Say Mộng Giang Sơn

Chương 961: Quân bài chưa lật được vén lên




A Bạt Tư vừa mới nhảy thò lưỡi ra ngoài, còn chưa kịp giúp gì cho chủ nhân của nó đã bị Cổ Trúc Đình cầm áo, nhấc cậu qua một bên.

Cổ Trúc Đình dường như đi không vui, nhưng eo thon chỉ lắc hai cái, đã xuất hiện trước mặt A Bặc Đỗ Lạp.

A Bặc Đỗ Lạp vẫn không hề biết là đại họa sắp ập lên đầu, y không biết là những bài thơ tán thưởng khiến cho các tiểu thư phu nhân phương tây vui vẻ lại là một loại mạo phạm lớn trước mặt phái nữ phương đông. Mà nếu như y ba hoa mạo phạm đến một người con gái phương đông khác, đại khái là bị người khác chửi là “đồ phóng đãng” thôi, nhưng vị cô nương trước mắt này lại giơ tay nhấc chân muốn lấy mạng y.

Vừa thấy Cổ cô nương đến trước mặt, A Bặc Đỗ Lạp lập tức lấy tay xoa ngực, rất lễ phép nho nhã thi lễ, mỉm cười một cách lịch sự:

- A Bặc Đỗ Lạp, Sách Hách Mạn, A Tề Tư Cáp tạp mỗ gửi lời vấn an tới cô nương, cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh không?

Cổ Trúc Đình trừng mắt nhìn y, nhẹ nhàng đưa cổ tay trắng thon mềm, mười ngón tay thon dài, giống như một đóa hoa lan tao nhã, nhưng bây giờ rất nhiều người biết rằng, vị Cổ cô nương này ra tay mặc dù uy mãnh không lộ ra, nhưng uy lực cũng khiến người ta kinh hoàng.

Tất cả mọi người nín thở, chờ A Bặc Đỗ Lạp ôm cổ họng nằm trên mặt đất nôn khan, hoặc là tay chân bị đứt gân gãy xương, vặn vẹo giống như một tên nghiện, lại bị những thủ hạ mặc nhưng tấm vải bố dài kia khiêng đi.

Nhưng ngón tay của vị Tào Quyền Chưởng Đà Đại Gia mới nhậm chức của Thuận Tự Môn giơ lên, chỉ nhẹ nhàng hất hất tóc mai, thản nhiên nói:

- A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh, văn hóa đông tây của chúng ta không giống nhau, những lời nói của ngươi như vậy là không lịch sự chút nào đấy!

Cổ Trúc Đình đang lúc định hạ thủ, vừa hay lấy vị thương nhân này lập uy, nhưng tay của nàng giơ lên, liền nhìn thấy Dương Phàm. Dương Phàm dựa vào một cột đình to ở phía sau, mỉm cười nhìn nàng lắc lắc đầu, vì thế mèo hoang tức giận liền rút móng sắc về, chỉ dùng đệm thịt mềm mại bổ nhào về phía trước.

- A! thật sự rất xin lỗi! Mặc dù ta có đến phương đông vài lần nhưng ta cũng chưa gặp nhiều cô gái phóng khoáng tự do xinh đẹp như cô nương, không biết cô nương có thể cho biết quý danh không?

Cổ Trúc Đình lạnh lùng đáp:

- Ở Trung thổ bọn ta, tên của nữ tử không không dễ dàng nói cho người ngoài biết được. Giống như nữ tử chỗ các ngươi không nên vạch khăn che mặt cho người khác thấy vậy.

Dương Phàm nghe xong trong mắt xẹt qua một tia sắc, phụ nữ nước Đại Thực phải dùng khăn che toàn bộ khuôn mặt trước mặt người ngoài, Dương Phàm từng nghe Tiểu Man nói qua, bởi vì nhiều người làm ăn với Dương Phàm cũng là người Đại Thực, nhưng không ngờ được Cổ Trúc Đình cũng biết phong tục của những người Đại Thực này.

Cổ Trúc Đình nói xong, lại nhìn sâu vào mắt Dương Phàm một cái, quay người rời đi.

