Đêm mồng 3 Tết, tuyết rơi lớn.
Hoàng đế năm ngoái đã truyền ý chỉ, ngày đầu của tết Nguyên Đán năm đó sẽ chính thức sửa đổi niên hiệu, đại xá thiên hạ. Hiện giờ đã là nguyên niên Đại Túc, nguồn gốc của niên hiệu này là vì Dương Phàm đi Phòng Châu cứu viện cho Lư Lăng Vương, người bị bắt vào nhà giam lại thoát khỏi khốn cảnh, ở trong ngục còn giả tạo dấu chân của Kim Giáp Thần Nhân Hàng Thế vân vân, Hoàng đế mới sửa lại niên hiệu.
Mặc dù niên hiệu của triều Võ Chu có thể dễ dàng sửa đổi, bầu trời xuất hiện một ngôi sao sáng, Hoàng đế mọc một cái răng cũng có thể thành lý do để sửa đổi niên hiệu, nhưng lúc này lại vì Dương Phàm mà sửa đổi khiến cho Dương Phàm đang ngồi trên lầu Phù Dung cũng có một cảm giác kỳ diệu trong lòng, có bao nhiêu người có thể để lại dấu ấn ở trong lịch sử như vậy?
Tuyết rơi rải khắp khúc trì, Hồng Mai ở dưới lầu nở rộ trong tuyết, từng cánh hoa màu hồng phấn lóng lán trong tuyết, khiến cho tự miếu Lâu Vũ, lâm viên Giang Thủy này đều trở nên ấm áp. Đèn các loại được treo trên đầu cành, chiếu lên cánh hoa trong suốt sáng rực.
Dương Phàm cảm thấy chếnh choáng say, đẩy cửa sổ ra, đón những bông tuyết không ngừng bay vào, nhìn ngắm ánh đèn trong đêm ở dưới khúc trì. Khúc trì một màu trắng xóa nhưng trong mắt Dương Phàm vẫn mơ hồ nhìn thấy dưới sông có một chiếc thuyền màu xanh lá. Dáng người yểu điệu kia toàn thân thơm mát, đi trên một chiếc thuyền màu xanh, nhìn về phía hắn mỉm cười.
Bên tai dường như có tiếng ngọc bội kêu lách cách khẽ chạm vào trong lòng của Dương Phàm, dung nhan của Ninh Kha như một đóa hoa sen nở rộ, nhưng nụ cười khuynh thành của người đó khiến hắn dù có nguyện dùng cả thế gian để đánh đổi nhưng cũng không thể nào có lại được.
Có người đang đốt pháo hoa ở bờ sông, ánh lửa bập bùng đột nhiên sáng bừng lên, dường như người đó đang ngồi ngăn ngắn ở dưới tán cây hoa quế, ánh mặt trời chiều tà đỏ như máu, mùi hoa quế nhẹ nhàng, khói phất phơ, ngón tay ngọc ngà của Thiên Thiên cùng với gió đêm và những cánh hoa rơi vì hắn mà tấu một khúc nhạc.
Dương Phàm chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở, đã không còn thấy sự ướt át trong đôi mắt, hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ. Sự ấm áp trong phòng lập tức lại bao quanh Dương Phàm, hắn không quay đầu lại, cứ đứng như vậy một hồi lâu. Toàn thân mặc y phục trắng, nhưng lại không lạnh lùng kiêu ngạo như Khương công tử, ngược lại có một cảm giác ấm áp, mềm mại như ngọc.
Phía sau, Độc Cô Vũ lặng im đứng ở một bên. Nhìn bóng lưng của Dương Phàm, dường như Độc Cô Vũ biết hắn đang nghĩ gì, trong lòng có chút an ủi, có chút chua xót.
Dương Phàm chậm rãi đưa chén lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đã lạnh, xuống tới cổ họng lại như một đốm lửa và khi tới dạ dày thì nóng bừng lên. Giọng Dương Phàm hơi khàn khàn, nói:
- Lớn là dấu hiệu tốt, hãy để cho chúng ta một cước đá văng bọn chúng!
