Say Mộng Giang Sơn

Chương 845: Sắc mê tâm khiếu




Võ Sùng Huấn nửa mừng nửa lo, hồn bay lên trời. Tới khi y kịp phản ứng lại, muốn duỗi tay đỡ lấy con gái người ta, làm kẻ hộ hoa, Lý Khỏa Nhi đã rời khỏi ngực y, lúng túng cúi đầu:
- Thật xin lỗi, chân ta vẫn còn ướt, đứng chưa vững.

- Không sao, không sao.

Mặt y đỏ bừng, nhìn dung nhan xinh đẹp lấp lánh mấy giọt nước đẹp như một đóa sen, không kìm được, y giang rộng hai tay ôm lấy nàng, cúi đầu thơm vào đôi má còn ướt nước của nàng.

- Yaaaaa..! Ngươi làm cái gì thế? Mau thả ta ra. Không được làm càn!
Lý Khỏa Nhi nửa thật nửa giả hoảng sợ giãy dụa, tránh trái tránh phải không cho y ôm, giọng từ nghiêm khắc đến nũng nịu kêu:
- Tiểu Vương gia vô lễ, ta kêu lên đấy!

- Ngàn vạn lần đừng!

Võ Sùng Huấn vội buông tay, thấy nàng vừa như xấu hổ vừa như giận, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp đang đỏ bừng lên đầy phẫn nộ, không để ý tới bùn đất dưới chân, quỳ sụp xuống chân nàng dập đầu:
- Quận chúa thứ tội. Quận chúa xinh đẹp như thiên tiên, Tiểu Vương đã không giữ được mình, không cố ý mạo phạm, kính xin Quận chúa thứ tội!

Không ngờ thấy y quỳ xuống, Lý Khỏa Nhi lại ngây ra. Trong lòng nàng, Võ gia là những kẻ mạnh, ngay cả Hoàng gia Quận chúa cũng dám mạo phạm, nhưng trước mắt nàng đây, con trai cả của Lương Vương Võ Tam Tư một trong hai cái đầu lớn của Võ gia, sao lại…chẳng lẽ…chẳng lẽ y thực sự si mê mình?

Lý Khỏa Nhi kinh nghi bất định, cũng không bảo y đứng dậy, chỉ thăm dò thử:
- Ta là một nữ tử chưa từng gả cho ai, Tiểu Vương gia phi lễ như vậy, đã làm nhục tới sự trong sạch của ta, cũng đã hủy đi danh dự của ta. Hành vi như thế tuyệt đối không thể tái phạm!

Nghe ra nàng có ý tha thứ, Võ Sùng Huấn mừng húm, dập đầu nói:
- Tiểu Vương không cẩn thận đã mạo phạm! Được Quận chúa bao dung không giận Tiểu Vương. Vì Quận chúa, tan xương nát thịt, Tiểu Vương cũng không tiếc.

Võ Sùng Huấn này dập đầu cực kỳ thành khẩn, cả người dính đầy bùn đất cũng không để ý tới. Lý Khỏa Nhi cười khúc khích, bàn tay bé như hoa lan vội che lấy miệng, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non cực mê người.

Thấy mình đã làm nàng bật cười, Võ Sùng Huấn cũng không nhịn được mỉm cười. Hắn cúi đầu, thấy đôi chân ngọc trắng như tuyết đứng trần dưới đất, ngón trân như năm con tằm, đáng yêu vô cùng. Trên bắp chân dính mấy cọng cỏ, dưới lòng bàn chân vẫn dính bùn đen, lại càng làm nổi bật đôi chân đẹp như tạc ngọc, lại càng mê người.

Thấy y như vậy, dần dần Lý Khỏa Nhi cũng xác định được, chắc chắn người này đã si mê mình đến cực hạn.

Thế gian có ai si mê như vậy không?

Lý Khỏa Nhi vừa mừng vừa sợ, khẽ hỏi:
- Ngài nói thật?

- Vô cùng thật! Tiểu Vương nguyện vì Quận chúa làm tất cả mọi việc, chỉ cần đổi lấy một nụ cười của Quận chúa, chết cũng không tiếc.

