Say Mộng Giang Sơn

Chương 984: Tạt dầu cứu hỏa




Góc tây bắc Lộ Dương, đình viện của phường Lạc Tân cách một con sông Lạc Hà và đối diện với mặt tiền của Hữu Dịch môn cung thành đã từng gặp cảnh thiên tai lũ lụt đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu, hiện nay đang là mùa xuân hoa nở đầy, cả viện tràn ngập mùi hương hoa, lá bay gió nhẹ, toát lên không khí mùa xuân nồng đậm.

Thẩm Mộc đi dạo giữa đình viện cỏ cây xanh lá, trăm hoa đua nở, bên cạnh có phụ tá Lam Kim Hải làm bạn, trước mặt chính là Lạc Hà, thuyền thuyền qua lại thưa thớt, chỉ có một vài thương thuyền chở hàng và tàu chở khách, không hề nhìn thấy một chiếc thuyền vận chuyển lương thực nào, vắng lạnh hơn rất nhiều so với tình cảnh náo nhiệt của năm ngoái.

- Thương thế của Nhị lang thế nào rồi?

- Trường An vừa gửi tin tức tới, nói hắn đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, hiện tại đang bắt tay vào khôi phục lại việc vận chuyển lương thực tại Bá Thượng.

Thẩm Mộc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:

- Vậy là tốt rồi, tiểu tử này thật đúng là phước lớn mạng lớn. Tuy nhiên, thiên kim chi tử, cần phải cẩn thận hơn, hắn ta thật sự không nên khinh thân mạo hiểm đấy, nếu không sẽ không thể biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, mà hắn thường ỷ vào võ công, khó tránh khỏi tỏ ra khinh thường. Ngươi nhìn ta đây này, không hề tự thân mạo hểm, mỗi khi ra vào, sáng tối đều có thị vệ như mây. Ha hả, ta là rất sợ chết đấy.

Thẩm Mộc nói đùa vài câu, lại khôi phục lại thần sắc nghiêm túc, nói:

- Nhị Lang bị trúng tên đe dọa đến tính mạng, gần như đã làm toàn bộ kế hoạch của ta bị thất bại, may mà khi hắn đang nguy hiểm vẫn có thể thiết lập nên một kế, mới tạo ra một trận “ám sát”, chuyển bất lợi thành có lợi, đến lúc này những an bài mà ban đầu chúng ta chuẩn bị cũng đã phải vứt đi không cần đến nữa, có thể nhanh chóng giải quyết được rồi!

Lam Kim Hải gật đầu nói:

- Tông chủ nói rất đúng, chỉ có điều không biết tông chủ tính toán khi nào khởi hành đến Trường An?

Thẩm Mộc cười cười nói:

- Có Nhị Lang ở Trường An, lại có A Bặc Đỗ Lạp âm thầm phụ trợ, tình thế quan trường lại vô cùng có lợi cho chúng ta, cho nên ta chưa đi.

Lam Kim Hải nói:

- Nhưng tông chủ không muốn đi cũng không được. Dương Phàm khéo léo chuyển biến nghịch thế, tuy rằng làm cho triều đình đã tăng cường sửa trị Trường An, nhưng cũng đã rút dây động rừng rồi, các đại thế gia hiện giờ đã có cảnh giác, nhận thấy thế cục Trường An tùy ý phát triển sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của họ, chắc chắn sẽ cần Tông chủ ngài đến bình ổn đấy.

Thẩm Mộc cười lạnh nói:

- Đấy là việc của triều đình, ta thì có biện pháp gì? Triều đình phái người đi thay thế Võ Ý Tông là Trương Xương Tông đúng không?

- Không sai!

- Hà, vậy càng hay rồi! Người này thích công lao, lại không có tâm kế, rất dễ dàng bị Nhị Lang bài bố trên lòng bàn tay. Lúc trước hành trình tại Duyên Châu toàn bộ công lao đã nhường cho y, kẻ này đã nếm được mật ngọt, lần này đi Trường An tất nhiên là sẽ dùng chiêu cũ, sau lưng lại có Nhị lang trợ giúp, ha hả...