A Lang đã có hành động như vậy, đương nhiên là không muốn bại lộ thân phận, lúc này nàng đang tập trung cái nhìn của hàng trăm người, một chút khác thường cũng không thể lộ ra.

A Bặc Đỗ Lạp không hỏi được tên họ của Cổ Trúc Đình, vẻ mặt hết sức uể oải, y lắc lắc đầu, đứng đối diện với Dương Phàm nói:

- Ở nước các ngươi, muốn làm cho một nữ nhân vui, còn khó hơn cả săn được một con hồ li giảo hoạt trên thảo nguyên.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh đến trung thổ là để buôn bán, đừng có lẫn lộn đầu đuôi.

A Bặc Đỗ Lạp tình ngay lí thẳng mà nói:

- Việc buôn bán là vì cái gì? Là để kiếm tiền nha! Kiếm tiền là để làm gì? Chính là tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đạo lí, không làm rõ được điều này mới là lẫn lộn đầu đuôi. Cố hương của ta có câu ngạn ngữ: “nhân sinh có ba thú vui, ăn thịt mỡ, cưỡi ngựa béo, chiếm nữ nhân”, nếu như một người nam nhân tìm đủ mọi cách theo tuổi tiền tài, lại bỏ qua mất nữ nhân xinh đẹp, đó là chuyện đáng thương biết nhường nào!

Hai người đang lén lút nói chuyện, Cổ Trúc Đình đã đi đến bên cạnh Kiều Mộc, đứng đằng sau phía bên phải y, cất cao giọng nói:

- Ba bang hợp nhất, dân số đông rồi, vậy thì già trẻ trong nhà đều phải ăn cơm, số lương thực này lại càng khó kiếm, ta nghĩ, tất cả mọi người đều rõ điểm này, cũng lo lắng nhất điểm này.

Ở đây, ta có thể nói cho mọi người biết hoàn toàn không cần phải lo lắng. Thuận Tự Môn chúng ta được một vị quý nhân tương trợ, chẳng những đồng ý đảm nhiệm làm tay lái chính Tào Khẩu của Thuận Tự Môn chúng ta, hơn nữa còn cung cấp cho chúng ta năm mươi chiếc thuyền mới nhất.

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường rầm rào, đám bọn đệ tử đứng dưới ai nấy vui mừng đến phát điên, đến cả bảy thủ lĩnh tiểu bang phải vừa mới gia nhập cũng mừng ra mặt, bọn họ trước đây chỉ biết Thuận Tự Môn bây giờ nhất định có một năng lượng rất lớn, nếu không quyết không thể mời chào được Hắc Gia và Nghiêm Gia của Giao Long Hội, chứ cũng không ngờ được bọn họ lại có thể lập tức lấy được năm mươi chiếc thuyền mới!

Kiều Mộc cũng vẻ mặt tươi cười, hai tay áp xuống phía dưới, cao giọng nói:

- Mời Độc Cô Tiên sinh!

Một vị văn sĩ áo xanh đi từ trong đám người ra, chắp tay thi lễ với Kiều Mộc, lại cười nói:

- Học sinh Cô Độc Văn Đào, bái kiến môn chủ!

Kiều Mộc nói:

- Từ ngày hôm nay trở đi, Độc Cô tiên sinh chính là Tào Khẩu đà bả tử của Thuận Tự môn ta.

Độc Cô Văn Đào vái chào mọi người xung quanh, cười nói:

- Năm mươi thuyền mới, đã đặt đơn hàng, sang đầu xuân năm sau, các huynh đệ chỉ cần đến Dương Châu thu thuyền về, nhân tiện trang bị lương thực vận chuyển là được.

- Tham kiến Độc Cô chưởng đà!

Các đệ tử dưới bậc đồng thanh, nhiệt huyết sôi trào. Năm mươi con thuyền mới, hơn nữa lại là thuyền lớn, lập tức là có thể giải quyết vấn đề nhân khẩu đông đông lên, thuyền ít, vận lực không đủ của Thuận Tự Môn sau khi sáp nhập, hơn nữa thuyền mà ngày trước bọn họ dùng, có cái chắp chắp vá vá còn là những chiếc của những năm cuối thời Tùy, sớm đã nên bị ném đi rồi. Bây giờ đổi sang thuyền mới, nguy hiểm khi đi thuyền cũng giảm đi nhiều, sao có thể không vui.