Từ Lâm của Thiên ưng bang xuống xe, phía trước có một người làm cầm đèn dẫn đường, đi vào trong ngõ.
Con ngõ mặc dù rộng nhưng trong ngõ đã đọng đầy tuyết nên xe không thể đi vào được.
Một cơn gió thổi tới đem theo tuyết bay vào trong áo, hơi lạnh, Từ Lâm nắm chặt áo choàng.
Hôm nay đã là ngày thứ 3, người xem đèn ở trên phố đã không còn nhiều như hai ngày trước. Hơn nữa, tối nay tuyết rơi lớn, cho nên trên phố vắng vẻ hơn. Đương nhiên chỉ là so với hai ngày trước mà thôi, vì trên phố vẫn rất náo nhiệt. Trong ngõ cũng không ngừng có người qua lại. Những chiếc đèn lồng muôn màu mờ mờ hiện ra từ trong tuyết lớn, người chầm chậm đi tới, giống như đi vào thế giới đồng thoại.
Các chưởng đà của các bang phái ở Bá Thượng đều đã bắt đầu hành động, vào thành tìm người hỗ trợ cho mình. Thật ra thì mấy ngày trước họ đã tới nhưng vẫn không gặp được người mà họ muốn tìm. Cũng không phải là những quan viên này tiệc tùng nhiều quá đêm không về nhà ngủ mà là vì Hình bộ Trần Đông và Ngự sử đài Hồ Nguyên Lễ hừng hực khí thế liên kết chỉnh đốn trị an vào dịp Tết Nguyên đán nên gần như tất cả quan lại rảnh rỗi đều bị họ điều động.
Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ có được những người này liền để cho quan binh Thiên Kỵ trông giữ họ với danh nghĩa là “tránh để tin tức lộ ra ngoài”. Đến nỗi mỗi ngày những người này đều bị quan binh theo dõi, tối cũng phải ở lại trong quân doanh. Tuy rằng việc này khiến cho họ vô cùng bất mãn, nhưng Trần Đông đưa ý chỉ của Hoàng thượng ra, muốn điều chỉnh trị an của Trường An để trở thành một nơi trong sạch đại nghĩa nên họ cũng không có cách nào từ chối.
Huống hồ Hồ Nguyên Lễ còn vuốt râu, nham hiểm nói một câu:
- Những tên tội phạm này sở dĩ có thể trốn thoát được là vì có người bí mật thông báo. Người này tất nhiên là quan viên của Trường An đã bị mua chuộc.
Những quan lại này vì để tránh bị nghi ngờ đành phải chủ động phối hợp, cũng không ở ngoài tầm kiểm soát của họ nữa để chứng minh sự trong sạch của mình.
Tới ngày hôm nay, lần này nghe nói sẽ phải đạt được thành quả đáng kể, những quan viên này phải trải qua nửa tháng gian khổ mới có thể về nhà đoàn tụ, và các chưởng đà cũng phải chờ dài cổ tới lúc đó mới có thể gặp được họ.
Từ Lâm đi vào một chỗ gạch xanh ngập nước, trước thềm đá trắng của một dinh thự, tên người làm trẻ tuổi xách đèn lên tới trước gõ cửa. Nghe được tin tức của chủ nhân đang ở nhà, Từ Lâm vui vô cùng, rất nhanh hình bóng liền biến mất sau cách cửa.
Tào Khẩu Chưởng đà Mã Thiên của Quyển tử môn thì lúc này đang ở thư phòng của Lục sự tham quân Cao Kinh Tiềm của phủ Trường An.
Các châu phủ của Đại Đường chủ yếu đều có các quan lại thừa, định mức số quan lại trên thực tế đều vượt xa số quan viên phân bổ, nghĩa là có những quan viên có quan không có chức chỉ hưởng bổng lộc. Đồng thời có một số châu phủ nhiều vụ việc cũng có số quan lại vượt quá số quan lại được bố trí.
