Say Mộng Giang Sơn

Chương 874: Mãnh hổ bàn long




Cái tin Dương Phàm phải dời "Thừa Tự Đường" tới Lạc Dương không chỉ kinh động đến Thất tông ngũ tính, đương nhiên cũng kinh động đến minh hữu của hắn, đặc biệt là Độc Cô thế gia và Thượng Quan thế gia là nặng nhất.

Dương Phàm tiếp nhận "Thừa Tự Đường" đã hơn một năm, tuy vẫn có vẻ thờ ơ, không điều chỉnh hay thẩm thấu thế lực vào Thừa Tự Đường lắm, nhưng hắn lại lợi dụng việc mình nắm giữ Thừa Tự Đường mà rót sức sống vào cho tập đoàn Quan Lũng đang sắp héo, cho Hiển Tông thêm một nhánh lực lượng phát triển.

Mặc dù hắn không thao túng nhánh lực lượng này quá nhiều, nhưng nó là dựa vào hắn mà sinh ra, nên đương nhiên bị hắn khống chế và chịu ảnh hưởng bởi hắn.

Thừa Tự Đường thành lập ở Trường An, cho tới giờ vẫn ở Trường An, hiện giờ đột nhiên lại phải rời đi, đây không phải chỉ đơn giản là đổi vị trí. Đối với một bộ máy kinh tế, một tập đoàn chính trị khổng lồ như Thừa Tự Đường mà nói, việc này không thua gì một quốc gia rời đo, kèm theo đó là ý đồ của tầng chính trị cao tầng.

Độc Cô thế gia ở Trường An, vẫn bất an với việc Thừa Tự Đường phải rời Trường An. Tuy Thượng Quan thế gia là một phần của tập đoàn Quan Lũng, nhưng vì gia tộc đó vẫn theo chính trị, hiện giờ lại theo phù Thượn Quan Uyển Nhi, nên trọng tâm đã sớm chuyển tới Lạc Dương, đối với quyết định của Dương Phàm cũng vui mừng không thôi.

Hai đại thế gia không hẹn mà cùng đến nhà cầu kiến, muốn nghe thử ý đồ của Dương Phàm. Đối với sứ giả hai nhà này phái đến, hắn chưa từng giấu diếm chuyện gì, cùng tiếp kiến cả hai, ba người vừa ngồi xuống, Dương Phàm đã thông báo: - Thẩm Mộc đã từ Tân La quay về!
Đương nhiên người của hai đại thế gia đều biết Thẩm Mộc là ai, cũng biết chuyện Thẩm Mộc bị "sung quân" Tân La, nhưng là một phần tử của tập đoàn Quan Lũng, bọn họ lại không biết rằng y đã về Trung Nguyên. Cho nên, một câu này của Dương Phàm đã lập tức khiến cho bọn họ thất sắc: - Từ một năm trước, Thẩm Mộc đã bí mật quay về Trung Nguyên.

Hai vị sứ giả đều là nhân vật quan trọng của Độc Cô gia tộc và Thượng Quan gia tộc, đương nhiên tâm kế trí tuệ đều không tầm thường. Dương Phàm vừa dứt lời, bọn họ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Thẩm Mộc làm vậy, hiển nhiên mục đích là Hiển Tông. Mà đứng đầu Hiển Tông là Dương Phàm, hưng suy vinh nhục của hai nhà họ đều gắn liền với Dương Phàm, sao có thể không khẩn trương.

- Ta ở Lạc Dương, Trường An là ngoài tầm tay với. Còn nữa, y bí mật quay về Trường An đã một năm, nếu có âm mưu gì tất nhiên đã sớm có chuẩn bị. Ta đi chuyến này, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có. Ngược lại, dời Thừa Tự Đường tới Lạc Dương, địa lợi nhân hòa ta đều có, có thể bù lại được cho nhân hòa còn thiếu.

Dương Phàm nói xong mục đích chính của mình, quay sang nói với sứ giả của Độc Cô thế gia: - Ngươi quay về nói với gia chủ Độc Cô gia, bảo ông ta cứ yên tâm. Ta không có ý định buông bỏ Trường An đâu.. Thừa Tự Đường dời tới Lạc Dương rồi, bên phía Trường An lại càng cần phải dựa vào các người!

