Say Mộng Giang Sơn

Chương 957: Mỹ nhân xấu hổ




A Bặc Đỗ Lạp không hề tức giận, tiếp tục hớn hở đề cử với Dương Phàm:

- Thế tiểu mỹ nhân Roma kia thì sao? Ngươi xem làn da trắng hồng của nàng, lại thêm mái tóc mềm như cây đay, đôi mắt to như ngọc bích, còn có cặp mông tròn lẳn kia nữa, rất mắn đẻ đấy. Hẳn ngươi chưa từng yêu nữ nhân Roma phải không? Ngươi nên mạnh mẽ vào, rất có hương vị đấy…

Sau khi lượt nữ nô cuối cùng lui ra ngoài, A Bặc Đỗ Lạp cũng ngậm miệng lại, tiếng lải nhải vừa dứt, trong phòng lập tức im lặng. Y ngửa cái cằm ục ịch, chán nản nói:

- Mộc tiên sinh thân ái, rốt cuộc thì ngươi muốn gì? Dù sao ngươi cũng nên chọn lấy một thứ chứ, đây chính là lòng biết ơn chân thành nhất của A Bặc Đỗ Lạp với người bằng hữu là ngươi.

A Bặc Đỗ Lạp nói xong, chợt thấy Dương Phàm nhìn ra cửa, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Y quay ngoắt sang nhìn theo, ngoài cửa trống rỗng, ngoại trừ hai gã thị vệ tiêu thương bình thường đứng ngoài cửa, không có gì nữa.

Dương Phàm thu lại ánh mắt cười dài với A Bặc Đỗ La:

- Ta vừa mới thấy trong số hàng hóa của ngươi có rất nhiều chăn lông, ngươi có thể tặng ta một chiếc làm quà.

A Bặc Đỗ La mừng rỡ:

- Được! Ta sẽ tặng ngươi năm mươi chiếc. Hắc. Đây là thảm lông dê tốt nhất, hai cái có thể đổi một nữ nô đấy.

Dương Phàm lắc đầu:

- Không không không, một cái là đủ rồi. Tình cảm bạn bè cũng không thể dùng tiền vàng nhiều ít mà định, chẳng lẽ ngươi muốn ta đổi nghề sang bán chăn sao?

A Bặc Đỗ Lạp bật cười ha hả, lập tức sảng khoái gọi người mang đến một tấm chăn lông xa hoa nhất. Khi đưa tấm chăn thượng đẳng mềm mại bóng loáng nhẹ như lông chim đến tay Dương Phàm, y nháy nháy mắt bỡn cợt:

- Mộc tiên sinh thân ái, vì sao bao nhiêu nữ nô như vậy mà ngươi không thích một ai, phải nói, phu nhân của ngài thật lợi hại.

Dương Phàm không nhịn được cười, vỗ vỗ vai y:

- Quả nhiên là A Bặc Đỗ Lạp thông minh. Cho nên ta cũng không muốn tìm phiền toái, vẫn là chăn lông tốt hơn, trời lạnh, ngủ trên đó sẽ rất ấm áp.

A Bặc Đỗ Lạp lắc đầu:

- Thân thể nữ nô bóng loáng còn mềm mại hơn, hai nữ nô xinh đẹp còn ấm hơn một tấm chăn lông. Quê ta có một câu ngạn ngữ “Nữ nô có thể tự do mua bán, nữ nhân tự do lại là gông xiềng trên cổ nam nhân” Ngươi đó, không nên thành thân sớm như vậy, ngươi xem, ta chính là một gã đàn ông độc thân sung sướng..

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, tiếc là ta không gặp được người bạn tốt như ngươi trước khi thành thân. Lời ngươi nói quả là vàng ngọc. Ngươi mau quay về nghỉ ngơi đi, trời đã muộn rồi, ngày mai chúng ta lại tán gẫu.

Dương Phàm cười đẩy y ra khỏi phòng. A Bặc Đỗ Lạp vẫn chưa thỏa mãn, hậm hực lẩm bẩm đi thẳng. Dương Phàm quay người vào phong mà không đóng cửa, một lát sau, một bóng người thoắt một cái đã lách vào phòng, cửa phòng được đóng lại.

Nữ nhân nọ mặc một thân áo ngắn quần ngắn màu xanh, dáng người duyên dáng, thanh tú đứng dưới đèn, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Dương Phàm, như cười như không:

- Đáng lẽ vừa rồi A Lang nên nhận ý tốt của y mối phải.

- Đúng vậy, vốn ta cũng muốn nhận, để lại hai nữ nô xinh đẹp làm ấm giường cho ta thì thật là tốt biết bao, nhưng ta chợt nhìn thấy nàng, những nữ nhân kia làm sao xinh đẹp bằng Tiểu Đình được.

Nữ nhân nọ đỏ mặt, cắn môi xấu hồ cúi đầu, nhưng cũng không phản đối. Thần thái xấu hổ đầy quyến rũ này khiến cho tim Dương Phàm đập thình thịch. Một nữ nhân xinh đẹp đang e thẹn thực sự có sức hấp dẫn không thể ngăn cản.

