc Thiên là người rất yêu ghét rõ ràng, Trong quá trình bà làm Hoàng hậu, làm Hoàng đế, thực hiện chính sách mới, bọn họ lần lượt làm khó dễ, Võ Tắc Thiên không phải là người mau quên như vậy; Võ Tắc Thiên luôn coi trọng tập quyền càng sẽ không cho phép các thế gia tới chia sẻ quyền lực của bà.
Cho nên về công về tư, bọn họ đều là cái gai trong mắt của Nữ hoàng. Hiện giờ Nữ hoàng dời đô về Trường An, sống ngay dưới mắt Nữ hoàng, nhất định sẽ rất không dễ sống, cho nên bọn họ sớm đã tránh xa.
Một chiếc xe tiến thẳng vào, dừng trước cạnh một bụi hoa, ong và bướm chưa chịu sự kinh hãi, vẫn còn trong bụi hoa không chịu bay đi, giống như là tâm trạng của Trịnh Vũ lúc này, cửa xe mở ra, Thẩm Mộc mặc áo bào chậm rãi bước ra, Trịnh Vũ miễn cưỡng cười đón tiến lên.
- Thẩm huynh
- Trịnh huynh
Thẩm Mộc theo lệ chắp tay với y, trong lòng Trịnh Vũ không vui, lại không thể hiện ra ngoài, y miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, nói:
- Thẩm huynh đi đường vất vả, tất cả mọi thứ, tiểu đệ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi Thẩm huynh tới giao tiếp, tiểu đệ có việc đột xuất trong nhà, cần phải về xử lý, chỗ Trường An này kính nhờ Thẩm huynh rồi.
- Không dám. Không dám
Thẩm Mộc lười biếng, không chút khách sáo:
- Cục diện rối rắm này, ném cho ai cũng e không dễ thu dọn. Con người Dương Phàm này, tính như kim trong bông, dùng sức mạnh chỉ có thể nhận kết quả ngược lại, lần này Dương Phàm tự dưng bị hại, các vị Trưởng giả vốn nên lấy dẹp loạn là chính, càng nên trợ giúp hắn tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho hắn.
Kết quả thì sao, các đại thế gia chỉ lo cho lợi ích của bản thân, một mực yêu cầu hắn lấy đại cục làm trọng. Hành động này khó tránh sẽ khiến hắn lâm vào cảnh lạnh tim, việc đã tới nước này, hiện giờ Thẩm mỗ tới, cũng chỉ có thể tạn lực mà nghe theo thiên mệnh thôi.
Trịnh Vũ nói:
- Thẩm huynh, việc này Trịnh mỗ đã điều tra. Thích khách lai lịch không rõ, thực không có thế gia nào tự dưng động binh đao…
Thẩm Mộc ngắt lời y nói:
- Việc này, huynh vẫn nên giải thích với Dương Phàm đi, ta vốn không sao cả. Nhưng, việc này e nói với hắn cũng vô dụng, lẽ nào các huynh không nhìn ra? Nữ hoàng đây là có ý mượn đề tài để phát huy, lấy lý do này để càn quét tất cả những thứ không ổn định, nhân tố không đáng tin, làm sự chuẩn bị dời đô cho bà ta.
Thẩm Mộc vừa nói, vừa bước tới phòng khách, Trịnh Vũ theo sát sau, vội vàng nói:
- Trịnh mỗ đương nhiên hiểu rõ, chỉ là…việc này thật đã gay gắt như vậy?
Thẩm Mộc ngồi xuống sau án, nói:
- Từ khi Hoàng đế quyết định dời đô, việc này đã có chủ định rồi, bằng không các vị trưởng giả hà tất phải rời khỏi Trường An? Thật ra bọn họ sớm đã dự liệu được rồi, chỉ là….Hoàng đế vốn dùng cách ôn hòa, không cần thiết phải dùng cách miễn chức hoặc giết choc để đạt được mục đích, đáng tiếc Khâm sai gặp chuyện, thủ đoạn của Hoàng đế ắt là mưa to sấm sét rồi.