Lý Khỏa Nhi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nam tử trên thế gian này đều ngu như Chu U Vương?
- (Chu U Vương (chữ Hán: 周幽王; trị vì: 781 TCN- 771 TCN[1]), tên thật là Cơ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông vô cùng sủng ái Bao Tự, sẵn sang đốt lửa lừa chư hầu chỉ mong nàng cười. Sau cùng, vì mê luyến mỹ nhân, ông trở thành vị vua cuối cùng của thời Tây Chu)

Lòng nghĩ vậy, nàng nói:
- Nam nhân các ngươi ấy, ai nấy đều hoa ngôn xảo ngữ. Ai mà tin được.

Mặt Võ Sùng Huấn đỏ bừng đầy kích động, chỉ ba ngón tay lên trời thề:
- Tiểu Vương dám thề với trời!

Lý Khỏa Nhi đảo mát, nửa giật nửa giả nói:
- Ai bắt ngài thề. Người ta lại càng không tin. Nếu không phải ngài nói láo gạt người ta, ngài liếm sạch chân ta đi!

Võ Sùng Huấn ngẩn ngơ. Thân là Thế tử Lương Vương, đã bao giờ y làm cái việc thấp hèn như thế? Thực ra Lý Khỏa Nhi cũng chỉ nói đùa, cũng sợ chọc giận vị Tiểu Vương gia họ Võ này, vừa thấy y ngây ra nàng cũng hơi sợ, vội can:
- Được rồi được rồi, ta nói đùa với ngài đấy. Đứng dậy đi!

Nghe nàng nói vậy, chỉ sợ nàng không tin mình, Võ Sùng Huấn cúi xuống nhìn lại đôi chân nhỏ kia, trắng như tuyết, non như ngọc, mềm như gấm, mấy cọng cỏ hạt đất dính trên chân chẳng thấy bẩn mà còn càng làm nổi bật đôi chân như tuyết liên hoa sinh trong bùn.

Lại nhìn váy nàng ướt lem nhem bó sát vào đùi, màu váy đỏ tươi lại càng tôn thêm đôi chân xinh đẹp, làn da mê người, lòng nóng lên. Lúc này trong mắt y, tiên tử này làm gì có nơi nào dơ bẩn? Làm chuyện gì vì một mỹ nhân như vậy y cũng cam tâm tình nguyện.

- Được! Tiểu Vương sẽ liếm sạch hai chân Quận chúa!
Dứt lời, y duỗi hai tay nâng một chân nàng lên, ngón tay chạm vào mắt cá chân mềm mại mảnh mai của nàng, lòng y lại run lên, không chút do dự, đưa lưỡi liếm bàn chân nàng.

- A!

Lý Khỏa Nhi hét lên kinh hãi. Nàng không thể tin được, đường đường là một vị Quận vương, không ngờ lại thực sự làm chuyện này vì mình. Nàng kinh hãi đến mức cả người cứng đờ, tới khi phản ứng lại được, nhìn xuống chỉ thấy Võ Sùng Huấn đang si mê mút ngón chân của mình, chẳng buồn để ý tới cỏ đất bám ở đó.

Võ Sùng Huấn say mê mút sạch ngón chân Lý Khỏa Nhi, lại lưu luyến đưa lưỡi xuống gan bàn chân. Cảm thấy giống như hồi bé bị con cún ở nhà liếm chân, nàng không nhịn được buồn, phì cười duyên dáng, vội giãy ra:
- Được rồi được rồi, không cần liếm. Ta tin ngài.

Lý Khỏa Nhi rụt chân lại. Võ Sùng Huấn ngậm một miệng đầy bùn vẫn có vẻ chưa thỏa mãn.

- Ngài mau đứng lên đi. Nếu để cho người khác thấy ngài quỳ trước mặt ta, còn thể thống gì nữa. Mau đứng lên!
Lúc này nàng đã tin vị Tiểu Vương gia này đang si mê mình đến cực điểm. Sự sợ hãi trogn lòng biến mất, lời nói cũng không còn khách khí nữa, mơ hồ giống như đang ra lệnh.