Hắn ho khan một tiếng, cổ họng hơi khàn lại:

- Chuyện của Thuận Tự Môn xử lý thế nào?

Nàng lập tức vui vẻ tươi cười đáp:

- Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy đã đồng ý nhập vào Thuận Tự Môn. Thiếp đã đáp ứng bọn họ, nếu trước đầu tháng hai năm tới, Thuận Tự Môn nhất thống được Tào bang ở Giang Nam, bọn họ sẽ chính là một trong ba mươi sáu quản sự. Nếu không làm được, bọn họ cũng có thể mang theo Giao Long mà tách ra tự lập môn hộ!

- Tốt. Mở ra được cục diện rất nhanh. Có Giao Long hội trong tay, chúng ta có thể hạ thủ với các đại bang phái quan trọng khác.

Dương Phàm để cho Cổ Trúc Đình ngồi xuống, rót một ly sữa lạc đà cho nàng. Ban đầu nàng còn tưởng hắn khát, không ngờ là hắn rót cho mình, hơi bất ngờ, vội đứng lên dùng hai tay nhận lấy:

- Không chỉ là một Giao Long Hội, còn có bảy bang phái nhỏ cũng đã đáp ứng gia nhập, thuyền và người của bọn họ cũng tương đối ít, nhưng nếu nhập lại sẽ là một đội quân không nhỏ. Có thêm sự tham gia của bọn họ, Thuận Tự Môn hiện tại cũng miễn cưỡng có thể đứng cạnh các đại bang phái quan trọng rồi.

- Hả? Thực sự thuận lội như vậy sao? Nàng phải cẩn thận một chút, đề phòng bọn họ lấy tiến làm lùi, thăm dò chúng ta đây.

- Đương nhiên không phải!

Thấy Dương Phàm có vẻ nghi ngờ, nàng hơi nổi giận, bát sữa mới nhấp được một ngụm lại đặt xuống bàn, vội vàng đứng lên giải thích:

- Chúng ta đã phô bày vũ lực mạnh mẽ, Quân Như Nhan trốn trong nhà không dám ra ngoài. Chúng ta lại thể hiện thế lực trong quan phủ, bọn họ đã bị uy hiếp đến tính mạng lại không thể phản kháng, bọn họ có lựa chọn nào khác sao?

Về các tiểu bang phái này, Giao Long đồng ý gia nhập Thuận Tự Môn là có thể khiến cho bọn họ tin tưởng rồi. Thiếp không cần phải để lộ ra chi tiết với bọn họ, chỉ để bọn họ đứng sau tấm bình phong, chính tai nghe Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy đồng ý gia nhập Thuận Tự Môn. Bọn họ liền rất sung sướng đồng ý.

- Được được được, xem nàng kìa.

Thấy khuôn mặt nàng đỏ lên, hắn cũng buồn cười. Dưới ánh đèn, da thịt nàng trắng nõn trong suốt, bên cánh môi đỏ tươi còn vương một giọt sữa dê màu trắng, đột nhiên trong đầu Dương Phàm hiện ra một hình ảnh đen tối.

Bụng hắn hơi nóng lên, khi hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của Cổ Trúc Đình, thấy nàng như con nai hoảng sợ mở to mắt, thậm chí hắn còn không kịp lau đi giọt sữa đã hôn lên đôi môi đó của nàng.

Cổ Trúc Đình chỉ kịp rên lên từng tiếng thở nhẹ, nụ hôn đầu bị lấy mất, cái lưỡi thơm tho cũng bị hắn cuốn lấy. Hắn vừa hôn nàng đã mềm nhũn, may sao hắn đang ôm eo nàng rất chặt.

Cổ Trúc Đình thực sự không chịu được cảnh tình cảm thế này, cả người đều mê mẩn, nàng đã bao giờ được ai yêu như vậy đâu? Nhất thời, cả thể xác và tinh thần đều như say đi, cả người nóng ran. Một mình Dương Phàm không thể giữ thăng bằng cho cả hai, bèn thuận thế ngồi xuống, còn Cổ Trúc Đình đang thở dồn dập lại ngồi xụi lơ trên đùi hắn.

Dương Phàm dịu dàng nói:

- Không phải ta không tin nàng, chỉ sợ nàng nóng lòng cầu thành thôi. Chúng ta có ba tháng, hoàn toàn có thể thong dong mà bố cục, thời gian quyết chiến không thể sớm hơn, cũng không thể chậm hơn, nhất định phải vào cuối tháng một đầu tháng hai năm tới mới có được thiên thời địa lợi nhân hòa.

- Dạ.

Cổ Trúc Đình dạ khẽ một tiếng trong cuống họng, hai má nóng ran không dám ngẩng đầu. Thực ra nàng cũng biết, vừa rồi mình phản ứng hơi quá mức, là một sát thủ, tính tình của nàng luôn cực kỳ trầm ổn, không hiểu sao, hắn chỉ thoáng có vẻ không tin tưởng, nàng đã loạn.

