Say Mộng Giang Sơn

Chương 851: Thịt đường tăng




Hứa Lương chợt bừng tỉnh, Dương Phàm nói:
- Việc mà ta muốn làm, vốn là muốn tìm một người để giúp, không ngờ tới huynh đệ Trương thị không nhịn được mà nhảy vào. Chuyện này do hai người họ ra mặt còn có vẻ thỏa đáng hơn với người kia, ta không cần làm phiền người khác nữa, trực tiếp đi tìm bọn họ là được!

Hứa Lương đang định hỏi Dương Phàm cuối cùng muốn dùng cách gì để đưa Quân Khí Giám vào khuôn khổ thì Nhâm Uy liền dẫn một người từ xa xa đi tới, cất giọng nói:
- Dương tướng quân, vị Lý tiên sinh này muốn gặp ngài!

Dương Phàm nhướng mày, trong lòng có chút không hài lòng:
- Trong quân doanh này cũng nên thiết lập quy củ, tại sao người nào cũng có thể tùy tiện đi vào bên trong như vậy? Cho dù là có người muốn gặp ta, cũng nên xin chỉ thị của ta, được ta cho phép rồi mới nói, như thế này chính là tiền trảm hậu tấu, còn thông báo cho ta làm gì.

Nhưng hắn vừa nhìn, sự không hài lòng liền tan thành mây khói, người này tuyệt đối không phải là người mà lính gác dám cản. Người trung niên đứng cạnh Nhâm Uy toàn thân mặc y phục màu xanh nhạt, dưới cằm không có râu, gương mặt trắng nõn, chính là quản gia của phủ Thái Bình công chúa, Lý Dịch!

Dương Phàm vội bước lên nghênh đón, Lý Dịch chắp tay đứng đối diện, cười nói:
- Dương tướng quân!

Dương Phàm cũng đáp lễ, cười nói:
- Lý quản gia, đã lâu không gặp, sao không sai người báo một tiếng để Dương mỗ có thể đến cổng đón!

Lý Dịch khom người nói:
- Lý mỗ chỉ là một gia nhân của nhà chủ nhân, không dám để Dương tướng quân tự mình ra đón. Tướng quân hiện giờ đang ở trong quân đội, lại là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện lính mới, vốn không nên quấy rầy. Chỉ có điều, chủ nhân tôi chuẩn bị yến tiệc, tướng quân là khách chính, phái tôi tới đưa thiệp mời cho ngài, có lời mời tướng quân tham dự.

Lý Dịch nói xong liền lấy ra một tấm thiệp mời, hai tay đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cảm thấy hơi lạ, Thái Bình mời tới yến tiệc? không có lý nào, Thái Bình tìm hắn luôn là trong đêm đen gió bão, gặp nhau ở chỗ không người, long tranh hổ đấu một hồi, ngay cả có việc muốn nói, cũng phải sau khi phân thắng bại cao thấp, mồ hôi đầm đìa mới nới, tại sao hôm nay lại lên giọng như vậy?

Vừa mở thiệp mời ra, Dương Phàm lập tức giật mình.

Hóa ra Thái Bình công chúa mời lần này là để ngụy trang cho việc gửi lời cảm ơn, cảm tạ hắn đã hộ tống bào huynh đến kinh thành an toàn.

Dương Phàm hoàn thành sứ mệnh, Hoàng thượng đã ban thưởng, nhưng người trong cuộc là Lư Lăng Vương vẫn còn chưa thể hiện gì, hắn cũng không có cách nào thể hiện được. Người này sắp trở thành Hoàng thái tử, thật ra vẫn không hề có nhiều quyền lực hơn, hơn nữa sắp tới là thời khắc mấu chốt trong việc chọn lựa Thái tử, hắn cũng không dám có thái độ gì.

Đối với mẹ của hắn, Lư Lăng Vương luôn có chút cảm giác không hiểu được, điều gì nên làm, điều gì nên làm cũng không nắm chắc được, cho rằng cách tốt nhất chính là học tập lão đệ, ẩn náu ở Đông cung, không làm gì cả. Dưới tình hình như vậy, có một số việc do bào muội của hắn ra mặt thì thích hợp hơn.