Lam Kim Hải khe khẽ thở dài, nói:

- Bởi vì kẻ này, một hoàng tôn, một quận vương, còn có một vị công chúa đan mang thai cũng đã chết, đã làm cho người nào ở trong triều cũng cảm thấy bất an, nhân sĩ chính nghĩa oán giận, họ không trực tiếp công kích Thiên tử, chỉ cáo buộc Trương Xương Tông, ai ngờ Trương Xương Tông vì trốn tránh tai họa lại được ủy thác trọng trách như thế, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Ánh mắt của Thẩm Mộc nhìn về phía cung khuyết trùng trùng ở bên sông đối diện, mái cong đấu củng kim quang lóng lánh, trụ lớn Thiên Khu, Kim Phượng Trượng Nhị của Minh Đường trước cung điện lại hiện rõ mồn một.

Thẩm Mộc nặng nề nói:

- Người buông lời gièm pha là Trương Xương Tông, nhưng người giết người là Nữ hoàng đế kia. Độc phụ như thế, thế nhân hiếm thấy, tuy nói trên đời này vô tình nhất là nhà đế vương, nhưng tàn nhẫn như bà ta vậy thì thì chỉ duy nhất bà ta mà thôi, một lời mạo phạm mà lại bị bà ta thực thi hành hình tàn bạo như thế, thật sự là trước nay chưa từng có.

Thẩm Mộc trầm mặc, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:

- Hoàng Thái Tử và Tương Vương đều không hề buộc tội Trương Xương Tông?

Trên mặt Lam Kim Hải cũng lộ vẻ khinh miệt, mỉa mai nói:

- Không hề có, nhưng Võ Thừa Tự luôn luôn bất hòa với Võ Tam Tư thì lại dâng sớ buộc tội Trương Xương Tông, tận lực xin nghiêm trừng gian nịnh.

Thẩm Mộc nói:

- Người Võ gia dù đấu hung tàn cỡ nào thì cũng là chuyện nhà, họ không muốn thấy người của Võ gia bị kẻ khác như chó điên cắn chết. Võ Tam Tư là thỏ chết cáo thương rồi.

Hoàng Thái tử và Tương Vương có biểu hiện như thế, nói vậy Thái Bình công chúa nhất định rất thất vọng rồi.

Lam Kim Hải cười lạnh nói:

- Thái Bình công chúa sớm nên cảm thấy thất vọng với hai huynh trưởng vô năng của mình rồi.

Thẩm Mộc thở dài nói:

- Cũng không có thể nói như vậy, bốn đứa con trai của nữ hoàng đế gồm Lý Hoằng, Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán thì Lý Hoằng Lý Hiền đều thông minh cơ trí, nhạy bén dám nói, có phong phạm đế vương, kết quả thì thế nào? Lý Đán và Lý Hiển sớm bị cái chết của hai vị bào huynh mà dọa cho bể mật, dưới tình huống như thế, họ bo bo giữ mình cũng không có gì sai.

Lam Kim Hải nói:

- Tuy nhiên, lúc này đây phản ứng của Thái Bình công chúa thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, cô ta chỉ học theo Võ Tam Tư dâng sớ buộc tội một chút, chứ chưa hề tự mình vào cung gặp vua khóc lóc kể lể. Nếu là ngày trước, Thái Bình công chúa quả quyết không sẽ như thế, đây không hề giống thói quen của cô ta chút nào.

Thẩm Mộc khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ừm, ta nhận được tin tức, thuyết phục Thái Bình không vào cung, cũng khuyên nàng liên thủ với Võ Tam Tư đối phó với Nhị Trương là một tâm phúc phụ tá của nàng, người này họ Mạc, tên là Vũ Hàm. Ngươi nhớ chú ý người này một chút!

