Say Mộng Giang Sơn

Chương 954: Gặp trên đường




Con thuyền mục còn có ba cân đinh, ý của ba cân đinh này chính là chỉ Tụ Nghĩa Đường của bọn họ.

Những năm gần đây, Thuận Tự Môn rất vất vả, năm sau không bằng năm trước, cái gì có thể bán cũng bán rồi, có thể làm được gì cũng làm rồi, duy nhất còn một thứ ra dáng là Tụ Nghĩa Đường này, từng cây cột lớn hai người ôm tuy đã bong hết nước sơn nhưng vẫn vững vàng chống đỡ điện phủ rộng lớn này.

Tụ Nghĩa Đường xây vào thời Tùy Văn Đế này hiện giờ không còn gì dư thừa, ngoại trừ vô số tọa bình ước chừng do ba mươi sáu tấm bình phong khổng lồ tạo thành. Tọa bình đã vô cùng cũ kỹ, nhưng hoa văn điêu khắc tinh xảo khéo léo, bức tranh Trường Giang và Hoàng Hà sinh động, mơ hồ còn có thể nhìn ra được khí thế của đại sảnh có thể chứa hơn trăm vị anh hùng hào kiệt này.

Cổ Trúc Đình được hai gã đệ tử của Thuận Tự Môn dẫn vào Tụ Nghĩa Đường, trong nội đường trống rỗng chẳng có ghế chủ, chỉ có hai hàng ghế dựa hướng về tam tọa, có vẻ hơi quá lạnh lẽo rồi.

Người ngồi trên ghế khách là Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy, từ cách ăn mặc của hai người hiển nhiên họ đã ngụy trang, đương nhiên bọn họ có cách tránh được ánh mắt của người trong trấn, lẳng lặng lẻn vào Tụ Nghĩa Đường bí mật thăm hỏi.

Vừa thấy Cổ Trúc Đình tiến vào, hai người liền vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói:

- Chào Cổ cô nương!

Chào xong, hai người nhìn nhìn Cổ Trúc Đình đánh giá, thấy bộ dáng của nàng, ánh mắt cả hai không dấu được sự kinh ngạc. Có lẽ theo bọn họ, cho dù là một nữ tử lấy một địch trăm cũng nên là thân cao hai trượng, sức mạnh như ngựa, nắm tay đủ to để có người đứng trên đó nhảy múa được, không ngờ lại là một nữ nhân yêu kiều như thế. Tuy dáng người nàng khỏe mạnh, đi lại nhẹ nhàng, hai đầu lông mày đều có chút anh khí, nhưng bộ dáng này, so với vị nữ anh hùng có thể đánh được trên dưới trăm người của Giao Long hội tới hoa rơi nước chảy có chênh lệch thật lớn.

- Chào Hắc gia, Nghiêm gia. Mời hai vị tiền bối ngồi!

Cổ Trúc Đình mời hai vị ngồi xuống, lại tự mình ngồi đối diện, cười khanh khách:

- Ta còn tưởng rằng ngày mai hai vị tiền bối mới đến, không ngờ đêm nay đã tới rồi, không đón tiếp từ xa xin thứ tội, thứ tội.

Nghiêm Thế Duy biết nàng đang cười nhạo mình, chỉ có thể xấu hổ cười cười. Đột nhiên Lý Hắc nghĩ đến chuyện gì, thất thanh nói:

- Ngày mai? Hay là…hay là đêm nay có chuyện gì xảy ra?

Nàng cười nhạt:

- Không biết nếu Văn Bân còn sống, Hắc gia và Nghiêm gia có thể làm Hội chủ Giao Long hội không? Hoặc giả các ngươi có nguyện ý gánh thanh danh của vị chủ nhân trước không? Nếu các ngươi không thể hay không muốn, vậy tiểu nữ tử nên ra tay làm giúp giảm bớt phiền toái cho các ngươi.

Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy nhìn nhau hoảng sợ. Chẳng lẽ đêm nay thiếu Hội chủ cũng sẽ vô cớ mà chết? Nghĩ tới khả năng này, ngay cả người từng trải như Lý Hắc cũng thấy đầu đau như muốn nổ tung.

Đôi mắt sáng của Cổ Trúc Đình đảo sang, thản nhiên đáp nói tiếp:

- Ha ha, đây đều là mấy chuyện nhỏ không đáng kể, không nói đến việc mấy vị tiền bối có đồng ý hay không, chắc hẳn cũng có suy tính về đề nghị ban đầu của ta. Không biết hai vị tiền bối quyết định thế nào?

Lý Hắc kinh hãi, chậm rãi đáp:

- Cổ cô nương, nếu chúng ta gật đầu, hơn hai ngàn huynh đệ của Giao Long hội cũng sẽ ngồi chung trên chiếc thuyền của cô nương, về sau cũng phải nhờ cô nương nhường cho mọi người một bát cơm rồi. Cô nương có nên giao ra một chút không? Nếu không, nhỡ chuyện bại lộ, hai người chúng ta cũng không biết giải thích với các huynh đệ trong bang thế nào.