Đầu tiên, Thái Bình là nữ nhân, không có liên quan gì đến triều đình và quan trường. Nàng thay mặt anh trai mở tiệc cảm ơn, chỉ là việc riêng của Lý gia, không gây ra chấn động quá lớn. Người khác muốn làm khó dễ cũng không đủ lý do.

Hơn nữa, nàng là nữ nhân được Võ Tắc Thiên sủng ái nhất. Nếu những việc đã làm không vừa ý của Võ Tắc Thiên, sau đó lại tới ngự tiền làm nũng, xin lỗi nói mình đã tự cho mình là thông minh là xong, sẽ không lâm vào hoàn cảnh khốn cùng như ca ca mình.

Tuy rằng triều đình công bố với người trong thiên hạ là do một viên Ngoại lang phó của Phòng Châu đón Lư Lăng Vương về kinh thành. Thật ra, người trong quan trường đều biết rõ, Lư Lăng Vương trong khí hồi kinh còn gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng biết trong chuyện này Dương Phàm có công rất lớn, nếu không chỉ sợ là Lư Lăng Vương đã được an táng theo nghi lễ của thái tử, phần mộ đều đã xanh cỏ rồi.

Cho nên Lư Lăng Vương biểu lộ lòng biết ơn đối với Dương Phàm là hoàn toàn chính đáng. Bây giờ hắn mở tiệc sau vài ngày so với Võ Tam Tư có thể nói đã là rất không biết điều rồi. Nhưng xét đến tình cảnh gian nan của vị thái tử gia tương lai này, miễn cưỡng cũng có thể bị người ta bắt nạt nhưng hắn căn bản không ra vẻ, vậy là đã khiến cho người ta run rẩy rồi.

Dương Phàm nghĩ, vuốt cằm nói:
- Làm phiền Lý quản gia, bản tướng quân nhất định đến đúng giờ!

Dương Phàm không thể không suy xét đến phản ứng của Võ Tắc Thiên, nhưng hắn căn bản không lo là mình tới tham dự yến tiệc của Thái Bình công chúa thì Võ Tắc Thiên sẽ có phản ứng như thế nào. Nói về sự hiểu biết về tâm tính của Võ Tắc Thiên, cách nhìn chuẩn xác đối với cục diện chính trị của triều đình, Thái Bình công chúa cao mình hơn hắn rất nhiều.

Hắn có thể trở thành tướng quân của Thiên Kỵ rất quan trọng đối với tương lai của Lý gia. Nếu hắn đồng ý tham dự bữa tiệc thì sẽ bất lợi đối với hắn thì Thái Bình công chúa sẽ không tổ chức bữa tiệc tạ ơn này. Cho dù là có thì cũng nhất định là sẽ có ám chỉ với hắn để hắn khéo léo từ chối không tới.

Lý Dịch được Dương Phàm đồng ý, vui vẻ rời đi. Dương Phàm nhìn bóng lưng của ông ta mà cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Chuyện này vốn không cần làm phiền nàng ấy, không ngờ tự nàng lại tìm tới, cũng tốt, huynh đệ Trương thị nợ nhân tình của ta, cũng không cần đòi hắn vội, vẫn còn có lúc cần dùng đến bọn họ.”

*****

Vị Lục lang tướng Lục Mao Phong kia dường như đã sớm chờ ở bên ngoài. Bạch Nhất Đinh đi chưa lâu, đã có người tới báo, nói là Lang tướng của Tả lĩnh quân vệ Lục Mao Phong tới bái kiến.

Dương Phàm đã gặp vị Lục lang tướng này. Người này mặt chữ điền, lông mày như kiếm, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Sau một hồi nói chuyện, Dương Phàm phát hiện ra người này văn võ song toàn, khó trách được cả hai phía coi trọng, tuyển làm môn hạ. Nếu như không nói đến hoàn cảnh chính trị của người này, thì thật sự là một tướng tài hiếm thấy.