Võ Sùng Huấn như nghe thiên âm, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn đứng đó, chỉ cảm thấy mình đã được chạm vào bàn chân tiên tử, thực sự ngọt ngào vô cùng, ha ha cười ngây ngô.

Lý Khỏa Nhi vừa bực vừa buồn cười, gắt giọng:
- Được rồi, hôm nay là đi du xuân, Tiểu Vương gia nên đi với các quý công tử mới phải, đứng chung với tiểu nữ tử làm gì. Ngươi mau đi đi.

- Những kẻ đó có gì đáng để kết giao? Quận chúa vừa về Lạc Dương không lâu, chắc vẫn rất lạ lẫm với nơi này. Tiểu Vương nguyện đưa Quận chúa đi chơi, để cho Quận chúa tận hứng.

Lý Khỏa Nhi rũ rũ ống tay áo:
- Tùy ngươi, đừng có thân cận với ta quá, tránh người ta nói ra nói vào.

Võ Sùng Huấn cũng chưa bao giờ nghe lời cha mình như thế, lần này lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, cách xa ba thước. Lý Khỏa Nhi đi về hướng đông, y đi về hướng đông. Nàng đi về phía tây, y cũng đi về phía tây. Còn nghe lời hơn cả chó nhà.

- A.. Quận chúa, nàng đừng nghe lời đồn bậy mấy ngày gần đây trên phố…
Đi dạo với nàng một hồi, quen thuộc hơn, Võ Sùng Huấn nhịn không được, nói ra vấn đề vẫn luôn như cái gai trong ngực kia.

Hôm đó, Lý Khỏa Nhi hôn Dương Phàm giữa đường bị rất nhiều người nhìn thấy, cũng hơi chột dạ. Sau đó cũng từng lặng lẽ hỏi thăm qua, biết chuyện này cũng đã được truyền ầm trên phố, nhưng may sao song thân vẫn chưa biết. Lúc này, Võ Sùng Huấn ấp a ấp úng nhắc đến, nàng cũng biết y muốn nói đến cái gì, lòng hơi căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giả như không biết gì, hỏi:
- Lời đồn gì?

Võ Sùng Huấn vội nhắc lại chuyện đó. Nói được hơn nửa, thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, không khỏi sợ hãi im bặt. Nước mắt nàng như chuỗi trân châu đứt dây, tí tách rơi xuống, nức nỏ nói:
- Sao lòng người Lạc Dương lại dơ bẩn như vậy? Bôi nhọ thanh danh sự trong sạch con gái người ta vui lắm sao?

Thấy nàng rơi lệ, y đau lòng vô cùng, vội vàng xin lỗi:
- Quận chúa đừng đau lòng, Tiểu Vương tuyệt đối không tin chuyện này. Quận chúa đừng khóc nữa.

Nàng thừa cơ phát tấc:
- Ngoài miệng ngươi nói không tin, nhưng rõ ràng trong lòng có tin. Người ta theo cha về Kinh, dọc đường hung hiểm biết bao, thập tử nhất sinh đều là Dương Giáo úy cứu mạng. Người ta coi Dương Giáo úy như Huynh trưởng thân sinh, tình cờ gặp hắn trên phố là có, mời hắn đi chung xe cũng có. Thấy Huynh trưởng nhà mình mời hắn lên xe đi chung, chỉ như tình Huynh muội, có sao chứ? Sao lại có những kẻ đồi bại nói bậy bạ như vậy?

Nàng nức nở:
- Cái gì mà ăn nằm với nhau nơi đầu đường chứ. Không chỉ bôi bẩn thanh danh người ta, lại làm cho người ta cũng phải xấu hổ với ân công, người đâu mà nhẫn tâm vậy.

