Say Mộng Giang Sơn

Chương 910: Trương – Dương cùng đi




Thiên tử nào mà không hy vọng thiên hạ dưới sự cai trị của mình thái bình an cư lạc nghiệp?

Võ Tắc Thiên nghe xong lời Dương Phàm nói thì vô cùng vui mừng, tuy nhiên khi hắn nói xong, bà vẫn cười cười chỉ vào hắn:
- Ngươi đó, chỉ biết nói lời ngọt dụ dỗ trẫm vui. Bên Duyên châu núi bần thủy cùng, hàng năm nạn hạn hán, dân chúng nếu có thể có một ngày ấm no thì trẫm cũng biết, nói giàu có và đông đúc phồn hoa thì chưa đến mức đấy đâu.

Dương Phàm nghe xong mặt đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Trước mặt Thánh nhân, thần có sao nói vậy, có hai nói hai, không dám có điều lừa gạt. Duyên Châu giàu có và đông đúc, là người nhà của thần tận mắt nhìn thấy, chỗ kia mưa dư thừa, bờ ruộng dọc ngang tung hoành, cố hương người nhà thần ở ngay tại Duyên Châu, khi còn bé rời khỏi quê cũ, hiện giờ gia hương còn có vài vị thân nhân, nơi đó hàng năm mùa thu hoạch đầy đủ, là chính mồm thân hữu nói vậy, xem gia cảnh bọn họ, quả thật không sai chút nào, không thể giả được ạ.

Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng, nói:
- Như vậy... Có lẽ là trẫm nhớ lộn rồi.

Sắc mặt của bà thay đổi, hiển nhiên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Duyên Châu hàng năm đều được giúp nạn thiên tai, đều là do bà phê chỉ thị phát ra, làm sao mà nhớ sai được?

Duyên Châu kỳ thật chính là Diên An, đừng tưởng rằng nơi đó vẫn luôn là vùng đất nghèo nàn hoang vắng, trên thực tế là vùng có khí hậu ấm áp, lượng mưa đầy đủ, triều Tùy cùng thời kỳ sơ Đường, thảm thực vật tại địa khu phương bắc và tây bắc cũng không bị tàn phá nghiêm trọng như hậu thế, cho nên nơi đó vô cùng thích hợp cho nông canh.

Đại Đường sau khi kiến quốc đã mạnh mẽ khởi công xây dựng thủy lợi, dân gian phát minh các loại công cụ nông canh kiểu mới, giống cây công nghiệp bắt nguồn từ phương tây du nhập không ngừng gia tăng, chính sách của triều đình cũng không ngừng nghiêng về phát triển nông nghiệp mạnh mẽ, đủ loại như thế khiến cho địa khu phương bắc và tây bắc trở thành khu vực có sản lượng lương thực trọng yếu.

Tận đến giữa thời Đường, thời tiết dần dần chuyển sang rét lạnh, hoàn cảnh sinh tồn của du mục địa khu phương bắc ngày càng ác liệt, mà Trung Nguyên đế quốc đã trải qua thời kỳ phá triển bồng bột, thực lực của một nước bắt đầu yếu đi, dưới tình huống này, dân tộc du mục tây bắc và phương bắc bắt đầu thực hiện chính sách bỏ chạy cướp đoạt, liền tục lấn chiếm không gian sinh tồn về phía Trung Nguyên.

Kết quả rất nhiều địa khu trở thành khu sản lượng lương thực trọng yếu thời kỳ Tùy Đường ngược lại bởi vì chiến tranh và bị chiếm lĩnh bởi dân tộc du mục mà thoái hóa, một lần nữa biến thành khu du mục, hơn nữa loại tình huống này từ đó về sau kéo dài, vẫn giằng co nhiều năm, hiện tại thì không bằng, trong mắt rất nhiều người ở hậu thế địa khu hoang vắng cằn cỗi hiện giờ đều là “"Tiểu Quan Trung".

Nhưng mà loại tình huống này Võ Tắc Thiên cũng không biết rõ. Tùy mạt đại loạn, Đột Quyết đông xâm, nhân khẩu địa khu Duyên Châu bắt đầu trở nên rất thưa thớt, vô cùng bần cùng. Đại Đường sau khi kiến quốc lại trải qua nhiều năm nằm gai nếm mật. Thẳng đến Đột Quyết có nội loạn, Đông Tây Đột Quyết phân liệt, triều đình mới nắm lấy cơ hội trọng tỏa Đột Quyết, một lần nữa nắm trong tay địa khu này.