- Hắc gia và Nghiêm gia thẳng thắn như vậy, bổn cô nương cũng nên công bằng!

Cái eo nhỏ của Cổ Trúc Đình khẽ lắc một cái, nàng nhanh nhẹn đứng lên, vỗ tay ba cái, cất cao giọng gọi:

- Mời Độc Cô tiên sinh tới gặp khách nhân!

******

Thấy ánh mắt của mọi người trên trấn đầy cảnh giác, Dương Phàm lập tức bước chậm lại muốn tìm một nhà trọ để ở lại.

Trên phố rực rỡ ánh đèn, người đến người đi, phòng ốc, hàng rong, cửa hàng chen chen lấn lấn lòng đường chật cứng, từ trong cửa hàng hai bên đường, vô số những lá cờ quảng cáo nhô ra nhẹ nhàng phơ phất qua khăn vấn đầu của hắn.

Vài người từ phía trước chậm rãi lại gần đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của Dương Phàm.

Một người trong số đó có dáng người rất cao, mặc một trường bào màu trắng rộng thùng thình như áo ngủ, trên vai còn khoác một chiếc áo choàng thật dày, trên đầu đội một khăn vuông màu trắng, dùng một chiếc vòng kim loại cố định lại, vừa thấy đã nhận ra chính là một người Đại Thực.

Hai người đi theo sau lưng gã hẳn là hộ vệ, các võ sĩ đó ăn bận đơn giản, bên ngoài nội y chỉ là một chiếc áo khoác ngắn tay mỏng quấn lấy một tấm vải bố màu nâu, trong tay cầm theo một thanh kiếm nhỏ, thân kiếm không có vỏ, chỉ cuốn một lượt vải rách.

Đại thực nhân áo bào trắng mặt lồm xồm râu ria hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa như rất tò mò với người trong trấn Bá Thượng, xem ra cũng là người mới đến. Đột nhiên, từ trên tầng hai của một tiểu lâu, một chậu nước xuống dưới chân gã, khiến cho bùn bắn tung tóe bẩn cả tấm áo choàng trắng.

Mấy tên vệ sĩ nổi giận lập tức ngẩng đầu, như hai con chó trung thành thấy chủ nhân bị tổn thương, bèn nhe răng nanh, từ trong họng gầm lên nhè nhẹ uy hiếp, người Đại Thực áo trắng kia cũng nổi giận ngẩng đầu, nhưng ánh mắt tức giận lập tức lại biến thành vẻ vui sướng.

Trên cửa sổ là một nữ nhân thân thể trần truồng, từ chỗ đứng của Dương Phàm có thể nhìn thấy thân hình lõa lồ của nàng.

Nữ nhân nọ hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng với thân thể lõa lồ của mình, hình như chỉ có vẻ hơi lạnh. Đổ nước xong, nàng cất chậu gỗ, vươn tay đóng cửa, khẽ cong eo, hai bầu ngực đầy đặn rũ xuống càng to hơn.

Dương Phàm đã biết nữ nhân này là ai. Trong trấn này có rất nhiều kỹ nữ, các kỹ nữ chỉ chuyên tâm làm vừa lòng các thủy phu thủy thủ chẳng có cấp bậc gì, tướng mạo của nữ nhân này rất bình thường, dáng người còn hơi béo, tuy nhiên nàng có một làn da trắng nõn.

Thương nhân Đại Thực nọ ngẩng dầu, cao hứng phấn chấn:

- Xem nào, xem nào. Xem ta nhìn thấy cái gì đây. Làn da trắng nõn kia như bạc đặt trong mâm sứ, lại giống như một con linh dương trắng giữa cánh đồng trống. Khuôn mặt nàng đẹp như trăng tròn, bộ ngực đầy đặn lớn như hai tảng đá…

Không thể tưởng được Đại thực nhân này lại nói được tiếng Trung Nguyên, chỉ là phát âm hơi lạ, cũng vẫn lộ ra một chút khẩu âm của người ngoài. Nữ nhân trên lầu ló đầu ra, rất dũng mãnh mắng một câu:

- Quỷ dạ xoa, lăn trứng của ngươi đi, lèo nhèo lải nhải cái gì!

Đằng sau áo choàng của gã hương nhân Đại Thực kia phất phơ chui ra một tiểu quỷ tóc vàng mắt xanh, không cao lắm, chỉ chừng mười hai mười ta tuổi, chống nạnh nhảy lên chỉ tay lên lầu kêu gào:

- Hắc! Vị phu nhân này, mắt ngươi không có tròng hả? Ba Sĩ Lạp lão gia nhà chúng ta là thi nhân nổi danh nhất, thơ của ngài khiến cho vô số quý phụ nhân điên cuồng, lời ngài nói như trân châu đặt trên mâm…

Mặc dù nữ nhân trên lầu chỉ là một kỹ nữ làm công việc kinh doanh da thịt giá rẻ, có thể chữ nàng cũng không biết, nhưng thi từ thì nàng vẫn có thể đánh giá và thưởng thức được, nàng chỉ dùng một từ, thể hiện hết sự đánh giá của mình về thi từ của vị đại gia này:

- Phì!