Trong lúc nhất thời, đệ tử các bang phái dưới sảnh lần lượt đến thi lễ với vị Độc Cô tiên sinh bộ dạng thư sinh mà bao giờ thấy này, cũng châu đầu lại hỏi thăm xem y là ai.

Cổ cô nương đảm nhiệm Tào Quyền Chưởng đà, thật ra đã nằm trong dự liệu của bọn họ, cái mà bọn họ quan tâm là Tào Khẩu chưởng đà là ai. Chỉ cần có hơn mười hơn trăm chiếc thậm chí hơn ngàn chiếc thuyền, có được mấy vạn huynh đệ kia, đều không có tác dụng, còn phải có người cầm lái Tào Khẩu mới được.

Một đường từ Dương Châu đến đây, Trường Giang, Biện Thùy, Hoàng Hà, Vị Thủy, từng trạm kiểm soát, từng bến đỗ, từng miệng cống, nếu như không có phía sau không có chỗ dựa vững chắc, thuyền của ngươi và người của ngươi có đông có nhiêu bao nhiêu thì cũng càng bị bóc lột nhiều bấy nhiêu. Các ngươi trăm cay nghìn đắng đến được Trường An chỉ sợ là lãng phí cả chuyến, căn bản không cách nào duy trì được một bang phái lớn như vậy.

Cho nên nếu như Tào Khẩu chưa vượt qua thử thách, chẳng bằng mấy chiếc thuyền rách, còn có thể có thể lăn lộn được cái bụng no. Tám bang hợp làm một, lại có cao thủ quyền thuật như Cổ cô nương, nói cho cùng đều không phải mấu chốt là Thuận Tự Môn có thể đứng vững hay không, mấu chốt là ở chỗ bọn họ có chỗ dựa hay không, chỗ dựa có vững chắc hay không, nếu như không có chỗ dựa, chẳng cần các bang phái khác chèn ép, chính nó có thể suy sụp.

Các bang phái khác quan tâm điều này, không chỉ là muốn biết Thuận Tự Môn có đứng vững chân hay không, cũng là muốn đánh giá thực lực của Cổ cô nương, để xác định xem mình sau này nên dùng thái độ gì để đối đãi.

Những năm tháng Thuận Tự Môn nhất thống giang hồ đã quá xa vời, sức kêu gọi của bây giờ không bằng lúc trước, thủ lĩnh các bang phái bây giờ cũng sẽ không bởi vì Thuận Tự Môn chiêu bài mà chèn ép nó, nhưng tự nhiên lại nhiều lên một bang phái lớn mạnh, tất sẽ nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh, xuất phát từ mục đích này, nếu như có thể chèn ép bọn họ thì vẫn là cần chèn ép.

Như vậy bọn họ cần hiểu lá bài cuối của Thuận Tự Môn rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc là ai đã làm chỗ dựa sau lưng cho bọn họ. Bây giờ kết quả đã rõ, người này tên Độc Cô Văn Đào, Độc Cô Văn Đào là người thế nào, sau lưng của y lại là người nào?

Vốn dĩ là không ai quen biết Độc Cô Văn Đào. Độc Cô Thế gia và đám người Bá Thượng kia tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng bọn họ lại sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bình thường hoàn toàn không có giao lưu, nhưng lần này, người trong bang phái bọn họ vẫn là nhanh chóng liên lạc với Độc Cô thế gia.

Trong thành Trường An có lẽ những người mang họ Độc Cô có lẽ không chỉ có một nhà thế gia Độc Cô, nhưng Thuận Tự Môn lúc trước hoàn toàn không có môn lộ về phương diện Tào Vận, chỉ có thể đi theo các bang phái khác nhặt đồ vương vãi, bây giờ Thuận Tự Môn vừa mới sáp nhập lại tăng thêm một lượng lớn nhân thủ, người có niềm tin đảm nhận Tào Khẩu của bọn họ, bảo đảm quan phủ sẽ không chiếm lợi nhiều từ bọn họ, còn có thể giúp bọn họ tranh thủ kinh doanh, và liền một lúc cung cấp năm mươi chiếc tàu, ngoại trừ Độc Cô thế gia kia, còn có ai nữa?