Ngượng ngùng cúi đầu, nàng nói:

- Mấy tiểu bang phái cũng không biết lý lịch thực sự của chúng ta. Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy cũng không biết. Bọn họ chỉ biết chúng ta có Độc Cô thế gia ủng hộ, còn cho rằng chúng ta là người của Độc Cô thế gia. Tuy nhiên, chỉ cần dựa vào danh hiệu của Độc Cô thế gia đã đủ để thu phục bọn họ rồi

- Thực ra ở Trường An này danh hiệu của Độc Cô thế gia còn hữu dụng hơn cả chúng ta. Căn bản bọn họ không biết Kế Tự Đường là cái gì, chỉ biết có Độc Cô thế gia ủng hộ sau lưng là họ theo.

- A!

Tay Dương Phàm lần dần xuống, cũng không biết xuống đến đâu rồi mà thân thể Cổ Trúc Đình run lên bần bật, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hơi thở hổn hển, đôi mắt ướt nhìn hắn đầy nài nỉ nũng nịu:

- Gia…

Tim Dương Phàm mềm nhũn, một tay rời ngực nàng lần xuống dưới. Cổ Trúc Đình như được đại xá, thân thể căng thẳng thoáng buông lỏng hơn:

- Nhưng… ba Huynh đệ Kiều gia biết vị truyền nhân Tam gia này thậm chí còn dám ra roi với cả Độc Cô thế gia, chỉ là không biết rốt cuộc là ai, thân phận thế nào, nếu thiếp không muốn nói cho bọn họ biết.

Dương Phàm nhè nhẹ vỗ vỗ lên cặp mông đẫy đà của nàng, suy tư một lát, lắc đầu:

- Không cần, ít nhất là hiện tại không cần để bọn họ biết. Bọn họ chỉ việc xem Thuận Tự Môn quan trọng hơn chính tính mạng của mình, đây chính là bảo đảm lớn nhất dành cho bọn họ. Về mọi việc chi tiết thì rồi cũng vẫn phải nỏi, có điều, điều kiện tiên quyết là phải chờ tới khi bọn họ không hạ được thuyền nữa.

- Vâng.

Dương Phàm gác cằm lên vai nàng, thân thể nàng còn đang run lên, bộ dáng sợ hãi đầy dịu dàng này rất dễ gợi lên thú tính của nam nhân. Hắn cố nén kích động mới nói tiếp:

- Tiếp theo nàng cứ chỉnh đốn Thuận Tự Môn đi, sau đó từng bước thâu tóm các bang phái khác. Ta sẽ ở trong thành bầy nghi trận, lúc nào cũng có thể tới thăm các nàng.

Cổ Trúc Đình đang rất hưởng thụ sự âu yếm của hắn, xương cốt cũng mềm cả ra, dễ chịu vô cùng, cảm giác này trước giờ nàng chưa bao giờ trải qua, khiến cho nàng như mê như say, sao còn nói được gì nữa. Dương Phàm nhìn nàng như vậy, dục hỏa bùng cháy, thấy không nói chuyện công được nữa, bèn hỏi:

- Nói chuyện riêng nhé.

Theo bản năng hắn bế thốc nàng lên, theo bản năng, nàng kêu lên kinh hãi, vội vòng hai tay ôm cổ hắn, dán gò má nóng rực lên má hắn, run giọng xin:

- Gia.. không được, bên ngoài…có người…

Cổ Trúc ĐÌnh thẹn thùng, Dương Phàm cũng không có hứng để cho người ta nghe trộm. Phòng ở đây rất đơn giản, không có nội thất ngoại đường gì, hắn chần chừ một lát bèn nói:

- Để ta đuổi bọn họ ra.

Cổ Trúc Đình xấu hổ:

- Đừng, làm vậy…càng rõ…

Hắn nhăn mặt:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Để…để lần sau đi. Thiếp…thiếp đã là người của gia, còn có thể chạy trốn sao?

Càng nói giọng nàng càng lí nhí mỏng như tơ nhện.

Dương Phàm nói:

- Vậy lần này…

Cổ Trúc Đình lấy hết dũng khí rời khỏi lòng hắn, không dám ngẩng đầu nhìn, hai chân vẫn run rẩy, cúi đầu:

- Nô gia..đi trước…

Cửa mở, người đi, như một cơn gió, Dương Phàm ủ rũ nhìn tiểu nhị ca vẫn đang sôi sục ý chí chiến đấu mà thở dài:

- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.

Cổ Trúc Đình bỏ chạy như đi trên mây, chân thấp chân cao vội vàng chạy ra ngoài, khi bay lên đầu tường, hai chân chống đỡ không nổi, ối một tiếng liền ngã xuống. Tiểu nhị của nhà trọ nghe có động bèn vội quơ lấy cây gậy gào lên:

- Đồ tiểu tặc đui mù, nhà trọ của Thái Bình Bang ngươi cũng dám xông vào?

Cổ Trúc Đình che mặt xấu hổ bỏ đi