Nữ nhân đóng cửa rầm một cái, thương nhân Đại Thực kia nhìn theo bóng dáng nữ nhân chớp một cái đã biến mất sau cánh cửa mà nổi hứng làm thơ:

- A! Ánh mắt tức giận của nàng tựa như đom đón trong đêm, cái bụng tức giận đến run rẩy của nàng giống như bong bóng cá bạch. Nàng ưu nhã xoay người rời đi, như cái mông của con linh dương đang giãy dụa…

Tiểu quỷ tóc vàng chụm hai tay thành hình trái tim, con mắt xanh xinh đẹp cong lên, vô cùng say mê ca ngợi:

- A! Thơ thật êm tai! Thơ thật duyên dáng! Tựa như ánh bình minh đầu tiên của sáng sớm, tựa như từng giọt sương đọng trên lá cây, a…

Đại khái là vị đại thi nhân đến từ đất nước xa xôi rất thích có người phối hợp đọc diễn cảm thơ cùng mình, gã vừa ngâm thơ vừa hoa chân múa tay. Một gã say từ trong tiểu quán bên cạnh đi ra bị gã lừ một cái, gã say kia nổi giận vung tay tát một cái, quát mắng:

- Con mẹ nó, mày không có mắt hả?

Đại thi nhân chật vật lùi lại, nổi giận với tên say:

- Ngươi dám hạ nhục ta? Dám làm nhục A Bặc Đỗ Lạp tôn quý? Sa Hách Mạn, đánh. A Tề Tư, đánh. Con mẹ nó! Chỉ có lừa mới quen để cho người ta làm nhục, là một vị tiên sinh tôn quý, một người tự do, cho dù có là một con lạc đà cũng không nhịn được giận.

Gã say kia đang loạng choạng muốn tránh ra, nghe vậy bị chọc cười, trừng lớn đôi mắt lờ đờ đỏ quạch vì rượu liếc người Đại Thực này, lớn miệng nói:

- Ngươi…. Cái tên quỷ Hồ này, đánh rắm gì mà lắm thế? Ngươi…ngươi muốn gì?

Thi nhân nọ uể oải sửa lại buộc tóc bị đánh xộc xệch, nói lời chính nghĩa:

- Sói sẽ không tấn công người có chó bảo vệ, đối mặt với cường nhân mạnh như sư tử cũng chỉ có kính sợ. Ta. A Bặc Đỗ Lạp tôn quý. Sa Hách Mạn, đánh. A Tề Tư, đánh. Vì sự tôn nghiêm của Cáp Mỗ tiên sinh, sẽ cùng ngươi quyết đấu! Ngươi xuống địa ngục đi!

Đại thi nhân vừa dứt lời, mấy tên võ sĩ lập tức chùng vai xuống, thắt lưng hơi cong lại theo tư thế chuẩn bị tấn công, đồng thời nhe ra hai hàm răng trắng, tiếng rống trầm thấp từ trong cổ gầm lên, tay nắm chặt chuôi kiếm hình trụ dài bên hông.

- Ơ, ôi, ngươi…ngươi muốn quyết đấu với ta?

Con ma men kia nhìn hai bên, che tay lên miệng la lớn:

- Có một con quỷ Hồ muốn tìm phiền toái với Tam Hà Hội ta. Các huynh đệ, lên….

Rầm rầm, từ trong tửu quán, trong các cửa hàng, vô số người ùa ra đường, ngay cả tiểu thương bán quán bên đường cũng có vài người nhảy ra, chặn kín hai bên đầu đường. Võ sĩ người Hồ khoác áo vải bố cũng không chút e ngại, vẫn trợn trắng mắt, cố gắng trợn to mắt hung ác hơn nữa.

Nhưng hình như đại thi nhân lại bị giật mình kinh hãi, vẻ tức giận của gã nhanh chóng dịu lại, kiêu ngạo nói:

- Tha thứ cho người, An Lạp sẽ tha thứ cho ta. Ta không chấp nhặt với kẻ mọi rợ ngươi. Chúng ta đi thôi, A Bạt Tư.

Thi nhân gọi người hầu tóc vàng một tiếng, xoay người muốn đi, nhưng cả đường phố đều bị người của Tam Hà Hội chặn lại chẳng còn đường ra, gã say kia khoanh hai tay đứng bên cạnh lạnh lùng cười.

Vẻ ngạo mạn cung kính của vị thi nhân Đại Thực nảy quả thực khiến cho người ta buồn cười. Dương Phàm cố nhịn cười, bước lên trước, lên tiếng:

- Huynh đệ cùng bang đương nhiên nên bảo vệ lẫn nhau, tuy nhiên, vì chút tranh cãi không đáng có mà gây chiến thì không nên. Ức hiếp người xứ khác cũng không phải thanh danh tốt đẹp gì!