Đây vốn là cục diện mà các đại thế gia lo lắng nhất, hiện giờ xem ra cuối cùng không thể tránh khỏi rồi.
Trịnh Vũ thầm thở dài, chậm rãi lấy ra một danh sách từ trong tay áo, nếu không phải là tình thế ác liệt tới bước này, danh sách này bất kể thế nào y sẽ không lấy ra.
Trịnh Vũ khẽ vuốt danh sách kia, trịnh trọng đặt nó lên trước mặt Thẩm Mộc, nói:
- Như vậy, việc Thẩm huynh cần làm, chính là khả năng lớn nhất, bảo đảm người của đệ an toàn, người trong bảng danh sách này, nhất định phải bảo toàn, tốt nhất để bọn họ ở trong quan nội, nếu không được, dời quan cũng được, dời quan không được, giáng chức cũng được, nhất định không dược để tới mất chức, bãi chức thậm chí…
Thẩm Mộc liếc mắt xuống, trong ánh mắt ẩn chứa một chút gian xảo, đè kích động xuống, chậm dãi lấy danh sách kia, ra vẻ lạnh nhạt mở ra, bên trên bí mật viết một hàng tên, phía sau còn kèm theo quan hàm của họ.
Điều này, đây chính là thế lực hùng hậu phía sau các đại thế gia, ngàn năm để uẩn, với thân phận lãnh tụ sĩ lâm, khổ tâm bồi dưỡng thế lực quan trường, người trên danh sách này không phải toàn bộ thế lực mà thế gia nắm trong tay, nhưng ít nhất đã chiếm trên bảy phần.
Tuy là với sự điềm tĩnh của Thẩm Mộc, cầm lấy bản danh sách này, trong lòng cũng không khỏi kích động vạn phần, hao hết trắc trở, vắt hết trí óc, cuối cùng hôm nay cũng cầm được lá bài lật tẩy của bọn họ.l
Thẩm Mộc gật đầu nói:
- Thẩm mỗ nhất định tận lực, không phụ sự ủy thác của các trưởng giả.
Trịnh Vũ đỡ đầu gối nóí:
- Như vậy, tất cả đều kính nhờ Thẩm huynh rồi.
Thẩm Mộc cẩn thận cuộn bản danh sách lại, từ từ nhét vào trong tay áo.
Trịnh Vũ không yên tâm, lo lắng nói:
- Thẩm huynh đã có kế sách vẹn toàn?
Thẩm Mộc nhếch miệng, hơi giọng mỉa mai nói:
- Trên đời này khi nào từng có kế sách vẹn toàn?
Trịnh Vũ hơi xấu hổ, lại nói:
- Vậy thì…Thẩm huynh có mấy phần nắm chắc?
Thẩm Mộc lãnh đạm nói:
- Chỗ Dương Phàm, ta có thể tận lực thuyết phục hắn, hắn canh cánh trong long, thực sự không phải bị người ám sát, mà là phản ứng của các người, khiến người ta lo lắng, tình cảm này, ta rất hiểu, vì ta cũng từng chịu sự đãi ngộ như vậy, các người tự hỏi lòng, các người có thật sự coi hắn là tong chủ Hiển tông không? Thật sự có tôn trọng hắn không? Thật sự bỏ quyền cho hắn không? Ha ha, Lư Tân Mật từng dung tất cả, các người lại đều không đưa hắn, các người chẳng qua là cảm thấy, dùng hắn rồi, đã là ân huệ và sự ban thưởng lớn nhất, luôn dùng tâm thái ở trên cao để nhìn xuống hắn.