Lam Kim Hải vâng một tiếng, đúng lúc này một thị vệ vội vàng đi tới, khom người nói:

- Công tử, Thôi Lâm Thanh hà xin gặp!

Thẩm Mộc quay lại, nói với Lam Kim Hải:

- Ngươi xem, người giục ta đi Trường An cứu hỏa đã đến rồi!

*******

Phường Trường An, cửa hàng Trường An.

Tấm biển loang lổ sơn thể hiện nó đã có lịch sử lâu đời, đây là một cửa hàng lâu đời chân chính, chưởng quầy nhàm chán ngồi bên quầy, có người quen lên tiếng gọi, người thu chi ngồi trên ghế cao, tính toán bàn tính lách cách, mặc dù giờ này không có mấy khách.

La Gia Hạo tới trước cửa hiệu nhìn cảnh vật chung quanh, kéo nón trúc rộng vành sát tận chân mày, lúc này mới đi nhanh vào trong cửa điếm. Y gọi một lượt hai mươi chiếc bánh nướng, ba cân thịt chó. Có khách tới, trong nhà bếp lập tức bận rộn lên.

Chưởng quầy liếc đôi mắt già nhìn y, lập tức rời đi, nhưng trong lòng lão đã nổi lên tia nghi ngờ.

Đây là lần thứ hai La Gia Hạo đến cửa hàng này mua thức ăn, mỗi lần y đến đều mua khá nhiều, để tránh phải đi nhiều, hơn nữa mỗi lần đến đều vào các cửa hàng cơm khác nhau, tránh phải chỉ đến một tiệm mua đồ, hành động như thế không thể bảo là không cản thận, nhưng phường này khá vắng vẻ, khách lạ không nhiều, cho nên dù y cách vài ngày mới tới nhưng vẫn khiến lão chưởng quầy chú ý.

Lão chưởng quầy dựa vào sự từng trải và nhãn lực hơn người lập tức phân tích ra nhiều thứ: Vị khách này mua rất nhiều thức ăn, chứng minh không phải là để một hai người ăn; cách nhiều ngày hắn ta tới mua đồ, chứng mình nhóm người này đã ở trong phường một thời gian rất dài, họ không phải là khách của nhà nào đó, chủ nhân sẽ không để cho khách của mình tự đi mua đồ ăn cả, cũng sẽ không thể không đi theo hắn ta...

Lão chưởng quầy ngáp dài, thản nhiên thong thả bước đến nhà bếp, khi La Gia Hạo cầm túi thức ăn đi rồi, một tiểu nhị của lão điếm Trường An đã thay đổi quần áo, lặng lẽ đi theo y.

Trong phường có tiệm thợ may, cửa hàng ăn nhẹ, cửa hàng tạp hóa, cũng có cửa hàng thi họa, bia thiếp, hoa và cây cảnh, cửa hàng trang sức....khách lui tới vô cùng náo nhiệt, tiểu nhị kia giống như thiếu niên choai choai đi trong đám đông, căn bản không gây chú ý.

La Gia Hạo tới cửa ngõ của khúc cua thứ hai thì đi nhanh vào, tiểu nhị đuổi theo tới ngõ kia thì lập tức ngồi xổm xuống, chỗ đó đang có mấy cậu bé choai choai ngồi chồm hỗm chơi trên mặt đất, trong mắt mấy đứa nhỏ này thì tiểu nhị kia là ngồi xem chúng chơi, nhưng trong mắt La Gia Hạo thì tiểu nhị kia chính là cậu bé đang chơi ở đó.

La Gia Hạo yên tâm mở cửa viện tử đi vào, rất nhanh, tiểu nhị kia cũng rời đi.

Xa thuyền cửa hàng bốc vác môi giới luôn luôn có mối liên hệ mật thiết với một số hành nghiệp, tào bang Bá Thượng nổi cơn độc ác muốn tìm mấy thích khách, những người này có thể phát huy được năng lực vô cùng kinh người của mình, có những việc quan phủ làm được họ không làm được, những việc họ làm được mà quan phủ không làm được.