Chẳng hạn như làm bồi đô, phủ Trường An xứng đáng có Lục sự tham, một nhân viên quân sự nhưng trên thực tế ở ti Lục tham của phủ Trường An ngoài Sở Thiên Hành còn có người họ Tiềm này cũng là một quan viên thực chức. Phủ Trường An còn có ba Lục tham quân, nhưng cả ba người đó đều là có quan mà không có chức, cũng không chịu trách nhiệm những sự vụ cụ thể.
Mã Thiên kể lại chuyện xảy ra ở Bá Thượng không quên thêm mắm thêm muối, ngoài việc nói các bang đồng minh ngang ngược thế nào còn khéo léo ám chỉ rằng người đứng đằng sau các bang đồng minh có thể lực như thế nào và không hề coi đám người tham quân ra gì.
Cao Kinh Tiềm hiểu lời nói của Mã Thiên có ý xúi giục nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là Mã Thiên đặt lên bàn một hộp vàng và vài tấm khế ước mua bán nhà và đất đai.
Nhiều người trong giới quan trường của Trường An đều biết rằng cái gọi là Hoàng đế đi tuần du Trường An năm nay thật ra chính là muốn dời đô về Trường An, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa công bố với thiên hạ mà thôi. Mà một khi Hoàng đế dời đô thì tất nhiên phải mang theo rất nhiều quan viên ở Lạc Dương, rất nhiều quan lại ở Trường An sẽ bị loại bỏ để nhường chỗ cho thân tín của Hoàng thượng.
Với sự từng trải của Cao Kinh Tiềm, trong hoàn cảnh này lão sẽ không thể ở lại Trường An, bị điều đi là điều tất nhiên. Đến lúc đó, rời khỏi con đường thủy vận này không thể mang lại lợi ích cho các tào bang, cũng không thể thu lợi từ họ, nên trước khi đi ăn một ít cũng là một sự lựa chọn tốt.
Cao Kinh Tiềm nhẹ nhàng đi lại trong thư phòng. Ánh đèn khiến bóng của hắn in lên tường, trong bóng có màu hơi vàng, dường như là nước sông phản chiếu, đó là phản chiếu của hộp vàng dưới ánh đèn.
Cao tham quân đứng lại, nhìn màu vàng phản chiếu, trầm giọng nói:
- Sáng sớm mai, bản quan sẽ phái người đi. Người đứng sau bọn họ sẽ không biết là có hành động. Người của các ngươi làm sạch sẽ một chút, đừng để bị người khác nắm được điểm yếu.
Mã Thiên mừng rỡ, vội vàng vài chào nói:
- Tham quân yên tâm, đệ tử sẽ sớm có sắp xếp!
Ti Mã Triệu Hạo Thần của phủ Trường An cũng đang đón một vị khách. Vị khách này chính là Tào Khẩu chưởng đà Đường Long của Thái Bình Bang. Đường Long cũng mang tới một lễ vật, một lễ vật rất khó để người ta có thể cự tuyệt, cho nên Triệu Hạo Thần vẫn còn do dự chưa quyết.
Triệu Hạo Thần là phủ lệnh của Trường An, là tâm phúc của Liễu Tuẫn Thiên. Một khi huynh đệ dời đô, có lẽ y sẽ không thể đảm nhiệm chức vụ tư quan trọng nữa. Nhưng vì là tâm phúc của Liễu Tuẫn Thiên nên chưa chắc y sẽ bị điều đi khỏi Trường An. Cho nên y hy vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chỉ cần bình an vượt qua thời kỳ rối ren khi Hoàng đế rời đô
Dựa vào điều này, hiện giờ y không muốn làm gì cả, nhất là phải ra mặt cho Thái Bình Bang, trực tiếp lợi dụng chức quyền chèn ép các bang phái khác. Nhưng lễ vật này của Thái Bình Bang thật sự quá hậu hĩnh, có lẽ phải gấp năm lần những món quà trước kia trở lên, hơn nữa Đường Long còn chính miệng đồng ý, nếu như có thể xử lý được các bang phái đồng mình, từ nay về sau, Quyển tử môn, Thái Bình Bang, Ngũ Hành Hội chiếm được Bá Thượng thì quà sẽ càng hậu hĩnh hơn.