Quay sang phía sứ giả Thượng Quan gia tộc, hắn lại nói: - Còn bên phía Lạc Dương, các ngươi phải phát huy tác dụng lớn! Y muốn bày trận ở Trường An, ha ha, ta lại không thích, ta muốn buộc y phải đến Lạc Dương gặp ta!
Người của Thượng Quan gia tộc vui vẻ đứng lên: - Thượng Quan gia tộc ta và Dương Tướng quân vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, nguyên ra roi cùng tiến cùng lui!

Tuy Dương Phàm đã ban cho Thượng Quan gia tộc nhiều quyền lợi, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã lợi dụng sức ảnh hưởng của mình giúp không ít người. Nhưng cả hắn và nàng đều là người theo chủ nghĩa khiêm tốn an lâu, nên bất kể Thượng Quan gia tộc đặt chân lên chính trị hay nông công thương, cả hai đều áp chế, không muốn bọn họ bước quá nhanh.

Điều này khiến cho Thượng Quan gia tộc rất bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì. Cục diện này, đối với bọn họ là một cơ hội, một kỳ ngộ, cảm giác hưng phấn khiến cho bọn họ không nghĩ đến, nếu Dương Phàm thất bại sẽ mang đến tổn thất vô cùng lớn cho mình. Rất nhanh, hai người liền mang theo tin tức quan trọng này vội vàng rời đi.

Phù hương nhiễu khúc ngạn, Viên ảnh phúc diệp trì. Thường khủng thu phong tảo, Phiêu linh quân bất tri. (Hương thơm lan toả mặt hồ Bóng tròn lá biếc rợp bờ xanh xanh Thoảng nghe gió sớm giật mình Thu sang tàn tạ thấu tình chăng ai.)
Bờ ao uốn lượn, một con thuyền nhẹ phiêu phiêu đẩy dầu như lụa trôi trên sóng nước, nhẹ nhàng lướt về phía trước. Trên thuyền có một người đang ngâm nga.

Bờ nước vòng quanh, khói vờn trong nắng, đỉnh đầu đài các thấp thoáng, xa xa có Đại Từ Ân Tự, tháp nhạn hòa lẫn trong ánh nắng. Giữa mùa hạ, hoa hà đua nở, ánh hoa yểu điệu tưởng như có thể rách làm đôi.

Thẩm Mộc khoác áo bào tay lớn, hai chân trần cầm một chiếc ly như một vị dật sĩ điên, đáng tiếc, trong ly không phải là rượu mà là nước trà.

- Được rồi! Tú tài công danh ngươi đều không có, giả vờ văn nhân tài tử cái gì!

Thất Thất cô nương ôm cái bụng tròn xoe, được Công Tôn Lan Chỉ đỡ từ trong khoang thuyền đi ra, không chút lưu tình nguýt y một câu.

Thẩm Mộc cười khan: - Có tài không nhất thiết phải có công danh. Ngươi thấy đúng không, Lan Chỉ?

Công Tôn Lan Chỉ một tay đỡ Thất Thất, một tay đặt lên trường kiếm bên eo: - Bớt nói nhảm đi! Ta đã trưởng thành rồi đấy, mỗi ngày cha mẹ đều hỏi ta khi nào thì lập gia thất, rốt cuộc tới khi nào ngươi mới cưới ta?

Thẩm Mộc biến sắc: - Năm nay

Công Tôn Lan Chỉ mừng rỡ hỏi lại:
- Thật không?

- Năm nay sợ là không được, chắc phải năm sau

Nàng liếc cháy mắt: - Ngươi chắc chắn chứ?

Thẩm Mộc chột dạ: - Chuyện năm sau thực sự bây giờ không dám nói trước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra

Y vừa nói vừa dán mắt lên sàn thuyền trơn bón như thể trên đó vẽ hoa cúc: - Nhất định ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị. Nhất định, nhất định.
- Cái tên khốn kiếp này!

Công Tôn Lan Chỉ nổi giận, Thẩm Mộc vội ôm đầu chuồn xuống đuôi thuyền.