Từ sau đó nhân khẩu lại trải qua nhiều năm sinh sản, khai hoang khẩn điền, địa khu Duyên Châu mới dần dần khôi phục nguyên khí. Mà không lâu trước đây, Võ Tắc Thiên tiến cung. Khi đó bà mới mười bốn tuổi, sống trong cung nhiều năm đợi khi bà nắm giữ chính quyền thì địa khu Duyên Châu mới một lần nữa biến thành địa khu nông nghiệp phát đạt.

Nhưng những điều này nếu quan địa phương cố ý giấu diếm, Võ Tắc Thiên ở thâm cung sao có thể biết?

Vốn là nghe Dương Phàm nói chuyện nhà rất nhẹ nhàng, cuối cùng những lời này lại giống như gai đâm đâm thật sâu vào trong lòng Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên không lòng dạ nào tản bộ rồi, bà lập tức quay về cung điện, gọi Uyển Nhi đến, bảo nàng chỉnh lý hồ sơ, lấy toàn bộ tấu chương của Duyên Châu ra.

Uyển Nhi sớm đã lựa chọn những tấu chương liên quan đến Duyên Châu ra rồi, nhưng không thể ngay lập tức đưa cho Hoàng đế, nàng quay về đợi qua hơn một canh giờ mới cho người cầm theo một chồng tấu chương quay lại tẩm cung của Hoàng đế.

Võ Tắc Thiên lật xem từng bản tấu chương, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Bà thà tin tưởng tấu chương nói là sự thật, còn những lời người nhà Dương Phàm nói đều là xằng bậy, là cố ý dát vàng cho bà. Nhưng nếu chuyện này là thật...ngẫm lại khiến người ta không rét mà run.

Thiên tử là chủ thiên hạ, nhưng thiên tử lại không để đi khắp thiên hạ để xem chừng từng lãnh thổ của mình, giang sơn rộng lớn như vậy, đều phải ủy thác cho thần tử của bà trông coi, thời đại này giao thông không thuận tiện, tin tức không nhanh, nếu các thần tử có tâm giấu diếm bà, bà cũng chẳng khác nào kẻ điếc, là con rối mặc cho người ta định đoạt đó sao?

Hậu quả này, bà không dám nghĩ. Bệnh đa nghi của bà vốn đã rất trầm trọng rồi, hậu quả lại nghiêm trọng như thé, bà sao có thể hàm hồ cho qua chứ? Sau trầm tư thật lâu Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Đi, gọi Hộ bộ và Ngự Sử Đài...

Võ Tắc Thiên chưa nói xong, bỗng lại nghĩ tới điều gì đó, lại nói với Uyển Nhi:
- Ngươi hãy nói cho trầm tình hình về Thứ sử Duyên Châu này.

Đối với lý lịch, cuộc đời, quan hệ chính trị của những văn võ cả triều và các châu phủ, Thượng Quan Uyển Nhi đều ghi nhớ rất kỹ, giống như là một kho hồ sơ di động. Bởi vì có thể thuộc làu quan hệ chính trị rắc rối phức tạp giữa các quan viên này, nên nàng mới có tài năng được cho phép đề xuất ý kiến mỗi khi thiên tử xử lý phê duyệt tấu chương. Vị trí cân quắc nội tướng này được Thượng Quan Uyển Nhi ngồi nhiều năm như vậy, không ai có thể làm lay động được.

Võ Tắc Thiên hơi hơi nhắm mắt lại, Trương Xương Tông ở sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho bà, nghe Thượng Quan Uyển Nhi kể rõ, Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới vừa mới nói phân nửa, Võ Tắc Thiên bỗng mở mắt, kinh ngạc nói:
- Người này...là Thừa Tự tiến cử sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng rủ mi mắt đẹp xuống, khẽ nói:
- Vâng!

Ánh mắt Võ Tắc Thiên chớp động nói:
- Người này ở Duyên Châu đã chín năm, Thừa Tự sao chưa từng nhắc điều động hắn?