Cân nhắc một hồi lâu, Triệu Hạo Thần thầm nghĩ: “Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ có thể ở lại Trường An làm việc để Hoàng đế dời đô. Chúng ta làm quan lại của Trường An, chỉnh đốn khu vực xung quanh Trường An chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao? Tất cả đều vì mục đích cải tạo Trường An trở nên tốt đẹp hơn. Mình ra tay lần này, có thể lợi dụng tình hình, lựa ý nói khâm sai lại mang theo hàng lậu, nếu xử lý tốt, Hoàng thượng sẽ rất vui mừng, nói không chừng còn có lợi khiến mình có thể thăng tiến thêm một bậc!”
Nghĩ tới đây, Triệu Hạo Thần hạ quyết tâm.
Khai quốc huyện hầu Vương Thế Tu cũng đang tiếp khách. Nghe vị khách nói chuyện xong, Vương huyện hầu cười lạnh không thôi:
- Độc Cô thế gia? Độc Cô thế gia đã sớm suy tàn rồi. Trong quan trường Độc Cô thế gia đã không còn ảnh hưởng gì rồi. Trong mắt họ nếu không có bản quan thì bản quan sẽ cho họ biết sự lợi hại của ta!
Vương huyện hầu vỗ vỗ hộp lễ vật, ngạo nghễ nói với người khách:
- Ngươi yên tâm, trở về nói với bang chủ của các người là chuyện này bản quan sẽ giúp. Không chỉ một thứ vô dụng như Thuận tự môn, bản quan sẽ san bằng nó, đều người của nhà Độc Cô hiểu rằng trong thành Trường An tóm lại là người nào có quyền quyết định!
Sáng hôm sau, huyện úy Trường An Ngô Lạc bước nhanh vào huyện nha.
Dọc đường đi, pháo đầy trên mặt đất, đèn lồng hỏng ở khắp nơi. Mới qua tết Thượng nguyên thì đều như vậy, các phường còn chưa kịp sắp xếp người dọn dẹp. Mới đầu năm, lười biếng là chuyện bình thường. Tuy nhiên đối với Ngô huyện úy vốn ưa sạch sẽ mà nói thì cũng có chút khó chịu.
Ngô huyện úy chạy tới huyện nha, các đồng liêu nhìn thấy đều chắp tay chào. Ngô huyện úy cười đáp lễ, đang muốn tới gặp huyện tôn. Hùng bộ đầu bỗng nhiên vội vã chạy tới, vừa gặp Ngô huyện úy, liền nói:
- Thiếu phủ đã tới rồi. ty chức cừa mới được Minh phủ ra lệnh mời thiếu phủ dẫn đội, dẫn theo ba ban bộ khoái đi huyện Vạn niên để cùng hành động!
Ngô huyện úy kinh hãi nói:
- Trầm khâm sai và Hồ khâm sai có ý gì?
Hùng bộ đầu cười khổ nói:
- Bây giờ cũng không phải là các khâm sai gây sức ép. Nghe nói là đám người Triệu tư mã, Cao tham quân, Vương huyện hầu liên kết nêu ý kiến với phủ nha, nói là các bang phái ở Bá Thượng kết bè kéo phái, gây hấn ẩu đả làm nhiều người chết, Thiếu Doãn hạ lệnh, Trường An, hai huyện Vạn Niên phối hợp hành động để chỉnh đốn trị an ở Bá Thượng.