Dương Tuyết Nhiêu ngồi ở đuôi thuyền, đầu đội nón lá trúc, tay cầm cần câu. Thẩm Mộc lẳng lặng đến gần không một tiếng động, Dương Tuyết Nhiêu nhìn bóng nước mới biết y đến, ngoái đầu lại nhìn: - Ngươi đó, một năm nay vẫn giấu đầu hở đuôi, bây giờ thì người ta đã biết hành tung của ngươi rồi. Có thể thoải mái hiện thân, sao vẫn phải lén lút thế?

Thẩm Mộc ngồi xuống bên cạnh nàng, cười khổ: - Đại khái trốn thành quen rồi.

Dương Tuyết Nhiên cau đôi mày đẹp:
- Như vậy trông sao được? Ta cảm thấy ngươi làm vậy không đủ quang minh lỗi lạc, khó trách hắn dùng thủ đoạn đối phó với ngươi.

- Ta cũng không có cách nào khác!

Thẩm Mộc nhíu nhíu mày, khuôn mặt đang cợt nhả chợt trở nên nghiêm túc: - Ta có thể làm được gì? Trực tiếp tới gặp hắn nói thẳng? Nếu hắn đồng ý thì tốt, nếu không thì sao? Khi đó, ta đã mất tiên cơ, còn lấy gì đấu cùng hắn? Ta có thể ký thác cả mình và tiền đồ của tất cả Huynh đệ vào niềm tin

Ta đã nếm qua biết bao cay đắng, lại phải tồn tại một cách hèn mọn đến vậy, từng bước từng bước một mà đi, tới hôm nay, đã là người ở trên mọi người, ngươi còn biết rõ hơn bất cứ kẻ nào. Từng bước kia, không phải ngươi lừa ta gạt mà bước lên sao? Trong số đó, cũng không ít người đã tín nhiệm ta, tài bồi ta, coi ta là con cháu, là Huynh đệ. Kết quả, đến khi địa vị của ta cao hơn bọn họ, quyền lực của ta lớn hơn bọn họ, tất cả đều thay đổi.

Có người ta đã từng bồi dưỡng, nhưng lại sinh lòng ghen ghét, tìm mọi cách muốn đạp ta xuống. Có người đã từng xem ta là Huynh đệ, rồi lại phản bội ta, đâm mạnh cho ta một đao từ sau lưng. Có lẽ Dương Phàm không phải người như thế, nhưng ta cũng không thể căn cứ vào phán đoán của mình để quyết định. Phán đoán có thể sai, nhưng thực lực thì không.

- Nhưng

- Không có nhưng! Bởi vì ta không chỉ đại diện chính mình. Cho đến giờ, ngươi vẫn cho rằng ta muốn thỏa hiệp là có thể thỏa hiệp sao? Mục tiêu của chúng ta đã từng là có thể ngang hàng với Hiển Tông. Sau Lư Tân Mật, rất nhiều Huynh đệ bắt đầu muốn đè nén Hiển Tông. Sau này, địa vị Ẩn Hiện hai tông sẽ thế nào? Ai trên ai dưới? Hay có thể cùng ngồi ngang hàng? Những điều này, không phải có thể thương lượng mà ra, mà cần phải đánh ra.

- Vậyngươi có thể thắng sao?

Bất kể thế nào, Thẩm Mộc cũng là nam nhân của nàng. Việc nàng quan tâm nhất vẫn là thành bại của y.

Thẩm Mộc đăm đăm nhìn phao câu dập dềnh trên mặt nước lăn tăn. Phao hơi rung, hẳn đã có cá cắn câu, nhưng Dương Tuyết Nhiêu cũng không để ý, chỉ chăm chú nhìn y.

Y chậm rãi đáp:
- Tuy Thất tông ngũ tính thế lực khổng lồ, có thể bọn họ có sức ảnh hường trải khắp thiên hạ. Đối với triều đình, có thể lợi dụng sức mạnh kinh tế khổng lồ ép triều đình phải đưa ra lựa chọn có lợi cho họ. Quá trình này, cực kỳ phức tạp, nhanh thì một hai năm, chậm thì mười năm, trăm năm.