Trịnh Vũ co quắp nói:
- Điểm này, bọn ta đã ý thức được rồi, chỉ cần có thể bình an qua kiếp nạn này, nhất định sẽ bồi thường cho hắn…
Thẩm Mộc nghiêm nghị nói:
- Muộn rồi! Triều đình đã tham gia, Hoàng đế đã giận dữ, việc này đã không do chúng ta nói là xong, cho nên, ta chỉ có thể tận lực, kết quả thế nào, mặc cho số phận thôi.
****
Độc Cô Vũ đi tới ven hồ Long Khánh rồi xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới đảo giữa hồ, trên đảo có người nhanh chóng tới thông báo, thế là, rất nhanh y đã nhìn thấy Dương Pham đang ngồi trên sân cỏ mỉm cười. Độc Cô Vũ lập tức chắp tay nói:
- Dương huynh, tiểu đệ may không làm nhục mệnh, mấy tên thích khách chạy về thủ đô thích sát Dương huynh, ngoài hai người ngoan cố chống lại mà chết ở ngoài, còn lại bốn người tất cả đều bị ta nắm được rồi.
Độc Cô Vũ chắp tay, phía sau liền có người nâng bốn người lên bị trói buộc, những người hấp hối, đúng là Nghiêm Túc Xuyên và La Gia Hạo.
Dương Phàm quay đầu nói:
- Tiểu Đình, mấy người này, nàng xử lý một chút.
Cổ Trúc Đình khẽ gật đầu, chặn mấy tên áo bào lại, liền mang bọn hắn đi về phía ngoài.
Dương Phàm lúc này mới chắp tay với Độc Cô Vũ, cười nói:
- Làm phiền Độc Cô huynh rồi.
Độc Cô Vũ xúc động nói:
- Không dám nhận sự cảm ơn của Dương huynh. Trường An xảy ra những chuyện này, là Độc Cô Vũ không chăm sóc chu toàn, hiện nay có thể bắt chúng giao cho Dương huynh xử lý, trong lòng liền an tâm một chút.
Độc Cô Vũ nói xong đi lên phía trước, rất tự nhiên đứng ở vị trí của Cổ Trúc Đình, giúp Dương Phàm đẩy chiếc xe lăn trên mặt cỏ mềm mại phía trước.
Dương Phàm biết biết bọn họ dùng tới lực lượng nhân lực vật lực lớn đi khắp nơi truy bắt hung thủ, vừa là đe dọa mình vừa là một loại xin lỗi biến tướng đối với hắn trong lúc nguy hiểm xảy ra ý lùi bước, hắn lập tức cũng không nói toạc ra, chỉ là mỉm cười, để mặc y đẩy xe.
Độc Cô Vũ đẩy xe lăn, chậm rãi nói:
- Ta nghe nói Công Tôn cô nương được người ta nhờ vả nên tới nơi này, còn có người của Sơn Đông thế gia đi cùng cô ta, chỉ là vị cô nương này thật sự không phải là người giỏi điều đình, lần này hai bên hoàn toàn xé toang da mặt, chỉ e bọn họ nhanh chóng sẽ trở lại mùi vị đó.
Dương Phàm nói:
- Chỗ Thẩm Mộc, ắt phải rót cho bọn họ một bình mê hồn rượu để họ hồ đồ một chút. Cho dù Thẩm Mộc không hành động gì, bọn họ bây giờ đã rõ rồi, thật ra cũng không kịp rồi.
Độc Cô Vũ nhíu mày nói:
- Nhưng từ khi Dương Phàm gặp chuyện, triều đình đã tức giận, giục chúng ta phải nhanh chóng đưa ra kế hoạch, rất nhiều sự bố trí bam đầu của chúng ta vô cùng chặt chẽ, bây giờ lại không dùng tới, tình thế hiện nay, chỉ e là cần lập tức ngả bài theo họ, Dương huynh xem tính toán cụ thể thế nào mà làm?
- Tại sao lại là ta đi làm?