Võ Tắc Thiên biết rằng Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự hai cháu họ vì tranh quyền từng xếp chức vị cho thân tín ở khắp nơi, tuy nhiên thân thích hai người đều xếp vào trong triều đình hoặc là trong quân đội, đặt ở một châu phủ xa xôi rồi từ đó về sau chẳng quan tâm đến nữa, loại sự tình này không khỏi lộ ra kỳ quái.

Thượng Quan Uyển Nhi muốn nói lại thôi, Võ Tắc Thiên nhìn thấy, thản nhiên nói:
- Nơi này không có người ngoài, cứ nói đừng ngại.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói:
- Vâng! Tạ Vũ Bân này vốn là Huyện úy Ninh Viễn Chấn Châu, rất coi chừng Ngụy Vương Tằng...

Võ Tắc Thiên giật mình, sau khi bà cầm quyền, từng lưu đày hai vị đường huynh ra biên hoang, trong đó một nhà đường huynh Võ Nguyên Sảng bị đưa đến Chấn Châu Ninh Viễn. Võ Thừa Tự là con của Võ Nguyên Sảng, lúc ấy đã ở Ninh Viễn, nói vậy lúc ấy Tạ Vũ Bân ở Ninh Viễn tuy rằng đảm nhiệm Huyện úy nhưng đã được cha con Võ thị chiếu cố, cho nên Võ Thừa Tự có qua có lại mới toại lòng nhau.

Võ Tắc Thiên chậm rãi dựa vào ghế Hồi, đôi tay trắng mịn của Trương Xương Tông nhẹ nhàng đặt vào đầu bà, tiếp tục xoa bóp, Võ Tắc Thiên nhắm mắt lại, không biểu lộ cảm xúc gì nói:
- Nói tiếp!

- Vâng!

Thượng Quan Uyển Nhi tiếp tục giới thiệu tình hình về Tạ thứ sử, theo lý lịch củ y, quả nhiên là tương xứng với thời gian quật khởi của Võ Thừa Tự. Thời gian ước chừng cũng là mười năm trước, khi bà chuẩn bị đá văng đứa con trai bù nhìn, tự mình đăng cơ làm hoàng đế, bắt đầu trọng dụng người tộc Võ thị.

Khi đó, Võ Thừa Tự vừa nắm quyền lớn, trở thành tân quý trong triều đình, Tạ Huyện úy lập tức từ Chấn châu Ninh Viễn xa xôi điều tới kinh thành, làm Lạc Dương úy chưa được một năm được điều vào Đại Lý Tự, ở Đại Lý Tự vẻn vẹn một năm thì thăng làm Thiếu Khanh, khi Võ Tắc Thiên đăng cơ làm Hoàng đế. Đại phong công thần, mà tạ Vũ Bân này được Võ Thừa Tự liệt vào công thần, bổ nhiệm làm Thứ sử Duyên Châu.

Người này tới Duyên Châu thì chưa từng được điều động, nguyên nhân trong đó Võ Tắc Thiên cũng đoán được ba năm phần. Vùng Chấn châu xa xôi hẻo lánh, hoang vắng nghèo nàn, nhưng văn hóa giáo dục phát triển, học trò đọc đủ thứ thi thư trắng đầu cũng không chắc có thể đỗ tú tài, thế nhưng Huyện úy tại địa phương Chấn châu này chữ viết không kém, văn chương viết trật tự rõ ràng, có thể trở thành tú tài tố chất có thể cao đến đâu?

Võ Thừa Tự đề bạt y chức vụ rất có thể chỉ vì báo ân, căn bản không trông cậy vào y để bồi dưỡng trở thành tâm phúc đắc lực. Hoặc có lẽ là trước khi để y tiến vào Lạc Dương Phủ và Đại Lý Tự, chính là cần qua một quá trình bồi dưỡng quan sát khảo hạch, nhưng người này biểu hiện bình thường, lúc này mới phải làm như vậy để trả xong ân tình.

Thượng Quan Uyển Nhi bẩm báo xong, trên đại điện lập tức yên tĩnh, qua một lúc lâu. Trương Dịch Chi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Võ Tắc Thiên nhắm mắt lại không mở ra, thản nhiên hỏi:
- Ngũ lang có chuyện gì nói à?

Trương Dịch Chi thong thả nhẹ nhàng nói:
- Thánh nhân, nếu vụ án này là thật, thì trên dưới Duyên châu đều đã hợp lực che tai mắt của Thánh nhân, vô cùng càn rỡ, thật sự là rợn cả người. Mà nay Thứ sử Duyên Châu là cố nhân Ngụy Vương, giữa hai người không có liên lạc sao, chỉ sợ chưa chắc.