Võ Sùng Huấn thầm nhủ:
- Phản ứng của nàng kịch liệt như thế, đủ chứng tỏ nàng rất coi trọng sự trong sạch. Thực sự ta đã hiểu lầm nàng rồi. Lúc này, nàng còn áy náy vì đã liên lụy tới ân công, tâm địa thiện lương biết bao!

võ Sùng Huấn càng nghĩ càng hổ thẹn. Lý Khỏa Nhi lại nói:
- Cái gì mà ăn nằm với nhau giữa đường. Người ta coi Dương Giáo úy là anh trai, muội muội làm nũng ca ca, nói chuyện thân thiết một chút, chỉ là hơi cong môi lên, trong mắt mấy người tâm địa xấu xa này lại thành như thế. Vừa rồi người ta còn trượt chân ngã vào lòng Tiểu Vương gia đó, may mà không ai thấy, nếu không…có khi lại nói ta không biết xấu hổ ôm lấy Tiểu Vương gia rồi.

Lý Khỏa Nhi càng nói càng thương tâm, bực tức nổi giận:
- Chuyện này càng tô càng đen, ngài bảo ta biết giải thích làm sao? Thôi thôi, chỉ có lấy cái chết để chứng minh.
Vừa dứt lời, nàng lao lên cây cầu nhỏ chuẩn bị nhảy sông mà chết, mặc dù nước sông cũng chỉ sâu đến đầu gối nàng…

- Vạn lần không được!

Võ Sùng Huấn vội bước xông lên, lại một lần nữa thi triển thần công “vồ quỳ” như với phụ thân, ôm lấy hai chân nàng, quỳ trước mặt nàng, năn nỉ nói:
- Là Tiểu Vương sai rồi. Tiểu Vương lầm tin lời đồn đại, khiến cho Quận chúa thương tâm. Đều là lỗi của Tiểu Vương, ngàn vạn lần Quận chúa đừng tự vận!

Dứt lời, còn sợ chưa đủ để nàng hết giận, hắn giơ hai tay bôm bóp liên tục tát vào m mặt mình.

Lý Khỏa Nhi nước mắt ròng ròng ,nức nở nói:
- Ngài mau đứng lên đi. Đường đường là Tiểu Vương gia phủ Lương Vương lại làm ra như thế, còn có thể thống gì. Ngài muốn người ta nhìn thấy mà lại đi rêu rao sao?

- Quận chúa muốn ta đứng lên thì đừng tức giận nữa.

- Người ta không giận nữa, được chưa?

Lúc này y mới chịu đứng lên, hối hận không ngừng:
- Sau này, nếu còn nghe thấy những lời đồn bậy bạ xúc phạm đến danh dự Quận chúa, chỉ cần nghe thấy, nhất định Tiểu Vương sẽ không tha cho kẻ đó!

Lý Khỏa Nhi giỏi nhất là nhìn thấu lòng người. Lúc này nàng đã nhìn thấu tâm tư Võ Sùng Huấn, không ngờ, nàng vẫn luôn sợ hãi Lương Vương phủ, vị Thế tử này lại khúm núm nịnh nọt mình thế này. Lý Khỏa Nhi vừa mừng vừa sợ, thầm đắc ý, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, cố ý lãnh đạm nói:
- Cây ngay không sợ chết đứng. Không dám làm phiền Tiểu Vương gia. Nếu không, người ta lại nói ta và Tiểu Vương gia có quan hệ gì đó không minh bạch.

Quệt nước mắt, nàng ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp:
- Lúc này ta thực không tiện xuất hiện trước mặt người khác. Ta phải quay về, làm phiền Tiểu Vương gia báo với Công chúa Điện hạ một tiếng, rồi gọi xe của ta tới, người ta sẽ chờ bên ngoài.

Võ Sùng Huấn sợ cuống lên vội nói:
- Tiểu Vương đưa Quận chúa về thành!

Lý Khỏa Nhi nói vậy vốn là muốn tạo cơ hội chỉ có mình và hắn. Nàng đã nhận ra, nếu có thể nắm được vị Thế tử Lương Vương này trong lòng bàn tay, sẽ có ý nghĩa quan trọng thế nào với phụ vương của mình. Nghe Võ Sùng Huấn nói vậy, nàng không nói gì, chỉ lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, phất tay áo quay đi.