Dương Phàm nhướng mày, thuận tay ngắt một đóa hoa dại bên đường, đưa lên mũi hít hà, thản nhiên nói:
- Trương Xương Tông sắp tới thay thế Võ Y Tông, việc này ngươi biết không:?
Độc Cô Vũ khẽ gật đầu, lập tức nhớ tới Dương Phàm đang quay lưng về phía mình nên không nhìn thấy động tác của y, liền nói:
- Biết, Trương Xương Tông hôm nay hẳn là đã tới Trường An rồi.
Cổ Trúc Đình đi tới bên hồ Long Khánh, khoanh tay đứng lại, định thần mà nhìn làn nước màu xanh, núi xa giống như là mày liễu nhướng lên, trầm giọng nói:
- Ném xuống hồ
Đám người Nghiêm Túc Xuyên và La Gia Hạo tuy là hấp hối nhưng thần trí hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ vốn cho rằng sau khi bị bắt người ta nhất định sẽ thẩm vấn kẻ chủ mưu đứng sau lưng bọn họ, trong lòng còn suy nghĩ “ấp úng” thế nào, khiến khổ chủ cảm thấy bọn họ có rất nhiều bí mật, còn có giá trị lợi dụng, ai ngờ người ta một câu cũng không nói, trực tiếp dẫn họ tới bên hồ.
Bọn họ đang bồn chồn, một câu nói của vị đại cô nương này nói ra, suýt nữa dọa bọn họ phá khổ sự can đảm của họ:
Ném xuống hồ. Vị đại cô nương này cũng không ngờ một câu cũng không hỏi, trực tiếp ném chúng ta xuống hồ!
Bốn người bọn Nghiêm Túc Xuyên và La Gia Hạo lập tức liều mạng giằng co, cố dùng miệng và lưỡi đẩy vải rách trong miệng ra, da mặt của bọn họ tím tái, đáng tiếc tất cả mọi giằng co đều là vô ích, bọn họ bị trói quá chặt, căn bản không thể nhúc nhích.
Người mặc áo thanh bào mặt sắc lạnh này nhận được sự chỉ bảo của Cổ Trúc ĐÌnh, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, lập tức dời mấy cục đá trên mặt đất, kéo ngực áo của bọn họ, thô bạo nhét vào, sau đó bắt lấy dây thừng trói hai tay bọn họ, để bọn họ giơ lên, dùng sức ném xuống hồ.
- Thình thình.
La Gia Hạo giống như là con tôm rơi xuống mặt nước, mặt hồ tóe lên một mảnh nước, y hoảng sợ mở trừng đôi mắt, sắc mặt tuyệt vọng chìm xuống đáy.
- Thình.
Nghiêm Túc Xuyên và hai người còn lại không sợ hãi lâu, bọn họ lập tức bị ném xuống hồ, hồ nước xanh biếc nhanh chóng không qua ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, tóc trên mặt nước giống như nhộn nhạo cùng với bèo trên nước, liền hoàn toàn biến mất bóng dáng, chỉ còn lại một chút bọt khí.
Mặt nước nhanh chóng khôi phục lại sự yên ả, một trận gió tới, trên mặt hồ vẫn là một mảnh song phập phồng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn Cổ Trúc Đình cũng sớm đã biến mắt khỏi ven hồ, chỉ có người mặc thanh bào sắc mặt lạnh lùng vẫn đứng ở đó.
Dương Phàm khẽ lay bông hoa dại trong tay áo, thấy Cổ cô nương khoan thai đi tới, mỉm cười với Độc Cô Vũ nói:
- Đúng vậy, Trương Xương Tông hôm nay tới rồi, hắn thật sốt ruột không chịu nổi, con người hắn đối với chuyện ra oai luôn không biết mệt, còn ta trừ phi bị ép, không thích đấu tranh anh dũng. Một khi đã như vậy, ác nhân này sao không do hắn làm chứ?