Rất nhanh, tin tức đã được đưa đến Bá Thượng, Ngũ Hành hội lập tức phái ra một đám người giỏi nhanh chóng đến thành Trường An!

***********

Phường Long Khánh nằm ở phía đông thành Trường An, phường này vốn ban đầu giống như những phường khác, cũng có rất nhiều nhà, đường xá ngõ hẻm khúc cong thông suốt, kiến trúc phòng xá quy hoạch chỉnh tề, thế nhưng mấy năm trước, trong phường Long Khánh một hộ gia đình đào giếng nước, kết quả là chạm đến địa tuyền, nước suối phun trào cuồn cuộn, mặt đất bị trũng xuống, vài năm sau, đã hình thành một ao lớn khoảng mười khoảnh đất.

Dân chúng bị dìm trong nước đều đã bỏ đi nơi khác, thế gia hào môn trong thành thấy xuất hiện một nơi thủy cảnh như vậy thì lại vui sướng, thiết kế nơi ở chung quanh hồ nước, trong hồ có một nơi gồ lên khỏi mặt nước, hình thành một đảo nhỏ trong hồ, chỉ có một con đường liên kết giữa nó và đất liền.

Đảo giữa hồ này trở thành một nơi tấc đất tấc vàng, hiện giờ trên đảo chỉ có Trường An Phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên và một vị Hầu gia xây xong biệt thự, những nơi còn lại không thể tiếp tục xây được nhà, trên đảo tràn lan cây rừng, một màu xanh um, hoa cỏ như đệm, trăm hoa như gấm, lại kèm theo tiếng sóng hồ nhộn nhạo, tạo thành một nơi có phong cảnh hợp lòng người.

Sau khi thương thế của Dương Phàm đã ổn định, nhiều lần Liễu Tuẫn Thiên tịnh tình mời hắn đến biệt thự của mình để điều dưỡng, hồ Long Khánh có phong cảnh hợp lòng người, hoàn cảnh tao nhã, hơn nữa lại nằm giữa thành Trường An, ra vào rất tiện, thích hợp điều dưỡng.

Còn nữa, nếu Dương Phàm vẫn ở trong quân doanh, hiển nhiên là trong lòng còn có đề phòng với phía quan phương Trường An, điều này rõ ràng là rất bất lợi đối với Liễu Tuẫn Thiên. Liễu Tuẫn Thiên nóng lòng tỏ thái độ, càng mong được Dương Phàm đáp ứng.

Dương Phàm hiểu rõ cách nghĩ này, lại biết đảo giữa hồ Long Khánh quả thực là hoàn cảnh tao nhã, kiêm ba mặt được nước bao quanh, vô cùng yên tĩnh, bất kể là tĩnh dưỡng sức khỏe hay là an toàn phòng ngự đều rất tiện lợi, liền xúc động đồng ý, hiện giờ Dương Phàm sẽ ngụ ở tại trên đảo giữa hồ Long Khánh này.

Khi một đám cao thủ tào bang đằng đằng sát khí lao tới phường Trường An, một hàng khoái mã cũng tới phường Long Khánh. Sau tám con ngựa, tám vị kỵ sĩ áo đen oai phong lẫm liệt, ở giữa là bốn con ngựa, có bốn nữ kỵ sĩ áo xanh dung nhan thanh tú, trang phục gọn ghẽ, mà đi trước là một người, toàn thân hồng y như máu.

Tổng cộng mười ba kỵ đều đeo trường kiếm, kiếm rất dài, lộ trên đầu vai, kiếm tuệ màu đỏ đón gió bay phất phơ, vô cùng oai phong. Nữ tử mặc trang phục màu đỏ ưỡn ngực thẳng lưng, tinh thần phấn chấn, đi đằng trước, mười ba kỵ khí thế chấn nhiếp toàn bộ con đường dài.

Người tới không phải ai khác, chính là đại tiểu thư Công Tôn phủ, Công Tôn Lan Chỉ!