Cho nên, thế gia cần có người ở trong triều. Bọn họ phải lợi dụng tất cả thủ đoạn để đưa con cháu mình vào triều, hoặc không tiếc tài lực tài bồi một vài người có tiền đồ, tới khi bọn họ làm quan sẽ có báo đáp. Có bọn họ hô ứng trong triều, những chính sách có lợi cho các thế gia mới có thể được thông qua chỉ trong thời gian mấy tháng hoặc vài năm ngắn ngủi.

Ngược lại, nếu muốn đả kích thế gia mà không muốn dùng phương pháp xung đột vũ trang, biện pháp tốt nhất là giảm bớt con cháu của các thế gia và các nhân sĩ có quan hệ chặt chẽ với họ. Đây là lỗ hổng của hệ thống khoa cử từ thời Tùy Dương Đế, kéo dài cho tới triều Cao Tổ, Thái Tông, Cao Tông, cho tới đương kim Hoàng đế hiện nay, mục đích cũng là như vậy.

Thái Tông Hoàng đế trùng tu "Thị tộc phổ", đương kim Hoàng đế đề bạt kẻ sĩ thứ tộc trọng dụng, mục đích cũng là vì thế. Đây là biện pháp hữu hiệu nhất, cũng là nhanh chóng nhất. Ta nghĩ, trong triều, Dương Phàm có nhiều quan hệ rắc rối với các thế lực, thủ đoạn mà hắn thường chọn dùng cũng là như thế. Có mà không dùng, thì chỉ có là kẻ ngốc.

Phao câu không lay động nữa, cá đã bỏ đi mà Dương Tuyết Nhiêu vẫn chưa hề nhận ra, nàng nói với Thẩm Mộc: - Ẩn Tông quật khởi mới được thời gian quá ngắn, mới bồi dưỡng được người trong quan trường được mấy năm, cho dù sau mười năm thậm chí mấy chục năm nữa, mặt này, các ngươi không thể so với Hiển Tông.
Hơn nữa, trước kia còn có Khương công tử áp chế, sau khi thật vất vả đánh bại y, ngươi lịa bị các gia chủ bất công bắt sung quân tới tận Tân La, mới quay về được một năm. Một năm nay, ngươi vẫn đang vội vàng khôi phục nguyên khí, bổ khuyết vào nhiều lỗ hổng mà trận ác chiến với Khương công tử để lại, thủy chung vẫn chưa phát triển thực lực trong triều đinh. Nếu bắt đầu tấn công hắn từ phương diện này, chỉ sợ ngươi sẽ bị thiệt!

Thẩm Mộc vươn lưng mỏi, khôi phục vẻ cười cợt, thờ ơ: - Thế thì sao? Ta đã chuẩn bị trước một năm, đã có được lợi thế lớn, cũng không thể kêu vị tiểu lão đệ này trói chân trói tay đánh với ta? Nàng yên tâm, ta đã bày ra một thứ, hy vọng có thể phát huy tác dụng.

- Ngươi đã bày ra thứ gì?
Thẩm Mộc cười ha hả: - Việc này nàng đừng hỏi nữa. Nàng vẫn nên quan tâm xem tới khi nào mới chịu sinh cho ta một đứa con trai đi. Nàng xem Thất Thất, còn chưa bái đường cùng ta mà bụng đã to rồi đấy.

Vừa nghe, Dương Tuyết Nhiêu đã u oán: - Người ta không sinh, không phải vì ngươi không chịu cố gắng sao? Ngươi nghĩ rằng vì sao ta và ngươi lại phải một thân một mình đến đây câu cá? Hừ! Ta không muốn nhìn cái bộ dạng khoe khoang của cô ả.

Thẩm Mộc ai oán: - Chuyện này làm sao có thể trách ta không chịu cố gắng chứ? Mảnh ruộng màu mỡ nàng, ta đâu có thiếu tưới tắm, chẳng lẽ nàng không có cách nào sinh con cho ta sao? Cũng thật kỳ quái, ai cũng nói mông lớn mắn đẻ, mà mông nàng lại rất to
Còn chưa dứt lời, "Ùm" một tiếng, rất nhanh, từ mặt nước Khúc Giang vang lên từng tràng tiếng kêu thê lương thảm thiết: - Cứu người! Ta không biết bơi! Aaaaaa