Dương Phàm đã quyết định phải mượn tấm lá chắn này để ngăn cản những thế lực khác muốn bào Thiên Kỵ. Sauk hi đồng ý mời hắn gia nhập Thiên Kỵ, đảm nhiệm chức vụ lang tướng. Lục Mao Phong vui mừng không thôi, tự trở về Lĩnh quân vệ chuẩn bị. Dương Phàm ở bên này cũng lập tức viết thư sai người đưa đến Tả lĩnh quân vệ.

Lục Mao Phong vừa đi, Dương Phàm liền nói với Hứa Lương:
- Chức vụ lang tướng, còn một chỗ trống, ta và ngươi phải tận dụng thời gian tìm kiếm nhân tài, dây dưa lâu rồi, khó tránh khỏi bị người ngoài nhòm ngó, chỉ sợ có người ghen tị, lại nhét người vào, chúng ta cũng không tiện từ chối, thà rằng bây giờ tạm thời lấp chỗ trống đi.

Hứa Lương gật đầu đồng ý. Lúc này viên đội trưởng bảo vệ kho vũ khí lại tới xin chỉ thị, hỏi khi nào thì có thể triệu tập binh lính đến đăng ký tên để khắc lên trên vũ khí và áo giáp, phân phối vũ khí. Chức vụ hắn nhỏ, không vào được trướng soái, Dương Phàm sai Nhâm Uy đi ra ngoài, chỉ nói lại với hắn một câu:
- Dương mỗ không vội, ngươi không cần vội!

Viên đội trưởng là người trông coi cho Dương Phàm, không dám nhiều lời, tiền đồ lại ở trong tay Quân Khí Giám, không dám không nghe theo. Quân Khí Giám giục làm nhanh, hắn không thể không tới hỏi. Dương Phàm chỉ nói qua loa, căn bản không hề để tâm đến kho vũ khí, khi hắn đến nói lại cũng không thèm nói lời nào với hắn. Viên đội trưởng này giống như con chuột bị kẹp trong bẫy, hai đầu đều không thể thoát.

Một ngày, Dương gia mang đến một bức gia thư, Dương Phàm nhìn thấy thư, liền nói chuyện với Hứa Lương, Sở Cuồng Ca và mấy viên tướng lĩnh một chút, xin nghỉ rời khỏi quân doanh Thiên Kỵ.

Thư nhà là do nương tử Tiểu Man gửi tới, trong đó có vài câu nhìn như là tùy ý viết vài câu chuyện phiếm, nhưng thật ra là có ngụ ý. Ý tứ trong đó là có người muốn gặp hắn, đối phương là người của Độc Cô thế gia.

Sau khi Dương Phàm và Độc Cô thế gia thành lập đồng minh, vẫn làm việc rất ăn ý, nhưng lợi ích hắn cho Độc Cô thế gia chủ yếu là tập trung vào việc buôn bán ở Thừa Tự Đường.

Về mặt chính trị, do hắn thay mặt Thiên quan thị Lang, sau đó, đã nâng đỡ một vị lên làm Tân khảo công lang trung cũng chính là người được Độc cô thế gia bồi dưỡng nhiều năm, phương diện này không cần hắn rất quan tâm, vị Triệu lang trung có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng sẽ tận khả năng chiếu cố Độc Cô thế gia.

Hiện giờ bỗng nhiên Độc Cô thế gia muốn gặp hắn, Dương Phàm không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy vội vàng về nhà.

Phía nam thành Lạc Dương, người ngoài không biết rằng tất cả thuộc về Độc Cô thế gia.

Khuê phòng của Độc Cô Ninh Kha che một bức rèm rất dày, chỉ hé hở ở phía trên để một chút ánh sáng tràn vào.

Độc Cô Ninh Kha nằm ở trên giường. Anh trai Độc Cô Vũ của nàng ngồi ở cạnh giường, nhẹ nhàng nắm tay nàng, hai huynh muội hạ giọng nói chuyện.