Còn nữa, người là Ngụy vương tiến cử đấy, người này nếu xảy ra vấn đề, Ngụy Vương cũng khó tránh khỏi liên lụy. Nếu chẳng may Ngụy vương nhất thời phạm vào hồ đồ, mật báo với y...nên thần nghĩ, vụ án này nhất định phải tra rõ, người biết càng ít càng tốt, nếu do Hình Bộ hoặc Ngự Sử Đài sai người đi, chỉ sợ người còn chưa ra khỏi kinh thành thì đã để lộ phong thanh rồi.

Võ Tắc Thiên ừ một tiếng, nói:
- Ngũ Lang có chọn được người nào thích hợp không?

Trương Xương Tông cướp lời nói:
- Thánh Nhân, Xương Tông nguyện phân ưu vì Thánh Nhân!

- Ngươi?

Võ Tắc Thiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Xương Tông. Ở trong mắt bà, Trương Xương Tông vừa là tiểu tình nhân của bà, lại vừa là có tình cảm của trưởng bối yêu quý vãn bối, duy chỉ chưa từng đem gã trở thành đại thần có thể đảm đương một phía, tuy rằng hiện tại gã đã được phong làm Phụng Thần Thừa.

Trương Xương Tông thấy Võ Tắc Thiên Thiên có chút buồn cười, không khỏi thẹn quá thành giận, đỏ mặt tía tai nói:
- Thánh Nhân, Xương Tông nhất định có thể làm tốt chuyện này!

Võ Tắc Thiên vỗ vỗ vào lưng gã, cười nói:
- Trẫm đương nhiên tin tưởng bản lĩnh của ngươi, nhưng...ngươi vẫn nên ở lại trong cung với trẫm đi, màn trời chiếu đất đấy, không thứ gì là không tệ cả, trẫm sao có thể để ngươi đi vất vả chứ.

Trương Xương Tông tức giận nói:
- Thánh Nhân rõ ràng là không tin bản lĩnh của Xương Tông rồi.

Sắc mặt của Võ Tắc Thiên hơi hơi trầm xuống, Trương Dịch Chi khẩn trương nói:
- Lục Lang tuổi trẻ không hiểu chuyện, thánh nhân chớ trách. Nhưng nhắc tới, Xương Tông chưa từng rời khỏi Lạc Dương trăm dặm, khó trách đệ ấy mong chờ được ra ngoài. Theo ý thần, không bằng chọn người thật cẩn thận phụ trách vụ án này. Về phần Lục Lang, cho đệ ấy đi cùng một chuyến, nếu thật sự học được chút bản lĩnh, sau này sẽ phân ưu vì Thánh nhân.

Sắc mặt của Võ Tắc Thiên hòa hoãn, khẽ gật đầu:
- Ngũ Lang nói có lý. Ngươi chọn được người thích hợp chưa?

Trương Dịch Chi mỉm cười nói:
- Nói vậy chắc Thánh nhân đã nghĩ tới rồi, vụ án này là bởi một câu nói của Dương Phàm mà gây ra, Dương Phàm lại là thần tử mà Thánh nhân tín nhiệm, vả lại cũng không hòa thuận với Ngụy Vương, cho nên tuyệt đối không sợ đạo lý cường quyền che chở tham quan. Thánh nhân từng khen hắn hữu dũng hữu mưu, nếu để người này đi, cũng không phải là một thí sinh tốt nhất sao?

Võ Tắc Thiên vui vẻ gật đầu, nói với Trương Xương Tông vẫn đang tức giận:
- Được rồi, Lục Lang không nên giận nữa, trẫm bổ nhiệm ngươi làm khâm sai Chính sứ, Dương Phàm làm phó, cùng đi Duyên Châu phá án. Dọc theo đường đi ngươi phải nghe nhiều nhất, dốc lòng học tập, du sơn ngoạn thủy cũng được, học tra xét vụ án cũng được, nhưng không được hoa chân múa tay với Dương Phàm.

Trương Xương Tông nghe nói đồng ý để gã làm Khâm sai, đầu tiên là vui mừng như điên, sau khi nghe xong lại chán nản:
- Nói đi nói lại, còn chẳng phải đi trông coi hắn sao?