Trong số những người xem lễ, lục tục có người vội vàng đi, đây đều là những người từ các môn phái đến dò la tin tức, họ phải ngay lập tức báo cáo chuyện này với bang chủ, Thuận Tự Môn đã không còn là trái hồng nhũn tùy người ta nắn bóp nữa rồi, phải đối đãi cẩn thận với Thuận Tự Môn.

Những người này đi quá sớm, kết quả là chưa nhìn thấy tin tức càng khiến người ta kinh ngạc hơn ở phía sau.

Kiều Mộc giới thiệu hai vị Tào quyền chưởng đà và Tào Khẩu chưởng đà và bảy vị quản sự cho mọi người, đang lúc Thuận Tự môn mở rộng được phân công nhiệm vụ cụ thể, một đệ tử bỗng nhiên thở hồng hộc xông vào, hét lớn:

- Môn Chủ, Giao Long hội… Giao Long Hội đến!

Kiều Mộc ngẩn người ra, nhìn về phía trước, lại có một đệ tử mặt cắt không một giọt máu chạy từ bên ngoài vào, hô to:

- Môn chủ, Hắc Gia của Giao Long Hội… dẫn toàn bộ người của Giao Long Hội đến rồi!

Trong đại sảnh Tụ Nghĩa lại một lần nữa ồ lên, Giao Long Hội rốt cục hành động gì, đây là muốn bình định Thuận Tự Môn hay sao?

Các bang phái đến xem lễ xôn xao không ngừng, dưới chân đã bất giác lùi lại, tránh lát nữa mọi người đánh nhau liên lụy, chẳng may người nào đó đui mù coi bọn họ như người của Thuận Tự Môn, thế không phải là cùng kết liễu ở đây hay sao?

Kiều Mộc và mấy vị đương gia vừa mới gia nhập vào Thuận Tự Môn đều biết giao dịch giữa Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy cùng Cổ Cô nương. Nghe nói, Hắc Long Hội sẽ dốc toàn bộ sức lực, bọn họ vẫn còn có chút không yên, đều lần lượt nhìn về phía Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình bây giờ là Tào Quyền chưởng đà, việc đáng làm thì phải làm, chắp tay hướng về Kiều Mộc:

- Môn chủ chớ lo, thuộc hạ xuống xem xem!

Cổ Trúc Đình dứt lời, liền đi ra phía đại sảnh, một người một kiếm!

Trên đường dài, vô số người ngựa trùng trùng điệp điệp kéo đến, chật ních cả phố dài, hai bên đường người xem náo nhiệt vô cùng, toàn bộ Bá Thượng đều chấn động, ngay cả nóc nhà hai bên đường cũng đầy những người đang trèo.

Giao Long Hội cuối cùng cũng có động tĩnh rồi, hơn nữa lại dốc toàn bộ lực lượng, mà Thuận Tự Môn vừa mới hợp nhất cùng bảy bang phái khác, tổng cộng hơn một ngàn năm trăm người, hợp lại cũng coi như là một bang phái với quy mô bậc trung rồi, một nghìn năm trăm đấu với hai nghìn, cuộc chiến này đánh được rồi.

Ba tháng của Bá Thượng Miêu Đông, là ba tháng mà các thủy phu vận tải nhàn rỗi nhất trong năm, các thủy phu bài bạc uống rượu chơi gái, tinh lực có thừa suốt ngày không có việc gì làm, nhiệt huyết của mấy nghìn người, ngẫm lại cũng được gọi là nhiệt huyết sôi trào, hai bên còn chưa giao chiến, bọn họ liền hưng phấn như sói rít gào.

Cổ Trúc Đình một thân áo trắng, thắt lưng đeo kiếm ngắn, đứng trên đường dài, thướt tha xinh đẹp như một đóa thược dược.

Đối diện, hai ngàn thanh niên trai tráng tụ lại như một cơn lũ, dưới sự dẫn dắt của Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy, đang hướng về phía nàng.