- A Muội, hôm nay ta đã hẹ gặp Dương Phàm rồi. Lát nữa phải đến phủ gặp hắn.

Độc Cô Vũ biết tiểu muội thích nghe chuyện về Dương Phàm nhất, bình thường luôn có gắng tiết lộ những tin tức về Dương Phàm cho nàng biết. Nhất là chuyện Dương Phàm nhiều lần có diệu kế, khiến cho sát thủ võ thị phải vất vả ngược xuôi, hộ tống Lư Lăng Vương về kinh an toàn. Tiểu muội còn thường gọi người nhắc lại. Mỗi lần đó, trên khuôn mặt nàng lại hiện lên một tia cười nhẹ, thậm chí là tươi cười đắc ý. Đó là những nụ cười khó khăn của nàng. Tuy nhiên, đương nhiên là do y tự mình nói những tin tức của Dương Phàm cho tiểu muội nghe đấy.

Độc Cô Vũ biết rằng tiểu muội sẽ không hỏi, cho nên mới nói nguyên nhân chủ động tìm và gặp Dương Phàm với nàng.

Ninh Kha trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Huynh muốn nhúng tay vào Thiên Kỵ?

Độc Cô Vũ nói:
- Đúng! Huynh tính, chỉ là một vị trí, cũng không có mục đích khác. Một khi Thiên Kỵ được thành lập, trọng yếu sao này không nói cũng hiểu, huynh chỉ muốn lo xa mà thôi.

Ninh Kha khẽ thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Tướng quân của Thiên Kỵ là Nhị Lang, huynh hà tất phải là chuyện thừa?

Độc Cô Vũ vội nói:
- Huynh không phải không tin ý của Nhị Lang, chỉ có điều, cầu người không bằng cầu mình, có một người của mình trong Thiên Kỵ, nhà Độc Cô chúng ta càng dễ dàng hơn một chút.

Giọng Ninh Kha hơi khàn khàn, nhưng không bị mất đi giọng nói nhu hòa dễ nghe:
- Người mà huynh muốn đưa vào Thiên Kỵ, tính tình và nhân phẩm thế nào?

Độc Cô Vũ nói:
- Người này tên là Húy Chi, luận về huyết thống, thì là cháu họ của ta, nói về tuổi tác thì còn lớn hơn mười tuổi so với hai huynh đệ chúng ta. Mười sáu tuổi đã bỏ học đi vào quân ngũ. Hiện đã là Đô úy của Bân Châu, có sở trường trị quân. Hắn là con cháu xa cuả nhà Độc Cô chúng ta, vốn không tiếp xúc nhiều với đích phòng, lần này là hắn chủ động thỉnh cầu được làm việc cho gia tộc.

Muội cũng biết Phủ Quân ngày càng suy tàn, tiếp tục trà trộn vào trong phủ quân căn bản là không có tiền đồ. Ý đồ của người này thì không thành vấn đề, vốn là người của nhà Độc Cô, nếu phản lại gia tộc, thiên hạ rộng lớn, hắn cũng không có cách nào sống yên ổn, sẽ không ai có thể tin tưởng một người đã phản bội ngay cả gia tộc của mình.

Ninh Kha khẽ thở dài:
- Với cách nhìn của muội, nhà ta đã tham dự vào chính trị rồi, có lợi cho gia tộc thì có thể, nhưng không nên lại tham gia vào quân đội nữa.

Độc Cô Vũ không cho là đúng, nói:
- Hiện giờ có Triệu Lang trung ở phía quan phủ, nếu như lại có thêm Độc Cô Húy Chi ở trong Thiên Kỵ, thì nhà của ta hai phía văn võ đều có đường ra rồi. Con đường chính trị vẫn dùng, con đường quân sự lại kém hơn, nay có cơ duyên, cũng có thể lập nhiều võ công cho nhà ta, khi Độc cô thế gia ta quật khởi, chẳng lẽ không ngăn cản được sao?